Máy bay không người nhẹ nhàng đụng vào gáy của Khúc Quân, ý bảo cậu đi theo nó.
Lúc này Khúc Quân mới nhận ra máy bay không người đã bị Lăng Mặc điều khiển, nói cách khác… Lăng Mặc đã xử lý xong căn cứ kia ?
Khúc Quân vẫn rất cẩn thận đề phòng đi vào, nhìn thấy mấy cái xác nằm la liệt bên trong, có người còn cầm trong tay mặt nạ chống khói mù, còn chưa đeo lên thì đã bị giết. Khúc Quân nhặt lên đeo vào, rồi đi theo máy bay không người tới phòng chỉ huy của căn cứ.
Khi cửa mở ra, Khúc Quân thấy Lăng Mặc đang sử dụng máy tính đưa lưng về phía cậu, người trong phòng chỉ huy cũng bị hạ gục hết.
Trong phòng chỉ huy không còn nguy hiểm, Khúc Quân đóng cửa lại, không hài lòng nói « Cậu không sợ tôi xấu bụng bắn lén sau lưng cậu à ? »
« Anh vốn là một tên xấu bụng. Hơn nữa tôi đang dùng máy bay không người canh chừng anh. » Lăng Mặc không quay đầu nhìn Khúc Quân, nhưng trên màn hình máy tính trước mắt anh có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của cậu.
Máy bay không người còn đặc biệt bay cận mặt Khúc Quân, màn hình trước mặt Lăng Mặc hiện lên rõ từng sợi lông mi của cậu.
Khúc Quân phất tay « Chán chết ! Đi xa ra cái coi ! »
Lỡ như không cẩn thận bóp cò, đầu của tiểu gia sẽ biến thành trái dưa hấu ngay cả hạt dưa cũng không còn.
Khúc Quân kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, tầm mắt liếc tới cái dĩa còn chút thịt bò bít tết trên bàn, mũi chân dịch cái ghế lại gần, một tay xiên thịt bò bỏ vào miệng.
Lăng Mặc đang gõ bàn phím chợt dừng lại, lành lạnh lên tiếng « Anh rất thích ăn đồ thừa người khác để lại? »
« Hai ngày nay tiểu gia còn chưa có đụng đến một miếng thịt, hơi đâu để ý đồ thừa của người khác. »
Khúc Quân cầm lọ tiêu rắc lên miếng thịt rồi tiếp tục ăn.
Lúc này, máy tính trước mặt Lăng Mặc bỗng nhiên truyền ra giọng nói « Tôi thích cậu. Tôi là vì cậu mà đi đến nơi này. »
Đây là lời mà Khúc Quân đã nói với Lăng Mặc.
Khúc Quân lập tức cầm dĩa thịt bò chạy tới bên cạnh Lăng Mặc « Thế này là thế nào ? Sao tôi lại bị thu âm !»
Nhìn lướt qua gò má của Lăng Mặc, Khúc Quân phát hiện chiếc đồng hồ điện tử hình như đang được Lăng Mặc truyền dữ liệu gì đó vào, kết hợp nó với hệ thống vận hành ở đây.
« Đờ phắc ! Chẳng lẽ chúng ta luôn bị xác định vị trí ? Ngoài thiết bị theo dõi trên người của cậu ra ? »
« Không. Đồng hồ điện tử này có gắn một thiết bị thu âm, sẽ ghi lại đoạn đối thoại giữa tôi và anh. »
« Đờ phắc—Khó trách tôi thấy cậu thường xuyên bấm bấm đồng hồ đeo tay khi đang nói chuyện với tôi ! »
« Bởi vì nó rất giống như là phân biệt giọng nói để thu âm, mỗi lần anh lên tiếng nói chuyện là tôi có thể cảm nhận được rung động nhỏ bên trong đồng hồ, hẳn là thiết bị thu âm đang hoạt động. Hắc Tước muốn ghi âm lại cuộc nói chuyện của tôi và anh. Thiết bị thu âm chiếm diện tích lớn hơn thiết bị theo dõi trong đồng hồ, nếu như gắn thiết bị theo dõi bên ngoài đồng hồ thì sẽ làm người ta muốn phá hủy nó đầu tiên. » Lăng Mặc nói.
Khúc Quân bất chợt hiểu rõ mọi chuyện, tại sao cuộc nói chuyện của cậu với Lăng Mặc luôn vòng vo rồi đi vào ngõ cụt, và nguyên nhân tại sao Lăng Mặc luôn tỏ vẻ không tin tưởng cậu.
