TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

Lăng Mặc giơ cánh tay lên che, nước canh nóng hổi tạt thẳng vào cánh tay y, đây chính là tô canh vừa mới múc trong nồi ra đó!

Xoảng một tiếng, cái tô rơi xuống đất bể tan tành.

Nước canh tí tách nhỏ xuống từ trên người Lăng Mặc.

Cánh tay của y lập tức đỏ lên.

Lý Viễn Hàng cầm đũa ăn cơm nhìn cảnh này, trong lòng cậu ta cực khoái.

Trần Lỵ luống cuống chạy đi lấy khăn lông tới vội vàng lau nước canh cho Lăng Mặc “Có đau không con? Dượng của con không có cố ý đâu, con đừng nóng giận! Đừng nóng giận! Dì sẽ đưa con đi khám bác sĩ ngay đây!”

Lăng Mặc giống như không cảm nhận được đau đớn, ngước mắt hỏi Lý Hạo “Tháng trước tôi nghe Lý Viễn Hàng khoác lác trong lớp rằng các người mua một căn nhà ở Long Hâm cho cậu ta. Chỗ đó giá mỗi mét vuông đều đã hơn ba ngàn, tám mươi mét vuông chính là hơn hai trăm bốn mươi ngàn, hơn nữa đã thanh toán xong xuôi các khoản tiền, đứng tên là Lý Viễn Hàng. Số tiền này từ đâu mấy người có?”

Trần Lỵ lập tức giải thích “Đó… Đó là số tiền ban đầu dì và dượng con bán nhà còn dư. Sao con mới có bây lớn mà đa nghi lắm thế?”

“Nhà của dì và dượng chỉ có khoảng sáu mươi mét vuông, năm đó bán được một trăm tám chục ngàn, vừa đủ chạy chữa cho vụ kiện kia, phải không?”

Nhắc tới vụ kiện cáo đó là Lý Hạo càng không thể nhẫn nại thêm nổi.

“Được rồi! Ăn cái gì nữa mà ăn! Mau cút về phòng cho tao!”

“Mới nãy chẳng phải nói sẽ chăm sóc tôi thật tốt đó sao? Tôi còn chưa ăn xong cơm tối nữa.” Lăng Mặc bình tĩnh nói.

“Ăn cơm tối? Xin lỗi, nhà này không nuôi nổi mày đâu!”

Lý Hạo đi tới nắm lấy cánh tay Lăng Mặc, kéo y xồng xộc về căn phòng nhỏ kia, ông ta còn chưa hả giận liền nhấc chân đạp một cú vào lưng y.

Lăng Mặc đứng không vững lập tức té xuống.

Lý Viễn Hàng cầm chén cơm nhìn hài kịch trước mắt hi hi ha ha cười. Còn Trần Lỵ thầm than trong lòng, không xong rồi, động tay động chân với tiểu tổ tông này tuyệt đối không có quả ngon mà ăn!

Thấy Lăng Mặc bị ngã không đứng dậy nổi, Lý Hạo không vui trong lòng, tiến lên nắm lấy cổ áo y “Mẹ nó mày giả bộ gì hả…”

Chỉ nghe ‘két’ một tiếng, cửa chính cứ thế mở ra…

Lý Hạo vừa liếc mắt thì phát hiện mấy người ở ngoài cửa không biết đã đứng nghe được bao lâu.

Trần Lỵ chạy vòng ra khỏi bàn ăn tới, vừa nhìn thấy người đứng trước cửa liền hoàn toàn sửng sốt.

Đứng ngoài cửa, không chỉ có chủ nhiệm tòa soạn báo họ Khương ở tầng trên, mà còn có tổ trưởng tổ dân phố bác gái Trần và con dâu của bà.

“Chủ nhiệm Khương, bác Trần… Sao mọi người lại tới đây…”

Bây giờ Trần Lỵ mới hiểu ra, mới vừa nãy Lăng Mặc về nhà vốn không có đóng cửa lại.

Sắc mặt của chủ nhiệm Khương cực kì lạnh lẽo, anh ta đi tới đỡ Lăng Mặc đứng dậy.

