Ăn xong trứng gà, Khúc Quân tiếp tục liếc mắt nhìn Lăng Mặc.
Lăng Mặc rất dứt khoát đẩy khay cơm về phía Khúc Quân “Còn dư lại xíu mại, cậu muốn ăn thì ăn nốt đi.”
Thực ra Khúc Quân đã no cành bụng. Cậu liếm khóe miệng, vẫn cầm đũa chọt xíu mại, nhét vào miệng.
Thịnh Dĩnh Hi cầm đũa gõ khay cơm của Khúc Quân, có chút lo lắng nói “Lộ Kiêu, cậu sao vậy? Buổi sáng ăn no thế, chốc nữa thi bơi sẽ ói ra hết đó.”
“Hôm nay tớ không bơi, đã xin huấn luyện viên Thiệu nghỉ rồi!” Cậu trả lời.
“Cậu không cần bơi… Vậy ăn nhiều thế để làm gì?” Thịnh Dĩnh Hi nghi ngờ Khúc Quân có phải bị bệnh rồi không.
“Cậu ta muốn lấy bớt năng lượng của tôi để giúp cậu có cửa thắng tôi trong cuộc thi 1500 mét sắp tới.”
Lăng Mặc nói xong, luồn tay xuống dưới bàn bất chợt bóp bụng Khúc Quân, ra tay bất ngờ như thế làm cậu suýt chút nữa phụt cơm ra ngoài.
Kết quả, trước khi cuộc thi diễn ra, Khúc Quân bị huấn luyện viên Thiệu kêu tới hỏi chuyện.
“Lộ Kiêu, em thật sự muốn bỏ qua cuộc thi xếp hạng 1500 mét này sao? Nếu bỏ ngang chỉ chẳng khác nào hủy tư cách dự thi hạng mục này.”
Khúc Quân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Em bỏ cuộc! Em bỏ cuộc! Em vốn không có ưu thế ở phần thi này…”
“Không nên nói như vậy. Thành tích 800 mét của em rất tốt, biết đâu chừng 1500 mét có thể đột phá thành tích. Thầy biết ngày hôm qua em leo lên giường thì bị té bầm chân, cho nên mới xin nghỉ. Nhưng tôi và các trợ giảng đều cảm thấy em rất có cơ hội trong phần thi lần này.” Huấn luyện viên Thiệu vẫn rất xem trọng Khúc Quân.
Nhưng Khúc Quân lại bày ra bộ dáng vô dụng yếu đuối của A Đấu.
(A Đấu là con của Lưu Bị thời Tam Quốc Diễn Nghĩa, là một kẻ bất tài vô dụng.)
“Chỗ đó của em bị trầy da, nếu bị dính nước thì rất rát! Hơn nữa còn bị nhiễm trùng! Không thể xuống nước được đâu ạ!”
“Vậy sao. Để tôi nhìn thử xem có phải vết thương của em rất nghiêm trọng không.” Huấn luyện viên Thiệu ngoẹo đầu nhìn “Em bị thương ở đâu vậy? Sao không thấy đâu hết?”
Khúc Quân lúng túng chỉ chỉ bắp đùi trong “Chỗ đó… Nếu dùng lực thì sẽ rất đau, sẽ rất đau…”
“Nhóc con nhà cậu giỏi quá ha! Làm sao leo lên giường mà bị thương chỗ đó được? Để tôi tới xem!”
Huấn luyện viên Thiệu cúi người, duỗi tay về phía chỗ được băng vải thưa của Khúc Quân.
“Đừng! Đừng! Đừng!” Khúc Quân vội vàng che lại, nhưng không thể ngăn cản được quyết tâm của huấn luyện viên Thiệu.
Các trợ giảng khác cũng xúm lại.
Tháo vải thưa ra, chỉ nhìn thấy vết bầm tím, cũng có chỗ đã kết vẩy lên da non, nhưng không có nghiêm trọng.
Mặt của huấn luyện viên Thiệu đen như đáy nồi.
