TAM CÔNG CHÚA - ĐẠI TIỂU THƯ

Vào trong đại sảnh Vương mẫu vẫn ngồi đó đợi họ. Bà ấy thong dong thưởng thức bánh ngọt trên bàn trà, rồi từng ngụm từng ngụm uông trà. Bộ dáng cứ như rất thảnh thơi.

Vương tướng quân ngồi xuống trưng ra khuôn mặt nịnh nọt cười thật tươi " Phu nhân hôm nay nàng thật đẹp "

Vương mẫu liếc nhìn ông một cái rồi chậm rãi đáp " Vậy ngày thường ta không đẹp sao?l

" Ý ta không phải vậy, nàng ngày nào cũng xinh đẹp nhưng hôm nay càng thêm phần mị lực "

Vương Tử Ngọc bỉu môi thầm than đôi lão phu lão thê này thật quá mức hành hạ người. Đã là vợ chồng 20 năm vậy mà còn....

Vương mẫu e thẹn trách mắng " Ông chỉ giỏi dẻo miệng "

Vương tướng quân lau lau mồ hôi trán nhìn qua hai tủ muội rồi lại vòng về phu nhân mình " Phu nhân ta có chuyện muốn bàn với nàng ".

Vương Tử Ngọc hiểu ý liền lôi kéo đệ đệ ra ngoài " Hai người c ứnoai chuyện con và đệ ra ngoài trước ".

Sau khi tỉ đệ bọn họ ra ngoài Vương tướng quân mới chậm rãi nói " Sáng nay sau khi thượng triều Hoàng Thượng đã nói với ta 2 chuyện ".

" Là chuyện gì? "

Vương tướng quân vuốt vuốt râu hơi thở dài nói " Thứ nhất thái tử tuy đã có vài vị phi tầng nhưng vẫn ch ưalập thái tử phi. Đã đến lúc chọn người phù hợp "

" Vậy thì liên quan gì đến chàng?"

" Ngài ấy nói thái tử từ khi còn nhỏ đã rất thích Ngọc nhi nhà ta, đến bây giờ vẫn vậy. Hoàng đế cũng rất hài lòng con bé, nên có ý định..."

Nói đến đây ông ngập ngừng không nói tiếp, Vương mẫu nghe vậy liền hiểu lập tức đặt chung trà xuống bàn.

" Không được, Ngọc Nhi là tâm can Bảo Bối của chúng ta, không thể gả cho thái tử. Tánh khi nữ nhi chẳng lẽ chàng không hiểu, nó quen cuộc sống tự tại không ràng buộc lễ giáo. Làm thái tử phi sau này tương lai sẽ là Hoàng Hậu mẫu nghi, làm sao nó có thể đảm đương"

" Hơn nữa chàng nghĩ xem, hậu cung là nơi tranh đấu còn tàn khốc hơi sa trường. Tính tình hào khí như Ngọc nhi sẽ khó mà trụ vững, hoàng cung là nơi hung hiểm, ta không thể để nữ nhi mình sa vào ".

Vương tướng quân vội bước đến cầm tay xoa dịu bà " Ta biết, cho nên ta mới phải bàn bạc với nàng tìm biện pháp từ chối ".

" Chàng đã nói gì với Hoành Thượng?"

" Ta chỉ nói với ngài ấy cần về bàn tính với nàng và hỏi tâm ý của Ngọc nhi "

" Vậy chàng đã c ógiải pháp nào chưa?"

Vương tướng quân ngồi xuống cũng nâng lên chubg trà uống một hốp rồi chậm rãi trả lời " Tháng sau là sanh thần của nhạc phụ, ta cao ý định sẽ để Ngọc nhi và Hằng nhi thay chúng ta đến đó thăm nôm nhạc phụ nhạc mẫu hai người "

" Đợi qua một đoạn thời gian rồi tính tiếp "

" Chàng quyết định vậy cũng là một cách trong khi không có cách, không thể trực tiếp từ chối chỉ còn cách trốn tránh "

" Ta cũng nghĩ vậy "

" Còn chuyện thứ 2 là gì?"

