Khúc Quân chợt mở mắt ra thấy Trần Đại Dũng đang ngồi phía đối diện, anh ta đang bụm mũi, máu nhỏ tỏng tỏng từ kẽ tay.
Chuyện gì xảy ra vậy ?
« Đại Dũng… Sao anh lại ở đây ? »
« Vãi đạn ! Chú có ý gì ? Chú ngủ đến ngu người luôn rồi à ? » Trần Đại Dũng ngửa đầu, tay thò vào túi lục lọi nửa ngày mới móc ra được miếng khăn giấy, vo viên rồi nhét vào lỗ mũi.
Khúc Quân nhìn đèn đường ngoài cửa sổ liên tục lui về sau, lúc này mới nhận ra bọn cậu đang chạy trên xa lộ.
Khúc Quân xoa thái dương, đột nhiên nhớ ra đây là lúc bọn cậu đã kết thúc nhiệm vụ và đang trên đường trở về nghỉ ngơi.
Bây giờ xe đang đưa Trần Đại Dũng tới trạm xe buýt, còn cậu thì trở về nhà trọ của mình.
Khoan đã, Trần Đại Dũng đã bị nhiễm vi khuẩn Hale trên chính chuyến xe buýt về nhà !
Khúc Quân túm lấy vai của Trần Đại Dũng, sốt sắng nói « Đại Dũng ! Anh không được lên xe buýt đường dài về nhà ! Vi khuẩn Hale đang làn tràn khắp nơi, xe buýt đường dài nhiều người như thế, chắc chắn anh sẽ bị lây ! »
Trần Đại Dũng cúi đầu nhìn Khúc Quân như nhìn bệnh nhân bị thần kinh « Chú không sao đấy chứ ? Chúng ta đang đi trên đường này đâu có bị sét đánh trúng đâu ! Não chú bị hỏng rồi à ! »
Một giây kia, vô số kí ức tràn vào đầu Khúc Quân.
Cậu bất chợt nhớ ra, sau cái lần bọn cậu chạy tới chiếc phi cơ bị rơi cứu Lăng Mặc và đưa người đến tổ đội cấp cứu, không lâu sau Lăng Mặc liền tỉnh, vaccin phòng chống vi khuẩn Hale đã được đưa đến các trạm xá bệnh viện ở khắp các nơi, trước khi Khúc Quân và Trần Đại Dũng về nhà còn đứng ra ổn định sắp xếp người dân đến tiêm vaccin nữa.
Rất nhiều tin tức tốt lành lan tràn khắp mặt báo và mạng xã hội, loài người lại một lần nữa chiến thắng vi khuẩn hủy diệt thế giới.
Tiếp đó bọn cậu kết thúc ca trực và về nước, sau khi làm xong thủ tục rồi ngồi lên phi cơ trở về cố hương, Khúc Quân ngủ quên trên taxi.
Cho nên… Những chuyện xảy ra trước đó, tất cả đều chỉ là một giấc mơ ?
Một giấc mơ vô cùng chân thật…
Khúc Quân bóp trán.
« Không có chuyện gì, Đại Dũng… Vừa nãy tôi gặp ác mộng. »
« Không trách chú lên cơn cắn người, dọa chết người ta rồi. » Trần Đại Dũng buồn cười lắc đầu « Cú đấm này của chú ác lắm ớ. »
Khúc Quân cười toét « Xin lỗi mừ ! Tại tôi mơ thấy anh gặp nguy hiểm nên mới liều mạng cứu anh chứ bộ. »
« Thôi dẹp đi, vừa rồi chú đâu có gọi tên tôi đâu, cứ liên tục la lớn kêu giáo sư Lăng người ta. » Trần Đại Dũng liếc Khúc Quân.
« Xin lỗi, xin lỗi… »
Khúc Quân lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm tin tức về Lăng Mặc, tin tức đứng top chính là ‘Nhà nghiên cứu vi khuẩn Lăng Mặc đã đánh bại vi khuẩn Hale’.