–Bởi vì cuộc nói chuyện của bọn cậu bị thu âm.
Nhưng mà… Nếu như không có việc thu âm này, Lăng Mặc sẽ tin tưởng cậu sao ?
Giống như là đĩa nhạc bị kẹt vậy, máy tính liên tục phát đi phát lại câu nói ‘Tôi thích cậu, tôi là vì cậu mà đi đến nơi này.’ Càng nghe càng cảm thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, Khúc Quân bất mãn nói « Cậu mẹ nó không thể tắt nó được sao ? Đáng lẽ phải xóa sạch hết cuộc nói chuyện giữa chúng ta chứ ! »
« Có lẽ West và Duke đã nghe được rồi. »
« Đệt ! Nếu như nó có thể truyền tín hiệu thì khẳng định có thể định vị ! Bây giờ còn chưa có người đến bắt chúng ta, nói rõ nó chỉ có thể thu âm ! Hơn nữa thiết bị theo dõi gì đó… West không ngu, gã chỉ cấy một thiết bị theo dõi duy nhất người cậu, còn hơn là gắn vào đồng hồ điện tử mà có thể bị cậu vứt bỏ bất cứ lúc nào ! »
« Ồ, xem ra anh không ngốc. » Lăng Mặc trả lời.
“Cậu mới ngốc!” Khúc Quân kích động ném dĩa thịt bò xuống đất.
Nghe ‘Xoảng’ một tiếng càng làm người ta đau bụng thêm!
Lúc này nghe đinh một tiếng, Lăng Mặc đang gõ bàn phím đột nhiên đứng dậy đi tới mở lò vi sóng ra, mùi thơm phức bay khắp căn phòng, Lăng Mặc lấy ra một cái hamburger, thong thả cắn một miếng.
“Cậu… Ở đây có hamburger sao cậu không nói cho tôi biết?”
“Tôi có hâm nóng một cái cho anh, nhưng chính anh khăng khăng muốn ăn thịt bò bít tết thừa lại của người khác.” Lăng Mặc nhàn nhạt trả lời.
Khúc Quân có cảm giác như hôm nay là ngày chó táp của mình, hết lần này đến lần khác luôn bị tức giận không rõ lý do.
Khi cậu lấy hamburger từ trong lò vi sóng ra, bỗng nhiên nhận ra một điều—Lúc Lăng Mặc hâm nóng hamburger đã nghĩ đến phần cậu, có phải đã nói rõ là… Cậu đã lấy được tín nhiệm của Lăng Mặc?
“Trong căn cứ này còn tin tức có ích nào không?”
“Có, nhưng không có tác dụng gì lớn.”
“Nói nghe thử.”
“Nơi này có cung cấp rõ tình huống phòng thủ rải rác trong rừng, giống như tôi đã dự đoán, thuyền có khả năng sẽ cập bến ở hướng tây, không phải ở phía nam, hơn nữa mười giờ sáng ngày mai thuyền này sẽ rời bến.”
Khúc Quân cắn hai ba miếng ăn hết cái bánh hamburger, cầm súng lên nói “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh đi thôi!”
Lăng Mặc lại nhanh chóng gõ phím.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Ra chỉ thị cho những tên phòng thủ trong rừng, kêu chúng đi lùng bắt chúng ta ở phía nam.”
Nói xong, Lăng Mặc cầm balo dưới chân lên đeo vào lưng, sau đó ném một cây bắn tỉa cho Khúc Quân, mang theo luôn chiếc máy bay không người kia rồi nhanh chóng rút khỏi đây.
Bọn cậu không vào trong rừng nữa mà nhanh chóng chạy đến phía tây, bụi cây quẹt qua người bọn cậu phát ra tiếng sột soạt, thỉnh thoảng đâm vào mu bàn tay làm nhói lên.
Nhưng hai người không dừng lại, thời gian sẽ không đợi bọn cậu.
Nhưng ngay tại lúc nào đó, Khúc Quân bỗng nhiên dừng bước xoay người lại đụng ngã Lăng Mặc, đạn đùng đùng bắn tới, bắn trúng áo chống đạn của Khúc Quân, nhưng cánh tay trái của cậu đã bị trúng đạn, Khúc Quân đau đến nghiến răng.