“Nhóc con được lắm! Đây là do cậu tự ngắt nhéo mình đi! Có phải cậu đã lên sẵn kế hoạch để lười biếng rồi không? Các huấn luyện viên và trợ giảng đều rất mong đợi biểu hiện của cậu, thế mà cậu lại đáp trả như vậy?”
Huấn luyện viên Thiệu càng nói càng tức, mắt thấy hắn như muốn vén tay áo đánh người.
Khúc Quân cúi đầu, ngồi bệt xuống đất, dạng hai chân ra xem, cậu cũng kinh ngạc “Ôi mẹ ơi! Khả năng phục hồi của tui sao mạnh dữ vậy chèn?”
Mới ngày hôm qua còn rỉ máu, bác sĩ còn phải tiêm cho cậu một mũi chống uốn ván, sao hôm nay lại lành nhanh vậy?
Thịnh Dĩnh Hi trợn to mắt nhìn bộ dáng ngồi banh chân dạng háng của Khúc Quân, còn chưa nhìn tới một giây, một bóng người đã đi tới trước mặt cậu ta, trực tiếp chặn lại phong cảnh diễm sắc của Khúc Quân.
Thịnh Dĩnh Hi ngẩng đầu lên lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Mặc, khuôn mặt không cảm xúc của đối phương thành công nghiền ép khí thế của Thịnh Dĩnh Hi, cậu ta chỉ có thể tằng hắng một tiếng rồi quay đầu đi.
Lần này Khúc Quân thảm rồi, bị huấn luyện viên Thiệu xách cổ đi vận động làm nóng cơ thể.
Ầm ĩ nửa ngày, cậu vẫn phải tham gia phần thi xếp hạng 1500 mét.
Bị ép đứng lên bục nhảy, Khúc Quân cúi người xuống, lập tức nấc cụt một tiếng.
Thịnh Dĩnh Hi lo lắng nói “Cậu ăn quá nhiều phải không? Nếu như không muốn tranh top 3 phần bơi này thì cứ bơi từ từ là được.”
Khúc Quân gật đầu.
Cậu cũng định không cố sức đâu.
Lúc cúi gập người xuống, cậu nhìn thấy Lăng Mặc từ khe hở giữa tay và chân.
Gò má của anh rất tập trung, không có bất kỳ biểu tình nào, giống như là một lưỡi đao sắc bén có thể xuyên thẳng vào nước bất cứ lúc nào.
Sau tiếng còi xuất phát, tất cả mọi người đồng loạt lao vào trong nước, Khúc Quân chỉ duy trì nhịp độ theo sát bạn bơi bên cạnh mình.
Huấn luyện viên Thiệu đứng trên bờ thấy vậy liền không vui nói “Lộ Kiêu! Tài năng của cậu chỉ có nhiêu đó thôi à? Nên nhớ cậu đang bơi chứ không phải chạy chậm!”
Khúc Quân thầm giơ ngón giữa với hắn, trong đầu nghĩ ông đây không giỏi bơi 1500 mét, có hối cũng vô dụng!
Nhưng bị huấn luyện viên Thiệu chỉ đích danh như vậy, Khúc Quân không thể không tăng tốc.
Sau bốn năm vòng, dưới sức nước và áp lực, dạ dày của Khúc Quân càng ngày co bóp dữ dội, cơn buồn nôn ập tới.
Cậu còn tính nhịn thêm chút nữa, nhưng nghĩ tới lỡ như ói vào trong bể bơi thì sẽ bị đám bạn xúm lại quýnh hội đồng mất.
Khi cậu đột nhiên tăng tốc lên, huấn luyện viên Thiệu vỗ tay nói “Lộ Kiêu! Thế mới đúng là dáng vẻ cậu nên có đó!”
Ai ngờ lần này Khúc Quân không có xoay người nữa, mà là nhảy phốc lên bờ, đi chưa tới hai bước đã tháo mũ bơi xuống rồi ói xối xả vào đó.
Huấn luyện viên Thiệu và các trợ giảng trợn to mắt.
Những người khác vẫn đang ra sức bơi vẩy nước tung tóe, còn Khúc Quân thì ói lấy ói để tung tóe.
