TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

Một tuần sau công bố kết quả cuộc tuyển chọn so tài.

Trường bọn họ có ba học sinh được trúng tuyển, Lăng Mặc, Lộ Kiêu và Thịnh Dĩnh Hi. Là nhân tài chui ra từ Tam Trung, nên lần này rất được nở mày nở mặt, hiệu trưởng còn đích thân tuyên dương trước sân cờ, điểm danh Lăng Mặc và Thịnh Dĩnh Hi đại diện lên phát biểu.

Khúc Quân rất chi là không vui vẻ, cậu nghiêng người hỏi Sở Ngưng ngồi bên cạnh “Này, cậu nói xem, tại sao thầy hiệu trưởng lại không nhắc gì đến tớ vậy?”

“Thành tích học tập của cậu bết bát, cho dù có thông qua cuộc tranh tài tuyển chọn đội bơi lội cấp thành phố này thì sao chứ. Mặc dù Bộ giáo dục cho tiến hành hoạt động này nhưng lại không muốn trễ nãi chuyện học hành của học sinh, cho nên đã yêu cầu các tuyển thủ phải đạt thành tích trên 60 % ở kỳ thi cuối kỳ thì mới được phép gia nhập đội bơi.”

Khúc Quân trợn tròn mắt.

Cái gì? Trên 60 % á?

Vậy có nghĩa là… Một bài thi tổng điểm 120, thì ít nhất phải đạt được 9/10 đó!

Hoàng thượng bệ hạ… Tiểu Khúc Tử lực bất tòng tâm a!

Vì vậy suốt cả buổi trưa hôm đó, mặt của Khúc Quân dài như cái bơm.

Cách ngày thi cuối kỳ tính từ hôm nay còn khoảng hai tuần lễ nữa, cậu tiêu đời rầu!

Giờ giải lao giữa trưa, Khúc Quân như con cá thiếu nước uể oải nằm gục đầu trên bàn, bi thương hết thở dài rồi lại thở ngắn.

“Sao cậu lại than thở?”

Giọng nói của Lăng Mặc truyền đến, Khúc Quân hết hồn ngẩng đầu lên, dựng thẳng lưng nhìn đối phương “Cậu… Cậu ngồi lên bàn tớ lúc nào thế?”

Lúc này Lăng Mặc đang ngồi trên mép bàn của cậu, cúi đầu xuống, vẻ mặt thích thú nhìn Khúc Quân.

“Tớ không thể gia nhập đội bơi với cậu được rồi. Kỳ thi cuối kỳ lần này tớ coi như xong.”

“À, thật ra thì cậu không có ngốc lắm, còn biết mình sắp tiêu đời ở kỳ thi cuối kỳ cơ đấy. Đúng là phương pháp giảng dạy của thầy cô không hợp với cậu.”

“Đại số, khoa học tự nhiên tổng hợp, tiếng Anh, Ngữ văn… Cậu sẽ cứu tớ chứ?”

“Ừ.” Lăng Mặc gật đầu “Nhưng mà trong giờ học không thể dạy kèm cậu được, thành thử ra sẽ lãng phí thời gian.”

“Nếu tớ mà trốn học nữa là sẽ bị đuổi học đó!”

“Cho nên mới phải nghĩ cách. Cậu đi với tớ.”

Khúc Quân ngây ngốc đi theo Lăng Mặc tới buồng điện thoại công cộng bên cạnh trường học, Lăng Mặc nhét một đồng xu vào rồi cầm ống nghe bấm số.

“A lô, sư phụ, tôi muốn ngài giúp tôi một chuyện. Tôi muốn làm cho bạn tôi một tờ giấy khám bệnh của bệnh viện, tên là Lộ Kiêu. Lộ là con đường, Kiêu là dũng mãnh, tròn mười bảy tuổi. Cảm ơn.”

Gác máy, Lăng Mặc xoay người lại nhìn vào ánh mắt tò mò của Lộ Kiêu.

“Sư phụ của cậu là ai vậy?”

Lăng Mặc chỉ cười không đáp, vươn tay vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.

Lúc tan học, đúng là có người gửi một bức thư cho Lăng Mặc, mở ra xem thì thấy đó là một tờ giấy khám bệnh.

