TAM CÔNG CHÚA - ĐẠI TIỂU THƯ

Vương Tử Ngọc vội chạy một đường đến phủ công chúa. Lính gác cửa thấy rất lạ, vị Vương tiểu thư này sáng sớm đã đến, ở đến giữa trưa mới ra về. Bây giờ chỉ mới xế chiều lại quay trở lại.

Họ cũng không dán tò mò, một phần vì nội qui phủ công chúa rất nghiêm, một phần vì họ cũng sợ đắc tội vị tiểu bá vương này. Công chúa đã căn dặn ch ỉcần là Vương đại tiểu thư đến, không cần thông báo cứ để cho nàng vào.

Không hề có cản trở, nàng một mạch đi vào phủ. Tìm khắp nơi không thấy người cần tìm đâu, may mắn nàng nhìn thấy Tiểu Nguyệt, vội ngăn nàng ấy lại.

Tiểu Nguyệt nhìn thấy là nàng thì không lấy gì là ngạc nhiên, công chúa nhà nàng đoán không sai, người này ắc hẳn sẽ nhanh tìm đến phủ.

"Vương tiểu thư, người tìm vông chúa nhà ta? "

Vương Tử Ngọc nheo mắt nhìn nàng một cái, ai là nhà nàng ta. Hy Nhi rõ ràng là của nàng, một mình nàng. Tiểu Nguyệt cảm giác đực mùi nguy hiểm, nhanh chóng dẫn nàng đi tìm tam công chúa.

"Tiểu Nguyệt, Hy Nhi nàng đang làm gì? "

Tiểu Nguyệt đi phía trước cũng không để ý đến người đi sau, nhẹ trả lời "Công chúa đang có khách".

"Là Cao công tử đó sao? ". Trước kia nàng từng nghe phụ thân nhắc đến việc hoàng thượng có ý kết thân cùng nhà thừa tướng, cảm giác được nguy cơ bước chân không khỏi nhanh hơn.

"Vương tiểu thư không cần vội"

Vương Tử Ngọc lúc này cực kỳ cực kỳ muốn cắn người. Tiểu Nguyệt cô nương này thật biết cách cục nàng. Đụng đến cái miệng của nàng thì coi như ngày ấy xui xẻo đi.

Gần đến lương đình nàng mới gọi Tiểu Nguyệt, nàng ấy khó hiểu xoay đầu nhìn nàng "Vương tiểu thư có việc gì căn dặn? "

Vương Tử Ngọc cười xấu xa bước đến gần Tiểu Nguyệt kề nhỏ vào tai nàng ấy "Tiểu Nguyệt tiểu muội muội, năm nay cũng 16 rồi đi "

"Đúng vậy"

"Nhìn không giống". Vương Tử Ngọc chóng cằm nhìn nhìn nàng.

"Tiểu thư muốn nói gì? "

Vương Tử Ngọc bước qua người nàng để lại một câu "Nhìn trông xem lớn tuổi hơn ta".

Nữ nhân ai lại không sợ người khác nói mình già, hơn nữa nàng chỉ mới 16 tuổi làn sao trong lớn hơn tiểu thư ấy được. Tiểu Nguyệt tcứ điên lên gọi lớn tên nàng "Vương tiểu thư".

"Gọi ta Vương muội muội cũng được"

Tiểu Nguyệt nghiến răng, nhưng nàng không dám động đến nàng ấy. Nàng dù sao cũng chỉ là một nha hoàng thấp bé. Vương Tử Ngọc hả được hả được giận tâm trạng rất vui vẻ. Nhưng nhìn thấy ba người trước mắt nụ cười liền đông cứng trên mặt.

Tử Y lại lần nữa nhìn thấy nữ nhân yêu mị xinh đẹp hại nước hại dân, kể cả Lý Vĩnh Hy người tài hoa đến nhường nào còn bị nàng ta mê hoặc. Nàng thật không ngờ Vương công tử kia lại là nữ nhân.

