TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA

Edit: Hồ ly lông xù

Sau khi tổ chức nhân quyền chọn hòn đảo này làm căn cứ khai thác tinh thạch, họ đã cử công nhân xây dựng đến đào đường xá phục vụ cho việc khai thác, thiết lập các thiết bị khai thác và đưa chúng vào hoạt động theo phương thức tự động hóa dưới sự kiểm soát của trí tuệ nhân tạo trên đảo.

Những thiết bị đó được lên chương trình tự động khai thác tinh thạch, sau đó tinh thạch sẽ được vận chuyển đến nhà máy lưu trữ ở thế giới song song thông qua hệ thống vận chuyển, hướng đi của mỗi lần khai thác, số lượng tinh thạch và các dữ liệu khác, toàn bộ đều được nhập tự động vào hệ thống điện tử, tất cả các bước đều được trí tuệ nhân tạo phân tích và quyết định phương án khai khác kế tiếp.

Nói tóm lại, toàn bộ quá trình từ khai thác đến vận chuyển tinh thạch về nhà máy lưu trữ đều được thiết lập bởi trí tuệ nhân tạo kết hợp với máy móc hạng nặng.

Nhiệm vụ chủ yếu của những nhân viên được cử đến hòn đảo này là theo dõi các thiết bị máy móc công nghệ cao kia, một mặt là bảo vệ các thiết bị không bị hư hại bởi bất kì tác động ngoại lực nào, mặt khác phải phòng ngừa thiết bị công nghệ cao của thế giới song song bị lộ ra vào thời điểm các quốc gia khác không nên có, ví dụ như lúc này.

Đại khái nắm được yêu cầu công việc, cuộc sống hàng ngày của Dịch Tiêu là nằm dài trên bãi biển phơi nắng.

Cô nghe người ta nói, nhân viên của các bộ phận khác cũng không muốn tới nơi này, nguyên nhân chủ yếu là do quá nhàm chán.

Với hệ thống an ninh và bảo mật cao của những thiết bị này cũng đủ để chống chọi lại hầu hết các cuộc tấn công của con người mà không cần đến nhân viên giám sát.

Về phần tại sao mà tổ chức nhân quyền vẫn muốn cử nhân viên tới mỏ quặng...

''Khai thác quặng chẳng khác gì tước đoạt mất sự tự do của cô.'' Trưởng khoa nói, " Kể cả không có chuyện gì phát sinh, cô cũng phải giám sát mỏ quặng cho đến khi hết thời hạn.''

''Trưởng khoa, anh biết rất rõ nha.''

Trưởng khoa đã từng bị xử phạt tới mỏ quặng hơn trăm lần: ''...''

Phần lớn những mỏ tinh thạch đều nằm ở những nơi thưa thớt dân cư tại các thế giới khác nhau, mà tinh thạch là thứ vô dụng với con người, cho nên sẽ không xảy ra tình trạng tranh đoạt tài nguyên chứ chưa nói đến xảy ra chuyện gì thú vị.

... Thật là nhàm chán.

Suốt một tháng trời, mỗi ngày Dịch Tiêu chỉ làm ba việc: Ăn, ngủ, phơi nắng.

Trưởng khoa cũng chỉ có ba việc: Ăn, ngủ, nghiên cứu khoa học.

Trong thời gian khai thác, hai người bọn họ không thể trở về cục cảnh sát ở thế giới song song, nếu có nhu cầu vật chất, họ chỉ có thể gửi mail yêu cầu phân phối.

Trưởng khoa thậm chí còn chẳng thèm gửi mail, ngày đầu tiên hắn đến hòn đảo này, trợ lý của trưởng khoa khoa trang bị - Tiểu Ngô đã đóng gói một thùng tài liệu lớn cho hắn sử dụng.

Sau đó mỗi ngày, Tiểu Ngô đều đặn đến đảo một lần, đem tài liệu trưởng khoa cần đưa tới.

Dịch Tiêu nằm trên bãi biển phơi nắng cả tháng trời, nhìn thấy trưởng khoa ngày ngày mất ăn mất ngủ nghiên cứu khoa học, bỗng nhiên cảm giác thời gian qua bản thân sống quá uổng phí, vì vậy cô quyết định du ngoạn một chuyến quanh hòn đảo này.

Dù sao căn cứ khai thác quặng này cũng có trưởng khoa trông coi, thêm một người ở đây cũng quá lãng phí.