“Không phải là giả chứ?”

Khúc Quân lật trước lật sau nhìn thử.

“Là thật. Ngày mai tớ sẽ nộp giúp cậu, giáo viên sẽ không nghi ngờ đâu. Nhưng mỗi ngày cậu phải đúng giờ rời nhà, đến tiệm KFC đợi tớ. Nếu không lỡ như mẹ cậu phát hiện cậu cúp học là  no đòn.”

“Cậu có bản lãnh thế cơ à?”

Lăng Mặc bước lên trước, cơ hồ sắp đụng vào người Khúc Quân “Muốn biết tớ có bao nhiêu bản lãnh thì cậu có thể thử một lần.”

Khúc Quân nuốt nước miếng, cậu luôn cảm thấy ‘bản lãnh’ trong miệng Lăng Mặc và ‘bản lãnh’ mà cậu hiểu hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Ngày hôm sau, quả nhiên Khúc Quân không có đến trường mà đi tới tiệm KFC đợi Lăng Mặc, không quá nửa tiếng, cậu đã nhìn thấy Lăng Mặc lưng đeo cặp, đạp xe đạp lướt gió chạy đến.

Mái tóc của y bị gió nhẹ thổi phấp phới, ánh mắt của y nhìn về phía cậu, tựa như cả thế giới bị Lăng Mặc kéo theo đi tới chỗ Khúc Quân.

Một giây kia, Khúc Quân bỗng hoảng hốt, nhớ lại lúc Lăng Mặc ở trong hồ nước bơi về phía cậu.

Y đi tới, tự nhiên ném cặp sách đến bên cạnh Khúc Quân, tùy ý hỏi “Sao cậu không kêu món gì hết thế?”

“Tớ không có tiền.” Khúc Quân thẳng thắng trả lời.

Lăng Mặc nhìn cậu “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Gà chiên xù, hamburger, và cả cô ca nữa!”

“Ngó chừng cặp sách.”

Khúc Quân híp mắt, cậu cảm thấy có gì đó sai sai.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao chứ?

Lăng Mặc là ai, Lăng Mặc là người có địa vị cao mà lại mua hamburger cho một tên địa vị thấp như cậu á?

Cậu hiểu rất rõ tính cách của Lăng Mặc, y sẽ không thân cận với bất kỳ ai, càng không dễ dàng đối xử tốt với ai cả.

Nhưng bọn cậu cùng tham gia trận so tài tuyển chọn đội bơi lội cấp thành phố, giúp cậu làm giấy khám bệnh xin nghỉ học, bây giờ còn kèm cậu học thêm.

Thật giống như lúc mới bắt đầu, y và cậu đã quen nhau lâu rồi.

Lăng Mặc đặt khay thức ăn lên bàn, nhìn cậu nói “Cậu còn đứng đó làm gì?”

“Tớ đang suy nghĩ, tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”

“Cậu là nói dạy kèm giúp cậu?” Ánh mắt của Lăng Mặc rất sâu.

Cái kiểu nói mập mờ này giống như hồi cậu còn là Mạc Tiểu Bắc, bọn cậu thường hay nằm trên giường nói vài câu thiếu muối trêu chọc lẫn nhau.

“Ừm, coi là vậy đi…”

“Để chứng minh chỉ số thông minh của tớ cao hơn Thịnh Dĩnh Hi.”

“Được rồi, coi như tớ chưa nói gì hết.”

Lăng Mặc ngồi xuống, lấy giấy nháp và sách giáo khoa đại số ra, bắt đầu từ kiến thức trụ cột năm lớp mười.

Về phương diện giảng bài, lời răn dạy của Lăng Mặc chính là: Thà làm một trăm một ngàn lần bài toán còn hơn ngồi nghe lý thuyết suông.

Y vừa giảng bài vừa hướng dẫn Khúc Quân giải đề.

“Mục tiêu lần này của chúng ta là giúp cậu đạt thành tích cao trong kỳ thi cuối kỳ sắp tới, người ra đề chính là giáo viên dạy toán của lớp mình, tớ sẽ dựa vào các dạng toán thường cho trong lớp của của thầy để ôn kỹ cho cậu, còn những dạng toán mà thầy ít cho thì tớ sẽ giảng sơ qua cho cậu nắm trọng tâm.”

