TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

“Tiểu gia tên là Khúc Quân, sau này anh nhớ báo đáp tui nha!”

Tầm mắt Lăng Mặc có chút mơ hồ, thế nhưng bên tai cứ có người thích ăn đòn mà la hét.

Nếu như anh còn có thể nâng tay lên, anh nhất định sẽ vỗ một cái vào mặt đối phương, nói cho cậu ta phải biết giữ yên lặng.

Rất nhiều ngày sau, Lăng Mặc ngồi dựa lưng trên giường bệnh của tổ chữa bệnh săn sóc đặc biệt dành cho nội bộ tập đoàn, trong tay cầm Notebook, xem báo cáo nghiên cứu mới nhất.

Có người bệ vệ đi vào, kéo ghế dựa ra trước mặt anh, cười một cái rồi nói: “Đầu cậu đã vinh quang bị thương đó, cậu còn không cho nó nghỉ ngơi được chút xíu nào sao?”

“Chờ ông chết rồi, đầu của ông sẽ được nghỉ ngơi dài hạn.” Lăng Mặc trả lời, “Lão Lương, chỗ này là phòng bệnh.”

Lão Lương chẹp chẹp miệng, dập điếu thuốc lá đi.

“Nghe nói người cứu cậu lần này là tiểu sư đệ của cậu đó.”

“Tiểu sư đệ nào?” Lăng Mặc vẫn cúi đầu, không hề có hứng thú đối với đề tài của lão Lương.

“Cậu lên mười bốn tuổi liền theo tôi bắt đầu luyện tập đánh cận chiến, Khúc Quân lúc mười bảy tuổi thì bắt đầu được tôi huấn luyện, xét theo thứ tự nhập môn, nó còn không phải là tiểu sư đệ của cậu sao.” Lão Lương cười cười.

“Cậu ta?” Lăng Mặc lật đến trang báo cáo nghiên cứu cuối cùng, nói một câu, “Cậu ta chẳng qua là ở trong phi cơ tìm được tôi, chuyện này với chuyện cứu tôi là hai chuyện khác nhau. Với lại, ông đến đây cũng không phải chỉ để nói mỗi việc này chứ?”

“Tôi còn không phải đến thăm cậu đang bị quấn băng đầy đầu sao? Còn không đành lòng nói với cậu vụ Tống tiên sinh muốn cậu đi đến nước K thăm dò đây này. Nơi đó bạo phát một loại virus, là một loại sốt xuất huyết. Bước đầu đoán chừng là một loại virus mới do tổ chức ‘Hắc Tước’ tạo ra, đem nơi đó ra làm thí nghiệm. Ngoại trừ virus, bản thân quốc gia kia cũng không yên ổn, có không ít làn sóng bạo động, đánh tới đánh lui, mỗi ngày đều rất ầm ĩ, tôi cảm thấy cậu vẫn là chớ nên đi.”

“Tôi sẽ đi.” Lăng Mặc trả lời, “Nguyên nhân ông khuyên tôi không nên đi, là vì ông không muốn đi mà thôi.”

Lão Lương cứng họng, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: “Sao cậu cứ làm người ta thấy ghét vậy, cẩn thận tôi lại tiếp tục ở đây hút thuốc lá, cho cậu hút thuốc thụ động luôn.”

Vì vậy ba ngày sau, Lăng Mặc liền lên chuyên cơ đi tới nước K. Bước xuống phi cơ, hơi nóng và cát vàng phả vào mặt, người thuộc tập đoàn Cự Lực đã sớm chờ ở đó để đón Lăng Mặc.

Quốc gia này nghèo khó lạc hậu, hơn nữa quanh năm không ổn định, căn cứ nghiên cứu chuyên môn do tập đoàn bố trí ở đây ngoại trừ đội bảo vệ của tập đoàn, còn có bộ đội đặc nhiệm phụ trách bảo vệ.

Lăng Mặc cùng lão Lương ngồi xe Hummer chạy trên đường phố, cảnh tượng dọc hai bên đường đều rất tiêu điều, phía trước là xe chở tử thi chạy ngang qua, không ít người chết do nhiễm virus Hare đang được chở đi. Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng giao chiến chấn động.

Nói tóm lại, nơi này có trăm ngàn lỗ hổng.