Bọn cậu bị phục kích.
Lăng Mặc ôm lấy đầu Khúc Quân, trong mắt anh hiện lên cảm xúc sợ hãi không hề che giấu, tựa như sợ hãi Khúc Quân sẽ chết.
Cách quá gần, tất cả đều biến thành bản năng, Khúc Quân không rảnh suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy mình tựa như bị ánh mắt của Lăng Mặc ném vào một thế giới khác.
Máy bay không người bay lên đánh trả nơi nổ súng, người phục kích bọn cậu bị dời mục tiêu, Khúc Quân và Lăng Mặc mới có cơ hội thở dốc.
Lăng Mặc giữ chặt vai Khúc Quân, cúi người một hơi kéo cậu vào phía sau một thân cây.
Khúc Quân ngồi dựa vào thân cây, đau đớn làm cậu toát đầy mồ hôi, lần này chân và tay cậu đều bị bắn trúng, cơn đau quá mức chân thật.
Chỉ nghe ầm một tiếng từ phía xa xa, máy bay không người của Lăng Mặc bị đối phương ném lựu đạn nổ banh.
Khúc Quân nhìn vết thương của mình rồi lại nhìn Lăng Mặc nói “Cậu tìm cơ hội rời đi đi. Tôi sẽ yểm trợ cậu.”
“Anh bị gãy chân?” Lăng Mặc hỏi.
“Hẳn là chưa… Chỉ là bị đạn xẹt qua…”
“Vậy anh còn định làm anh hùng cái gì.”
Lăng Mặc vươn tay tới đè Khúc Quân lên thân cây để núp kĩ hơn.
Tiếng bước chân của đối phương ngày càng gần.
Khúc Quân rất muốn động nhưng Lăng Mặc trực tiếp che miệng Khúc Quân lại rồi áp cậu vào lòng, từ từ từng chút một mang cậu đi vòng sang bên kia của thân cây, hoàn toàn không cho Khúc Quân cơ hội xông ra ‘hy sinh tính mạng vì đồng đội’.
“Hai con mèo mau ra đây, lá gan của tụi bây không nhỏ đâu, dám đánh hạ căn cứ của bọn tao! Tiến sĩ West mà tức giận thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!”
Đó làm giọng nói của một người trẻ tuổi.
Ngoài ra bên cạnh còn truyền đến một tiếng bước chân nữa, đối phương không phát ra âm thanh nào, có vẻ hết sức thận trọng, dựa theo kinh nghiệm của Khúc Quân thì chắc chắn đó là một gã to con.
Khúc Quân nhắm mắt nghiêm túc lắng nghe, thầm ước tính khoảng cách của hai người kia, sau đó tháo lựu đạn bên hông súng, thả lăn ra ngoài.
Khi tên to con đến gần quả nhiên dừng lại, Khúc Quân trực tiếp dùng súng lục bắn quả lựu đạn, đất cả nổ tung tóe vào mặt gã.
Thừa dịp cát bụi chưa tan, Khúc Quân liên tục nổ súng về hướng kia, bên tai nghe thấy tiếng chân chạy nhanh, là của tên trẻ tuổi đang tháo chạy.
Khúc Quân muốn hạ gục gã, nhưng không ngờ Lăng Mặc đè đầu cậu xuống rồi cùng nhau ngã ra đất, Lăng Mặc nhanh chóng giơ súng bắn trúng chân tên chạy trốn, đối phương bị trúng đạn ngã xuống nhưng vẫn tranh thủ định bắn trả lại.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Khúc Quân biết không thể để tên kia có cơ hội nổ súng, cậu nâng cổ tay lên, lấy tư thế hết sức vặn vẹo hướng họng súng bắn lên, viên đạn trúng vào cằm đối phương, tên kia chết không kịp ngáp.
Khúc Quân nuốt nước miếng, giơ tay muốn ôm lưng của Lăng Mặc nhưng nghe thấy anh nói “Tên còn lại chưa có bị nổ chết.”
Không thể ôm, cậu chỉ có thể khập khiễng tiếp tục ẩn nấp với Lăng Mặc.
Tại sao không cho ôm một cái? Nếu ôm một cái không chừng Lăng Mặc có thể nhận ra cảm giác quen thuộc!
Hơn nữa… Bọn cậu dùng hết băng đạn rồi, đáng chết!
Cát bụi trong rừng vẫn chưa tản ra, Lăng Mặc nói bằng khẩu hình ‘lên cây’.