Trong phần tin tức có bức ảnh chụp Lăng Mặc năm 28 tuổi, ngũ quan của anh thành thục, ổn trọng và vô cùng hấp dẫn, cho dù chỉ là hình chụp những cũng có thể cảm nhận được sự bình tĩnh và phong độ đặc biệt của anh, trong đáy mắt lạnh lùng của Lăng Mặc ẩn chứa nhiệt độ nào đó cướp đoạt đi ánh nhìn của Khúc Quân.
Khi nhớ ra hết mọi chuyện ở thực tế, Khúc Quân cảm thấy vô cùng mê mang.
Khi cậu nhìn bức ảnh này, nỗi nhớ nhung da diết cơ hồ muốn đánh sụp cậu, nếu nói rất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là mơ, chẳng lẽ cậu yêu một người chỉ dựa vào giấc mơ thôi sao?
Khúc Quân không tin, cậu muốn đi gặp Lăng Mặc, muốn kiểm nghiệm tất cả.
Suy nghĩ của cậu vô cùng rối loạn giống như vô số mảnh vỡ kí ức chồng chéo lên nhau, không thể nào đủ tỉnh táo để sắp xếp lại.
Khi bọn cậu tới trạm xe buýt đường dài, Trần Đại Dũng xách hai túi hành lý bước xuống xe, Khúc Quân bỗng kéo tay anh ta lại.
« Giề ? » Trần Đại Dũng hỏi.
« Không có gì, về nhà rồi nhớ gọi điện thoại cho tôi. » Khúc Quân nói.
« Ra vẻ nghiêm túc thế chú em ! » Trần Đại Dũng vỗ vai Khúc Quân « Hôm nay chú ngủ gật trên taxi nhiễu nước miếng ướt đẫm vai tôi đây nè ! Mau cút về nghỉ ngơi cho khỏe đi ! »
« Anh đừng có xạo, tôi nhiễu nước miếng trên người anh hồi nào ! »
Khúc Quân bất đắc dĩ cười, nhìn Trần Đại Dũng vẫn bình an vô sự đứng cười giỡn hớt với cậu như thế, trong lòng cảm thấy thật may mắn.
Khi Khúc Quân trở về nhà phát hiện bên trong không còn gì cả.
Đầu tiên, kem đánh răng đã hết hạn, bàn chải đánh răng có thể đem đi cọ đế giày.
Mặc dù còn điện nhưng cậu chưa đóng tiền nước nên hiện tại bị cúp nước, phải đi mua một thùng nước suối, nếu không sẽ chết khát.
Hơn nữa, lương thực dữ trự gì đó hoàn toàn không có, vất vả lắm mới lết được về đến nhà, làm thế nào cũng phải nấu tô mì gói hay bánh mì dăm bông, cũng có thể làm ổ trong nhà trải qua cuộc sống trạch nam.
Nghĩ tới đây, Khúc Quân ra khỏi cửa đến siêu thị.
Khi cậu đến trước thang cuốn của siêu thị bỗng điện thoại reo lên, là Trần Đại Dũng gọi.
« Má nó chứ ! Muốn giết người ta hay gì ! Cậu đoán xem tôi vừa mới xuống xe thì gặp được ai ? »
Khúc Quân cười, nghe giọng nói tức tối của Trần Đại Dũng là đủ biết anh ta đã gặp phải oan gia của mình.
« Sao, đụng mặt tiểu Hoành ? »
Lúc trước Khúc Quân luôn nghe Trần Đại Dũng gọi ‘tiểu Hồng’, ‘tiểu Hồng’, sau đó mới biết người ta tên thật là Duẫn Hoành, đồng nghiệp của bọn cậu, trong một nhiệm vụ nọ Duẫn Hoành cải trang thành một cô gái, Trần Đại Dũng thấy người ta dễ thương nên chọc ghẹo một tí, chọc riết thành ra bị người ta bám dính luôn.