“Cho nên bây giờ là ôm chân Phật, mà cậu chính là tượng Phật lớn ha?” Khúc Quân vừa nhìn Lăng Mặc ghi chép vừa nói.

“Dù sao cậu cũng đâu phải lần đầu ôm đùi tớ đâu.”

Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ, Khúc Quân nghe có vẻ mơ hồ.

“Gì cơ?”

“Ý tớ là, nếu cậu muốn ôm thì hãy ôm chặt vào, đừng có tùy tiện buông ra nữa.”

Dứt lời, không để cho Khúc Quân có thời gian suy nghĩ hàm ý trong lời nói của mình, y liền bắt đầu với khái niệm về tập hợp, tập hợp rỗng và các phần tử trong một tập hợp.

Tiếng nói của Lăng Mặc mang theo sự kỳ lạ nào đó khiến Khúc Quân không thể nào phân tâm được, hơn nữa giúp cho dòng suy nghĩ của cậu trôi chảy thuận lợi, cuồn cuộn không ngừng, càng trôi càng xa.

Thời gian của ngày hôm nay trôi nhanh hơn so với mọi hôm, nháy mắt đã đến giờ ăn cơm tối.

“Này… Tớ phải về nhà rồi.” Khúc Quân đứng dậy.

“Tớ về chung với cậu.” Lăng Mặc xách cặp đeo lên một bên vai.

“Hả? Bộ cậu không về nhà ăn cơm à?”

“Ba mẹ tớ không có ở đây, sao vậy? Thấy mẹ cậu rất hoan nghênh tớ đến mà, còn cậu thì hình như là không?”

“Tớ sao có thể như vậy chứ!”

Khúc Quân lúc nào cũng thầm nghĩ mong muốn cà độ thân thuộc và tín nhiệm với Lăng Mặc. Nhưng với tình huống trước mắt này, thật giống như cậu không cần phải đi cà mà Lăng Mặc đều tự nguyện hiến dâng độ thân thuộc lẫn tín nhiệm cho cậu…

Về đến nhà, quả nhiên Lưu Phân Hương cung phụng Lăng Mặc như vua chúa, còn xào thêm hai dĩa thức ăn, tỏ ý cảm kích Lăng Mặc dạy kèm cho con mình.

Đến buổi tối, ngồi trước bàn học, Khúc Quân không cần phải làm bài tập thầy cho, Lăng Mặc đã soạn sẵn các bài tập đặc biệt quan trọng cho cậu.

Khúc Quân theo bản năng nhìn cái bóng dài của y dưới ánh đèn để bàn.

Dáng vẻ của Lăng Mặc bây giờ giống như đúc lúc ngồi bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, chống cằm, ngồi im, nhìn về phía Khúc Quân.

Khúc Quân không nhịn được nhìn lại phía y, mi mắt của y hơi rũ xuống, ánh mắt rất chuyên chú, chính bản thân y cũng không ngờ Khúc Quân lại đột nhiên nhìn về phía mình, làm y không kịp che dấu ánh mắt đang ngẩn ra vì cậu chăm chú.

Một giây tiếp theo, gáy của Khúc Quân bị gõ một phát.

“Đừng có nhìn tớ, nhìn đề đi.”

Giọng nói bình thản như không chứa đựng tâm tư gì của y khiến Khúc Quân không hiểu tại sao cảm thấy có chút bực bội.

Cậu nhỏ giọng lầm bầm “Cậu cứ nhìn tớ hoài như vậy, đừng nói là thầm mến tớ nha.”

“Ngu si.”

Hai chữ kia khiến trái tim của cậu run lên, thật giống như thời gian bỗng chốc chảy ngược về thời điểm cậu còn là Mạc Tiểu Bắc.

Lăng Mặc dạy kèm cậu tới tận mười giờ tối mời trở về, trước khi đi, y nói với Lưu Phân Hương “Thưa dì, bởi vì sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, nếu như Khúc Quân không đạt được hơn 60 %  trên tổng số điểm thi thì sẽ không được gia nhập đội tuyển bơi lội. Nếu như dì tin cháu, có thể cho Lộ Kiêu ở nhà cháu trong hai tuần lễ tới để tiện cho việc dạy kèm, được không ạ?”

