TA THẤY MỸ NHÂN NHƯ DANH TƯỚNG

Ninh Vương đã rời Linh Châu hơn mười ngày. Thế tử Ngụy Chiếu nhận thư, biết phụ thân mình đã sắp tới Trường An. Gã chống cằm đọc kỹ rồi đặt lá thư lên bàn, các phụ tá và quân sư nhìn vị thế tử trẻ tuổi trên đài cao, sẵn sàng hiến kế. Ngụy Chiếu híp mắt, cặp mắt hồ ly vừa gian xảo vừa hung ác. Mẹ gã không phải người Trung Nguyên mà là một thiếu nữ Ô Quyết lưu lạc ở Linh Châu, vì khó sinh mà chết nên gã được Ninh Vương phi nuôi nấng từ nhỏ. Sau này Ninh Vương phi không sinh được người con nào nữa, chỉ có cặp song sinh đã chết yểu vì bệnh tật nên nàng chiều chuộng đứa con độc nhất này vô cùng, muốn gì được nấy, thầy dạy văn võ cho gã cũng đều là các bậc anh tài. Cứ như thế, Ngụy Chiếu trở thành một kẻ tàn độc, ngang ngược và toan tính.

Hổ phụ không sinh khuyển tử, nếu Ninh Vương Ngụy Khải Minh anh dũng thiện chiến, bên ngoài nho nhã bên trong tàn bạo thì Ngụy Chiếu là một con rắn độc đích thực không giấu diếm. Gã bất động nhìn những phụ tá bên dưới như sắp sửa phun nọc độc, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhúc nhích.

Một phụ tá hơi suy tư, cẩn thận cân nhắc những gì nên nói rồi đánh bạo lên tiếng, "Ba ngày trước trinh sát báo rằng hơn mười ngày trước Dương Thế Thanh đã bị bắt. Túc Châu giáp ranh với Linh Châu, liệu vị Từ Thái úy triều đình phái tới này có tấn công Linh Châu chúng ta không?"

Một phụ tá khác nhíu mày phản bác, "Vậy là không đúng, quân triều đình vừa phải bảo vệ Gia Dục Quan, vừa phải bảo vệ thành Túc Châu mới đánh hạ được, dù có chia binh ra chăng nữa cũng khó lòng đấu lại Linh Châu và Hạ Châu hợp lực." Phụ tá kia ôm quyền nói, "Huống hồ Vương gia còn đang bí mật mang binh vào cung. Khách quan mà nói, binh lực Linh Châu, Hạ Châu hùng mạnh, thừa sức đấu lại mấy ngàn binh mã kia. Tướng lĩnh chỉ huy biết cẩn trọng sẽ không tùy tiện xuất binh!"

Một người khác lại nói, "Cũng chưa chắc, Vương gia đã ngừng thư từ qua lại với con cáo già Dương Thế Thanh kia rồi, nếu lão vì muốn sống mà lỡ miệng để lộ gì đó thì..."

Tất cả tức khắc im lặng, Ngụy Chiếu lại cười sung sướng vô cùng. Gã cạ đầu lưỡi vào mặt trong răng hàm, gằn từng chữ, "Giặc đến thì đánh, nước đến đất ngăn, ta nuôi các ngươi cũng chẳng phải để không. Nếu như hắn dám đến, vậy thì để hắn một đi không trở lại thôi." Dứt lời, gã bóp nát quả nho trên bàn, đưa tay sang, để vị nam tử ăn mặc mát mẻ, giữa trán có nốt ruồi son bên cạnh rướn người liếm sạch nước nho trên tay.

Các phụ tá phía dưới im phăng phắc như ve sầu mùa đông. Một vài người từng theo Ngụy Khải Minh và Ngụy Chiếu đến quốc tang U Đế nhìn thoáng qua nam tỳ mặc lụa mỏng ấy, vờ như không biết tên này khá giống với Từ Ưng Bạch, đặc biệt là nốt ruồi son trên trán, nhưng so với dung mạo của vị Từ Thái úy thiên hạ vô song kia thì quả là cách biệt một trời một vực, tựa như đồ sứ trắng hoàn hảo không tì vết trong tay những thợ thủ công lành nghề nhất của hoàng cung Đại Tấn và thứ đồ sứ tạp nham do những kẻ gà mờ trong dân gian làm ra, ngoại trừ cùng là đồ sứ thì từ màu sắc cho tới phẩm chất đều không thể sánh bằng.

Nước nho bị liếm sạch sẽ, Ngụy Chiếu nắm cằm tên nam tỳ, gương mặt đỏ bừng, chàng ta nước mắt lưng tròng, đáng thương nói, "Thế tử... Ngài bóp ta đau quá."

