TA THẤY MỸ NHÂN NHƯ DANH TƯỚNG

Gà gáy canh năm, tại đồn đóng quân của triều đình, Phùng An Sơn bị dựng dậy nhận thư vừa gửi đến. Hiện giờ ngoại trừ một số tướng lĩnh có chức vụ cao thì rất ít người biết Từ Ưng Bạch không có ở đây. Hắn âm thầm rời đi không phải vì lo dao động quân tâm mà vì lo tin tức ấy sẽ truyền về Túc Châu. Mấy ngàn binh mã này mới được đưa tới Gia Dục Quan năm ngoái, được đích thân Từ Ưng Bạch thao luyện và chỉ huy. Họ cũng cực kỳ tin tưởng và nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của hắn, có thể coi là thân binh. Đây là một đội quân có năng lực vượt trội, thầm lặng và hung hãn, nhưng trong đó vẫn còn khoảng vài trăm người là lính Túc Châu, mà A Cổ Đạt Mộc vẫn đang ở đó. Từ Ưng Bạch không hề tin vị Ô Quyết vương mới lên ngôi kia, bởi lẽ trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn.

Phùng An Sơn vừa luyện binh, vừa cùng các vị tướng lĩnh mở lá thư có ấn của Từ Ưng Bạch. Vừa đọc xong thư, một lính tuần đã tiến đến, một tay kéo một đạo sĩ già, tay kia xách một đứa bé mặc đạo bào. Đứa bé lôi thôi nhếch nhác vô cùng, ấm ức kêu, "Ngươi buông tay ra! Ta muốn tìm sư phụ!" Nó bĩu môi như sắp sửa òa lên khóc.

Lính tuần đặt nó xuống đất, ôm quyền nói với Phùng An Sơn, "Phùng tướng quân, hai người này nói muốn gặp thái úy đại nhân, chúng ta cảm thấy bọn họ rất khả nghi nhưng không dám quấy rầy đại nhân nên mới đưa đến đây."

Tạ Tĩnh Vi vốn đang khóc sướt mướt, nghe vậy tức khắc nổi đóa, "Ngươi mới khả nghi ấy! Ta là đệ tử của sư phụ! Sư phụ thương ta nhất đó!"

Phùng An Sơn và chư vị tướng quân nghệt mặt ra, Huyền Thanh Tử mất mặt không nói nên lời, cục vàng cục bạc này bị Từ Ưng Bạch chiều quá đâm hư rồi! Sau một trận gà bay chó sủa, cuối cùng Tạ Tĩnh Vi và Huyền Thanh Tử cũng chứng minh được thân phận, được lính tuần và Phùng An Sơn cho vào ở tạm lều của Từ Ưng Bạch. Tạ Tĩnh Vi ghé vào bàn xem dư đồ, nó không dám chạm vào những lá cờ nhỏ trên đó mà chỉ có thể tò mò nhìn theo đường hành quân sư phụ vẽ và các cứ điểm được cắm cờ. Huyền Thanh Tử sốt ruột đi tới đi lui, hỏi lại Phùng An Sơn lần nữa, "Nó đi Linh Châu thật sao?"

Phùng An Sơn đáp, "Đúng vậy, đại nhân mang theo một số ám vệ đến Linh Châu rồi."

Huyền Thanh Tử nghẹn lời, không nhịn được quát khẽ, "Đứa nhỏ này đúng là không muốn sống nữa!"

Thấy sắc mặt ông không tốt, một tên thô lỗ như Phùng An Sơn cũng không khỏi thanh minh cho chủ soái nhà mình, "Lão sư phụ, ngài lão đừng tức giận, đại nhân nhà chúng ta từ trước đến nay nói một là một hai là hai, ngăn không được, huống hồ đại nhân cũng chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là..."

Huyền Thanh Tử nặng nề thở dài, lão biết những tướng lĩnh này không một ai có thể lay chuyển Từ Ưng Bạch, hắn là kiểu người nếu đã hạ quyết tâm thì tám con trâu cũng không kéo lại được. Huyền Thanh Tử không khỏi nhớ tới cái năm Từ Ưng Bạch muốn ra khỏi Huyền Diệu Quan vào đời, hơn một chục sư thúc sư bá thay phiên khuyên nhủ cũng vô dụng, về sau lão quyết tâm nhốt tên nhãi này trong phòng tối nhưng nó vẫn lẻn ra chui xuống núi được. Cuối cùng Huyền Thanh Tử thỏa hiệp, còn lo lắng viết thư cho Mai Vĩnh, mong bạn tốt quan tâm đến đứa trò hư này giúp mình một chút.