Nhờ có Tiểu Ngô, trưởng khoa làm một cái xe đạp cho Dịch Tiêu đi dạo vòng quanh đảo. Dịch Tiêu cưỡi trên chiếc xe vừa nhỏ vừa nát này dạo một vòng quanh đảo mất nửa tháng trời.

Lần thứ hai đi dạo quanh đảo, Dịch Tiêu chỉ mất một tuần.

Cho đến lần thứ ba loanh quanh trên đảo, Dịch Tiêu phát hiện một chiếc thuyền đánh cá ở phía nam hòn đảo. Bãi biển gần nơi chiếc thuyền neo đậu thoạt nhìn khá gập ghềnh, từng đợt sóng nhấp nhô kéo dài đẩy nó vào phía trong của hòn đảo rồi từ từ biến mất không thấy gì nữa.

Hơn mười ngày trước, bãi biển này vắng tanh chỉ có dấu chân của cô.

Hiện tại đã có người đến hòn đảo này rồi.

Trên bãi biển không có dấu chân nào khác, Dịch Tiêu thoáng an tâm, cô đi tới chiếc thuyền đánh cá kiểm tra thử.

Trong khoang thuyền rải rác đầy vỏ hạt dưa và vỏ cam khô, trên vách tường treo một lá cờ đen xì như cờ của cướp biển, phía trên là một hàng chữ to đùng màu trắng được viết theo lối chữ Khải ——

[Đoàn phượt Cự Mãng].

...

Dịch Tiêu theo đường cũ trở về căn cứ khai thác.

Căn cứ nằm sâu trong rừng cây đại thụ ở trên đảo, bất kể tiến vào rừng cây theo phương hướng nào thì lần đầu tiên bước vào cánh rừng này đều bị khiếp sợ.

Cây đại thụ thấp nhất ở đây cũng cao chừng năm mươi thước, một người đứng cạnh thân cây tựa như một con kiến nhỏ bé yếu ớt.

Không một ai khi thấy cánh rừng này còn dám bước vào.

Dịch Tiêu nói với trưởng khoa về chuyện một nhóm phượt thủ đã đến hòn đảo. Trưởng khoa chẳng thèm quan tâm, vì người bình thường sẽ chẳng đi sâu vào rừng cây đại thụ này làm gì chứ đừng nói đến việc tìm thấy được căn cứ khai thác của bọn họ.

Dịch Tiêu: ''...Người bình thường đúng là sẽ không đến thám hiểm khu vực bức xạ hạt nhân kiểu này.''

Trưởng khoa khựng lại, quay đầu nhìn bóng lưng Dịch Tiêu đang rời đi, hỏi: ''Cô đi đâu vậy?''

''Tôi không yên tâm, muốn đi ra ngoài kiểm tra một chút, trước khi trời tối sẽ quay trở lại.''

Dịch Tiêu mang theo dao và súng rời khỏi căn cứ khai thác, sau đó đi vòng quanh phụ cận rừng đại thụ kiểm tra xem có dấu vết của con người hay không.

Xét về độ nghiêm túc và cẩn thận trong công việc, không ai so được với Dịch Tiêu.

Tra xét đến chập tối, Dịch Tiêu phát hiện một loạt dấu chân hỗn loạn ở khu vực phía nam rừng cây đại thụ. Các dấu chân lớn nhỏ, nông sâu lan rộng về phía sâu trong rừng.

Một vài dấu chân thu hút sự chú ý của Dịch Tiêu.

Những dấu chân đó thoạt nhìn rất giống với dấu chân của con người.

Nhưng chúng lại không có đầu ngón chân.

Da đầu Dịch Tiêu đột nhiên tê dại, đáy lòng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.

Cô lập tức đạp xe đuổi theo hướng dấu chân, ước chừng truy đuổi được khoảng hai cây số, tất cả dấu chân biến mất ngay bên cạnh một thân cây đại thụ.

Dịch Tiêu dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái trẻ tuổi đang ôm thân cây cổ thụ cách đầu Dịch Tiêu khoảng mười thước.

Cô gái mở to đôi mắt, hai cánh môi không ngừng run rẩy. Rừng cây đại thụ này vừa thô lại vừa cao, cô gái đó dùng toàn bộ sức lực của hai cánh tay cũng chỉ có thể ôm được một phần ba thân cây. Chân cô gái đạp lên thân cây leo, sử dụng mũi chân bằng sắt cắm sâu vào thân cây mới có thể khiến cô ấy an toàn ôm chắc thân cây.