Khúc Quân biết ý định của anh, nhưng bây giờ kêu cậu leo cây đúng là làm khó cậu. Nhưng ngay sau đó, Lăng Mặc cúi người nâng Khúc Quân ngồi lên vai mình, muốn đỡ cậu leo lên cây.
Khúc Quân hoàn toàn ngây người, bởi vì cậu nhớ Lăng Mặc đã từng nói qua, lòng kiêu ngạo lớn nhất của anh chỉ cúi đầu với mỗi Lộ Kiêu.
Trái tim của cậu đập rất nhanh, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, Khúc Quân bám chặt hai tay vào thân cây, dùng sức đu người lên, mắt thấy bóng dáng tên to con kia đi tới trông khói bụi mù mịt, bắp thịt của gã gồng cứng, nửa bên mặt toàn là máu trông cực kỳ đáng sợ.
Khi gã quay đầu qua, Khúc Quân lập tức cúi rạp người núp sau tán cây, khi gã tiến lại gần, thậm chí đi tới dưới tán cây, Khúc Quân vốn khẩn trương nhưng trong lòng cũng lạnh lẽo.
Lúc này máu trên đùi Khúc Quân chảy nhỏ giọt xuống, cậu đưa tay hứng lấy giọt thứ nhất nhưng giọt thứ hai đã rơi xuống vai của gã to con kia.
Gã nhận ra gì đó chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khúc Quân đang toét miệng cười cầm khẩu súng hết đạn chỉa vào đầu gã.
Người đàn ông muốn né tránh đồng thời nổ súng, Lăng Mặc núp sau bụi cây bất ngờ phóng ra, đẩy gã ngã nhào!
Khúc Quân nhìn mà kinh hoàng bạt vía, mà họng súng của người đàn ông bị Lăng Mặc nâng lên bắn thẳng lên trời, xuyên qua tán cây làm lá rơi rụng lả tả, Khúc Quân có thể cảm giác được nhiệt độ trong không khí.
Lúc cậu cúi đầu xuống đã nhìn thấy Lăng Mặc một chân áp chế một tay đè đầu đối phương, tay còn lại thì đang siết chặt cổ gã.
Mặt người đàn ông đỏ quạch, gân xanh trên trán lồi ra như muốn nổ tung, nhưng cậu biết rõ với tư thế này của Lăng Mặc, không dễ dàng bẻ gãy cổ gã được.
Khúc Quân xoay người muốn nhảy xuống thì bị Lăng Mặc rét lạnh cảnh cáo “Ngồi đợi trên đó.”
Khúc Quân biết ý định của Lăng Mặc.
Nhưng thấy gã to con sắp đẩy tay Lăng Mặc ra khỏi cổ mình, khuôn mặt trắng nõn của Lăng Mặc tăng thêm vài phần dữ tợn, Khúc Quân nghiến răng, rút con dao trên đùi ra, bất thình lình phóng tới, trực tiếp đâm trúng mặt gã đàn ông kia, ngay sau đó nghe rắc một tiếng, Lăng Mặc đã giải quyết nốt phần còn lại.
Lăng Mặc thở ra một hơi rồi đứng lên, Khúc Quân toét miệng cười với anh.
“Làm phiền cậu lấy giúp tôi con dao kia, tôi dùng thuận tay quá đi mà. Ui ui.”
Khúc Quân vô tâm vô phế mà cười, có trời mới biết vừa rồi cậu có bao nhiêu khẩn trương, bởi vì cậu thấy gã to con kia muốn rút khẩu súng dự bị bên chân ra, nếu như vậy… Lăng Mặc sẽ rất nguy hiểm.
Lăng Mặc lấy hết toàn bộ vũ khí của gã to con, để Khúc Quân ngồi trên cây lom lom nhìn, sau đó mới rút con dao kia ra.
Khúc Quân cũng không đợi nổi, xoay người muốn ôm cây tuột xuống, nhưng bắp đùi của cậu bị thương chảy không ít máu, chân không còn lực nên trực tiếp rớt xuống.
Đang lúc nghĩ chắc mình sẽ bị té gãy xương, nhưng sau lưng có người đỡ lấy lưng cậu, Khúc Quân khó coi bám hai tay lên thân cây, là Lăng Mặc đi tới sau lưng.
