TA THẤY MỸ NHÂN NHƯ DANH TƯỚNG

Động tác giãy giụa yếu dần, vị thế tử Ninh Vương từ trước đến nay không ai bì nổi hẳn sẽ không ngờ mình lại phải chết thê thảm như vậy. Phó Lăng Nghi đứng trên cao nhìn xuống gương mặt xám xịt của gã, ánh mắt lóe lên tia vui vẻ, cuối cùng kẻ này cũng đã chết, nếu không phải Từ Ưng Bạch muốn bố trí binh mã và chờ đợi thời cơ thì y đã giết tên chó má này từ lâu rồi. Y thả sợi dây vải rách nát xuống, một tiếng thét sợ hãi đột ngột vang lên. Từ Ưng Bạch quay phắt lại, tên nam sủng trông giống hắn đang kinh hãi nhìn những thi thể xung quanh, thấy hắn nhìn sang, chàng ta vội quay đầu bỏ chạy. Nhưng Phó Lăng Nghi đã nhanh hơn, liễu đao bay ra cắt đứt tóc mai, cắm phập vào vách tường trước mặt nam sủng. Bức tường lập tức nứt toác như mạng nhện, nếu thứ đó đánh vào người thì chắc chắn sẽ mất mạng.

"Đừng giết ta!" Nam sủng hoảng sợ ôm đầu quỳ xuống khóc lớn, "Ta, ta, ta... ta chỉ muốn đến nói cho thế tử phi rằng thế tử không phải người tốt mà thôi!! Để hắn cẩn thận một chút! Ta không thấy gì hết! Đừng giết ta mà!"

Từ Ưng Bạch bước xuống bậc thềm, đôi giày thêu đỏ đế trắng dẫm lên vũng máu tươi dính nhớp chưa khô. Tân lang vẫn còn đang mặc hỉ phục phía sau hắn chết cực kỳ thê thảm, máu dường như đã chảy cạn, mà tên sát thủ mặc xiêm y đỏ đen đang lăm lăm thanh kiếm trên tay nhìn tân nương không chớp mắt, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị vô cùng. Nam sủng vừa khóc lóc vừa lén ngước mắt lên nhìn, bị dọa đến suýt tè ra quần. Cứu mạng!!!

Dưới ánh đèn lồng đỏ thẫm, trâm cài trên mũ cưới lay động, kim phượng nhuốm máu, Từ Ưng Bạch đưa tay lau đi vết máu trên mặt rồi tháo chiếc mũ long phượng nặng nề trên đầu ném xuống đất, thứ trang sức tinh xảo lập tức bị nhuộm đỏ. Hắn vỗ vai nam sủng đang khóc sướt mướt kia, chàng ta nhìn đôi giày thêu trước mặt, lại còn bị vỗ vai, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng, tè cả ra quần, "Đừng giết ta! Ta, ta thật sự không nhìn thấy gì cả!!!"

"Chuồng ngựa ở đâu?" Từ Ưng Bạch dịu giọng hỏi.

"Đừng giết ta! Đừng giết ta!!" Nam sủng dường như không nghe thấy hắn nói, toàn thân run rẩy kinh hoàng.

Nhuyễn kiếm phá không mà đến, nam sủng kêu lên thảm thiết, nhưng cảm giác đau đớn trong dự đoán lại không đến. Lưỡi kiếm kề cổ, nhìn vết máu loang lổ trên đó, chàng ta sợ đến nỗi không nói thành lời, co rúm lại nhích về phía sau.

Phó Lăng Nghi tiến lại gần, lạnh mặt hỏi, "Chuồng ngựa ở đâu?"

Nam sủng cuối cùng nghe rõ, vội chỉ về một hướng, "Ở Tây viện của vương phủ ạ!"

Thanh nhuyễn kiếm đáng sợ cuối cùng cũng rút lại, Từ Ưng Bạch ôn hòa gật đầu cảm ơn rồi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho nam sủng kia im lặng, đối phương bèn ra sức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn thế tử phi mới đến bị ôm lấy eo, nhảy lên tường đá rồi biến mất, nam sủng hít sâu một hơi, lấm lét nhìn vào trong viện. Đâu đâu cũng là xác chết máu me, ngay cả đất trồng hoa trong bồn cũng hóa đỏ. Vị thế tử Ninh Vương ngạo nghễ một thời, thủ đoạn đa đoan, bé giết huynh trưởng, lớn hại chết vô số người, giờ đây chết không nhắm mắt, một cánh tay bị cắt đứt, trên người còn có một lỗ thủng lớn. Chiếc mũ long phượng tinh xảo nằm trong vũng máu. Nam sủng nuốt nước miếng, vừa lăn vừa bò đến nhặt nó lên ôm vào lòng rồi vắt giò chạy ra ngoài.

Có Vương Huy hỗ trợ, chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, cửa tây thành Linh Châu đã sắp thất thủ. Ngoài thành, kỵ binh của Phùng An Sơn dọn đường đánh nát mai phục, dưới sự yểm hộ của cung tiễn và khiên chắn, binh lính đẩy mạnh xe phá cửa thành.