Huấn luyện viên Thiệu bắt đầu sốt sắng, đi tới chỗ Khúc Quân, vỗ lưng giúp cậu thuận khí.
“Lộ Kiêu, em không sao chứ? Sao tự nhiên lại nôn mửa thế? Không thoải mái sao?”
Khúc Quân nhìn đống mình vừa mới ói ra, càng muốn ói thêm, ngay cả cái dạ dày cũng muốn trôi tuột theo.
“Nếu như không thoải mái thì nghỉ ngơi đi. Có phải bị viêm dạ dày không? Gần đây thời tiết oi bức, dễ ăn trúng thức ăn ôi thiu.”
Khúc Quân chột dạ không nói gì, nhưng còn cái mũ bơi này, cậu không dám xài nữa.
Vứt mũ bơi đi, rồi cầm chai nước suối súc miệng, sau đó cậu ngồi bên cạnh hồ bơi, nhìn từng dải bọt nước trắng xóa trên mặt nước.
Trước mắt, Lăng Mặc và Thịnh Dĩnh Hi không phân thắng bại.
Đúng là càng bơi lâu, ưu thế của Thịnh Dĩnh Hi càng lớn, phát huy cũng rất tốt.
Nhưng Lăng Mặc vẫn đuổi theo Thịnh Dĩnh Hi sát nút, làm cho người ta không biết anh là có chiến lược gì đó, hay là bơi giữ sức, đợi đến lúc chạy nước rút mới phát huy thực lực, gây bất ngờ cho mọi người.
Khúc Quân khẩn trương, đợi đến 150 mét cuối cùng, chênh lệch giữa Thịnh Dĩnh Hi và Lăng Mặc với những người còn lại quá rõ rệt, nhưng hai người họ vẫn như cũ không kéo xa khoảng cách với nhau ra.
Khúc Quân siết chặt nắm đấm, đi dọc trên hồ bơi theo hai người họ.
Cậu biết rõ, bây giờ là lúc mọi người đều rất mệt mỏi, cho dù là trên tinh thần hay thân thể, phần chạy nước rút này không chỉ là thử sức chịu đựng của cơ thể mà còn là sự nhẫn nại trong nội tâm.
Nhưng Thịnh Dĩnh Hi rất có ưu thế về thể lực, cú xoay người ở 50 mét cuối cùng, cậu ta tăng nhanh động tác vẫy nước, Lăng Mặc hơi tụt lại phía sau một chút.
Khúc Quân kích động, nhỏ giọng cổ vũ “Thịnh Dĩnh Hi, đừng bỏ cuộc… Giữ vững… Giữ vững… Cậu có thể thắng được Lăng Mặc!”
Mặc dù chênh lệch giữa Lăng Mặc và Thịnh DĨnh Hi không lớn, nhưng đây là lần đầu Thịnh Dĩnh Hi phát huy ưu thế dẫn đầu Lăng Mặc, cũng làm cho Khúc Quân thấy được tia sáng hy vọng.
Thịnh Dĩnh Hi! Người anh em tốt! Nếu chú em thắng, đời này của tui không còn bị Lăng Mặc áp đảo nữa! Cuộc sống rạng rỡ mai sau của tui phụ thuộc vào chú em hết đó nha!
Đừng để cho tui thất vọng!
Nếu chú em thắng, anh đây sẽ mời chú em ăn KFC một tháng…
Nhưng vui vẻ chưa tới mười giây, một cú xoay người cuối cùng, thế cục đại biến!
Cú xoay người lần này của Lăng Mặc thật sự hòa hợp lực độ và động tác thành một thể, hai chân lấy đà tung mình vào dòng nước, thân thể lướt nhanh như một mũi tên, tốc độ của anh khiến cho huấn luyện viên Thiệu và trợ giảng sợ ngây người.
“Cậu… Cậu ta còn có thể lực như vậy?”
Lúc hai tay của Lăng Mặc vẫy nước, bả vai và phần lưng căng chặt hẳn ra, tạo nên đường cong dẻo dai nhưng sắc bén, làm Khúc Quân miệng khô lưỡi khô, anh lướt nhanh trôi chảy linh hoạt, tựa như trời sinh đã thuộc về nước.