Trước mặt Khúc Quân bị thân cây thô ráp cà đau điếng, cậu cực kỳ quẫn bách, ngày hôm nay số lần bị đau đến mức cậu muốn chửi trời.
“Muốn tôi giúp anh xuống không?” Lăng Mặc nhàn nhạt hỏi.
“Không cần! Phiền ngài đây buông tay để tôi tự xuống!” Khúc Quân rất không vui vì trong quá trình vơ vét vũ khí, Lăng Mặc không cho cậu cơ hội tham gia.
Lăng Mặc thả lỏng tay, Khúc Quân trực tiếp rớt xuống, nhưng cậu đánh giá quá cao vết thương ở chân, vừa chạm đất đã đi lảo đảo, suýt chút nữa té sấp mặt, nhưng Lăng Mặc lại đưa tay đỡ cậu.
Lăng Mặc khom người, Khúc Quân có cảm giác bị đối phương áp chế, hết lần này đến lần khác thân thể toàn là được cánh tay Lăng Mặc đỡ lấy.
“Cám ơn.” Khúc Quân cảm thấy bệnh của cậu càng ngày càng nặng thêm, nói một tiếng cám ơn thôi mà, đỏ mặt quỷ gì chứ!
“Đeo những thứ này lên lưng đi, tôi cõng anh, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, chỗ này đã không an toàn.”
Chẳng lẽ… Lăng Mặc không cho cậu xuống nhặt đồ là vì nghĩ cho cái chân bị thương của cậu?
“Cậu còn muốn cõng tôi? Vậy thì cậu sẽ không đến kịp phía tây đâu.”
“Anh muốn rời khỏi nơi này không?” Lăng Mặc hỏi.
“Không muốn.” Khúc Quân trả lời.
Bởi vì Khúc Quân biết rõ Lăng Mặc sẽ không rời khỏi đây.
“Anh muốn leo lên vị trí cấp cao của Hắc Tước?” Giọng nói của Lăng Mặc mang theo sự lạnh lẽo, thật giống như trông anh rất thất vọng và nghi ngờ.
Đây chính là sự nghi ngờ của anh với Khúc Quân, giống như tức giận Khúc Quân không phải là người mà anh đã nghĩ, hoặc là ‘người kia’.
Khúc Quân không muốn chơi trò đoán lòng, cho dù cậu có nói thật mà đối phương không tin thì cậu vẫn sẽ nói ra.
“Bởi vì cậu không muốn rời đi.” Khúc Quân trả lời.
Lăng Mặc đứng lại.
Khúc Quân nói tiếp “Tôi suýt chút nữa đã chơi cả mạng để đến được đây, nếu cậu chơi xong cái mạng nhỏ của mình thì có phải thiệt thòi cho tôi không? Hơn nữa đây cũng không phải là nhiêm vụ của tôi, rời khỏi đây cùng với cậu chính là mục đích của tôi.”
Em muốn cùng anh rời khỏi đây đó, anh hiểu chưa?
“Anh biết mục đích West phái anh bảo vệ tôi là gì không?”
“Là gì?”
“Gã muốn tôi và anh thành lập mối liên lạc về mặt tình cảm, sau đó sẽ thông qua anh mà khống chế tôi.”
Khúc Quân hơi khựng lại rồi vỗ vai Lăng Mặc cười phá lên “Chuyện này sao có thể chứ? Chỉ vỏn vẹn ba ngày? Cậu nhìn đi, gã phái những kẻ súng đạn sẵn sàng để giết chết chúng ta đó! Nếu tôi chết trước thời hạn thì có cức mà thành lập liên lạc với chả tình cảm! Trừ phi… Giữa chúng ta từ trước đến nay đã có mối liên hệ mật thiết không thể tách rời!”
Đúng vậy, anh và Mạc Tiểu Bắc, anh và Lộ Kiêu, còn có liên hệ giữa anh và em, anh mau mau thông não dùm cái đi, Lăng Mặc!
Lăng Mặc không nói gì, tiếp tục cõng Khúc Quân đi về phía trước, điều này làm cho Khúc Quân không biết rốt cuộc Lăng Mặc đang suy nghĩ gì.
Khúc Quân luôn cảm thấy Lăng Mặc đang tính toán gì đó mà cậu không hề biết, hoặc là nói anh đang lên kế hoạch của riêng mình.
“Này, Lăng Mặc, liên lạc tình cảm gì đó là cậu thuận miệng nói ra thôi phải không?” Khúc Quân có chút sốt sắng hỏi.