Lý Hạo còn đang tức giận thấy thế liền hùng hục xông tới đẩy chủ nhiệm Khương ra “Đây là nhà tôi! Tôi lúc nào cho anh vào nhà vậy hả!”

Trần Lỵ vội vàng chắn trước mặt chủ nhiệm Khương, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho chồng mình.

“Đây là chủ nhiệm Khương của tòa soạn báo Thần Báo! Ông xã, anh mau thôi đi! À chủ nhiệm Khương, anh đừng hiểu lầm, chồng tôi tính khí thẳng thắn, trẻ con nói chuyện không biết lễ phép nên chồng tôi mới dạy bảo thằng bé, không ngờ…”

“Tôi không có hiểu lầm gì hết. Mắt nhìn tai nghe, rõ ràng anh ta đá vào lưng Lăng Mặc, nếu cái này mà cũng là hiểu lầm thì mọi việc trên thế giới đều không còn hiểu lầm nữa rồi.”

Chủ nhiệm Khương nâng cánh tay Lăng Mặc lên, nơi đó đã đỏ ửng một mảng.

“Tôi muốn mang thằng bé đi bệnh viện. Các người thích làm ầm ĩ thì cứ việc ầm ĩ đi.”

Nói xong, chủ nhiệm Khương liền dẫn Lăng Mặc đi.

Bác Trần tổ trưởng vẫn kinh ngạc nhìn hai vợ chồng.

Bà đã từng nghe Trần Lỵ kể khổ không ít về hoàn cảnh gia đình mình, chăm sóc đứa bé Lăng Mặc này có bao nhiều khó khăn vất vả, với lại đứa bé này còn mang lòng hận thù bọn họ nữa.

Bác Trần thường ngày nhìn Trần Lỵ biết chăm lo vun vén cho gia đình, hơn nữa còn giao tiếp lễ phép với người già như bà, nhưng mà hôm nay…

“Căn phòng này rõ ràng là ba mẹ của Lăng Mặc để lại, tại sao các người lại cho thằng bé ở trong nhà kho? Tôi không nghe lầm chứ?”

“Bác Trần, bác đừng hiểu lầm!” Trần Lỵ rốt cuộc đã nhận ra, chỉ cần Lăng Mặc muốn thì hình tượng đẹp đẽ ngậm đắng nuốt cay mà bà ta đã tạo dựng ra trước đó đều sụp đổ trong tích tắc.

“Thằng bé hỏi tiền tiết kiệm của ba mẹ thằng bé ở đâu, tại sao các người lại không cho thằng bé biết? Sổ tiết kiệm bộ có chân chạy mất sao, lấy ra xem một tí không được à? Thằng bé hỏi một chút thì các người liền làm ầm lên, còn quyền đấm cước đá nữa, lầu trên lầu dưới đều nghe rõ ràng, còn tưởng hai người đang chột dạ!” Bác Trần nói.

“Bác Trần, đó là vì chúng tôi sợ thằng bé biết số tiền ba mẹ để lại sẽ buông thả không học hành nữa, nên mới giấu không cho thẳng bé biết. Chờ thằng bé lên đại học rồi chúng tôi sẽ trả lại!”

Trần Lỵ tìm cách trấn an bác Trần, dù sao bà cũng là tổ trưởng tổ dân phố, nếu bà biết thì tất nhiên cả cái tòa chung cư này đều biết hết!

Bác Trần đã rõ con người thật của Trần Lỵ ra sao rồi, vì vậy bà quay đầu vỗ vai con dâu mình nói “Chúng ta về thôi.”

Con dâu của bác Trần cười lạnh. Cô làm chung đơn vị với Trần Lỵ, Trần Lỵ làm người khéo ăn khéo nói, thường xuyên viện cớ ném hết công việc cho tổ của cô làm hết, nhưng cuối cùng người được tuyên dương là Trần Lỵ chứ không phải là tổ làm việc của cô.

“Tôi nói này Trần Lỵ, chúng tôi biết hết chuyện các người mua nhà cho Lý Viễn Hàng rồi. Mọi người đều làm chung đơn vị với nhau mà, tiền lương của cô và tôi cũng xêm xêm như nhau cả thôi. Cộng thêm cả ông xã Lý nhà cô nữa, nhịn ăn nhịn uống trong mấy năm nay mà có thể tậu được một ngôi nhà khang trang ở Long Hâm à?”