Trong mắt Lưu Phân Hương dâng lên sự mừng rỡ “Liệu có làm phiền đến sinh hoạt và chuyện học hành của cháu không?”

“Cháu đã học xong hết kiến thức của cấp ba rồi. Cứ thế đi, mấy ngày tới không gặp được Lộ Kiêu, dì cũng đừng có lo lắng quá, cháu đảm bảo sẽ trông chừng tốt cậu ấy.”

Lưu Phân Hương vui mừng tiễn Lăng Mặc ra tới tận cửa, Khúc Quân hóa đá đứng tại chỗ… Cậu lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc việc bị Lăng Mặc ép buộc cà độ thân thuộc…

Cho dù cậu vì chuyện thành tích học tập mà không được gia nhập đội bơi, thì vẫn sẽ có người khác thay thế cậu, nhưng Lăng Mặc căn bản không thèm để ý đến chuyện này.

Khúc Quân nằm trên giường đạp chân bình bịch hai cái, suy nghĩ thêm một chút… Cứ coi như bị Lăng Mặc phát hiện ra đi, cùng lắm thì bị đá đít khỏi thế giới này thôi, rồi sẽ có người khác thay cậu đến làm nhiệm vụ này!

Nghĩ lung tung một hồi, Khúc Quân dần chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy ngày hôm sau, Khúc Quân nhận địa chỉ dạy kèm của Lăng Mặc, nhưng không phải ở tiệm KFC nữa mà ở chính căn hộ ba mẹ ruột của Lăng Mặc để lại.

Từ sau khi ly dị với Lý Hạo, Trần Lỵ lập tức dẫn Lý Viễn Hàng sang thành phố khác sống, nghe nói cuộc sống cũng tạm ổn.

Căn nhà trống trơn ít đồ đạc, lúc đi vào, Khúc Quân rất tò mò muốn nhìn đông nhìn tây một tí, nhưng đã bị Lăng Mặc xách cổ lôi vào một căn phòng nhỏ.

Khúc Quân nhớ đây không phải là nhà kho mà Lăng Mặc đã từng ở, cũng không phải là phòng ngủ chính, chắc có lẽ là phòng ngủ cho khách. Nhưng giờ đã bị đổi thành phòng đọc sách.

Ba mặt tường đều là giá sách đồ sộ, trên kệ có rất nhiều loại sách, có sách kiến trúc, có sách số học, vật lý, hóa học, và các loại tập san khoa học khác.

Nhưng trong đó có những cuốn sách nước ngoài về đề tài vi khuẩn học.

“Tớ nhớ… Cậu thích loại sách chuyên ngành về kiến trúc hơn mà…”

Quay đầu lại thì thấy Lăng Mặc cầm ly nước nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt của y cực kỳ có lực xuyên thấu chiếu thẳng vào trong mắt cậu.

“Lộ Kiêu, tớ nhớ mình chưa bao giờ đọc một cuốn sách về kiến trúc nào trước mặt cậu cả. Sao cậu biết tớ từng thích kiến trúc?”

Lăng Mặc đứng tựa vào bàn đọc sách, đặt ly nước qua một bên, thoạt nhìn giống như y giữ một khoảng cách nhất định với Khúc Quân, nhưng Khúc Quân lại cảm thấy đối phương như muốn xâm nhập vào trong đầu của cậu vậy.

“Tớ… Tớ nghe Sở Ngưng nói.”

“Phải không? Nhưng tớ chưa kể với nhỏ đó về chuyện này.” Lăng Mặc cất cao ngữ điệu.

Khúc Quân cảm thấy tim mình như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Lăng Mặc thông minh như thế, chắc chắn anh ta đã hoài nghi, khẳng định anh ta đã hoài nghi.

Bây giờ nơi này chỉ có hai người bọn cậu, liệu anh ta có giết mình không?

Trong giai đoạn này, rõ ràng Lăng Mặc có lực sát thương khủng bố hơn rất nhiều, cậu có nên nói với anh ta rằng cậu chính là Mạc Tiểu Bắc?