“Anh lo lắng tôi sẽ nghe theo lời West mà giết anh?”
“Không lo lắng.”
Lăng Mặc rất có kiên nhẫn cõng Khúc Quân đi suốt hai tiếng mới dừng lại, sau đó đặt Khúc Quân ngồi lên một tảng đá, rồi lấy dao ra bật lửa hơ.
“Lấy viên đạn ra.” Lăng Mặc hơi khuỵu một chân bên cạnh Khúc Quân, anh rạch miệng vết thương trên tay cậu ra rồi dùng mũi dao khều lấy đầu đạn.
Khúc Quân cắn răng, ngay cả tiếng rên cũng không phát ra.
“Xem ra anh rất giỏi chịu đựng.”
Lăng Mặc vừa cầm máu vừa nói.
“Ý gì…”
Lăng Mặc lại ấn ấn cái gáy của cậu, phun ra một câu mà Khúc Quân nghe không hiểu gì hết “Chính là cho dù anh có giả vờ đáng thương kêu đau thì tôi cũng sẽ không dừng lại.”
Thế nhưng Khúc Quân lại cảm thấy lời nói này của Lăng Mặc nghe có gì đó sai sai?
Nói xong, Lăng Mặc tìm một cành cây to cỡ cổ tay người trưởng thành, tước sạch hết nhánh cây con, đưa cho Khúc Quân làm gậy chống.
“Tui phắc!” Khúc Quân muốn chống gậy đứng lên thì nơi khó nói vừa bị thân cây cà qua bỗng nhói một cái làm Khúc Quân nhe răng trợn trợn mắt.
“Còn chỗ nào bị thương nữa à?” Lăng Mặc nói.
“Không có!” Chỗ đó vốn không thể nói ra miệng được đâu!
“Vậy sao?” Tay của Lăng Mặc đột nhiên ấn vào, Khúc Quân suýt chút nữa khóc tru lên, đặt mông ngồi phịch xuống đất, trong mắt còn loe lóe ánh nước.
“Không chịu xức thuốc, coi chừng sau này không dùng được.”
“…Không… Không sao…!”
Dù sao ở thế giới này có biến thành thái giám cũng chẳng liên quan gì!
Mặt mũi quan trọng hơn!
Lăng Mặc đứng tại chỗ cúi đầu, nghiêng mặt lạnh vèo vèo nhìn cậu, tựa hồ muốn nói “Tôi xem anh giả vờ đến chừng nào?”
Khúc Quân tính đứng dậy thì Lăng Mặc nói “Cởi ra.”
“Hở? Cởi cái gì?”
“Xức thuốc, băng lại. Nếu nơi đó bị viêm nhiễm thì sẽ nặng hơn những chỗ khác.”
Nếu học bá đã nói như vậy thì chắc chắn là có đạo lý!
Khúc Quân không sợ làm thái giám, chỉ sợ nơi đó mà bị viêm thì sẽ phát sốt, làm chậm trễ thời gian quý báu!
“Cậu… Cậu đưa bình thuốc giảm sưng đây, tôi tự làm!”
“Người què không nên ý kiến ý cò nhiều. Nếu không cởi, tôi đạp hỏng luôn cho đỡ rách việc.”
Uy hiếp của Lăng Mặc rất có khí thế, Khúc Quân soạt một phát cởi quần ra!
Lăng Mặc lấy một đôi bao tay trong balo, động tác mang vào cực đẹp trai, mỗi một bước anh tiến lại gần đều làm cho Khúc Quân muốn chui đầu xuống đất.
Lúc Lăng Mặc nâng chân Khúc Quân lên lau chùi, cậu khẩn trương đến mức bàn chân cũng cong lên theo, Lăng Mặc nhìn đầu gối của cậu, cái nhìn kia không hề lạnh lẽo mà là nóng rực đến mức muốn xuyên thủng cả da thịt của cậu.
Khúc Quân không dám hô hấp, liều chết nhích người ra sau dựa sát vào tảng đá, cho đến khi Lăng Mặc băng vải thưa lên.
Không biết có phải ảo giác không mà đầu ngón tay của Lăng Mặc tựa như đang trấn an cậu, cách một lớp vải cao su nhẹ nhàng đụng một cái.
“Anh cũng tài thật, có thể bị thương đến tận chỗ này.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng có chuyện tôi làm được mà cậu thì không!”