Ưu thế chạy nước rút của Thịnh Dĩnh Hi đã hoàn toàn bị Lăng Mặc đánh bại, mặc dù Thịnh Dĩnh Hi không cam lòng chịu thua, điên cuồng đuổi theo, nhưng khoảng cách chênh lệch này đã định sẵn kết quả cuối cùng.
Tư thái trong nước của Lăng Mặc lúc nổi lên bộc phát bộ dáng quyết tuyệt không đổi.
Khoảng khắc tay chạm đích kia dễ dàng xộc thẳng vào tầm mắt của Khúc Quân, tim của cậu như bị cái gì đó đụng vỡ ra.
Huấn luyện viên Thiệu và các trợ giảng sững sờ hai giây, rồi lập tức vô tay hoan hô.
“Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!”
Khúc Quân ngây người tại chỗ, cậu cảm thấy mình quên luôn cả bản năng hít thở.
Nhưng đội viên khác cũng lục đục về đích.
Thịnh Dĩnh Hi hung hăng ném kính bơi vào trong nước, thở mạnh như muốn nứt cả phổi ra.
Lăng Mặc cũng vươn tay vuốt nước trên mặt, nhắm mắt lại, một tay chống lên bờ.
Lần này anh đã dùng hết sức lực, Khúc Quân tựa như có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng thở ầm ầm như sóng thần của anh.
Hốc mắt cậu bỗng khó hiểu nóng lên.
Khúc Quân biết tính tình của Lăng Mặc, anh không thích thua cuộc, nhưng cũng chưa bao giờ dồn hết sức lực vào bất kì chuyện gì như bây giờ.
Lúc Lăng Mặc hít thở bình ổn lại, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lia thẳng về phía Khúc Quân.
Ánh mắt của anh rất lạnh lùng, mang theo ý cảnh cáo.
Nhưng càng đi sâu vào trong ánh mắt đó, càng cảm nhận được một cảm xúc rất mãnh liệt, bao dung tất cả mọi thứ.
Khúc Quân nuốt nước miếng, bởi vì cậu có xúc động muốn lao thẳng vào vòng tay của đối phương.
Ngón tay của Lăng Mặc khẽ gõ nhẹ, anh nghiêng mặt sang, phơi bày ra chiếc cằm hoàn mỹ tựa như dao sắc.
Khúc Quân có cảm giác như bị cảnh cáo.
Lăng Mặc đang nói cho cậu biết ‘Nếu thằng nhóc nhà cậu còn làm chuyện rớt não như thế nữa, anh đây sẽ làm cho cưng phải khóc thét lên.’
Nhưng cậu vẫn không muốn bản thân rơi vào thế yếu, giống như một đứa bé vậy, vì tôn nghiêm và vì cái tôi của mình, đi từng bước về sự vật mà bản thân muốn trốn tránh, nhưng cũng không biết bản thân muốn chứng minh điều gì.
Khi cậu đi tới trước mặt Lăng Mặc, ngón tay của anh chạm nhẹ lên mắt cá chân của cậu, xương cốt nơi đó như muốn bị tan chảy.
Cậu nghĩ là Lăng Mặc sẽ kéo cậu vào trong nước, nhưng không có, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của cậu rồi ngẩng đầu lên.
Một giây kia, tất cả mọi kiêu ngạo và tự ái đều bị chinh phục, Khúc Quân cúi người xuống, quỳ một gối trước mặt Lăng Mặc.
“Tớ lại thắng.” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng.
Đó không phải là khoe khoang mà là đang trần thuật lại sự thật.
“Ờ.” Khúc Quân rất muốn nói ‘Cậu thắng thì thắng thôi’, nhưng nếu nói vậy thì quá là ngây thơ.
Thịnh Dĩnh Hi đứng bên cạnh không vui quay đầu đi, còn dùng sức dụi mắt.
