TA THẤY MỸ NHÂN NHƯ DANH TƯỚNG

Chiếc cằm gác trên vai hơi nhúc nhích, Phó Lăng Nghi nhìn những ngón tay tái nhợt chỉ vào cái tên cuối cùng trên tập tài liệu, nghe Từ Ưng Bạch nói, "Người tên Vương Huy này từng là tướng quân du kích dưới quyền Võ An hầu."

Phó Lăng Nghi chớp chớp mắt, những ký ức xa xăm như ùa về như hồng thủy tràn bờ đê, quả thực có một người như vậy. Năm đó Phó Đạt còn trấn giữ Gia Dục Quan, y và huynh trưởng cũng theo quân vào sa mạc. Hồi nhỏ hai người họ nghịch ngợm quậy phá, rất thích lén chuồn khỏi Gia Dục Quan đi chơi, lần nào cũng bị vị tướng quân du kích Vương Huy này bắt về. Người thanh niên mặc giáp sắt cao lớn dũng mãnh mỗi tay xách một đứa, vừa đi vừa mắng té tát.

Phó Lăng Nghi thấp giọng đáp, "Ta biết. Theo vai vế, ta còn phải gọi ông là thúc thúc đấy." Y chần chờ một chút rồi hỏi, "Bây giờ ông có khỏe không?"

Từ Ưng Bạch vuốt tóc y, dịu dàng bảo, "Ngài ấy đang giữ chức bách hộ ở Linh Châu."

Trong vụ án Võ An hầu năm đó, cả gia đình Võ An Hầu đều bị xử tử, binh quyền về tay hoàng gia. Khi ấy, vì ngăn khả năng làm phản bất ngờ, hàng vạn thân binh dưới trướng Võ An hầu bị đánh tan được bố trí lại, các thuộc hạ thân tín người thì bị giết, người thì khó khăn lắm mới giữ được mạng, bị U Đế hạ chỉ biếm làm thứ dân hoặc mang thân binh bị điều đi các nơi, những người này mang danh tội thần nên về cơ bản là không được trọng dụng, còn mạng đã là tốt lắm rồi.

Ánh mắt dừng lại trên cái tên kia một lát, Từ Ưng Bạch chợt cảm thấy trên vai nặng trĩu, không khó để đoán được tâm trạng Phó Lăng Nghi lúc này. Hắn thở dài, dịu giọng khuyên nhủ, "Đừng lo, ngài ấy không có chuyện gì đâu, so với những người khác dưới trướng Võ An Hầu đã là rất may mắn, nhưng vừa là tội thần lại vừa là thuộc hạ của Ninh Vương, chỉ sợ sẽ bị làm khó."

Phó Lăng Nghi im lặng cụp mắt, một lát sau mới nói, "Còn sống là tốt rồi, năm đó quá nhiều người chết, ngay cả ta cũng không nhớ rõ nữa."

Y vừa dứt lời đã có người gõ cửa, giọng ám vệ từ ngoài truyền vào, "Chủ tử, thuộc hạ có việc khải tấu!"

Từ Ưng Bạch hơi co ngón tay, thì thào, "Đứng dậy đi, có người đến mà ôm ấp như vậy thì còn ra thể thống gì nữa."

Phó Lăng Nghi ngoan ngoãn buông ra rồi đứng sang một bên, lúc này Từ Ưng Bạch mới lên tiếng, "Vào đi."

Ám vệ vừa chân trước chân sau vào đã thấy chủ tử nhà mình yên vị trên ghế, trên cổ có dấu hôn xanh tím, còn thủ lĩnh hung thần ác sát mặt hầm hầm như Diêm Vương đứng cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt rất khó chịu. Cậu chàng quỳ phịch xuống đất, không dám ngẩng đầu, miệng liến thoắng như tên bắn, "Chủ tử! Ngưỡng Khiếu Đường gửi thư, mời chủ tử xem!" Nói xong thì đưa phong thư màu lam nhạt lên.