« Chứ còn ai vô đây ? Chú nói xem, làm sao cậu ta biết tôi ngồi trên chuyến xe đó về nhà ? Có phải chú lén nói cho cậu ta biết hử ? »
Khúc Quân vui vẻ, một tay cầm tay vịn thang cuốn, một tay cầm điện thoại nói « Tôi không có số điện thoại của tiểu Hoành, sao có thể nói cho cậu ta biết được ? Rõ ràng hai người các anh có duyên phận ! »
Ngay tại một giây đó, Khúc Quân cảm giác có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay của cậu, rồi chậm rãi trượt đến cổ tay của cậu, khẽ khều cổ tay áo, một thoáng kia, Khúc Quân ngây ngốc cả người.
Ở chỗ sâu nhất trong đầu có gì đó khẽ run rẩy, không thể nào bình tĩnh lại được.
Bên tai văng vẳng tiếng la hùng hổ của Trần Đại Dũng, Khúc Quân chợt quay đầu lại nhìn thấy một người đừng bên phía thang cuốn ngược hướng đi xuống, người mặc áo khoác sẫm màu, sống lưng cao ngất, vừa trong trẻo lạnh lùng vừa cao ngạo quý khí, Khúc Quân chợt siết chặt tay vịn của thang máy chống người nhảy qua thang cuốn bên kia, dọa mấy bà cô đi thang máy sợ hết hồn.
Đó là Lăng Mặc !
Đó là Lăng Mặc !
Khúc Quân không nhìn lầm bóng lưng của anh !
Cậu chạy vào thang máy, đuổi theo tới trước cửa hàng tổng hợp, nhìn thấy người mặc áo khoác sẫm kia liền kéo tay người ta lại.
« Lăng Mặc— »
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu, có chút hoảng hốt.
« Tiên… Tiên sinh… ngài có chuyện gì không ? »
« À không, xin lỗi, tôi nhận nhầm người. »
Trái tim đập cuồng nhiệt của Khúc Quân nháy mắt dập tắt.
Cậu nhìn xung quanh, dòng người qua lại nườm nượp, nhưng Khúc Quân không nhìn thấy bóng người giống như Lăng Mặc.
Cậu cúi đầu bóp trán, cười giễu « Mình bị sao vậy nè… »
Lúc này Lăng Mặc hẳn là đang tham dự đại hội nghiên cứu gì đó, hơn nữa với tính cách của anh, chắc không có hứng thú đi siêu thị mua đồ đâu…
Khúc Quân bình ổn lại nhịp thở của mình, quay về siêu thị đi mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng và các loại thực phẩm ăn liền.
Cậu bỏ thực phẩm vào tủ lạnh, sau đó ngủ liên tiếp hai, ba ngày, đang ngủ bỗng nhiên nhận được điện thoại của huấn luyện viên lương.
« Này, tiểu Khúc khúc, có phải mi lại làm ổ mốc meo trong nhà nữa hả ? »
Trước mắt Khúc Quân hiện ra hình ảnh huấn luyện viên Lương miệng ngậm thuốc lá cười toét mồm, bộ dạng thiếu đòn khiến người ta chỉ muốn đập ổng một trận.
« Có ông mới mốc meo ! » Khúc Quân ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường nói.
« A, đúng rồi, đi ra ngoài chơi game không ? »
Huấn luyện viên Lương theo kì hạn xuất ngũ, sau đó đi theo Dung Chu đầu quân cho tập đoàn Cự Lực, nghe nói tiền lương mỗi năm không hề nhỏ, Khúc Quân tính bắt chẹt một chút tiền của hắn.