A! Cậu nên làm gì đây!

“Tới đây, chúng ta tiếp tục giải đề.”

Lăng Mặc kéo ghế ra ngồi xuống, ngón tay gõ mạnh lên tờ giấy nháp.

Khúc Quân do dự hai giây rồi ngồi xuống theo.

Nửa tiếng đầu, Khúc Quân mặc dù làm bộ nghe giảng chăm chú, nhưng lại âm thầm để ý ‘dị động’ của Lăng Mặc.

“Cậu thử làm đề toán này đi.”

“…Tớ không biết.”

Nãy giờ cậu chẳng nghe lọt chữ nào vào đầu cả.

Sau đó đầu của cậu bị hung hăng gõ một cú.

“Rốt cuộc từ nãy tới giờ cậu đang nghĩ cái gì thế hả?” Lông mày xinh đẹp của Lăng Mặc nhíu lại “Tập trung vào, tớ sẽ giảng lại một lần nữa, nếu như cậu vẫn tiếp tục lo ra, tớ sẽ trừng phạt cậu.”

“Hả?”

Trừng phạt thế nào? Búng quần bơi nữa sao? Nhưng hôm nay cậu không mặc quần bơi nha.

Lăng Mặc búng trán cậu một cái, ý bảo cậu nghiêm túc nghe y giảng bài.

Khoảng 45 phút sau, Lăng Mặc sẽ tán gẫu vài câu với Khúc Quân, có lẽ đây là cái gọi là giải lao giữa giờ.

“Lộ Kiêu, cậu thích ăn cái gì?”

Khúc Quân nằm gục đầu lên bàn nhắm mắt dưỡng thần, buồn buồn đáp lại “Miễn là thức ăn thì tớ thích tất.”

“Cậu thích xem loại phim gì?”

“…Phim chiến tranh.”

Đờ phắc, mi có thể im lặng một tí được không? Tiểu gia buồn ngủ mún chớt đây này! Chốc nữa tiểu gia mà ngủ gà ngủ gật là mi làm giở trò trừng phạt tiểu gia! (─ 皿 ─)

“Lúc bắn súng, cậu ấn tượng với điều gì nhất?”

Khúc Quân căng cứng cả người, bắn súng? Bắn súng gì?

Là huấn luyện bắn xạ kích? Hay là nói đến nhiệm vụ cậu và Trần Đại Dũng yểm trợ giải cứu y?

Lăng Mặc giống như cũng nằm gục đầu xuống bàn, hơi thở và tiếng nói của y vừa vặn phả lên cùi trỏ của Khúc Quân.

Sự ấm áp đó làm cho Khúc Quân nhột cả người.

“Điều mà tớ ấn tượng nhất khi bắn súng là… Cái cảm giác luôn luôn khẩn trương khi đặt ngón tay lên cò súng, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.” Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ.

“Cậu… Cậu…” Khúc Quân nuốt nước miếng, cậu có ảo giác như mình bị biến thành con mồi của Lăng Mặc, cực kỳ nguy hiểm.

“Tớ vĩnh viễn không thể quên được cảm giác cậu ấy ngủ bên cạnh tớ. Gò má của cậu ấy, hàng mi dài và cong vút của cậu ấy, tiếng hít thở của cậu ấy… Tất cả đều khiến tớ không thể kìm nén nổi.”

Lăng Mặc nói từng lời từng câu một cách chậm chạp, nghe có vẻ bình thản nhưng lại ẩn chứa một loại sắc tình, khiến người ta phải mặt đỏ tai hồng.

Tất cả mọi hoạt động cơ thể lẫn đầu óc của Khúc Quân như bị đình chỉ.

“Không thể kìm nén nổi… Là sao?” Khúc Quân lí nhí hỏi.

“Muốn đè cậu ấy.” Lăng Mặc trả lời.

Giống như giữa cánh đồng hoang vắng bỗng có một mảnh thiên thạch rớt xuống nổ tung dữ dội, trong chớp mắt thiêu rụi tất cả mọi thứ.

“Cậu ấy… Cậu ấy là ai?” Khúc Quân mở mắt ra nhìn đối phương, phát hiện Lăng Mặc đang lẳng lặng nhìn cậu.