Lão Lương tuy rằng cứ mở miệng cảm thán, thế nhưng Lăng Mặc ở bên cạnh lại không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.

“Có lúc tôi rất ước ao, cậu có thể thoải mái biểu lộ tâm tình của mình ra.”

“Khi ông đã mất đi nhiều hơn thế, thì những cảnh tượng tàn nhẫn như vậy cũng chỉ là một hình ảnh mà thôi.” Lăng Mặc nhàn nhạt trả lời.

Lúc này, có một cậu trai mặc đồ rằn ri, trên lưng cõng một ông lão, trong ngực ôm một đứa bé, đang chạy thục mạng về phía trước.

Tài xế đang lái xe bỗng nhiên gào to lên: “Tiểu Khúc Khúc! Chú đang cõng ai đó!”

“Tui… Tui đúng là đen đủi mà! Xe bị lật! Trên xe là cha của bác sĩ Hoàng và một đứa nhỏ bị bệnh! Tui không còn cách nào khác đành cõng bọn họ đi trạm xá!”

“Định mệnh! Chú cẩn thận bị lây nhiễm đó!”

“Yên tâm! Tiểu gia tui trên người không có vết thương, sẽ chú ý!”

Người trẻ tuổi lạc quan trả lời.

“Chú lên xe không? Cho chú quá giang một đoạn nhé?”

“Xe anh đang chở ai đó?” Người trẻ tuổi liếm liếm khóe môi, có vẻ thật sự mệt mỏi, mở miệng hỏi.

“Đại giáo sư từ Quốc nội đến đó! Chuyên ngành nghiên cứu virus!”

“Vậy tui không lên đâu! Giáo sư còn phải cứu người, không thể bị lây nhiễm được! Còn hơn hai trăm mét nữa là đến thôi! Tui chạy cái một hà!”

Lăng Mặc nghiêng mặt sang, người trẻ tuổi kia trông hơi quen mắt, mặt mũi rõ ràng trông rất trẻ con, nhưng lại mang đường nét kiên nghị.

“Ý, Tiểu Khúc Khúc hả! Mày làm gì mà đen ra thành như này rồi? Sư phụ cũng không nhận ra mày luôn!” Lão Lương bỗng nhiên kêu lên.

“Định mệnh! Huấn luyện Lương! Đen lên tốt mà, mặt nhìn đỡ thấy bị bơ á! Ai như thầy chứ, tiểu gia đội nắng cõng bệnh nhân chạy, thầy thế mà còn ngồi trên xe nhìn, thầy cút xuống đây cho tui!”

“Sư phụ tin tưởng thể lực của mày!” Lão Lương lộ ra nụ cười ‘Ta vô sỉ như vậy đấy’.

Lăng Mặc như thể không nghe thấy bọn họ đối thoại, mắt nhìn về phía trước, thế nhưng trong tầm mắt anh lại là gương chiếu hậu bên phải của xe.

Từ trong đó, anh có thể nhìn thấy gương mặt của người trẻ tuổi, không hề bởi vì cõng ông lão mà cảm thấy nặng nhọc, không hề bởi vì đã từ chối lên xe mà cảm thấy hối hận, cậu đang làm chuyện nên làm trong khả năng của bản thân.

Lúc này xe cứu thương chuyên dụng của trạm xá lái tới, đưa ông lão và đứa bé lên xe.

Người trẻ tuổi vừa thở hổn hển vừa nói: “Đây là cha của bác sĩ Hoàng! Ông ấy sốt cao những ba mươi tám độ rưỡi! Trước khi tới đây đã được tiêm những loại thuốc này!”

Cậu duỗi cánh tay ra, trên lòng bàn tay đầy những dòng chữ chi chít viết tên các loại thuốc cùng liều lượng.

“Đây là do bác sĩ Hoàng viết ư?” Nhân viên y tế hỏi.

“Không phải, là tôi hỏi rồi viết ra! Đứa nhỏ này thì mười giờ sáng hôm nay mới xuất hiện bệnh trạng!”

“Cậu chạy tới đây mất bao lâu?”

“Hơn 20 phút! Lúc chúng tôi gọi cấp cứu thì được bảo xe phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới tới nơi được, tôi sợ ông lão không chờ nổi, nên cõng luôn bọn họ tới!”