Sau khi Ngưỡng Khiếu Đường mở thêm chi nhánh ở các châu, vì để tiện truyền tin và phân biệt các chi nhánh nên các phong thư cũng được nhuộm thành các màu khác nhau, Trường An màu son, Linh Châu lam nhạt, Giang Nam lam đậm, U Châu màu đen, Ích Châu trắng bạc. Từ Ưng Bạch nhận lấy thư rồi đọc lướt qua, nét mặt trở nên căng thẳng. Thư do trưởng chi nhánh Linh Châu, Hải Đường viết, nàng từng ở Ngưỡng Khiếu Đường tại Trường An, có duyên gặp mặt Từ Ưng Bạch vài lần. Thư viết, Ngưỡng Khiếu Đường nhận được tin binh mã ở Linh Châu không nhiều, chỉ khoảng hơn bảy ngàn người, nhưng đều là tinh nhuệ, Ninh Vương còn để lại rất nhiều phụ tá và đại tướng cho Ngụy Chiếu. Tình hình Hạ Châu không rõ, mong thái úy thận trọng. Cuối thư, Hải Đường nói thế tử Ninh Vương từng đến Ngưỡng Khiếu Đường uống rượu, còn mang theo một... tình nhân có dung mạo rất giống thái úy, vị thế tử này có thể có ý đồ xấu với ngài.


Từ Ưng Bạch chau mày, sắc mặt tức khắc trở nên u ám. Giống mình? Ý đồ xấu? Ngụy Chiếu... Hắn gõ gõ tay vịn ghế, suy tư một hồi lâu mới nhớ ra mình từng gặp người này tại quốc tang U Đế. Lần đầu là khi hắn vừa vào cung, hai người tình cờ chạm mặt nhưng chỉ lướt qua như bèo nước gặp nhau, lần thứ hai là khi tiễn các phiên vương đến phúng viếng trở về. Thế tử Ninh Vương có một cặp mắt hồ ly chỉ cần nhìn thấy thì sẽ rất khó quên, điệu bộ ngả ngớn không tuân theo quy củ, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Từ Ưng Bạch hồi lâu, đến tận khi không thể không quay về mới thôi, thực sự rất khó chịu.

Từ Ưng Bạch hít sâu, bảo với ám vệ, "Gửi thư yêu cầu Hải Đường cô nương điều tra lại lần nữa, xem xem tên Ngụy Chiếu này có thật sự có ý đồ đó hay không."

Ám vệ tuân lệnh, vội vã lui ra. Người ngoài còn chưa ra đến nơi, Từ Ưng Bạch đã cảm thấy phía sau táy máy, quả nhiên chỉ lát sau Phó Lăng Nghi lại dán đầu lên vai hắn. Hai người chen chúc trên một chiếc ghế mây là quá chật, ngồi được một lúc, Phó Lăng Nghi kéo Từ Ưng Bạch ngồi hẳn vào lòng mình. Tuy vóc dáng hai người tương đương nhưng so sức khỏe không tốt nên so với Phó Lăng Nghi rắn rỏi thì Từ Ưng Bạch có vẻ gầy yếu hơn nhiều, vòng eo kia một tay ôm còn có dư. Phó Lăng Nghi nhìn mà xót, nghĩ đến đêm qua lăn lộn thì không khỏi tự mắng mình không bằng cầm thú. Rồi y áp trán lên lưng người kia thật nhẹ nhàng, cảm nhận thân hình mảnh khảnh và bả vai gầy guộc nhô lên dưới lớp da mỏng, nhịp tim chậm rãi mà yếu ớt khe khẽ truyền đến làm y không thể không siết chặt vòng tay.

Từ Ưng Bạch ngồi trên đùi y, lông mày sắc bén hơi nhướn lên, cảm thấy hôm nay người này quấn quít vô cùng, cũng to gan hơn kha khá, có lẽ do đêm qua hơi quá trớn nên hôm nay mới bám dính như vậy chăng. Phó Lăng Nghi lặng lẽ mơn trớn một lọn tóc mềm, khàn giọng hỏi, "Trong thư viết gì thế? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm."

Từ Ưng Bạch day hốc mắt, ôn hòa bảo, "Không có gì to tát, Ngưỡng Khiếu Đường gửi thư nói Ngụy Chiếu có một tình nhân..." Nói đến đây hắn chợt ngập ngừng rồi thở dài, "Nghe nói, tình nhân kia... trông khá giống ta."

Bàn tay đùa nghịch khựng lại, cặp mắt đen như mực lộ rõ sự chấn động. Phó Lăng Nghi sốt sắng nghiêng đầu, sống lưng kêu răng rắc, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

"Giống, ngươi?"

Bình luận

Truyện đang đọc