Khúc Quân cảm thấy mình đang rơi xuống một cái bẫy, hơn nữa còn rơi rất nhanh.

Lăng Mặc duỗi tay tới, ngón tay đặt lên gáy của Khúc Quân.

Đầu ngón tay của Khúc Quân lạnh như băng, tứ chi bách hài cứ như bị luồng sức mạnh nào đó đánh ập vào.

Lăng Mặc… Muốn bóp chết cậu ư?

Nhưng ngón tay của Lăng Mặc không hề có tí lực nào, chẳng qua ngón tay chỉ nhè nhẹ luồn vào trong mái tóc của cậu, tựa như đang dỗ dành bé mèo bị kinh sợ của mình.

Khóe môi của Lăng Mặc khẽ nhếch, ý cười trong mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Cậu đúng là dễ lừa. Bộ cậu thấy tớ biết bắn súng à?”

Nhưng mà… Khúc Quân không hề cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của Lăng Mặc là đang giỡn chơi với cậu.

Ở trong thế giới được tạo thành từ tiềm thức của Lăng Mặc, Khúc Quân hiểu rõ mọi cảm xúc của Lăng Mặc, vui buồn tức giận và cả sự cô độc ẩn sâu trong nội tâm của y.

Trong khoảnh khắc mới nãy kia, Khúc Quân thấy được ham muốn chiếm làm của riêng từ tận sâu trong đáy mắt đen láy của Lăng Mặc.

“Thần kinh.” Khúc Quân ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã bay biến sạch.

Đến mười một giờ trưa, Lăng Mặc chọn sẵn vài đề toán cho Khúc Quân rồi đứng dậy đi vào nhà bếp.

Khúc Quân làm xong đề toán cuối cùng, sau khi vẽ xong đường kẻ phụ, cậu nhìn vào đồ thị thì đột nhiên bật cười.

“Cậu cười gì vậy?”

Khúc Quân quay đầu lại thì thấy Lăng Mặc từ nhà bếp trở lại lúc nào không hay, y nghiêng mặt nhìn cậu.

“À ừm… Không có gì…”

“Cậu không nói, tớ sẽ hỏi hoài.”

“… Được rồi.” Khúc Quân cầm quyển tập lên nói “Mỗi lần nhìn thấy cái đường kẻ phụ này cắt ngang đỉnh chóp tròn của đồ thị… Thì tớ sẽ liên tưởng đến cái trứng bị cắt đôi. Gọi là ‘Đường cắt trứng’.”

Khúc Quân biết mình rất thiếu muối, nhưng cậu không kìm chế được cái tật thích ‘suy nghĩ bậy bạ’ của mình.

Cậu nghĩ rằng Lăng Mặc sẽ nói cậu ‘ngu si’, nhưng không ngờ Lăng Mặc chỉ nhẹ mỉm cười.

“Rất hợp với cậu. Đường cắt trứng.”

Nói xong liền xoay người kêu Khúc Quân tới nhà bếp ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Khúc Quân ăn thức ăn Lăng Mặc làm, chỉ có hai món đơn giản là thịt kho tiêu và trứng chiên cà chua, nhưng do tự tay học thần làm nên ắt hẳn sẽ đặc biệt hơn nhiều.

Lăng Mặc cầm đũa gắp một miếng thịt cho cậu.

“Cậu… Cậu học nấu ăn từ khi nào vậy?”

“Nấu ăn cũng giống như giải đề thôi, cần gì phải học.”

“Không… Tớ chỉ cảm thấy người như cậu sẽ không mười ngón tay dính nước mùa xuân a…” (ý bảo không làm việc nhà)

“Chẳng lẽ cậu không phải là nước mùa xuân?”

Lăng Mặc rũ mắt ăn cơm.

Khúc Quân bỗng nhiên cảm thấy tò mò với cuộc sống trong hai năm nay của Lăng Mặc.

Một người luôn hạn chế giao tiếp với mọi người như Lăng Mặc mà lại chủ động tiếp cận cậu? Một người trông cao quý không dính mùi dầu khói mà lại nấu cơm cho cậu ăn? Hơn nữa cậu còn phát hiện ra thân thủ đáng gờm của y, rốt cuộc chuyện này là sao? Sư phụ trong miệng y thực ra là ai? Túm lại y có bao nhiêu bí mật mà cậu không biết?