« Chơi cái gì ? Tiên kiếm hiệp kỳ truyện ? »
« Mi còn đắm chìm vào ba cái game lạc hậu ở thời đại nào thế ? Ít ra cũng phải chơi Vương giả vinh quang chứ, thằng nhóc già trước tuổi. »
Khúc Quân trợn mắt trắng « Vậy ông nghĩ ra cái gì chơi được chưa ? »
« Là vầy, ta vẫn luôn giấu mi một chuyện, thực ra mi còn một sư huynh, mặc dù không giống chúng ta cầm súng chiến đấu bảo vệ tổ quốc, nhưng vô cùng xuất chúng, có cống hiến to lớn cho sự sinh tồn của tự nhiên và loài người. »
« Ồ, vị sư huynh này của tôi nghe oách ghê. » Khúc Quân mím môi, thấy huấn luyện viên Lương mãi mà không chịu nói vào vấn đề chính, Khúc Quân cảm thấy người này nhất định muốn hố cậu.
« Vị sư huynh này của mi nha, kỹ thuật bắn súng không tệ ! Có phong phạm trò giỏi hơn thầy, tuần trước chúng ta thi bắn đĩa bay, đánh ngang tay đó. »
« Ồ, vị sư huynh này lợi hại ghê, anh ta là ai ? » Khúc Quân chợt nhớ ra, có một lần huấn luyện viên Lương rượu vào lời ra, khoe khoang với mọi người cái gì mà ổng có một học trò cực kỳ tài giỏi, dân tốt nghiệp đại học Q nổi tiếng nhất cả nước, vô số viện nghiên cứu cao cấp đều quỳ lạy xin anh ta gia nhập, mọi người luôn hỏi người đó là ai, huấn luyện viên Lương nói đó là ‘Lăng Mặc’.
Lúc đó Khúc Quân không để trong lòng, nhưng trong chớp mắt nhớ tới, trái tim cậu đập mãnh liệt.
Hạng mục nghiên cứu vi khuẩn của Lăng Mặc do tập đoàn Cự Lực tài trợ, mà huấn luyện viên Lương hiện đang công tác ở tập đoạn Cự Lực… Như vậy… Đây có phải là một cơ hội không ?
Khúc Quân ráng đè nén nhịp tim đập bình bịch của mình, nói với vẻ không quan tâm « Lão Lương, có phải ông lại khoác loác nữa ? Ông bất khả chiến bại mà, ai có thể đánh ngang tay với ông được chứ ? Nói đi, muốn làm trò mèo gì ? »
« Cái thằng nhóc thúi này ! Mi nghe cho kĩ đây, cuối tuần này chúng ta sẽ so tài bắn súng thêm lần nữa, nhưng sáng nay ta ra ngoài đi mua canh trứng gà, do cứu một ông cụ suýt bị xe ba gác đụng trúng nên đã bị trật khớp cổ tay, cho nên xin chú mày… »
« Mời tôi thay mặt ra chiến ? Thôi đi lão Lương, tôi biết tỏng ông muốn gì rồi ! Có phải ông đang nghĩ tôi là học trò của ông, nếu thắng được vị sư huynh kia, ông tha hồ đắc ý. Nếu tôi thua, lấy cớ tôi nhập môn trễ hơn vị sư huynh kia, có thua cũng không phải là do ông dạy dở. » Khúc Quân ngoáy lỗ tai « Nói đi, vị sư huynh kia là ai ? »
« Là giáo sư của trường đại học Q danh giá, nhà vi khuẩn học— Lăng Mặc ! Các người luôn mồm chê ta khoác lác mà ! Lúc này cho mi mở rộng tầm mắt ! »
« Vậy được, cuối tuần gặp. »
Khúc Quân cúp điện thoại, nằm ở trên giường, hồi lâu sau mới phản ứng được cậu sắp được gặp Lăng Mặc !
Có thể thấy được dáng vẻ của anh, có thể nghe được giọng nói của anh !
Khúc Quân kích động vô cùng, nằm trên giường lăn lăn vài vòng, sau đó lập tức đứng dậy xuống lầu đi đến tiệm cắt tóc.
« Chủ tiệm, cắt cho tôi một kiểu tóc đẹp nhất ! »
Chủ tiệm cầm kéo bối rối.