Từ Ưng Bạch lăn lộn bên ngoài mấy năm ắt phải hiểu rõ thân thể của mình nghiêm trọng ra sao, nhưng Huyền Thanh Tử nghĩ đến vẫn thấy lo lắng vô cùng. Từ Ưng Bạch có bệnh cũ trong người, khi xưa lão tìm không biết bao nhiêu là đại phu nhưng ai ai cũng bảo thân thể rách nát này không thể sống qua hai lăm tuổi, mà giờ hắn đã hai tư. Vài ngày trước, Huyền Thanh Tử không yên lòng, bèn hỏi Mai Vĩnh xem hiện giờ Từ Ưng Bạch ở đâu, vừa hay tin đã vội vã tìm đến. Ban đầu lão không định mang Tạ Tĩnh Vi đến, nhưng không biết đứa nhóc này nghe ngóng được ở đâu mà cuối cùng vẫn đi theo. Bây giờ nghĩ lại, kỹ năng lén lút trốn đi quỷ thần khó lường của nó đúng là được sư phụ truyền cho, thầy nào trò nấy, nhức hết cả đầu.

Tạ Tĩnh Vi đứng xem bản đồ, mãi mới hiểu lộ trình hành quân. Nó dụi dụi mắt hỏi, "Sư tổ, bao giờ thì mình đi tìm sư phụ ạ?"

Huyền Thanh Tử vuốt râu, trừng mắt quát, "Tìm sao được mà tìm? Đến Linh Châu tìm cũng chỉ tổ gây phiền phức cho sư phụ con thôi. Đứa nào đứa đấy không khác gì nhau, không để ta bớt lo!" Tuy ngoài miệng hùng hổ cằn nhằn là vậy nhưng tay vẫn không ngừng tìm kiếm, lão đưa một lọ thuốc cho ám vệ tại doanh trại để bọn họ tìm cách mang đến cho Từ Ưng Bạch.

Lúc đó, trong một viện nhỏ của phủ Ninh Vương tại Linh Châu, Từ Ưng Bạch vừa trở mình đứng dậy. Gió buổi sáng se lạnh, hiện giờ không phải cuối đông hay đầu xuân, cũng không phải ở phủ thái úy tại Trường An nên không có than sưởi, Từ Ưng Bạch chỉ có thể khoác thêm áo lông chồn dày, nhưng vẫn bị lạnh đến run rẩy, không khỏi ho khan. Vừa mới phát ra tiếng, một vòng tay đã ôm trọn cả người lẫn áo.

Phó Lăng Nghi bọc người trong lòng kín mít, cả hai cùng ngồi trên một chiếc ghế mây. Y tựa đầu lên sống lưng gầy guộc, áp trán lên xương bả vai ấm áp, hít vào hương hoa lan phảng phất chỉ thuộc về người ấy. Từ Ưng Bạch ngồi trên đùi y, dẫm lên chân y, không chạm xuống sàn nhà một chút nào. Ngay sau đó hai bàn tay đã bị nắm lấy, Từ Ưng Bạch cúi đầu, thấy Phó Lăng Nghi vòng tay ôm eo rồi nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của mình. Hắn hơi híp mắt, vẻ mặt thản nhiên, dịu dàng hỏi, "Ngươi đang làm lò sưởi cho ta đó sao?"

Từ Ưng Bạch vừa nói vừa vuốt ve hổ khẩu và đầu ngón tay người tình, trên đó có rất nhiều vết chai thô ráp do nhiều năm vung đao múa kiếm, âu cũng là chuyện bình thường. Tuy Từ Ưng Bạch cũng từng tập đao kiếm nhưng không thường xuyên nên không đến nỗi như vậy, chỉ có đầu ngón tay trỏ và đầu ngón tay cái có hai vết chai mỏng do cầm bút mà thôi. Ngón tay hắn thon dài, tuy bàn tay không lớn bằng Phó Lăng Nghi nhưng ngón tay lại dài hơn đến nửa đốt.

Phó Lăng Nghi nghe vậy thì khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó lại hỏi, "Còn lạnh không?"

Từ Ưng Bạch lắc đầu, "Không lạnh. Ngươi về khi nào thế?"

Phó Lăng Nghi siết chặt vòng tay, thủ thỉ, "Giờ sửu một khắc, lúc ấy ngươi đang ngủ."

"Kết quả thế nào?"

Giọng Phó Lăng Nghi hơi khàn vì gió lạnh, "Tạm được. Tuy có trắc trở nhưng may thay vẫn hoàn thành nhiệm vụ."

Y nhìn ra cửa sổ, bầu trời vẫn xám xịt, chưa sáng hẳn. Giây tiếp theo, Từ Ưng Bạch đã bị xốc lên. Hắn đối diện với cặp mắt đen kịt không thấy đáy, nghe người kia nói, "Trời chưa sáng, ngủ tiếp một lát đi."

Từ Ưng Bạch dở khóc dở cười, hắn thở dài, dịu giọng bảo, "Ta không ngủ được nữa. Thả ta xuống đi."