Chênh lệch độ cao giữa hai người khoảng chừng mười thước, Dịch Tiêu cầm ống nhòm ngước lên nhìn mới phát hiện được cô gái này đang hoảng sợ nhìn mình chằm chằm.

Dịch Tiêu đặt ống nhòm xuống, ngẩng đầu lên hét lớn: ''Cô gái, cô không sao chứ?''

Cả người cô gái run lẩy bẩy, liều mạng lắc đầu liên tục.

Dịch Tiêu nhíu mày, bất chợt cảm giác sau lưng có thứ gì đó lao tới, âm thanh của vật đó ma sát trong không khí thật đáng sợ, trong lòng đột nhiên ớn lạnh, Dịch Tiêu theo bản năng nhảy xuống xe đạp lộn một vòng trên mặt đất.

Cùng lúc đó, một thanh sắt rỉ dài chừng một thước rưỡi xé gió lao tới bên cạnh cô rồi đâm thẳng vào thân cây đại thụ.

Dịch Tiêu hít sâu một hơi ——

Nếu cô không tránh kịp, thanh sắt này sẽ xuyên qua đầu cô rồi ghim chặt cô vào thân cây.

Chỉ 0.001 giây, Dịch Tiêu thở dốc một hơi, sau đó nhanh chóng lấy khẩu súng cầm tay bắn về hướng thanh sắt lao tới.

Phát súng đầu tiên nhằm nhiễu loạn sự công kích của đối phương, ngăn chặn đợt tấn công thứ hai của chúng, sau đó Dịch Tiêu nhắm vào người nấp phía sau trên cây đại thụ bóp cò, bắn ra phát súng thứ hai ——

Người đó hét lên một tiếng, trong đêm tối tựa như một con dơi bén nhọn, viên đạn sượt qua chân hắn xuyên thẳng vào lòng bàn chân, một dòng máu tươi từ trên trời rơi xuống, nhỏ xuống trước mặt Dịch Tiêu.

Máu của người kia có màu xanh lam.

Lại ngước lên nhìn người phía trên, người đó đã nhảy từ cây này sang cây khác, giống như một con khỉ đang bỏ chạy.

...

Cô gái trên thân cây đại thụ từ từ bò xuống.

Màn đêm buông xuống, cánh rừng đại thụ dần mất đi ánh sáng. Nhớ lại trải nghiệm rợn tóc gáy vừa rồi, Dịch Tiêu im lặng, đạp xe đưa cô gái kia về ngôi nhà bên cạnh căn cứ khai thác.

Ngôi nhà này là do tổ chức nhân quyền xây dựng cho nhân viên khai thác nghỉ ngơi bên ngoài căn cứ, cho nên nơi này vẫn còn cách căn cứ khai thác một đoạn. Từ khi Dịch Tiêu bị điều đến hòn đảo này, trưởng khoa cả ngày ngâm mình trong căn cứ làm nghiên cứu khoa học, vì vậy cả căn biệt thự này đã trở thành nơi ở của một mình cô.

Mở cửa, bật đèn, rót nước, Dịch Tiêu cầm ly nước ấm có bỏ thêm vài viên đường đưa cho cô gái.

Cô gái kia còn chưa hết bàng hoàng, cả đoạn đường chỉ ôm chặt thắt lưng Dịch Tiêu không chịu buông tay.

Cô uống vài ngụm nước đường mới dần bình tĩnh lại, giọng nói có chút run rẩy: "...Cảm ơn cô."

''Đừng khách khí.'' Dịch Tiêu ngừng một lát, hỏi: ''Cô là người trong đoàn phượt Cự Mãng?''

Cô gái nhíu mày, mím môi gật đầu.

''Vậy những người khác đâu?''

''Không, không biết... Có lẽ, có lẽ họ đều đã chết...''

Nói xong cô gái bật khóc.

Dịch Tiêu an ủi cô, một lúc sau cô gái mới bình tĩnh lại một chút.

Nhóm phượt thủ này gồm sáu người đến đảo thám hiểm, một ngày trước đó, sáu người còn vui vẻ khám phá hòn đảo, tìm kiếm con trăn khổng lồ trong truyền thuyết.

Sáng sớm hôm nay bọn họ nhổ trại bắt đầu khởi hành, bọn họ đi xuyên qua một sa mạc kì lạ rồi gặp được một bầy quái vật.

''Nhóm quái vật đó... Nhóm quái vật đó ăn thịt người...''

Cô gái này tên Trịnh Hi Hi, cô vừa nói vừa bật khóc.