"Không ổn rồi!!!"

"Tiếp viện đâu! Không phải bảo tiếp viện sắp đến rồi sao!"

Tướng sĩ đến cửa tây tiếp viện bị chặn lại giữa đường, tuy những người này mặc trang phục của nhân dân bình thường nhưng trong tay lại cầm đao kiếm và mã tấu, dẫn đầu là thế tử phi mới thành thân với thế tử của bọn họ hôm nay. Đội quân này được Vương Huy cài vào dần dần mấy ngày nay, bọn họ giả làm nông phu chuyển lương thảo hoặc tiểu thương vào thành làm ăn, sau khi trà trộn vào thì được Từ Ưng Bạch sắp xếp cho hoạt động khắp nơi, tất cả vì thời khắc này. Rượu của Ngưỡng Khiếu Đường tuy có thuốc mê, nhưng chỉ là để che mắt Ngụy Chiếu, Từ Ưng Bạch biết gã sẽ hoài nghi, thấy gã tương kế tựu kế nên đành đi trước một nước cờ.

Từ Ưng Bạch lẳng lặng nhìn đám người nọ, tóc dài xõa tung, ngón tay mảnh dẻ tái nhợt nắm chặt dây cương, tấm áo cưới dưới ánh lửa lờ mờ đỏ thẫm như máu. Quân địch xung phong liều chết tiến công, Phó Lăng Nghi rút kiếm chắn trước người Từ Ưng Bạch, tạo thành một tư thế bảo vệ tuyệt đối. Từ Ưng Bạch quát lên đanh thép, "Bày uyên ương trận. Giết."

Vừa dứt lời, hai bên lập tức lao vào trận chiến. Đêm đó, tiếng kêu rung trời vang vọng khắp cả tòa thành, quân Từ Ưng Bạch khí thế áp đảo đánh tan quân đội Linh Châu. Sáng ngày hôm sau, thành Linh Châu như bước vào một chân trời mới, kho lương thảo bị Huyền Giáp Vệ và ám bộ của Từ Ưng Bạch tịch thu toàn bộ. Tạ Tĩnh Vi và Huyền Thanh Tử cuối cùng cũng vào thành, vừa đến nơi đã sốt sắng chạy đến chỗ Từ Ưng Bạch. Huyền Thanh Tử vừa đi vừa mắng, "Tên nhãi ranh này! Xem ta có mắng chết nó không!"

Tạ Tĩnh Vi bên cạnh tha thiết cầu xin, "Sư tổ đừng mắng sư phụ mà, sư phụ sẽ buồn đó!"

Hai người vừa xốc mành cửa lều lên, Tạ Tĩnh Vi đã bịt mắt hét toáng, "Á! Phi lễ chớ nhìn!" Nói xong, nó mới lén nhìn trộm qua kẽ tay, tròng mắt đảo liên hồi.

Bên trong lều, Từ Ưng Bạch mặc áo cưới đứng quay lưng về phía ngoài, hắn bị hôn đến mức thở không nổi, đứng cũng không vững, phải vịn vai Phó Lăng Nghi mới miễn cưỡng không khuỵu xuống. Thấy có người xông vào, y vội ấn đầu Từ Ưng Bạch vùi vào bả vai mình, ánh mắt nguy hiểm như sắp sửa ăn thịt người. Huyền Thanh Tử nghẹn họng, tay vẫn giữ tấm màn cửa, thả xuống cũng không được mà xốc lên cũng không xong, tự dưng lại có cảm giác cải trắng ngoan ngoãn giỏi giang mình vất vả nuôi dưỡng bị người ta trộm mất.

Phải mất một lúc lâu bình tĩnh lại, Từ Ưng Bạch mới yếu ớt đẩy Phó Lăng Nghi ra, dịu giọng chào hỏi, "Sư phụ, Tĩnh Vi."

Sắc mặt Huyền Thanh Tử khó coi như vừa nuốt phải ruồi. Tạ Tĩnh Vi tươi cười nhào đến ôm chầm lấy eo Từ Ưng Bạch, "Sư phụ! Sư phụ có nhớ Tĩnh Vi không?"

Từ Ưng Bạch xoa đầu nó, "Nhớ."

"Sư phụ mặc thế này đẹp quá, về sau Tĩnh Vi cũng mặc nó cưới vợ được không?" Tạ Tĩnh Vi mân mê chiếc áo cưới, tò mò sờ lên lớp chỉ vàng thêu trên đó, rồi quay sang chỉ Phó Lăng Nghi, lắp bắp hỏi, "Sư phụ... Y không phải tướng công của sư phụ chứ ạ?"

Từ Ưng Bạch ngập ngừng một chút, mất tự nhiên dời mắt, "...Coi như là vậy đi."

Con ngươi Phó Lăng Nghi run lên, hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Huyền Thanh Tử cứng họng, hùng hùng hổ hổ xách Tạ Tĩnh Vi đi. Rốt cuộc nó học những lời này ở đâu không biết!

Bình luận

Truyện đang đọc