Ngụy Chiếu chán chường xoay mặt chàng ta sang một bên. Người nọ yếu đuối không xương ngã xuống đất, nức nở không đứng dậy được. Ngụy Chiếu híp mắt, "Đồ giả đúng là không bao giờ bằng đồ thật được. Ta còn đang rất mong hắn đến đấy."

Lúc U Đế băng hà, Ninh Vương là con cháu hoàng tộc nên đã đưa con trai Ngụy Chiếu từ Linh Châu về Trường An chịu tang. Mùa đông năm ấy, Ngụy Chiếu còn nhớ rõ mình từng tùy tiện vào cung, gân cổ lên cố nặn ra mấy giọt nước mắt, chưa đến nửa giờ sau đã ra ngoài. Đi đến cửa cung, gã chạm mặt Từ Ưng Bạch vừa xuống xe. Khi đó Từ Ưng Bạch mặc áo lông chồn trắng muốt, nuốt ruồi son đỏ tươi rực rỡ giữa trời đông tuyết trắng, dung mạo kia chỉ cần vừa thoáng nhìn đã khiến người ta mất hồn mất vía. Ngụy Chiếu cười nham hiểm, thầm nghĩ một mỹ nhân như vậy sinh ra là để mình chơi đùa mới phải. Nhưng đáng tiếc thay, Từ Ưng Bạch lại là quyền thần, là cốt cán của triều đình nên không thể tự ý bắt về Linh Châu được. Đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Chiếu không có được thứ mình muốn, vậy nên để người kia tới đây mới tốt, gã cười lớn rồi kéo tên nam tỳ đang khóc sướt mướt vào phòng trong.

Cùng lúc đó, tại một sườn núi cách thành Linh Châu chín mươi dặm, Từ Ưng Bạch và binh lính đang dựng trại đóng quân. Đã gần đến tháng tư, thời tiết ấm dần lên, lại đúng lúc vào mùa nhưng không may gặp hạn mùa xuân, mương máng khô nứt, mạ non chết khát, không sống được bao nhiêu. May thay, nhờ có sự chuẩn bị từ trước, dù mấy quận Hà Tây bị ảnh hưởng ít nhiều nhưng không nặng nề như nạn tuyết trước đó.

Trong lều, Từ Ưng Bạch gõ gõ mặt bàn, đặt mật báo của các quận Hà Tây xuống rồi bắt đầu xem bản đồ. Phía tây Linh Châu giáp Túc Châu, phía bắc giáp Hạ Châu, gần Gia Dục Quan, cũng cách Ung Châu không quá xa, là chiến trường tự nhiên, xung quanh là núi đá san sát, nhiều nơi hiểm yếu, khó lòng ra tay. Phải tấn công thế nào đây?

Hiện tại, thế tử của Ninh Vương - Ngụy Chiếu là người canh giữ Linh Châu, Từ Ưng Bạch biết rất ít về người này, chỉ có một lần tình cờ gặp nhau thoáng qua từ xa ở cổng Chu Tước khi U Đế băng hà mà thôi, nhưng trực giác cho hắn biết đây không phải kẻ dễ đối phó.

Từ Ưng Bạch nhấp một ngụm trà, lật giở xấp tài liệu mang từ Trường An đến, trong đó trình bày chi tiết tên tuổi quan viên đứng đầu các châu, từ Vương gia cho tới cai ngục. Hắn vừa xem được một nửa thì cửa lều bị xốc lên, Phó Lăng Nghi mặc đồ đen, tay bưng một bát nước thuốc đen sì và mứt hoa quả đến, thứ thuốc kia chỉ cần ngửi mùi đã biết đắng vô cùng.

Phó Lăng Nghi khuỵu gối, ngẩng đầu nhìn chăm chú, "Thuốc sắc xong rồi, uống đi."

Từ Ưng Bạch lặng thinh. Vài ngày trước, vì bệnh cũ có dấu hiệu tái phát nên Phó Lăng Nghi đã ép quân y khám cho hắn, vị quân y kia khám đến toát mồ hôi hột rồi cẩn thận kê đơn thuốc. Thứ thuốc này lại đắng muốn chết, Từ Ưng Bạch hiểu rõ sức khỏe của mình, uống thuốc vào chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, ngoại trừ giảm đau thì không có tác dụng gì, lại đắng. Từ nhỏ hắn đã không thích uống thuốc, lớn lên vẫn vậy, nhưng biết không uống sẽ chết nên mới cố gắng uống một chút. Bởi vậy, hắn từng trộm đổ thuốc một lần, nhưng đúng lần đó lại bị Phó Lăng Nghi bắt được. Từ Ưng Bạch biết y sẽ không nỡ giận, nhưng lại không biết y sẽ đích thân đi sắc thuốc rồi nhìn mình uống hết mới thôi.