''Tôi cũng không biết đám quái vật đó xuất hiện từ lúc nào, đột nhiên, đột nhiên tôi thấy bạn mình biến mất, sau đó chúng lao ra đuổi theo chúng tôi, tay cầm thanh sắt, tay cầm chùy, cầm cuốc ném về phía chúng tôi...''

''Tôi đã nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng chạy được, những con quái vật đó giống hệt con người, nhưng bọn chúng không có mắt, không có lỗ tai, tay chân cũng không có, thậm chí da đầu cũng không... chúng vừa đuổi theo chúng tôi vừa cười... Tôi không thể chịu được nữa... Tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà...!''

Trịnh Hi Hi nói xong lại bắt đầu khóc, cô ấy đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Dịch Tiêu đưa một ly nước ấm khác cho Trịnh Hi Hi.

Dù vậy, trong lòng Dịch Tiêu vẫn còn rất mờ mịt.

Sa mạc trong lời của Trịnh Hi Hi, Dịch Tiêu đã đi qua trong lần đầu tiên đi dạo quanh đảo, khi đó cô không phát hiện có con quái vật nào tồn tại cả.

Điều đáng sợ nhất là, trong bản hướng dẫn khai khác tinh thạch của tổ chức nhân quyền gửi đến có ghi rõ, hòn đảo này là hoang đảo không có người ở, trên đảo không có sự sống nào ngoại trừ một số động vật đột biến.

Nhưng cách đây không lâu, rõ ràng có người nào đó nhắm ngay đầu cô muốn dồn cô vào chỗ chết.

Thanh sắt được ném đi với vận tốc và độ chính xác cao.

Đáy lòng Dịch Tiêu căng thẳng, cô đi sang một phòng khác lấy bộ đàm nói với trưởng khoa chuyện vừa phát sinh.

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: ''Trưởng khoa, con quái vật kia vẫn còn ở trong rừng rậm, anh cứ ở trong căn cứ tiếp tục ngây ngốc đi, tốt nhất đừng đi ra ngoài.''

Trưởng khoa nhìn xung quanh, tuyệt vọng nói:

''...Tôi đã ra ngoài rồi.''

Dịch Tiêu đã nói trước khi trời tối sẽ quay trở lại căn cứ, nhưng màn đêm hoàn toàn buông xuống mà người vẫn chưa trở về. Trưởng khoa cảm thấy không yên tâm, vì vậy hắn bèn ra ngoài tìm kiếm tung tích của cô.

Lúc này, trưởng khoa giơ đèn pin lên, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra bên ngoài chiếu sáng con đường phía trước trong khu rừng bí ẩn, ngoài ra, xung quanh đều là bóng tối vô tận.

Cổ họng Dịch Tiêu khô khốc, hỏi:

''...Anh có mang theo kính nhìn ban đêm không?''

''Có mang.''

Dịch Tiêu thở phào nhẹ nhõm: ''Được rồi, anh nghe tôi nói, tắt đèn đi, đeo kính lên, bộ đàm cũng đừng dùng, tận lực đừng phát ra tiếng động, đừng sợ, tôi ở nhà chờ anh.''

Dịch Tiêu còn chưa nói xong, phòng khách chợt truyền đến tiếng thét chói tai của Trịnh Hi Hi.

Kèm theo tiếng thét chói tai là tiếng bàn bị đập xuống đất.

Dịch Tiêu ném bộ đàm xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Bộ đàm bị ném lên giường, từ đầu nói phát ra từng tiếng dồn dập:

''Alo? Alo? Làm sao vậy?''

Dịch Tiêu vừa chạy ra khỏi cửa phòng đã thấy Trịnh Hi Hi vừa hét vừa dựa người vào bên tường khóc.

Cô ngẩng đầu, phát hiện một khuôn mặt người dán lên trên cửa sổ.

Khuôn mặt đó sưng húp như đầu heo, hai con mắt nhỏ hẹp chỉ lộ ra một chút xíu lòng trắng và con ngươi, sống mũi bị bẻ cong, lỗ mũi gồ lên, hai cái răng cửa màu vàng chìa ra từ cái miệng rộng đang cười toe toét, một nửa đỉnh đầu trụi lủi, nửa còn lại mọc ra vài sợi tóc vàng.

Điều đáng sợ nhất là, trên nửa đỉnh đầu trụi lủi kia không hề có da đầu.

Chỉ lộ ra nửa mảng đầu rỉ đầy máu, giống như hạt lựu bị vỡ ra, khiến người xem tê dại. 


Bình luận

Truyện đang đọc