Trần Lỵ vừa nghe vừa thầm nghĩ chuyện này đừng nên lan truyền trong đơn vị, lập tức muốn đi tới nói đôi câu với đối phương, nhưng người ta lại không thèm quan tâm, nắm tay bà Trần đi về.

“Tiêu rồi… Tiêu rồi…” Trần Lỵ nhìn Lý Hạo.

“Tiêu cái gì mà tiêu! Bà đừng có lải nhải bên tai tôi nữa!”

“Ông sao cứ không kiềm nén được tính tình của mình thế hả! Bây giờ ông làm ầm chuyện cho tay nhà báo kia biết rồi kìa, tổ trưởng cũng biết nốt! Đến cả đồng nghiệp chung đơn vị của tôi cũng biết! Chúng ta làm sao có thể ở trong căn hộ này nữa!”

“Chẳng phải là đúng dịp à? Chờ ngôi nhà đứng tên Viễn Hàng sửa sang xong, chúng ta liền dọn qua ở. Còn thằng ranh Lăng Mặc kia chẳng phải nói chúng ta chiếm nhà của nó à? Sau này nó một thân một mình ở trong căn nhà này đi!”

“Được đó!” Lý Viễn Hàng còn thiếu muốn đốt pháo ăn mừng.

Nghe con trai nói như vậy, Lý Hạo cảm thấy bản thân thật là ưu việt.

“Được cái rắm! Đó vẫn còn là một ngôi nhà thô, phải mất tới nửa năm mới sửa sang lại được! Hơn nữa ông đào đâu ra tiền sửa sang đây?”

Trần Lỵ hỏi như vậy, Lý Hạo liền im miệng.

“Thôi, dù ông có muốn hay không muốn thì trước hết lên lầu trên giải thích với chủ nhiệm Khương đi, rồi dẫn Lăng Mặc về.”

“Dẫn nó về nữa à?” Lý Viễn Hàng xụ mặt.

“Không chỉ dẫn nó về, nhờ phúc của mày mà giờ mẹ mày phải cung phụng nó như hoàng đế nữa đấy!”

Trần Lỵ vươn tay che mắt, thở dài một hơi.

Bà ta coi như đã thông não, biết tại sao Lăng Mặc cố ý kích động Lý Hạo, biết tại sao bị Lý Hạo đánh mà không phản kháng… Cửa là Lăng Mặc cố ý không đóng lại, sống ở khu chung cư này lâu như vậy, Lăng Mặc biết rõ cứ chiều chiều vào lúc này là bác Trần và con dâu sẽ đi dạo quanh khu chung cư, y cố ý cho bọn họ nghe vợ chồng bà ta đối xử như thế nào với y.

Chủ nhiệm Khương dẫn Lăng Mặc bị thương về nhà mình, chủ nhiệm Khương cầm tay Lăng Mặc rửa nhẹ bằng nước lạnh, nhìn cánh tay của y bị bỏng đỏ một mảng lớn, không kiềm lòng được mà thở dài một hơi.

“Chủ nhiệm Khương, cám ơn ngài.”

“Cám ơn cái gì? Một lát nữa dẫn cháu đi bệnh viện để làm chứng cứ.”

Lăng Mặc cúi đầu nhìn chủ nhiệm Khương bôi thuốc trị bỏng cho y, lại hỏi “Cám ơn chủ nhiệm Khương… Bình thường ngài tám giờ tối mới đi làm về, sao hôm nay lại về sớm vậy?”

“Cháu thật sự muốn biết?” Chủ nhiệm Khương ngồi đối diện nhìn Lăng Mặc.

“Ngài… là vì cháu nên mới về sớm? Nhưng mà ngài đâu có biết…”

“Không biết hôm nay là ngày dượng cháu trở về? Còn chưa biết anh ta sẽ động tay đánh cháu?”

“Vậy thì ngài đã biết.” Lăng Mặc hơi nhíu mày.