Có lẽ bầu không khí ăn cơm giữa hai người có hơi ngột ngạt, với lại Lăng Mặc không phải là người chủ động tám chuyện trên trời dưới đất, cho nên Khúc Quân bật ti vi lên xem.

Ti vi đang phát thời sự, trên đó đưa tin về cuộc thi tranh giành giải nhất của Olympic quốc gia Toán học và Vật lý, một thí sinh lớp mười hai của trường học nổi tiếng nhất thủ đô đã mất tích, nghe đồn là bỏ trốn cùng với bạn gái học chung lớp.

Khúc Quân ngoẹo đầu nhìn nói “Đây rõ ràng là bỏ trốn vì tình!”

Lăng Mặc cầm đũa gõ một cái vào chén cơm của cậu “Lo ăn cơm của cậu đi.”

Khúc Quân vội vàng cười nịnh nọt Lăng Mặc “Nếu cậu tham gia cuộc thi Olympic đó thì còn ai dám tranh nổi giải nhất với cậu chớ!”

Lăng Mặc lãnh đạm nói “Nửa năm sau tớ có thể tham gia cuộc thi Olympic quốc tế.”

“Thật á?” Khúc Quân vỗ bàn một cái bép “Tớ đã nói rồi mà! Chỉ có trình độ quốc tế mới xứng tầm với đẳng cấp của cậu!”

“Nếu có thời gian rãnh rỗi nịnh nọt tớ thì không bằng lo giải quyết chuyện thành tích của cậu đi.”

Khúc Quân cảm thấy ưu thương dễ sợ…

Từ hôm qua cho tới hôm nay, Khúc Quân tiện tay lật xem sách giáo khoa toán lớp 10 thì nhận ra Lăng Mặc đã trau chuốt hơn phân nửa kiến thức trọng tâm cậu.

Hơn khác với cách giảng dạy nhồi nhét vào đầu của thầy cô trên trường khiến đầu óc ngu mụi, Khúc Quân cảm thấy đầu óc của mình vẫn còn rất tỉnh táo.

Có lẽ là một học thần đều có cách tư duy nắm giữ kiến thức nhanh chóng và hiệu quả, hoặc là bản thân cậu vốn dĩ đã thông minh sẵn, chẳng qua là gặp không đúng thầy mà thôi.

Trong lúc Khúc Quân đang ảo tưởng tốt đẹp về bản thân, Lăng Mặc thì đang nhíu mày xem vở bài tập Hóa của cậu.

“Đây là phương trình phản ứng của cậu?”

Khúc Quân nghiêng mặt sang nhìn rồi nói “Yên tâm! Phương trình phản ứng đó cũng thú dzị mà!”

Lăng Mặc hừ một tiếng “Là phương thuốc bí truyền của dòng họ nhà cậu thì có.”

Khúc Quân thở dài “Cậu có thể ngưng sát phong cảnh được không?”

“Không thể.”

Lăng Mặc cơm với Khúc Quân xong xuôi rồi nói “Tớ có một cuốn sách tham khảo toán học, trong đó tổng hợp một vài đề thi quan trọng, cậu làm thử xem sao. Làm xong rồi thì đi ngủ. Tớ có chuyện phải về nhà.”

“Ờ, khoan đã… Bộ thiệt là chúng ta sẽ ở đây ôn thi suốt cả hai tuần lễ luôn sao?

“Nếu không thì sao? Cậu cảm thấy mình còn thời gian để nhởn nhơ à?” Giọng nói của Lăng Mặc mang theo tia rét lạnh giúp tinh thần tỉnh táo một cách hiệu quả.

“Vậy còn cậu? Bộ ba mẹ cậu không thấy lo lắng tại sao cậu hàng đêm đều không về nhà? Hay mỗi ngày không đến trường học?”

“Chỉ cần tớ còn giữ vững vị trí đứng đầu toàn trường thì cho dù trên trời hay dưới đất cũng không ai có thể quản được tớ.”

Lăng Mặc nhàn nhạt cười khẽ, một sự tự tin chỉ độc quyền thuộc về Lăng Mặc.