Có giỏi thì giáo sư Lăng anh cũng cà thử một phát đê!
Có lẽ là do hiệu quả của thuốc giảm sưng, nơi đó không còn đau nữa, Khúc Quân cảm thấy cậu có thể tung tăng chạy nhảy, cậu đứng dậy rồi còn nhảy lên một cái.
Lúc ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc, cậu có ảo giác rằng, đôi môi luôn nghiêm túc mím chặt của Lăng Mặc nay hơi thả lỏng ra, thậm chí có vẻ như đang khẽ mỉm cười.
“Đi thôi. Thứ kia không thể hỏng được, sau này tất có chỗ cần xài.”
Lời nói của Lăng Mặc rõ ràng có ý ám chỉ sâu xa, làm vành tai của Khúc Quân nóng lên.
Đêm nay bọn cậu không thể nghỉ ngơi, Khúc Quân nhiều lần muốn kêu Lăng Mặc đi trước, nhưng Lăng Mặc giống như có cảm ứng tâm linh vậy, dừng lại nhìn cậu.
“Nếu không cậu…” Anh đi trước đi, em có thể đuổi kịp.
“Tôi cõng anh.” Lăng Mặc trả lời.
Khúc Quân bỗng cảm động phát khóc.
“Sao cậu lại đối xử tốt với tôi vậy…”
Lời này của cậu sao giống y hệt mấy bộ phim truyền hình trên ti vi thế nhỉ?
“Anh không biết?”
Khúc Quân mặt đầy mong đợi, nhanh nói cho em biết đi, nói anh đã biết em là ai! Không thì anh cứ hỏi mối quan hệ giữa em với Mạc Tiểu Bắc và Lộ Kiêu cũng được!
“Tôi cần một tay súng bắn tỉa.”
“…”
Pháo bông trong đầu tan tành mây khói. Khúc Quân giận a giận!
Không chấp với cái người thiếu muối này, Khúc Quân không để Lăng Mặc cõng mà cố gắng chống gậy đi theo.
Khi cây cối trở nên thưa thớt, biển xanh trước mắt ngày càng hiện rõ ra, Khúc Quân biết bọn cậu đã đi đến bờ phía tây.
Xa xa có thể nhìn thấy một chiếc tàu hàng đang đi tới, trên đảo phái ra nhiều nhân viên bảo vệ vũ trang đầy mình lái ca nô ra tiếp nhận nguyên vật liệu.
“Không ngờ cậu nói đúng… Tàu chở hàng cập bến ở phía tây chứ không phải phía nam.” Khúc Quân nói.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sai.” Lăng Mặc đáp.
Nhưng xem ra bọn cậu cũng không dễ dàng rời khỏi đây.
Lúc này Khúc Quân nhìn thấy Duke, gã đang đứng trên bờ chỉ huy dỡ từng thùng vật liệu xuống, sau lưng có một tên hộ vệ đứng che ô cho gã. Một thằng đàn ông còn sợ bị phơi nắng? Mẹ nó quá gái tính!
Khúc Quân vừa nhìn vừa nhếch môi cười.
“Không phải cậu nói cần một tay súng bắn tỉa sao? Tôi muốn phát huy tác dụng của mình.”
Khúc Quân nghiêng mặt sang thì thấy Lăng Mặc đang nhìn mình, nhưng anh nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Ánh mắt của anh rất sâu, làm cho Khúc Quân nhớ lại hình ảnh anh ngồi trước bàn học nhìn Mạc Tiểu Bắc, anh ngồi bên bể bơi nhìn Lộ Kiêu rồi còn bảo đầu cậu trông rất giống cá heo.
“Anh muốn bắt Duke làm con tin? Nhưng anh chỉ có thể ở đây ngắm bắn gã, không thể rời khỏi. Hơn nữa cho dù tôi có lên được tàu cũng vô ích.”
Lăng Mặc nói thẳng ra ý tưởng của Khúc Quân, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng khách quan, những gì Khúc Quân vừa nghĩ chỉ là người si nói mộng.
Khúc Quân híp mắt lại, thật ra thì bọn cậu cũng không có cách nào rời đi, mấu chốt ở chỗ… Muốn để West thấy giá trị của bọn cậu.
“Cậu có từng nghĩ nếu chúng ta chân chính hợp tác chưa? Chính là kiểu hợp tác giao tính mạng của mình cho đối phương.” Khúc Quân bỗng nhiên thoáng qua một phương pháp, khóe miệng nhếch lên cười.