“Nhóc con vất vả rồi! Cậu cũng đi theo chúng tôi đi! Cậu cũng phải cách ly hiểu chưa?”

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”

Xe của Lăng Mặc càng đi càng xa, anh cũng không nghe thấy rốt cuộc bọn họ đang nói những chuyện gì.

“Đó là tiểu sư đệ của cậu đó, Tiểu Khúc Khúc! Ây dà, những mấy năm rồi, mà vẫn cứ là một cái đầu củ cải y như ban đầu, ngốc từ trong ngốc ra.” Lão Lương cảm thán một câu, thật giống như đang nói đứa nhỏ nhà mình nay đã lớn rồi.

“So với đầu óc của ông còn tốt hơn.” Lăng Mặc trả lời.

Lão Lương hơi khựng lại: “Hiếm hoi quá, Lăng giáo sư khích lệ người khác kìa!”

Lăng Mặc tới được trạm xá, thay sang trang phục phòng hộ, sau khi đi theo nhân viên chữa bệnh quan sát toàn bộ tình hình bệnh dịch thì bắt đầu xem hết các ghi chép chữa bệnh.

Lão Lương rót cho anh một ly cà phê, nói: “Cậu ở đây đợi thêm một lát, tập đoàn sẽ phái một đội hộ vệ đến đón cậu đi căn cứ nghiên cứu.”

“Tôi không uống cà phê hòa tan.” Lăng Mặc đem đẩy cái ly cà phê kia ra xa.

Lão Lương lườm một cái rồi nói: “Gói thuốc lá còn chưa đến năm đồng bình thường vẫn khinh rẻ, đến nơi này đều trở thành bảo bối đó biết không!”

Lăng Mặc cúi đầu nhìn báo cáo nghiên cứu bệnh lý, lão Lương thấy chán bèn đi ra ngoài.

Thế nhưng còn chưa được bao lâu, trạm xá bỗng xảy ra chuyện.

Một đám lính đánh thuê võ trang đầy đủ vọt vào, cùng đội hộ vệ phát sinh xung đột, trong khoảng thời gian ngắn đạn bắn ra khiến người chết nhiều vô số, lão Lương khẩn cấp vọt tới muốn bảo vệ Lăng Mặc, thế nhưng rất nhanh bọn họ đã bị lính đánh thuê bao vây.

“Mẹ! Phái tôi đến đây bảo vệ cậu, thế mà lại không cấp cho cái gì hết! Đến cái bật lửa tôi còn phải mua ở dọc đường đi!” Lão Lương hận nghiến răng.

Dẫn đầu là một đại hán vạm vỡ, trên cổ xăm hình con trăn kéo dài tới cằm, tay ghì súng, hắn vươn chân kéo một cái ghế, ngồi xuống đối diện Lăng Mặc, toét miệng cười cười: “Vị này chính là Lăng giáo sư đại danh đỉnh đỉnh phỏng?”

Lăng Mặc lông mày không hề run rẩy chút nào, nhạt giọng trả lời một câu: “Chuyện gì?”

Đại hán nở nụ cười: “Có người thuê bọn tao dẫn mày đi uống cà phê. Chỗ này cà phê uống không ngon, đúng không?”

“Bên chỗ West cũng chẳng có cà phê gì ngon.” Lăng Mặc trả lời.

“Mày bình tĩnh như vậy, là vì cảm thấy bọn tao nhất định sẽ không động nổi đến một sợi tóc của mày à?” Đối phương trực tiếp chĩa súng vào trán Lăng Mặc, lão Lương ở bên cạnh nhìn thấy mà trong lòng run rẩy.

Lão Lương vừa muốn tiến lên, một tên nhỏ con liền lấy súng chặn lại sau gáy lão Lương.

“Đừng nhúc nhích, mạng ông cũng không được nằm trong phạm vi phải bảo toàn đâu. Hơn nữa chủ thuê có nói, người của tập đoàn Cự Lực, ngoại trừ Lăng Mặc, tốt nhất là giết sạch.”

Lão Lương biết đối phương còn cần dùng mình để uy hiếp Lăng Mặc nghe lời, trước khi Lăng Mặc bị bọn họ mang đi thì mình có thể vẫn còn mạng, nhưng một khi Lăng Mặc đã bước lên thuyền giặc, thì cũng là lúc mình mất mạng.