Định thần lại, Phó Lăng Nghi đã quỳ xuống rồi. Y vẫn không sửa được thói quen từ kiếp trước, luôn quỳ hoặc khuỵu gối trước mặt Từ Ưng Bạch rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng cặp mắt đen sâu thẳm, tựa như sói đói muốn cắn người, trông thì hung dữ nhưng không dọa được Từ Ưng Bạch chút nào. Hắn hơi co ngón tay rồi bất lực thở dài, bưng chén thuốc uống một ngụm, lập tức nhăn mặt vì đắng. Phó Lăng Nghi nhân lúc hắn vừa nuốt thuốc thì nhanh tay nhét một miếng mứt vào miệng hắn. Vị ngọt của mứt át đi cái đắng của thuốc, Từ Ưng Bạch khẽ mím môi, dở khóc dở cười cốc nhẹ đầu người kia, "Ngươi dỗ trẻ con đấy à?"

Phó Lăng Nghi không hề chớp mắt, "Ta không dỗ trẻ con... Chỉ dỗ mình ngươi thôi."

Từ Ưng Bạch bị y dỗ ngọt đến lúng túng, ngượng ngùng hỏi, "...Học ở đâu ra thế..."

"A Cổ Đạt Mộc."

...Lúc quay về nhớ phải đá tên này ra khỏi Túc Châu mới được!

Đến khi Từ Ưng Bạch uống hết thuốc, ăn hết mứt, Phó Lăng Nghi mới thở phào, bớt đau đớn đi một chút cũng đã là tốt lắm rồi. Tiếng lật sách vang lên, Từ Ưng Bạch lại bắt đầu xem tư liệu. Hắn cúi đầu trầm tư, nuốt ruồi son điểm trên trán, vẻ mặt ôn hòa, dáng vẻ tao nhã tựa như đang ngồi ở lầu các Giang Nam chứ nào phải một căn lều lụp xụp. Phó Lăng Nghi mím nhẹ môi, gương mặt anh tuấn mang nét u ám và hung hãn ngày thường cũng dịu lại, hiền lành hơn nhiều. Y lặng lẽ quỳ hẳn xuống, nhích nhích đầu gối tiến về phía Từ Ưng Bạch. Hương hoa lan thoang thoảng hòa lẫn với thứ mùi đắng ngắt của thuốc làm lồng ngực y phập phồng kịch liệt, đôi ngươi đen láy run lên, hương hoa kia lấp đầy buồng phổi khiến y chợt không muốn thở ra nữa. Y đánh bạo nhích lại gần hơn chút nữa, mùi hương chỉ thuộc về Từ Ưng Bạch càng thêm nồng nàn, Từ Ưng Bạch lại không hề phát giác, vẫn đang nghiêm túc đọc tài liệu trong tay. Phó Lăng Nghi được voi đòi tiên, nhích gần thêm một chút.

Đôi tay lật giấy khựng lại một chút, Từ Ưng Bạch rốt cuộc cũng phát hiện Phó Lăng Nghi đang càng ngày càng gần, hắn buồn cười nhìn chốc lát, hừ giọng bảo, "Lại đây... Khụ khụ... Lại gần đây..."

Phó Lăng Nghi lại không dám nhúc nhích, sống lưng cứng còng, đờ ra nhìn Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch híp mắt cười, dịu giọng bảo, "Lúc nãy còn dám nhìn chằm chằm ta uống thuốc mà sao giờ lại ỉu xìu thế? Lại đây, ta không nói lần thứ ba."

Lúc này Phó Lăng Nghi mới dám đến gần, một bàn tay gầy guộc đặt lên đầu, làn tóc đen quấn quanh xương cổ tay, y mượn lực tựa đầu lên đầu gối Từ Ưng Bạch. Ban đầu y còn chưa nhận ra, đến khi áp má lên đầu gối người kia, trái tim dù có giết người phóng hỏa cũng vẫn ổn định chợt lỡ nhịp, định thần lại thì sống lưng đã run rẩy không ngừng, hai mắt đỏ lên, những ý nghĩ rối ren đồi bại trong nháy mắt lất phất tràn vào tâm trí như tuyết rơi, là hình ảnh người trước mặt thở dốc từng hồi trong cơn đê mê và cặp mắt hổ phách ngân ngấn nước.

Từ Ưng Bạch cúi đầu dịu dàng lùa tay vào làn tóc đen bóng mượt, rồi vỗ nhẹ đầu y, thở dài bất đắc dĩ, "Chỉ dựa một chút mà sao lại khóc rồi?"

Phó Lăng Nghi khẽ chớp mi, hai mắt đỏ rực đến đáng sợ vì phấn khích. Y khàn giọng đáp lời.

"Ta hạnh phúc lắm."

Bình luận

Truyện đang đọc