« Tôi nói nè cậu trai, tóc cậu chỉ ngắn bằng đốt ngón tay út, có thể cắt thành kiểu gì chứ ? Trừ phi cạo trọc… »
« Thôi vậy. »
Khúc Quân tưởng tượng đỉnh đầu mình bóng loáng giống cái bóng đèn, thật là thê thảm không nỡ nhìn.
Hay là dùng quần áo bổ khuyết vào đi.
Đây chính là lần đầu tiên cậu gặp Lăng Mặc kể từ sau khi tạm biệt nhau ở phi cơ, không phải nằm mơ, cũng không phải tưởng tượng.
Cho tới bây giờ Khúc Quân chưa chú trọng đến vẻ ngoài hay quần áo của mình, lúc này mới chịu khó đầu tư cho mình một cái áo hoodie màu xanh dương và quần sweetpant, lúc đi đến cửa hàng bách hóa, có vài cô gái ngoái đầu lại nhìn cậu.
Tâm tình của Khúc Quân rất kích động, rốt cuộc cũng đến cuối tuần rồi.
Khi cậu đi đến khu vực bảo hộ bên ngoài trường bắn súng đĩa, nhìn thấy huấn luyện viên Lương mặc áo sơ mi giản dị, tay trái bị bó thạch cao treo ở trước ngực, coi bộ là bị thương thật, một cái chân gác lên tay vịn của ghế, vẫn là bộ dáng lưu manh bất cần đời như ngày nào.
« Ố kìa, tiểu Khúc Khúc đã tới rồi. »
« Ố kìa, lão Lương, ông chưa ngủm à ? » Khúc Quân ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại liếc người đàn ông ngồi bên cạnh huấn luyện viên Lương.
Đó là Lăng Mặc, Lăng Mặc của 28 cái xuân xanh, trên mặt anh không còn nét trẻ trung ngây ngô như ngày nào, cho dù là an tĩnh ngồi một chỗ cũng tràn ngập tính xâm lược.
Anh nâng mắt lên, một giây đối diện với Khúc Quân kia, cậu khẩn trương đến nổi lòng bàn tay ướt đẫm.
« Tới đây nào ! Tiểu Khúc Khúc, để ta giới thiệu với mi, vị này là sư huynh Lăng Mặc của chú mày, từ lúc cậu ta 15 tuổi đã bắt đầu học vật lộn với ta, có cơ hội hãy cùng cậu ta so tài. » Huấn luyện viên Lương nháy mắt, rõ ràng đang nói ‘Cho mi có cơ hội giúp ta thu phục tên không nóng cũng không lạnh này đấy’.
Ngón tay xỏ trong túi áo của Khúc Quân không kiềm được rục rịch.
« Lăng Mặc, thằng nhóc này là… »
Huấn luyện viên còn chưa dứt lời thì Lăng Mặc đã lên tiếng.
« Cậu ta tên là Khúc Quân, cậu ta đã sớm giới thiệu với tôi rồi. » Lăng Mặc từ tốn đứng dậy, giơ tay ra với Khúc Quân « Cám ơn cậu là người đầu tiên phát hiện ra và cứu tôi ở chiếc phi cơ kia. »
Khúc Quân nhìn bàn tay giơ ra của Lăng Mặc, vừa trắng vừa thon dài, khớp ngón tay rõ ràng cân đối, lại trầm ổn và có lực độ.
Cổ họng của Khúc Quân có hơi nóng, cậu giơ tay ra đáp lại, Lăng Mặc bắt tay cậu không quá sức, rất có giáo dưỡng và lịch sự gật đầu nhẹ, sau đó liền thả ra, không hề giống như trong giấc mộng kia của Khúc Quân, nắm chặt đến mức không muốn xa rời.