Lăng Mặc đột nhiên nhổm người lên, trực tiếp đặt một nụ hôn lên đầu gối của Khúc Quân.
Quá nhanh quá nguy hiểm, không có ai kịp nhìn thấy, người khác nhìn vào thì chỉ thấy anh đang chống tay leo lên bờ, nhưng do sức lực không đủ nên ngã về lại trong nước.
Chỉ có Khúc Quân mới biết, nhiệt độ và xúc cảm của đôi môi đó vẫn còn quanh quẩn trên đầu gối của cậu.
Lăng Mặc hôn đầu gối của cậu giống như là hôn chiếc Cup vậy.
Huấn luyện viên Thiệu lớn giọng thông báo kết quả cuộc thi xếp hạng lần này.
Lăng Mặc xếp hạng thứ nhất, thứ hai là Thịnh Dĩnh Hi, thứ ba là Trần Minh, Viên Dã chỉ lấy được hạng tư, trông cậu ta có vẻ rất không vui.
Cuộc thi xếp hạng bơi tự do lần này kết thúc, có lẽ vào ngày mai, huấn luyện viên Thiệu sẽ thảo luận chọn lọc ra danh sách thi đấu từng hạng mục dành cho học sinh trung học, hơn nữa sẽ mở ra buổi huấn luyện mũi nhọn.
Thịnh Dĩnh Hi sau khi lên bờ vẫn đứng im không nhúc nhích, Khúc Quân đi tới bên cạnh đưa cậu ta chai nước suối, còn Lăng Mặc thì choàng khăn tắm, đứng một bên khoanh tay dựa tường nhìn bọn cậu.
Khúc Quân nghi ngờ Lăng Mặc đang nhìn chằm chằm cậu là canh chừng không cho phép cậu đi đỡ Thịnh Dĩnh Hi.
“Tên Lăng Mặc kia… Tuyệt đối không phải là người… 25 mét cuối cùng, mẹ nó bơi như có cá mập đuổi theo, còn hơn cả thế nữa!”
Khúc Quân cũng có chút bi thương sờ chóp mũi.
Đúng vậy, Lăng Mặc chắc chắn không phải người.
Đừng nói là anh ta lén lút nghiên cứu thuốc linh tinh gì đó nha? Biến đổi gen?
“Ngay cả bơi 1500 mét cũng thua cậu ta…” Thịnh Dĩnh Hi lấy tay che mặt, sau đó nghiêng người sang, bộ dáng muốn chui vào ngực Khúc Quân cầu an ủi.
Ai ngờ ngay lúc đó cổ của Khúc Quân bị người bóp, rồi bị xách lên như một chú gà con, cậu không ngẩng đầu cũng biết đối phương là ai.
Thịnh Dĩnh Hi vồ hụt, mặt ai oán nhìn Khúc Quân.
“Đi, tắm một cái rồi đi ăn cơm trưa.”
Lúc này Khúc Quân mới nhớ tới bữa sáng bị cậu ói sạch ra.
Và còn… Phòng tắm vòi sen là một nơi cực kỳ nguy hiểm, cậu không muốn đi đến đó một chút nào.
Lần này, Khúc Quân cố ý để Lăng Mặc vào trong phòng tắm trước, sau đó cậu sẽ chọn một phòng tắm khác, ai ngờ Lăng Mặc trực tiếp lôi cậu cùng.
“Tớ luôn cảm thấy Lăng Mặc đã sớm biết âm mưu Khúc Quân cướp đồ ăn của cậu ta, cho nên nhân cơ hội này chỉnh Khúc Quân.” Viên Dã đồng tình nói.
Còn Khúc Quân bị đẩy vô phòng tắm, giống như là đứa trẻ sợ bị chích ngừa, hai tay níu lấy núm cửa không chịu thả ta.
Lăng Mặc khẽ hừ lạnh“Chịu đàng hoàng chưa?”
“Tớ… Tớ biết cậu trăm trận trăm thắng! Cho nên tớ rất sùng bái cậu, dành cho cậu một lòng ngưỡng mộ đầy ắp nhiệt huyết tựa biển cả!”
