TA GIAO NỘP PHẠM NHÂN LÊN QUỐC GIA

Edit: cầm thú

Bạn trai Phương Lâm tên là Đỗ Luân, gia cảnh giàu có, cha mẹ hắn là phú thương có danh tiếng trong thành phố C. Tốt nghiệp đại học xong, dưới sự tài trợ tài chính từ gia đình Đỗ Luân nhanh chóng gây dựng sự nghiệp thành công, tuổi trẻ đã có được công ty của riêng mình, thường xuyên bay tới bay lui nước ngoài lẫn trong nước, một tháng không ở thành phố C được mấy ngày.

Từ khi xác định quan hệ yêu đương với Phương Lâm cách đây không lâu, tâm tư của Đỗ Luân đều đặt trên người cô, khi đi công tác cũng cố gắng tốc chiến tốc thắng, thời gian rảnh đều dính chung một chỗ với Phương Lâm.

Trong trí nhớ của Phương Lâm, Đỗ Luân là người có học thức, dịu dàng biết chăm sóc người khác, lại chu đáo nhạy cảm, tất cả từ ngữ tốt đẹp đều không thể miêu tả hắn, có thể nói là bạn trai hoàn mỹ.

Giờ phút này, Dịch Tiêu nhìn thấy Đỗ Luân đang bưng một chén canh Ma Lạt lên ăn xoạt xoạt, cô mấp máy môi.

Hai người đang ngồi ở một quán canh Ma Lạt ven đường, Đỗ Luân bảo ông chủ canh chưa đủ cay, ngựa quen đường cũ đi tới lấy một lọ dầu ớt, bỏ thêm một muôi lớn vào rồi quấy lên.

Hắn kẹp một miếng khoai tây, vừa muốn đưa lên miệng, ngước mắt nhìn bạn gái đối diện, hỏi:

"Lâm Lâm, hôm nay khẩu vị của em không tốt sao?"

"..."

Phương Lâm thích ăn quán ven đường, Đỗ Luân cũng thường dẫn cô đi ăn nhà hàng cao cấp, nhưng cũng dẫn cô đi ăn mấy quán ven đường nữa. Những lúc này, Đỗ Luân thậm chí còn ăn uống hăng say hơn nữa Phương Lâm, hoàn toàn không giống một đại thiếu gia một ông chủ nhỏ.

Dịch Tiêu khoát tay, bắt đầu cầm lấy đũa ăn Ma Lạt. Bạn trai trước mặt quá mức chân thành, Dịch Tiêu không cách nào đánh giá phân tích hắn dựa trên hành động cử chỉ được, đành phải từng ngụm từng ngụm ăn canh Ma Lạt.

Phương Lâm và Đỗ Luân quen biết nửa năm trước trên một chuyến bay. Lúc ấy Đỗ Luân ngồi ở khoang hạng nhất, cơ thể hắn không khỏe, Phương Lâm ở bên cạnh chăm sóc hắn ba tiếng trời, trước khi xuống máy bay Đỗ Luân chủ động xin nick Wechat của Phương Lâm, sau đó cũng không liên lạc gì.

Một tháng trước, bỗng nhiên Đỗ Luân nhắn tin nói chuyện với Phương Lâm trên Wechat, hai người từ từ qua lại rồi quen thân, thực tế từng hẹn gặp mấy lần, không tới một tháng liền xác định mối quan hệ yêu đương.

Bởi vì Đỗ Luân xuất hiện quá mức đột ngột, sau khi Phương Lâm chết, cục cảnh sát thế giới song song điều tra người đầu tiên họ nghi ngờ chính là Đỗ Luân.

Thế nhưng sau khi điều tra, bản báo cáo đưa ra kết luận --- Đỗ Luân không phải hung thủ giết người – cưỡng hiếp liên hoàn, liền loại bỏ Đỗ Luân ra khỏi nhân vật bị tình nghi. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, tình cảm của Đỗ Luân và Phương Lâm cực kì tốt, thiếu động cơ gây án; thứ hai, khi xuất hiện bốn án mạng giết người – cưỡng hiếp khác, Đỗ Luân đều đang ở nước ngoài công tác, có vé máy bay và tên đặt phòng khách sạn làm bằng chứng, thiếu chứng cứ thời gian, có rất nhiều bằng chứng thời gian vắng mặt.

Dịch Tiêu nhìn kỹ một lần nữa người đàn ông trước mặt không chút e dè há miệng lớn ăn canh Ma Lạt, nghĩ nghĩ, buông đũa xuống, trầm giọng nói:

"Anh yêu, em bị chụp ảnh rồi."

"!?"