“Hợp tác thế nào?”
“Người chết thì sẽ không còn giá trị. Nhưng nếu như cậu tiếp tục ngoan cố kháng cự West, ngoại trừ để bọn chúng cảm thấy nếu không dùng được thì dứt khoát giết bỏ ra, tôi không cảm thấy được lợi chỗ nào cả.”
“Vậy thì anh đề nghị thế nào?” Lăng Mặc hỏi.
“Sẽ cho bọn chúng thấy mấy ngày hợp tác qua, cậu rất tin tưởng tôi, không muốn một trong hai chúng ta chết. Cậu có thể đồng ý nghiên cứu cho bọn chúng, đồng thời yêu cầu tôi tới bảo vệ cậu.”
“Đây vốn là kết quả mà West muốn.” Khóe môi Lăng Mặc nhếch lên mang theo sự lạnh lùng lẫn châm chọc.
“Sau đó cậu xem như tự nguyện nghiên cứu vì bọn họ, từ đó đến gần bí mật nòng cốt.” Khúc Quân lấy ống nhòm ra, chống cằm nhíu mày nói tiếp “Cậu thật sự cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì? Nếu như cậu dễ dàng chịu khuất phục như vậy thì West chắc chắn sẽ đề phòng cậu. Cậu phải cho bọn chúng cảm thấy không dễ dàng để cậu chịu ngoan ngoãn nghe lời, có như vậy cậu mới có thể dễ dàng một bước lên mây tiến sâu vào cơ quan đầu não của chúng. Tất cả những hành động chống cự không chịu hợp tác của cậu cũng là bàn đạp để sau này việc cậu thuận theo sẽ trở nên hợp lý hơn. Con người luôn trân trọng những gì mà phải trải qua khó khăn mới đạt được. Cậu phải làm cho West cảm thấy có được cậu là điều không dễ dàng gì.”
“Vậy còn anh? Anh hợp tác với tôi cũng như uống rượu độc giải khát, cho dù tôi chịu khuất phục cho anh tạm thời bình an vượt qua cửa ải này, nhưng đến khi tôi thoát khỏi Hắc Tước rồi, anh coi như là đồng bọn với tôi, bọn chúng sẽ truy sát anh đến chân trời góc bể.”
Khúc Quân thờ ơ cười nói “Chờ cậu đến lúc muốn chạy trốn, tôi giết cậu lập công lớn.”
Khóe môi Lăng Mặc càng sâu hơn, lúc anh vươn tay tới, Khúc Quân cho là anh sẽ xoa đầu mình giống như trước đây nên hơi nheo mắt lại, nhưng Lăng Mặc chỉ sờ nhẹ cây bắn tỉa sau lưng Khúc Quân.
“Bây giờ, đồng bọn của tôi, anh hãy nói chi tiết kế hoạch của mình cho tôi nghe đi.”
Lăng Mặc rũ mi, đó là tư thái ôn nhu của anh, làm cho Khúc Quân cảm thấy anh không phải vuốt ve khẩu súng mà chính là người yêu ngủ say anh luôn yêu thương nhất.
Đáy lòng của Khúc Quân dâng lên một cảm giác rất kỳ diệu, tất cả mọi thứ này đều chỉ là một trò chơi trong mắt Lăng Mặc, mặc dù anh đặt mình vào đó nhưng lại giao hết tất cả sự phán đoán và thi hành cho Khúc Quân, giống như là vì để thỏa mãn lòng tự ái của Khúc Quân vì trước giờ toàn bị Lăng Mặc áp chế, để cho Khúc Quân tận tình phát huy.
===Hết chương 63===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 63.
Khúc Quân: Sao luôn thấy anh nói toàn ám chỉ sâu xa không vậy?
Lăng Mặc: Thì trước kia anh nói thẳng với em rồi, em sợ bị biến thành chó.
Khúc Quân: Anh mới sợ biến thành chó thì có!
Lăng Mặc: Cho nên lần này anh sẽ dịu dàng một chút, có lẽ sẽ lựa ý hùa theo tâm thiếu nữ của em.
Khúc Quân: Có anh mới là tâm thiếu nữ! Đi nướng bánh quy của anh đi, đi chơi búp bê của anh đi!
Cá: Post bài đêm khuya =w=