Lúc này Khúc Quân mới nhớ ra những giấc mơ đó của mình, hình như là sau khi về nước tình cờ thấy tin tức liên quan đến Lăng Mặc, bởi vì anh là người đã phát minh ra kháng thể phòng chống vi khuẩn Hale, nên mọi người đều vô cùng cảm kích và tò mò nhà vi khuẩn này, khi phóng viên hỏi vài câu về tiểu sử của anh, anh có nhắc tới Mạc Tiểu Bắc, nhắc tới Lộ Kiêu, cũng nhắc tới một người tên là Nghiêm Cẩn.
Những câu trả lời đều đơn giản ngắn gọn, nhưng sau khi Khúc Quân xuống phi cơ, cậu có vô số tưởng tượng phong phú về ba người xuất hiện trong cuộc đời của Lăng Mặc.
Chẳng qua là giấc mộng này quá mức chân thực làm cho Khúc Quân không cam lòng mọi chuyện chỉ là mơ.
« Tôi chỉ trùng hợp là người đầu tiên phát hiện thấy anh ở đó mà thôi. » Khúc Quân trả lời.
« Tôi cũng chỉ trùng hợp lần đầu tiên nghe người cứu mình xong còn chủ động giới thiệu bản thân. » Lăng Mặc trả lời.
Giọng nói của anh rất ôn hòa và cả trong trẻo lạnh lùng nữa, cùng với sự khách quan của một vị học giả.
« Ha ha ha, không ngờ ngài đây còn nhớ. » Khúc Quân sờ sờ cái gáy.
« Các cậu quen biết nhau thì tốt rồi ! Khúc Quân nhỏ hơn cậu bốn tuổi, coi như là sư đệ của cậu. » Huấn luyện viên Lương lấy cái tay lành lặc chỉ chỉ Khúc Quân.
« Đi thôi, tiểu sư đệ. »
Lăng Mặc nhìn Khúc Quân, ba chữ ‘tiểu sư đệ’ kia giống như một hòn đá rơi vào dòng sông tĩnh lặng, nếu không phải có huấn luyện viên Lương ngồi chướng mắt ở đây, Khúc Quân thật hoài nghi bản thân liệu có lập tức bổ nhào lên người anh hay không.
« Đúng vậy, tiểu Khúc Khúc, ta đã khoác loác với sư huynh Lăng Mặc của mi, nói mi có kỹ thuật bắn tốt nhất trong những người ta đã dạy nha ! »
« Thưa thầy kính mến, ông cứ an tâm dưỡng lão đi ! » Khúc Quân giơ ngón giữa với đối phương.
Ban đầu cậu đi theo sau lưng Lăng Mặc, nhưng nhịn không nổi bước hai bước đi sánh vai với anh, nghiêng mặt, ỷ mình là ‘sư đệ’ của Lăng Mặc, hoàn toàn quang minh chính đại nhìn mặt anh.
Mặc dù Khúc Quân đã bước vào quân đội mới mười mấy tuổi đầu, nhưng khi còn bé lại lớn lên ở nông thôn, cơ hồ chưa thấy nhiều thế giới đa dạng bên ngoài, cho nên suy nghĩ của cậu luôn luôn đơn giản. Lúc huấn luyện viên Lương đánh giá Khúc Quân, nói cậu là một người có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách kiên nhẫn và bình tĩnh, nhưng cũng lo lắng một khi cậu rời khỏi quân đội rồi thì chính là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, khó có thể hòa nhập vào xã hội.
Sự thành thục của Lăng Mặc được hình thành từ công việc nghiên cứu của anh, anh có thể kiên nhẫn đợi vô số ngày đêm để cho ra một kết quả hoàn mỹ, anh cũng có thể tìm được tia hy vọng khi đứng trên bờ vực tuyệt vọng.
Hai người mang tính cách và khí chất hoàn toàn khác biệt nhau.