Lăng Mặc tiếp tục hừ lạnh “Chẳng phải cậu cho rằng nếu tớ ăn sáng ít hơn thì sẽ thua Thịnh Dĩnh Hi đó sao?”
Khúc Quân lập tức lắc đầu lia lịa “Không! Tớ tuyệt đối không hề có suy nghĩ đê hèn như vậy! Tớ chỉ đơn thuần là thích ăn bánh bao đậu mà thôi!”
“Hửm?” Lăng Mặc nhướng mày.
“Tớ cũng rất thích trứng gà!”
“Phải không?”
“Tớ cũng thích xíu mại nữa! Thật, chỉ đơn giản là thích thôi!”
“Cậu rớt não? Cậu thích ăn trứng trần nước sôi và trứng chiên, rất không thích ăn trứng luộc. Cậu không thích ăn nếp, bởi vì cậu cảm thấy cổ mình bị dính, rất khó chịu, cho nên cậu ghét xíu mại. Cậu thích ăn những thứ dễ nuốt.”
Khúc Quân ngây người, không ngờ Lăng Mặc lại biết rõ sở thích ăn uống của cậu đến vậy!
Lúc này, Lăng Mặc vươn tay tới.
Không gian vốn chật hẹp, Khúc Quân cảm thấy đối phương sắp kéo mình, lập tức nâng đầu gối chuẩn bị phản kháng, nhưng đầu của cậu bị Lăng Mặc cốc một cú.
Lúc này cậu mới phát hiện, anh vươn tay tới để vặn vòi sen.
Nước chảy xuống đầu Khúc Quân, rồi chảy ra khắp người cậu, dọc theo từng thớ cơ lan tràn xuống dưới.
Khúc Quân muốn né qua một bên thì bị Lăng Mặc giữ lại.
Biểu tình của đối phương mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng mơ hồ để lộ ra ý xấu xa.
“Cậu cứ đứng dưới nước như vậy đi, trông rất được.”
“Hở?” Khúc Quân suýt chút nữa sặc nước.
Lăng Mặc lại gần cậu, cúi người ghé bên tai cậu nói “Tự làm ướt cơ thể, giống như cố ý quyến rũ tớ, muốn tớ động lòng vì cậu vậy.”
Hơi thở ấm áp của anh cùng với giọng nói trầm lắng, cộng hưởng thêm tiếng nước chảy xung quanh, giống như một loại khiêu khích đặc biệt, trái tim của Khúc Quân dường như bị đối phương nắm trong tay, hoàn toàn không thể đập nổi.
“Cậu có biết lúc bơi 1500 mét, tớ đã nghĩ gì không?”
Khúc Quân muốn tránh khỏi giọng nói chết người của anh, nhưng vẫn bị Lăng Mặc giữ chặt tại chỗ, không thể cử động.
“Tớ… Lúc tớ bơi lội sẽ thả lỏng đầu óc, không nghĩ gì cả…” Khúc Quân bị hơi thở của đối phương làm nổi cả da gà.
“Tớ không giống vậy. Tớ đều nghĩ đến cậu.”
“A?”
“Tớ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cạnh cậu, trước khi cậu nhận ra mà tóm lấy cậu.”
Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lãnh tĩnh và tỉnh táo như thường, nhưng lời nói thì chỉ làm cho Khúc Quân muốn nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này, rời khỏi nhiệt độ cơ thể của anh, rời khỏi phạm vi mà anh có thể chạm tới.
Tựa như Lăng Mặc chỉ cần dùng ngôn ngữ cũng đủ làm cậu phải nổ banh xác…
“Tớ tắm xong rồi! Đi ra trước đây!” Khúc Quân đẩy Lăng Mặc.
Nhưng Lăng Mặc càng áp sát lại gần, ép cậu dính vào tường, nước chảy giờ rơi xuống trên người Lăng Mặc, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Khúc Quân.
“Cậu thích mặc quần bơi trong khi tắm?” Lăng Mặc hỏi.
“Cậu quản được chắc?”