Phó Lăng Nghi dừng bước, nuốt khan một cái, cuối cùng nghe lời thả Từ Ưng Bạch xuống. Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế mây, Phó Lăng Nghi khuỵu gối bên cạnh nhìn hắn không chớp mắt, không biết y có thói quen mỗi lần nhìn chằm chằm ai thì sẽ không mảy may dời mắt này từ bao giờ. Cả hai cứ thế nhìn nhau, Từ Ưng Bạch buồn cười nắm cằm xoay mặt y sang chỗ khác, không cho nhìn nữa, đầu ngón tay lành lạnh còn vô thức nựng một chút. Phó Lăng Nghi lập tức run lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì kích thích, hai mắt tối sầm, nhất thời muốn nhào tới ôm người kia vào lòng. Nhưng rất nhanh y đã ngăn lại ý nghĩ đó, hơi thở run rẩy ngắt quãng, miễn cưỡng mới giữ vững được tư thế.

Từ Ưng Bạch thấy sắc mặt y là lạ, cau mày hỏi, "Ngươi bị bệnh sao?"

Phó Lăng Nghi hít sâu một hơi, mới khàn giọng đáp, "Không phải, ta, ta chỉ... nhu cầu cao mà thôi."

Từ Ưng Bạch sửng sốt hồi lâu, mãi mới hiểu "nhu cầu cao" vừa rồi là gì. Tuy Phó Lăng Nghi tuổi trẻ, sức khỏe tốt, nhu cầu cao là hết sức bình thường nhưng Từ Ưng Bạch vẫn không khỏi thở dài, cứng họng một lát rồi gõ đầu y, không tán đồng nói, "Trọng dục là không tốt, sau này ta phải bắt ngươi niệm kinh nhiều mới được."

Giọng điệu ấy nghe cứ như đang dạy dỗ học sinh vậy, Phó Lăng Nghi lúng túng quay mặt đi, cụp mắt không dám nhìn, không phải do sợ bị giáo huấn mà là sợ nhìn vào mắt hắn rồi lại càng không nhịn được.

Từ Ưng Bạch thấy y nhịn đỏ cả mắt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, "...Muốn ta dùng tay giúp ngươi không, hay muốn tự..."

Chưa kịp dứt lời, Phó Lăng Nghi đã nhào đến như sói đói, ấn hắn ngã nhào xuống giường. Từ Ưng Bạch còn chưa kịp định thần lại thì bị động tác của y dọa sợ ngây người, miệng lưỡi sắc bén và phẩm chất chín chắn lúc này cũng đột nhiên trở nên ngắc ngứ, mắng một câu mà Phó Lăng Nghi đã quen tai đến không thể quen hơn, "Đồ lưu manh!"

Những ngón tay mảnh khảnh ấn vào miệng lưỡi ấm nóng, Phó Lăng Nghi bị nghẹn đến khó chịu, cặp mắt đen say mê nhìn Từ Ưng Bạch. Ngón tay trong miệng đã đủ ướt, Phó Lăng Nghi mới lấy một chiếc vòng tròn gỗ không biết từ đâu ra, hai đầu có dây đeo. Y nghiêm túc giải thích, "Nếu nhét nó vào miệng thì ta sẽ không cắn ngươi được, cũng sẽ không rên nữa."

Từ Ưng Bạch ngỡ ngàng không nói nên lời. Chưa kịp ngăn cản, Phó Lăng Nghi đã mang chiếc vòng lên, nắm tay hắn dẫn dần xuống dưới, muốn dạy hắn phải làm như thế nào. Gió xuân mơn man ngoài cửa sổ, mà trong phòng, vòng tròn kia đã ướt đẫm, Phó Lăng Nghi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, thân thể y run rẩy trên tay Từ Ưng Bạch, cảm nhận khoái cảm điên cuồng. Từ Ưng Bạch quấn áo choàng kín mít, lông tơ trên áo che khuất non nửa khuôn mặt, từ tai đến cổ đỏ bừng, mất sạch bình tĩnh thường ngày. Phó Lăng Nghi không nói được, mà hắn cũng không rành lắm nên chỉ có thể làm bừa, không biết có đúng hay không.

Náo loạn hết nửa canh giờ, lúc này trời đã sáng, Phó Lăng Nghi mặc quần áo vào, khép lại cơ miệng cứng đờ rồi đi lấy một chậu nước cho Từ Ưng Bạch rửa tay. Từ Ưng Bạch nhìn y, rồi chỉ chiếc vòng tròn kia, lạnh giọng bảo, "Vứt đi."

Phó Lăng Nghi như sực nhớ gia, khàn khàn đáp, "Ừ."

Rửa tay xong, Từ Ưng Bạch ngồi lên ghế chuẩn bị vấn tóc. Vừa định làm thì Phó Lăng Nghi đã đứng phía sau, cầm dây buộc tóc và lược trên bàn, cẩn thận giúp hắn buộc gọn mái tóc dài rồi nhẹ nhàng đeo chiếc hoa tai kia lên.

Xong xuôi đâu đấy, một trận ầm ĩ từ ngoài viện truyền đến. Ngụy Chiếu tươi cười bước vào, "Phó công tử, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu."

Bình luận

Truyện đang đọc