Cái trạm xá tạm thời này được dựng bằng vách sắt, có hai tầng một trệt, phía tây và phía nam có cửa sổ, xung quanh chỉ có duy nhất một dãy nhà cách đây tới hai trăm thước, ngoài ra không có địa điểm nào thích hợp để mai phục. Giả sử tập đoàn Cự Lực phái bộ đội đặc chủng tới cứu viện kịp, cũng không chiếm được địa hình thuận lợi!

Mà hiện tại trong căn phòng này, có một đại hán xăm hình con trăn đang chĩa súng vào Lăng Mặc, một tên nhỏ con nhắm vào lão Lương, còn hai tên khác thì canh ngay cửa.

Lão Lương bi ai phát hiện, tình huống như vầy cứ cho là mình cướp được súng của tên nhỏ con, hai tên bên cửa cũng có thể đánh gục hắn ngay lập tức.

Trái phải đều không có phần thắng.

Lòng bàn tay Lão Lương đổ mồ hôi ngày một nghiêm trọng.

“Lên đường thôi, Lăng giáo sư.” Đại hán xăm hình con trăn đang muốn túm sau cổ áo Lăng Mặc kéo anh đứng lên, ai ngờ Lăng Mặc trở tay một cái liền áp đối phương ấn lên mặt bàn.

Đại hán hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ được thân thủ của một học giả mà lại nhanh gọn như thế, khí lực cũng không nhỏ, cũng may gã phản ứng nhanh, quay người muốn đem Lăng Mặc ép ngược trở lại, nào ngờ Lăng Mặc chợt rút mất súng giắt trên đùi gã chĩa sang.

“Đại giáo sư của tao, mày biết dùng súng sao?” Đại hán cười cười, thế nhưng trong lòng lại có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Lăng Mặc cấp tốc kéo chốt ra, chĩa vào đối phương.

Thế nhưng tên nhỏ con lại đẩy đầu lão Lương, buộc hắn phải đi tới che chắn phía trước lão đại của tên đó.

“Đừng quên, bằng hữu của mày bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ vỡ đầu, bọn tao có bốn người, bên ngoài còn có nhiều người hơn, mày căn bản không có khả năng chạy trốn.” Lão đại của bọn họ vặn khớp tay, ra hiệu cho những người khác không nên manh động, lỡ như thương tổn tới Lăng Mặc thì sẽ không lấy được tiền.

Nhưng Lăng Mặc lại rất bình tĩnh mà chầm chậm di chuyển, mãi đến sau lưng tựa vào vách tường, anh ngẩng cằm, dùng âm thanh lãnh nhuệ mở miệng nói: “Mày cảm thấy ai mới cần phải cẩn thận kẻo vỡ đầu?”

Vừa dứt lời, tên nhỏ con đang dùng súng chĩa vào lão Lương bỗng nhiên ngã xuống, biến cố đột ngột không để những người khác kịp ứng phó, lão Lương ngược lại cực kỳ mau lẹ đoạt lấy súng, hai lính đánh thuê gác cửa cái thì tưởng là Lăng Mặc nổ súng, đang muốn bắn sang, thì một tên bị lão Lương đánh gục, một tên khác vọt tới, yểm trợ phía sau vách sắt.

Lão đại của bọn họ kinh ngạc không tới một giây, lập tức hô lớn: “Tránh xa cửa sổ phía tây! Có tay bắn tỉa!”

Mà Lăng Mặc và lão Lương cũng thành công trốn ra sau vách sắt.

Bốn người ở bên trong không gian này kình nhau, hấp dẫn lính đánh thuê bên ngoài xông vô, thế nhưng không ai nghĩ tới chính là, mỗi một tên đi trong hành lang lúc bước ngang qua cửa sổ đều sẽ bị bắn trúng không lệch một li, cho nên những người khác không dám tiếp tục manh động.

“Chỗ duy nhất có thể bắn tỉa chính là tòa tháp cách đây hơn hai trăm mét ở ngoài kia, không biết là người anh em nào ta, tài nghệ thật cao siêu!” Lão Lương kéo khóe miệng, trong lòng cảm thán đối phương.

Đại hán xăm hình con trăn liếc mắt ra hiệu đồng bọn, bọn họ cúi đầu, lấy một tấm vách sắt đẩy qua, nỗ lực chặn cửa sổ phía tây lại.