Lúc Lăng Mặc đi xuống lầu, Khúc Quân ở trên lầu nhô đầu ra nhìn, cậu thấy hướng đi của Lăng Mặc không phải là đường về nhà của Lương Như.

Khúc Quân sờ cằm, Lăng Mặc là một người khinh thường nói dối, chẳng lẽ y đúng là chuyện quan trọng gì đó nên mới đi hướng đó rồi trở về nhà Lương Như sau?

Khúc Quân cúi đầu xuống giải đề, nhìn đồng hồ trên tay thầm tính toán, có lẽ bây giờ Lăng Mặc đã về nhà Lương Như rồi, vì vậy cậu đi tới phòng khách bấm gọi đến nhà Lương Như, nhưng không có ai bắt máy.

Ngón tay của Khúc Quân gõ theo nhịp trên ống nghe, trong đầu thầm nghĩ: Tiểu gia cho mi thêm nửa tiếng nữa, xem mi có về nhà hay chưa.

Kết quả nửa tiếng sau, điện thoại nhà Lương Như vẫn không có ai bắt máy.

Vì vậy sau đó cứ cách nửa tiếng là Khúc Quân gọi điện, mãi cho đến mười giờ, Khúc Quân mới chắc chắn xác định là Lăng Mặc không trở về nhà của Lương Như.

Y đi nơi nào rồi?

Hoặc là y bịa chuyện gạt cậu, hoặc là trên đường trở về bên kia y đã xảy ra chuyện gì đó?

Suy đoán thứ hai làm cậu lo lắng không thôi, nhưng cậu nhanh chóng phủ định. Bởi vì nếu như Lăng Mặc xảy ra chuyện thì thế giới này sẽ tan vỡ ngay lập tức, nói cách khác… Lăng Mặc đang gạt cậu.

Rốt cuộc y đã đi đâu?

Khúc Quân híp mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại lúc Lăng Mặc khóa chặt cậu lên tường ở dãy hành lang của trường học, còn có lúc tham gia cuộc thi bơi, một loạt động tác điêu luyện áp chế cậu ở trong phòng thay đồ, cùng với cơ thể của y, mỗi một  đường cong và bắp thịt đều co dãn và tràn ngập sức mạnh… Chắc chắn y đang được huấn luyện đặc biệt.

Hai năm nay, chuyện gì đã xảy ra với Lăng Mặc vậy?

Bất tri bất giác, thời gian dần trôi qua, đến khi Khúc Quân nghe thấy tiếng loạt xoạt của chìa khóa tra vào ổ khóa, cậu lập tức nhảy dựng lên, chết cha, còn hơn phân nửa đề thi còn chưa có làm xong!

Lúc Lăng Mặc xách một cái túi đi đến trước mặt Khúc Quân, y khẽ hừ một tiếng “Tớ không có ở nhà là cậu liền tung hoành?”

“Tớ không có, tại không biết làm chớ bộ. Không biết làm rồi mà còn suy nghĩ thêm nữa thì cũng chả ra đâu.”

“Nói dối. Tớ tự tay dạy cậu mà không biết khả năng của cậu tới đâu à?” Lăng Mặc ném túi xách kia lên bàn, cúi đầu nhìn bài tập của Khúc Quân, ngón tay xinh đẹp khẽ gõ gõ “Nếu cậu dám nói không biết làm thì tớ sẽ xé nát tiểu Lộ Kiêu của cậu ra.”

“Xé em gái mi!”

===Hết chương 41===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 41.

Khúc Quân: Tại sao trước mặt tui anh lại biến thành kẻ xấu xa lòng dạ khó lường thế hả!

Lăng Mặc: Làm người xấu vui lắm.

Khúc Quân: Giề? Vui chỗ nào?

Lăng Mặc: Người xấu mới có tư cách bỏ đao kiếm xuống lập tức thành Phật. Vì cậu nói muốn ôm chân Phật nên tôi cho cậu ôm.

Khúc Quân: Hứ! Ông đây mới không thèm ôm chân thúi của anh!

Lăng Mặc: Vậy thì chúng ta đến bàn luận chuyện hài hòa với nhau đi.

Bình luận

Truyện đang đọc