Dịch Tiêu chậm rãi giải thích Phương Lâm bị chụp ảnh lén tại WC. Nếu như Đỗ Luân là hung thủ, nhất định đã xem qua video clip năm người bị hại trong nhà vệ sinh, trong giọng nói sẽ để lộ manh mối.

Sau khi nghe xong Đỗ Luân đập bàn đứng dậy, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bạn của mình làm ở cục cảnh sát, muốn bắt người kia phạt thật nặng vào, lập tức bị Dịch Tiêu cản lại:

"Cảnh sát đã bắt được cặp vợ chồng kia, hiện tại đang điều tra ông chủ phía sau."

Đỗ Luân nhíu chặt mày, nắm chặt quả đấm: "... Lâm Lâm, là anh không tốt, anh vốn nên trông chừng em."

"Anh cũng không thể đi theo em vào toilet nha."

"... Vậy về sau em đừng đi phòng vệ sinh công cộng, về nhà đi, không kịp thì em gọi điện thoại cho lão Lý bảo ông ấy chở em đi."

"..."

Dịch Tiêu phù một tiếng nở nụ cười. Đỗ Luân hài lòng, thấy Phương Lâm gặp chuyện là đầu óc liền trở nên cứng ngắc.

Sau khi ăn xong Đỗ Luân dẫn Dịch Tiêu tới tòa nhà 50 tầng ở trung tâm thành phố C ngắm cảnh đêm. Ở nơi đó, Đỗ Luân chuẩn bị sẵn hoa hồng và rượu đỏ, giữa tiếng đàn vi-ô-lông êm ái, hắn tự mình đeo dây chuyền vàng cho Dịch Tiêu.

Hiện tại ánh trăng sáng trong, có gió nhưng không lạnh lẽo, bên tai toàn lời ngon tiếng ngọt, trong không khí hô hấp cũng tràn đầy mùi thơm hoa hồng, dây chuyền vàng làm tăng thêm cảm giác thần kì, cái ôm ấm áp của người đàn ông càng tăng cảm giác an toàn.

Cái phụ nữ thích, Đỗ Luân đều có thể cho.


"Lâm Lâm, anh thấy hôm nay trong lòng em có tâm sự, cho nên nhờ người ta chuẩn bị những thứ này, hi vọng có thể khiến em an tâm."

"Hôm nay trước khi đi gặp em anh có ghé qua bệnh viện thăm ba, mặc dù tinh thần ông ấy không tệ lắm. Nhưng bệnh tiểu đường khó có thể trị tận gốc, có điều chỉ cần cố gắng trị liệu, ba có thể sống lâu trăm tuổi."

"Viện phí em không cần quan tâm đâu, em quan tâm ba 50%, 30% làm thật tốt công việc hiện tại. Anh không cần nhiều đâu, 20% còn lại, anh hi vọng em đều dành cho anh."

"... Lâm Lâm, anh yêu em. Rất muốn kết hôn với em, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em."

Thiếu chút nữa Dịch Tiêu đã trầm luân trong màn tấn công của Đỗ Luân.

Một trận gió Bắc thổi qua, Dịch Tiêu tỉnh táo một chút.

Cô chỉ phụ trách nộp phạm nhân lên quốc gia, trừ khi cần thiết, còn không bọn họ phải tôn trọng ý thức của nguyên chủ.

Vì thế Dịch Tiêu đẩy Đỗ Luân ra, cúi đầu nói: "Em có tiền để cho ba trị bệnh. Đợi ba khỏi bệnh rồi... em sẽ kết hôn với anh."

Đỗ Luân đành chịu, xoa đầu Dịch Tiêu.

Cô ấy vẫn bướng bỉnh như vậy.

...

Đêm lãng mạn trên tòa nhà cao tầng qua đi, Đỗ Luân lái xe đưa Dịch Tiêu về nhà.

Dịch Tiêu cảm thấy có chút kì lạ, nhưng nhất thời không nghĩ ra kì lạ chỗ nào.

Cô liếc mắt nhìn Đỗ Luân lái xe rời đi, trong lòng vẫn luôn có một cỗ cảm xúc không hài hòa, nhưng không thể nói rõ là không hài hòa ở đâu.

Kinh nghiệm yêu đương của Dịch Tiêu gần như là không có, toàn bộ sức lực đều đặt ở án mạng, bởi vì công việc bận rộn, từ chối rất nhiều người theo đuổi cô.

Nếu như cô đã từng yêu đương, có lẽ sẽ phát hiện rốt cuộc không đúng chỗ nào.

Điện thoại của Dịch Tiêu đã hết pin, về đến nhà liền cắm sạc, không lâu sau điện thoại tự động khởi động máy, sau đó, một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nhìn thấy một tiếng trước Phương Trình gọi cho mình hơn mười cuộc.

... Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Dịch Tiêu gọi lại cho hắn, bên kia điện thoại giọng Phương Trình xông tới:

"Chị! Chị đi đâu vậy hả? Sao lại không nghe điện thoại? Chị có biết em lo lắng cho chị lắm không!"

Dịch Tiêu ngẩn ra: "Điện thoại hết pin, vừa mới về đến nhà, ngại quá."

"... Chị đi đâu vậy hả?"

"Ăn cơm với Đỗ Luân."

Đầu kia điện thoại im lặng ba giây, Dịch Tiêu vừa định hỏi cái gì đó, Phương Trình lập tức cúp điện thoại.

Từng tiếng 'tút' 'tút', nghe qua vô cùng chói tai.

Kiếp trước, Phương Lâm ở chung một chỗ với Đỗ Luân được đại đa số mọi người chúc phúc. Phương Trình lại nằm trong nhóm thiểu số, cực kì phản đối hai người bọn họ quen nhau.

Theo như lời Phương Trình nói, Đỗ Luân là kẻ khốn nạn, không xứng với chị gái của hắn.

Giống như hiện tại, Phương Trình trán chảy máu, thở hồng hộc chạy vào cửa, mở miệng câu đầu tiên chính là:

"Chị, em đã nói chị bao nhiêu lần, đừng quen tên khốn Đỗ Luân kia...! Hắn không xứng với chị!"

Bình thường Phương Trình đối xử với người khác rất khách khí, đồng nghiệp và bạn bè cũng khen tính tình hắn tốt, thân thiện với người ngoài. Nhưng chỉ cần gặp chuyện nhà, tâm trạng Phương Trình sẽ tùy hứng mà bùng nổ.

Dịch Tiêu không rảnh lo cái khác, vội vàng chạy đi lấy bông băng cầm máu cho Phương Trình.

"Sao trán em lại chảy máu? Có phải đi gây sự với người ta rồi không?"

"Chị đừng nói sang chuyện khác."

Phương Trình ngoài miệng nói như vậy, nhưng để mặc cho Dịch Tiêu cầm bông gòn và băng gạc lau máu băng lại vết thương cho hắn, giọng điệu cuối cùng cũng yếu đi: "Đỗ Luân không phải người tốt, em đã hỏi thăm mấy người bạn, ai cũng nói hắn ta ăn chơi rượu chè, hiện tại muốn tìm đại ai đó để kết hôn, chị đừng lui tới với hắn có được hay không?"

Sắc mặt Dịch Tiêu bình tĩnh như nước, băng bó cho Phương Trình xong còn rót cho hắn ly nước ấm.

"Em uống miếng nước bình tĩnh trước đã."

Phương Trình khó chịu nghiêm mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy ly nước uống một ngụm.

Trong ly nước dường như có mùi hương, Phương Trình nhắm mắt lại uống một ngụm lớn, nuốt xuống cổ họng, sau đó mở mắt ra ---

Trước mắt là vòng cổ bằng vàng sang quý.

Phương Trình giơ tay giựt lấy sợi dây chuyền, mạnh đến mức khiến cổ Dịch Tiêu đau xót, miệng nhẹ rên lên.

Phương Trình thấy thế, giống như đứa trẻ làm chuyện sai vội vàng buông tay ra, quay đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm nói:

"Sợi dây chuyền này là do hắn tặng chị phải không?"

"... Không phải, chị mới mua."

Dịch Tiêu nói xong, ngồi xuống bên cạnh Phương Trình.

Hai chị em Phương gia từ nhỏ đã tận mắt nhìn thấy cha bạo hành mẹ, bởi vậy tính cách hai người đều nhạy cảm đa nghi. Lúc còn nhỏ hai người ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng mẹ khóc, Phương Trình mặc kệ tất cả đều muốn xông ra che chở cho mẹ.

Phương Lâm từ phía sau giữ chặt Phương Trình, dùng sức đe dọa hắn:

"Em cũng muốn bị đánh sao? Không muốn thì nằm yên chỗ này đi ngủ đi, đừng lo chuyện của ba mẹ."

"Nhưng mà mẹ đang khóc, em là con trai, phải bảo vệ mẹ! Chị, chị đừng cản..."

Phương Trình không khóc không quấy, chỉ tức giận chị gái lúc nào cũng ngăn cản hắn. Hắn bỉu môi xoay người trở về, định nói trái phải với chị gái một phen.

Nhưng không ngờ tới, trên mặt chị gái tràn ngập sợ hãi, hai mắt đầy nước mắt, gắt gao cắn chặt môi, từ ống tay áo lộ ra vết bầm tím hồng trên cánh tay.

Trái tim Phương Trình lập tức thắt lại.