Khúc Quân ngây thơ cúi người xuống, muốn chui qua cánh tay của Lăng Mặc để đi ra ngoài, nhưng Lăng Mặc dứt khoát khuỵu gối xuống, vững vàng ôm lấy Khúc Quân.
“Tớ nói tớ muốn ra ngoài!”
“Tớ còn chưa tắm xong.” Lăng mặc nói.
“Vậy thì cậu tự tắm đi!”
Mọe, nơi này quá chật chội, muốn đánh một trận cũng không được.
“Cậu giúp tớ tắm.”
Lăng Mặc cầm lấy tay Khúc Quân.
“Trên lưng cậu rất sạch sẽ, không cần tớ chà dùm đâu!”
“Không phải chà nơi đó.”
“Vậy chà nơi nào?” Khúc Quân bỗng nổi lên dự cảm cực kỳ xấu.
“Đừng nói là cậu bày đủ trò như thế, chơi cho đã rồi phủi mông chạy coi như không có chuyện gì, tưởng tớ sẽ tùy tiện bỏ qua chắc?”
Khúc Quân cứng người tại chỗ.
“…”
Nghe anh nói vậy làm cậu có hơi tò mò.
Nửa tiếng sau, Khúc Quân thật muốn… Đổi một bàn tay mới!
Cái này nói cậu làm sao có thể cầm đũa ăn cơm đây? Làm sao viết chữ đây? Làm sao tự an ủi chính mình đây?
Lăng Mặc nhắm mắt, mặt của anh dán lên gò má của Khúc Quân, nói khẽ “Cậu có nhận ra không, thật ra cậu cũng rất thích tớ?”
Khúc Quân im lặng không nói gì.
Nếu cậu trả lời không thích, Lăng Mặc sẽ hừ lạnh nói cậu chảnh chọe.
Nếu cậu trả lời thích, Lăng Mặc nhất định sẽ vô pháp vô thiên dày vò cậu.
Hai ngày tiếp theo đối với các đội viên mà nói là giây phút lo âu thấp thỏm nhất, bởi vì là lúc công bố danh sách thi đấu chính thức.
Mà cả tổ huấn luyện viên cũng đau đầu không kém, đặc biệt là phần thi bơi tự do dành cho nam.
Năng lực của Lăng Mặc là tối ưu, nhưng dựa theo quy định của cuộc thi, một tuyển thủ ngoại trừ bơi tiếp sức ra thì chỉ có thể tham gia tranh giải ba phần thi, mà mỗi phần thi không được vượt quá hai người.
Danh sách thi đấu cần phải hợp lý sao cho mỗi đội viên đều có thể phát huy tốt thực lực của mình, mặt khác cũng không quên tinh thần thể dục, phải tận lực cho mỗi cá nhân có cơ hội thể hiện chính mình.
Thịnh Dĩnh Hi và Viên Dã cũng rất là lo lắng, Thịnh Dĩnh Hi lo lắng sở trường ưu việt của mình bị Lăng Mặc chặn đầu mà đánh mất cơ hội thể hiện.
Còn Viên Dã thì lo lắng mình trong quá trình thi đấu bị xếp hạng sau Lăng Mặc và Khúc Quân, không phát huy tốt sở trường, nếu không giải quyết được vấn đề này thì sẽ bị huấn luyện viên bỏ qua
Hai cậu nhóc mặt ủ mày dột ngồi trước bàn học than ngắn thở dài.
Còn người không cần lo lắng nhất chính là Khúc Quân và Lăng Mặc.
Nhưng trong lúc này, Khúc Quân đề phòng ôm đầu gối, ngồi ở góc giường, lăm lăm nhìn mọi nhất cử nhất động của Lăng Mặc.
Lăng Mặc an tĩnh đọc sách vàlàm bài tập hè, có lẽ là trong phòng ngủ quá yên ắng, Lăng Mặc đứng dậy đi tới bên mép giường của Khúc Quân, ngước mắt nhìn lên, Khúc Quân lập tức khẩn trương, trong đầu vẫn còn in sâu kí ức bị Lăng Mặc cưỡng ép dùng tay ấy ấy cho anh.