“Thật ra thì chú chưa có làm xong công việc ở tòa soạn nữa. Chú nói trở về sớm là vì nhóc mập kia gọi điện thoại cho chú.”

“Mạc Tiểu Bắc?” Lăng Mặc ngẩng đầu lên.

“Ừ. Nhóc đó nói sau khi về nhà vẫn còn lo lắng cho cháu, nói dượng cháu ở nhà, sợ dì cháu đâm chọt khiến dượng cháu dạy dỗ cháu. Nhóc đó tìm được số điện thoại phòng làm việc của chú trên bảng thông tin của Thần Báo, mời chú hỗ trợ lưu ý dùm, nếu như nghe thấy tình huống không ổn liền gõ cửa. Nhóc đó còn nói không cần vào nhà, chỉ cần đứng ngoài cửa nói một câu là dì cháu không dám đối xử với cháu như vậy nữa.”

Đầu ngón tay của Lăng Mặc run lên, y cúi đầu, không ai có thể thấy biểu tình của y.

“Hôm nay coi bộ cháu không thể về nhà được.”

Lăng Mặc ngẩng đầu muốn cự tuyệt thì chủ nhiệm Khương giống như biết y sẽ nói gì, anh ta cười nói “Cháu không muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng cháu thiếu một cú điện thoại cho nhóc mập đó, có đúng hay không?”

“Cháu biết rồi.”

Lăng Mặc đứng dậy đi tới chỗ điện thoại bàn, Mạc Thanh đã cho y số điện thoại nhà, y chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhớ như in.

Tối hôm đó khoảng mười giờ, một chiếc xe lướt qua màn đêm lái tới nhà Lăng Mặc.

Khuôn mặt cương trực lạnh lùng của Mạc Thanh xuất hiện trước cửa nhà Lăng Mặc, ông dùng sức gõ cửa, Lương Như đứng bên cạnh ôm cánh tay ông.

Trần Lỵ nhấc chân đạp Lý Hạo nói “Trễ như vậy rồi… Ông mau ra xem ai tới vậy.”

“Không chừng thằng ranh kìa về đấy! Dẹp!”

“Ông mà không mở cửa thì nó sẽ đứng gõ cửa cả đêm đấy! Ông không sợ ngày mai khắp cả cái tòa nhà này bàn tán à!”

Nghe Trần Lỵ nói thế, Lý Hạo bất đắc dĩ ngồi dậy, đi tới cửa chính nhỏ giọng mắng “Thằng ranh nhà mày còn dám vác xác về!”

Ông ta nhìn qua mắt mèo thì thấy người đứng bên ngoài không phải Lăng Mặc mà là khuôn mặt không biểu tình của Mạc Thanh.

Lý Hạo giật mình, vội vàng mở cửa ra “Kiến… Kiến trúc sự Mạc… Sao ngài lại đến nhà tôi? Mời vào! Mời vào!”

Mạc Thanh híp mắt “Anh biết tôi?”

“Ngài đã đến xưởng chúng tôi làm giám đốc kỹ thuật đó ạ! Ngài chắc không nhớ một nhân viên nhỏ bé như tôi đâu. Nhưng tôi làm sao mà không biết ngài chứ!” Lý Hạo quay đầu hướng phòng ngủ kêu to “Trần Lỵ! Trần Lỵ bà mau dậy đi! Lãnh đạo của chúng ta tới nhà, bà mau mau chuẩn bị trà bánh!”

===Hết chương 20===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 20.

Khúc Quân: Tui cũng phải đi bệnh viện để lưu lại chứng cứ!

Lăng Mặc: Để làm gì?

Khúc Quân: Anh toàn hôn tui, cắn tui, làm chuyện không thể miêu tả được, tạo thành áp lực lớn trong lòng tui!

Lăng Mặc: Ờ, cậu cứ đi đi, bác sĩ sẽ nói cậu bị mắc bệnh hoang tưởng. Tôi có thể xin làm người giám hộ bệnh nhân tâm thần của cậu.

Khúc Quân: …

Cá: Chạy đâu cũng không thoát cưng à~

Bình luận

Truyện đang đọc