Lão Lương trong lòng mắng chửi ầm trời, bày trận như vậy thì cứu viện bên ngoài của bọn họ còn giúp được gì nữa. Hắn lại liếc mắt nhìn Lăng Mặc bên cạnh, ai đó vẫn cứ bình tĩnh đến không hề có đạo lý, rất thiên kinh địa nghĩa!

Nào ngờ ngay lúc hai tên kia đang muốn dời vách sắt đi lấp kín cửa sổ, người tập kích trên tòa tháp thế mà từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt—— bắn qua khe hở không tới 5cm giữa cửa sổ với vách sắt, đánh gục tên lính đánh thuê!

Nháy mắt đối phương ngã xuống, vách sắt bởi vì bị đụng trúng mà mất thăng bằng, đổ rạp xuống đất, gã đầu lĩnh của đám lính đánh thuê cũng không thể không lập tức nằm sát trên mặt đất tìm chỗ nấp.

Trên lưng gã đã trúng một đạn, người đang tập kích trên tòa tháp quả thực tận dụng mọi thứ, không để cho gã có được dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.

Lão Lương liếc mắt nhìn Lăng Mặc một cái, hiện tại hai người bọn họ hoặc là ra tay giải quyết đại hán kia, hoặc là tạo cơ hội cho người anh em trên tòa tháp…

Mà Lăng Mặc lại bất ngờ trực tiếp xông ra ngoài, hại lão Lương hoảng sợ phải đuổi sát theo để bảo vệ anh.

Chuyện đã đến nước này, chó cùng rứt giậu, đối phương cũng không còn quan tâm đến mạng sống của Lăng Mặc nữa, nhắm ngay Lăng Mặc nổ súng. May mà Lăng Mặc phản ứng nhanh, né được hết, lão Lương thật muốn lên cơn đau tim.

Hai người phối hợp, khiến đối phương không ngừng tiến tới, mãi đến khi bọn họ đứng vòng quanh cái bàn bắt đầu giáp công.

Tốc độ di chuyển của đối phương ngày càng nhanh, bỗng nhiên đuổi tới phía sau Lăng Mặc. Nháy mắt thấy hắn muốn ghìm cổ Lăng Mặc bắt làm con tin, Lăng Mặc mãnh liệt ngã lăn về phía trước, đối phương lúc này mới ý thức được lưng của mình đã hoàn toàn phơi bày trước cửa sổ phía tây. Người tập kích trên tháp không chút do dự mà nổ súng, bắn xuyên qua áo chống đạn của hắn, đặc biệt đánh trúng bả vai hắn. Lăng Mặc còn đang ngã nằm nhắm ngay lúc hắn bị đau bỗng nhiên trở mình, nằm nghiêng thân nổ súng, bắn trúng đầu hắn.

Huấn luyện Lương bên cạnh mở to hai mắt nhìn tình cảnh này, vẫn chưa hết hồi hộp mà đề phòng.

Rất nhanh bộ đội đặc nhiệm đã bao vây nơi này, bắt đầu ổn định trật tự và khắc phục hậu quả.

Lăng Mặc cùng lão Lương lên xe đặc chủng, một đường được bảo vệ đưa đến căn cứ nghiên cứu virus của tập đoàn Cự Lực.

Lúc xuống xe, lão Lương bèn thấy sang bắt quàng làm họ với đội trưởng phụ trách chỉ huy.

“Ôi chao, cho ta hỏi một chút đi, người anh em trên tòa tháp phía tây hôm nay là ai thế? Kĩ thuật bắn súng quả thật tài năng như thần!”

Đối phương vỗ lên ngực lão Lương một cái, cười nói: “Ông đúng là không xứng đáng làm sư phụ mà! Là Khúc Quân đó!”

Lão Lương lập tức tâng bốc bản thân lên: “Ta còn đang nói không biết thiên binh thiên tướng phương nào nữa chứ! Hóa ra lại là thằng nhỏ nhà mình cơ đấy!”

“Cậu ta bởi vì từng tiếp xúc với bệnh nhân nhiễm virus Hare, giờ đang bị cách li rồi. Mấy ngày nữa là ông có thể mời người ta đi ăn cơm đó!”