“Cậu không làm bài tập hè?”
Khúc Quân lạnh lùng nhìn đối phương, hoàn toàn không có ý định nói chuyện.
Dù sao chuyện xảy ra trong phòng tắm kia đã làm tổn thương sâu sắc tâm hồn trong trắng của một thiếu nam là cậu đây.
Lăng Mặc khẽ thở dài, nói “Cậu biết không, dáng vẻ của cậu bây giờ giống hệt như là tớ đã bạo cậu vậy.”
Khúc Quân nghiến răng ken két, nếu lần tới mi còn dám dùng tay tiểu gia ấy ấy, tiểu gia ta sẽ vặn tiểu Lăng Mặc của mi xuống, rồi đá vô hậu cung làm thái giám!
Vì vậy trong đầu Khúc Quân giống như một cuộn phim, hiện lên vài hình ảnh, khuôn mặt của Lăng Mặc vẫn tinh xảo lạnh tanh như thường, mặc trang phục của hoạn quan thời nhà Minh, sau đó quý phi nương nương nắm cằm của anh nói “Tiểu Lăng Tử, mấy ngày nay không thấy, trông ngươi càng mặn mà hẳn ra.”
Khúc Quân càng nghĩ càng thấy thích.
Bất thình lình, giường bị rung lắc một chút, lập tức đánh tỉnh Khúc Quân từ trong mộng tưởng về hiện thực.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cười đến thiếu bạo.”
Ánh mắt của Lăng Mặc lành lạnh nhìn cậu.
“Tớ nghĩ cái gì méo liên quan đến cậu.”
“Không có thực lực thì chịu chết. Ngu ngốc đặt hy vọng lên Thịnh Dĩnh Hi, xui xẻo là đáng.”
Khúc Quân vẫn không nói lời nào.
“Thôi được, cho cậu thêm một cơ hội trở mình.” Lăng Mặc nói.
“Dẹp đi.” Khúc Quân liếc trắng mắt.
Cũng đừng liên quan đến vụ thi đấu tranh giải gì, Khúc Quân coi như đã khôn ra, ở trong hồ bơi, chẳng có ma nào vượt qua Lăng Mặc cả.
“Đấu địa chủ. Tớ sẽ kêu đối tượng hồng hạnh xuất tường của cậu đến đây, cậu với cậu ta cùng một phe, tớ và Viên Dã cùng một phe. Nếu các cậu thắng, tớ sẽ cho cậu ở chung phòng với Thịnh Dĩnh Hi.”
===Hết chương 53===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 53.
Khúc Quân: Ha ha ha, hoạn quan Lăng Mặc!
Lăng Mặc: Chờ trở lại thực tế, anh sẽ thay đổi nội dung của hạng mục tư duy thâm tiềm.
Khúc Quân: Thay đổi gì vậy?
Lăng Mặc: Để em trong tiềm thức làm một vị Hoàng đế.
Khúc Quân: Woa, cái này được!
Lăng Mặc: Hoàng đế óc heo luôn cần một vị Thừa tướng tài ba phò tá. Trên long sàng, Thừa tướng áp đảo Hoàng đế…
Khúc Quân: Dừng! Dừng! Dừng lại! Một chút cũng không thú vị! Không phải Hoàng đế đều có Tam cung lục viện sao?
Lăng Mặc: Tốt, đổi một kênh khác.
Khúc Quân: Đổi sang kênh gì vậy?
Lăng Mặc: Hoàng đế óc heo luôn cần một Đại tướng quân bảo vệ. Trên long sàng, Đại tướng quân áp đảo Hoàng đế, thế nào, không phải là rất thú vị sao?
Khúc Quân: ….Anh chính là một tên hoạn quan!
Lăng Mặc: Vậy theo ý em, Hoàng đế óc heo luôn cần một hoạn quan chăm nom. Trên long sàng, hoạn quan áp đảo Hoàng đế, Hoàng đế đột nhiên nhận ra đối phương vẫn còn là một người đàn ông đích thực, em nói xem, có thú vị hay không?
Khúc Quân: Chuyển kênh!