Ngoài cửa là tiếng mẹ khóc tê tâm liệt phế, trước mặt là chị gái đôi mắt lóng lánh. Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng vào hắn, đầu lắc hai bên ---

"Đừng đi."

Cái mũi Phương Trình chua xót, nhào tới ôm chị gái, dùng toàn bộ sức lực xoa lưng cho chị. Mỗi lần hắn không thoải mái, mẹ cũng xoa xoa sau lưng cho hắn như vậy, hắn sẽ nhanh chóng khỏe lên.

Chị gái cũng sẽ nhanh chóng khỏe lên.

Trong đầu Dịch Tiêu nhớ rất rõ cảnh này.


Bởi vì vậy, cho dù là Phương Lâm hay Dịch Tiêu, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, người làm chị phải dạy dỗ em trai, phải bảo vệ em trai.

Dịch Tiêu khịt khịt cái mũi, thở hắt ra, chậm rãi nói: "Phương Trình, trước khi bệnh tình của ba tốt lên, chị sẽ không kết hôn. Hơn nữa, cho dù kết hôn, người quan trọng nhất cuộc đời này của chị..."

Cô quay đầu nhìn về phía Phương Trình, giữ chặt cánh tay phải hắn, ánh mắt kiên định:

"Chính là em."

Phương Trình cắn chặt răng, lời muốn nói ra cuối cùng nuốt xuống bụng.

Phương Trình đi ăn cơm với đồng nghiệp, đồng nghiệp lại gây sự với đại ca xã hội đen bàn bên cạnh, Phương Trình xông lên ngăn cản, không ngờ bị đối phương đánh vào đầu. Hồi nãy ở bệnh viện hắn muốn gọi cho chị đến giúp hắn.

Nhưng bây giờ tất cả đều không còn quan trọng nữa. Chị thương hắn, là người thân duy nhất trên đời của hắn.

Chỉ cần biết điểm này thôi là đủ rồi.

...

Cuối cùng Phương Trình cũng rời đi, Dịch Tiêu nằm trên giường đầu óc trống rỗng.

Thời thơ ấu nhìn thấy cảnh cha bạo hành mẹ, sau này vẫn không xóa đi được.

Một chút tổn thương thuở nhỏ, sau này đều có khả năng mở ra miệng vết thương to lớn, mỗi khi cho rằng bản thân đã quên mất quá khứ rồi, nhưng khi nhớ về vẫn cảm thấy lo lắng và đau đớn.

Huống chi chị em Phương gia đã đắm chìm trong bóng mờ bạo lực gia đình đến tận hai mươi năm.

Mãi đến hai năm trước mẹ Phương qua đời, chị em Phương gia lần lượt trưởng thành sống độc lập, cái nhà này cuối cùng cũng được yên ổn.

Nửa năm trước cha Phương đột phát bệnh tiểu đường, đây có lẽ là sự trừng phạt của ông trời đối với ông ta.

Chỉ tiếc bạo hành gia đình đã tạo thành tổn thương quá lớn không thể biến mất, cả đời này cha Phương cũng không thể đền bù cho con cái của mình.

Dịch Tiêu nhắm mắt lại, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, mở mắt ra lần nữa.

Lăn qua lăn lại nhiều lần, rốt cuộc cũng ngủ say.

Ngủ chưa được bao lâu, một loạt tiếng động lạch cạch phát ra từ trên đầu.

Dịch Tiêu dụi mắt, đôi mắt vừa đau vừa mỏi, không muốn mở ra chút nào, trong đầu óc dường như có giọng nói: "Ngủ đi... ngủ đi..."

Cô vùng vẫy mấy cái, lại nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên, giống như thế giới bị nổ, một tiếng "keng" mãnh liệt phát ra từ trên đầu, Dịch Tiêu hoảng sợ nhảy từ trên giường xuống đất, nhìn xem khắp nơi, phản ứng đầu tiên chính là có người lấy đá ném vào thành lan can nhà cô.

Nếu không có lan can kia, sợ rằng tảng đá sẽ đập vỡ xuyên qua cửa sổ, nện vào mặt cô.

Dịch Tiêu nuốt nước miếng, mở máy tính lên xem camera theo dõi.

Màn hình máy tính tối đen, bốn góc hình ảnh trên dưới trái phải đều biểu hiện 'đã mất tín hiệu'.

Lần trước lắp camera bị bóng đen kia nhìn thấy, cho nên Dịch Tiêu cố tình để lại, sau đó lắp thêm mấy cái camera nữa.

Lúc này, Dịch Tiêu vội vàng bật camera dự phòng lên xem ---

Cũng chỉ có một mảnh tối đen.

"Đã mất tín hiệu."

... Người ngoài cửa, đã gỡ hết tất bộ camera theo dõi.


Bình luận

Truyện đang đọc