Lăng Mặc nghiêng mặt sang nhìn Khúc Quân đang chăm chú nhìn mình, đột nhiên dừng chân hỏi « Cậu muốn nhìn tôi bao lâu nữa ? »
« Giáo sư Lăng không cho nhìn nữa sao ? Không cho nhìn thì không nhìn nữa. » Khúc Quân nhún vai.
Lăng Mặc không nói gì, tiếp tục dẫn Khúc Quân đi nhận súng.
Khúc Quân cầm súng bắn tỉa, xếp hàng đứng chung với Lăng Mặc, bỗng nhiên cậu cảm thấy khẩn trương.
Cậu hy vọng lần này có thể qua ải, Lăng Mặc đã quen với việc nhìn cậu biểu hiện giỏi, cho nên Khúc Quân phải thắng Lăng Mặc, có như vậy Lăng Mặc mới chú ý đến cậu.
Nhưng vì quá khẩn trương nên phát súng đầu tiên bị trật mục tiêu.
Cậu sửng sốt, sau lưng truyền đến tiếng gầm gừ của huấn luyện viên Lương.
« Ôi vãi ! Không bắn trúng là thế nào hả ! Mắt của mi có vấn đề hay não bị thủng hả ! »
Nếu là bình thường, Khúc Quân sẽ liếc trắng mắt, nhưng lần này cậu rất khẩn trương nhìn Lăng Mặc bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ Lăng Mặc sẽ nhìn cậu như thế nào, sẽ không cảm thấy ‘sư đệ’ này quá kém, căn bản khinh thường không muốn so tài nữa đi.
Nhưng vẻ mặt của Lăng Mặc vẫn ung dung điềm tĩnh, chẳng qua là ghìm súng, yên lặng chờ mục tiêu kế tiếp.
Tâm trạng của Khúc Quân khó mà bình tĩnh nổi, cậu thật sự rất khẩn trương, phát súng thứ hai vẫn không bắn trúng mục tiêu.
Huấn luyện viên Lương thật sự không nhịn nổi « Tiểu Khúc Khúc ! Nếu mi còn thế nữa có tin ta lấy đế giày đập cho mi tỉnh không hả ! »
Khúc Quân cảm thấy rất phiền, quay đầu lại gào to « Có tin tôi ném dép vào miệng ông không hả ! »
Lúc này Lăng Mặc bỏ súng xuống, quay người nhìn huấn luyện viên Lương « Hoặc là ngủ, hoặc là im miệng. »
Khúc Quân khẽ run một chút, sau đó lập tức cười trên sự đau khổ của người khác, trên đời này huấn luyện viên Lương chỉ sợ mỗi đội trưởng Dung Chu, tưởng sẽ không còn người thứ hai dám lớn tiếng với ổng chứ ?
Có lẽ là vì một câu nói đầy khí thế và trầm ổn của Lăng Mặc nên tâm tình của Khúc Quân nháy mắt bình tĩnh lại.
Cậu hít thở đều đều, đây chẳng qua chỉ là một đĩa bay nho nhỏ thôi mà, so với lúc thi hành nhiệm vụ mai phục, loại bắn này chẳng ăn nhằm gì.
Khúc Quân không hiểu sao lại nhớ về một màn bị ép buộc bắn Lăng Mặc trên hòn đảo trong giấc mộng kia.
Vì vậy một phát lại thêm một phát, tinh thần của Khúc Quân trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
Nhưng điều làm Khúc Quân kinh ngạc chính là tài bắn của Lăng Mặc, cho dù anh được huấn luyện viên Lương chỉ dạy nhưng anh và Khúc Quân không giống nhau. Lăng Mặc luôn túc trực trong phòng nghiên cứu, theo lý thì lực độ bộc phát của bắp thịt và tính ổn định sẽ không bằng Khúc Quân, nhưng theo như Khúc Quân quan sát, tốc độ ngắm bắn mục tiêu và lực bóp cò đều liền mạch nhuần nhuyễn, vô cùng lưu loát và vững vàng, anh biết mục tiêu nằm ở đâu, hơn nữa còn nắm bắt được kỹ xảo ngắm mục tiêu một cách chuẩn xác nhất, không để lộ một chút sơ hở nào.