Vương tướng quân ngừng trong chốc lát sau đó mới ra vẻ có lỗi mà nói " Biên quan đang xảy ra chiến sự ngài ấy muốn ta đích thân dẫn dắt tạo thêm sĩ khí cho quân sĩ. Lần này ta đi ít nhát là dăm ba tháng, hai đứacon lại không có ở phủ, chỉ một mình nàng ta sợ...

" Chàng sợ ta sẽ nhàm chán?"

" Đúng thế "

Vương mẫu khẽ cười đưa tay vuốt vuốt mi tâm trượn phu " Nếu không vì trong phủ cần người trông coi ta cũng muốn đi cùng các con thăm phụ mẫu một chuyến. Còn để một mình Ngọc nhi lên đường ta lại chẳng an tâm, thôi thì chàng hãy nhanh chóng thắng trận mà về cùng ta "

Vương tướng quân cười dịu dàng ôm lấy phu nhân mình vào lòng " Ta sẽ nhanh chóng quay về với nàng "

................

Sau khi tiễn Vương tướng quân lên đường ra chiến trường, hai tỉ đệ Vương Tử Ngọc cũng nhanh chóng xuất phát đến nhà ngoại mẫu.

Từ kinh thành đến Tô Châu nếu đi xe ngựa mất 10 ngày đường. Như tỉ đệ họ quyết định cởi ngựa, giống như mọi lần Vương Tử Ngọc cũng sẽ vận trang phục nam trang.

Một thân khí thế nam nhi mang đậm phóng thái nhà tướng uy nghiêm, tuy vậy vẫn không thể che đi hết nét đẹp của thiếu nữ. Vô tình tạo cho nàng vẽ công tử đa tình hào hoa phong nhã, làm xao xuyến trái tim của rất nhiều cô nương.

Trên đường đi hai người vừa cởi ngựa vừa trò chuyện, do quãng đường khá xa cũng còn cách ngày đại thọ một khoảng thời gian cho nên bọ họ rất thong thả.

" Tỉ, lần này đến Tô Châu tỉ nhất định phải dẫn ta đi thanh lâu "

" Cái tên tiểu quỷ này, ngươi còn nhỏ mà đến nới đó làm gì?"

" Tỉ, ta dã 16 đã có thể thành gia "

Vương Tử Ngọc cười cười " Vậy thì đệ nên ở nhà tìm vị cô nương con nhà lành nào đó mà cầu thân đi "

Nói xong nàng nhanh chóng quất đuôi ngựa tiến về phía trước. Bọn họ đang ở ngoài vùng ngoại ô rất trống trải.

Vương Hằng thấy vậy cũng nhanh đuổi theo " Không được, năm ngoái đến thăm ngoại công cùng ngoại mẫu tỉ đã đi một mình đến kỉ diện. Ta lớn như vậy cũng chưa đến đó bao giờ, lần này tỉ phải dẫn ta theo ".

" Ta nói này đệ đệ, người ở nơi đó không ai tốt đâu. Đệ đến đó làn gì "

" Vậy tỉ là nữ nhi cũng đến đó làm gì?"

Vương Tử Ngọc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, Vương Hằng lại độ nhiên nói " Nếu tỉ không dẫn ta theo ta sẽ nói cho mẫu thân biết, để xem tỉ có bị phạt đứng tấn c ảngày không "

Nằng quay sang nhìn đệ đệ mình " Đệ uy hϊếp ta?"

" Đệ nào dám, hơn nữa tỉ là nữ nhi đi một mình đến nơi đó ta cũng không an tâm ".

Đệ ấy nói cũng đúng, nàng không biết võ công đi một mình ngộ nhỡ xả ra chuyện khó lòng mà giải quyết. Dẫn theo người giỏi võ như đệ ấy cũng khá an toàn. Hơn nữa nàng cũng không muốn bị mẫu thân phạt.

" Thôi được ta đáp ứng đệ. Nhưng mọi chuyện phải nghe theo ý ta"

" Được, tỉ tỉ "

Nàng nhíu mày " Còn nữa, thân phận ta đang là nam nhi. Đệ phải gọi là đại ca "

" Đại ca. Đệ biết rồi ".

Bình luận

Truyện đang đọc