Lão Lương ôm bộ mặt đắc ý đi đến bên người Lăng Mặc nói: “Xem đi, tiểu sư đệ của cậu lợi hại chưa nào! Lúc này đã thật sự được xem là cứu được cậu chưa?”

Lăng Mặc sửa sang lại cổ tay áo, trả lời một câu: “Kĩ thuật bắn súng của cậu ta khẳng định không phải do ông dạy.”

Lão Lương cứng họng, hai giây sau mới trả lời: “Thì là Dung Chu dạy, vậy cũng coi như là tôi dạy rồi còn gì!”

Hai ngày sau, Lăng Mặc muốn đi kiểm tra một bệnh nhân nhiễm virus Hare vừa khỏi bệnh, đi ngang qua khu cách ly.

Bước chân vẫn luôn nhanh gọn dứt khoát của anh bỗng dưng chậm lại.

“Ở đây có người nào tên là Khúc Quân không?”

Khi thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên, người trước mặt lập tức dừng bước.

“A, có… Ở bên kia.”

Lăng Mặc đi theo hướng ngón tay của đối phương, từ cửa sổ nhỏ của phòng cách ly nhìn vào bên trong thì thấy một người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng ở trên giường, dùng khăn giấy gấp thành một đống tùm lum tá lả.

Nào là chuột con, ếch con, còn có thiên nga.

Cậu cúi đầu, trông rất chăm chú, lông mi hơi nhướn lên, cánh mũi mềm mại.

Lăng Mặc vươn tay ra, đầu ngón tay cách cửa sổ thủy tinh chạm nhẹ lên chóp mũi của cậu.

Một giây sau, anh liền mở miệng nói: “Dịch tiêu độc.”

Nhân viên công tác đi ở phía trước lập tức đưa dịch tiêu độc sang, Lăng Mặc quay đầu tiếp tục đi về phía trước, dường như sự kiện dừng chân vừa nãy chưa từng xảy ra.

Ngày hôm sau, lão Lương đặt một bữa tiệc lẩu, đặc biệt gọi điện thoại cho Lăng Mặc.

“Tôi không ăn lẩu.”

“Tôi biết, cậu ghét món lẩu mùi vị nặng, không phù hợp với thân phận của đại giáo sư.”

“Nơi này thời tiết khô nóng, không thích hợp để ăn lẩu.”

“Thế nhưng tiểu sư đệ của cậu lại muốn ăn lẩu, cậu bỏ chút tôn nghiêm bớt chút nguyên tắc đi ăn lẩu với ân nhân cứu mạng của cậu cũng đâu có chết!” Lão Lương mở miệng nói.

“Được rồi.”

Lúc hai chữ này được nói ra khỏi miệng, lão Lương thiếu điều ngoáy lỗ tai: “Hiếm hoi, cậu đồng ý hả?”

“Không ăn lẩu.”

“… Lăng giáo sư, cậu là đang không muốn phối hợp với tập thể phải không?”

“Ăn bún thịt với bò lúc lắc.”

“Giời ạ, đi đâu ăn mới được!”

“Tôi làm.” Lăng Mặc cúi đầu nhìn báo cáo, biểu tình như đang nói “Tôi mời ông đi uống cà phê”.

Lão Lương trợn tròn mắt, “Trời ơi! Đại hồng thủy giáng trần! Cậu đã muốn nấu cơm, thì có vượt núi đao biển lửa tôi cũng phải ăn cho bằng được!”

Đến ngày ấy, lão Lương đặc biệt lái xe đến doanh trại đón Khúc Quân đi căn cứ nghiên cứu virus, vừa lái xe vừa nói: “Mày lập đại công, nên cho mày một ngày xả hơi đó! Thầy dẫn mày đi ăn món ăn không tầm thường, chúc mừng mày không bị nhiễm virus Hare.”

“Là cái quỷ gì vậy! Món ăn không tầm thường nào cơ?”

“Bún thịt với bò lúc lắc!”

“Con muốn ăn súp thập cẩm cay! Muốn ăn tôm hùm cơ!”

“Dốt ơi là dốt! Bún thịt với bò lúc lắc là do giáo sư làm, mày ăn vào có thể thông minh hơn đó!”

“Con còn thông minh hơn thầy, thầy cứ ăn nhiều vào!”

Bình luận

Truyện đang đọc