Nguyên cả một buổi sáng, hai người so tài không phân cao thấp, ngay cả huấn luyện viên Lương lúc đầu còn thấy phấn chấn, nhưng dần về sau liền sắp ngủ gật.
« Nè— Hai đứa còn muốn bắn tới bao giờ nữa ? Mười hai giờ rồi đó, ăn cơm được chưa ? » Huấn luyện viên Lương ngoắc ngoắc cái chân nói.
Nhưng Khúc Quân không nghe hắn nói gì cả, một khi đã vào trạng thái thì trong thế giới của cậu chỉ có mục tiêu trước mắt.
Cậu và Lăng Mặc hoàn thành xong vòng bắn cuối cùng.
Còn chưa rút súng về, Khúc Quân nhìn bóng lưng của Lăng Mặc nói « Giáo sư Lăng, tôi thua. »
« Cậu cảm thấy mình dân chuyên nghiệp nên mới theo lễ nhượng bộ tôi sao ? » Giọng nói của Lăng Mặc rất nhạt, mặc dù đã thu lại dáng vẻ lạnh lùng khiến người không dám tới gần, nhưng vẫn không có để lộ nhiều ưu tư.
« Dĩ nhiên là tôi không có ! Chẳng qua là hai phát súng đầu tiên tôi vẫn chưa vào trạng thái thôi ! » Khúc Quân có chút thấp thỏm, cậu không hy vọng mình để lại ấn tượng xấu cho Lăng Mặc.
« Cậu là học sinh của tôi ? » Lăng Mặc hỏi.
« …Không phải, tôi làm gì có đầu óc tốt để được làm học sinh của anh chứ ? » Khúc Quân cười nói.
« Vậy cậu gọi tôi là ‘giáo sư’ làm gì ? » Lăng Mặc đi tới bên cạnh Khúc Quân, anh nhấc tay chạm nhẹ vào gáy của Khúc Quân « Chẳng phải cậu nên gọi tôi một tiếng ‘sư huynh’ sao ? »
Khúc Quân bỗng nhiên nhận ra trong thế giới thật Lăng Mặc lớn tuổi hơn cậu nha !
Đúng là không quen mà !
« Lăng sư huynh. » Khi Khúc Quân nói ba chữ này ra, tiếng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình cậu nghe thấy.
Nhưng Lăng Mặc đã đi xa rồi.
Rời khỏi trường bắn, Lăng Mặc là người lái xe.
Huấn luyện viên Lương ngồi bên cạnh Lăng Mặc, Khúc Quân ngồi ở phía sau, chỉ có thể thấy trán và ánh mắt của Lăng Mặc qua kính chiếu hậu.
« Lăng Mặc, tôi phải nói rõ với cậu, hôm nay chúng tôi sẽ không đi ăn nhà hàng cao cấp gì hết, một chút hương vị đậm đà cũng không có ! Chúng tôi muốn ăn thức ăn thật nặng mùi, thật đặc biệt, có cả mỡ và bia nữa ! »
« Tôi lái xe. » Lăng Mặc trả lời.
« Cậu có thể uống Vương Lão Cát, tôi và tiểu Khúc Khúc uống bia ! »
(Vương Lão Cát : một loại trà thảo dược của Trung Quốc).
Lúc này ánh mắt của Lăng Mặc đúng lúc nhìn lên kính chiếu hậu, bất thình lình mắt đối mắt với Khúc Quân.
Khúc Quân vội vàng quay mặt đi.
===Hết chương 72===
Tác giả có lời muốn nói : DAY 72.
Khúc Quân : Lăng Mặc trong thực tế thật lạnh lùng, đau lòng quá đi…
Lăng Mặc : Không phải anh đã sờ tay của em rồi sao ? Hay là em muốn anh sờ chỗ khác ?