Nàng cứ tưởng rằng bản thân mình đem lòng yêu mến nữ tử đã là phạm phải luân thường thế tục, nào ngờ hai người họ lại càng không để mắt. Nhưng nếu Lý Vĩnh Hy cũng yêu thích nữ nhân, vì sao lại không là nàng? Vương Tử Ngọc ngoại trừ gia thế và ngoại hình xinh đẹp ra nàng ta lại chẳng có gì.

Nhưng dường như những người xung quanh lại nguyện ý cưng chiều nàng ấy. Đúng là bất công, nàng ấy có đủ ưu ái, còn nàng luôn chịu mọi khuất nhục. Nhưng dù sao nàng cũng nên chấp nhận.

"Hy Nhi ". Vương Tử Ngọc chỉ nhìn thấy một người trong mắt, hai tình địch bên cạnh nàng không để ý.

Vĩnh Hy công chúa nhíu mày nhìn nàng, có người ngoài ở đây nàng ấy lại tùy hứng gọi. Xem ra là đang ghen tuông đi, nàng không đáp lời vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt.

"Vương tiểu thư". Tử Y lễ phép cuối chào nàng.

Vương Tử Ngọc hơi kinh ngạc, thật không ngờ người tìm đến lại là Tử Y cô nương. Nữ tử này sao lại đến kinh thành, lại còn tìm đến Hy Nhi.

"Ra là Tử Y cô nương, đã lâu không gặp cô nương rồi".

Tử Y mỉm cười "Đúng thế, không ngờ lần gặp lại này tiểu thư có quá nhiều khác biệt".

Vương Tử Ngọc ngồi xuồng bên cạnh Vĩnh Hy công chúa, nàng cười cười trả lời Tử Y "Đúng đó. Ta cũng tự thấy rất khác".

Vĩnh Hy công chúa nhìn vết thương trên trán nàng đôi mi khẽ chớp động. Nhìn sơ thì thấy đã được xử lí qua, có chút an tâm. Nhưng ánh mắt không khỏi nhìn đến nơi chói mắt đó vài lần.

Cảm nhận được tầm mắt của nàng, Vương Tử Ngọc liền nở một nụ cười sáng lạng. Nắm lấy tay nàng ấy, chỉ mới một chút không gặp nhưng thật rất nhớ nàng ấy rồi.

Vĩnh Hy công chúa khẽ mím môi cũng không thu tay lại, nàng cũng rất tham luyến hơi ấm từ bàn tay nọ. Gương mặt lạnh nhue băng hỏi "Đã thoa thuốc? "

"Ừm, Vương Hằng đã làm giúp ta"

"Có phải rất đau? Giọng nàng có chút dịu đi.

"Không đau, so với lần ta liều mạng đánh nhau với hắn làm bị thương khắp người, thậm chí còn không bước nổi xuống giường, thì vết thương lần này xem là nhẹ đi".

Nghe vậy mày Vĩnh Hy công chúa chợt nhăn lại, nhẹ rút tay khỏi tay nàng ấy. Giọng lại một lần nữa lạnh lùng "Ta còn phải tiếp đãi khách nhân, nếu Vương tiểu thư không có việc gì gấp, có thể lần sau lại đến".

Vương Tử Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng, mỗi lần Vĩnh Hy nàng ấy gọi nàng là Vương tiểu thư nghĩa là nàng ấy đang tức giận nàng. Nhưng mà nếu hiện tại nàng quay lại Vương phủ không biết mẫu thân đã nguôi giận chưa, thật khổ cho nàng mà.

"Ta không thể ở lại sao?"

"Không thể".

Suy nghĩ một chút nàng mới gọi Tiểu Nguyệt nãy giờ vẫn còn dùng ánh mắt muốn xuyên thủng nàng từ sau lưng "Tiểu Nguyệt". Một giọng nói không tình nguyện vang lên "Vương tiểu thư có chuyện gì? "

Vương Tử Ngọc như rất khổ sở, giọng rất thấp nói với Tiểu Nguyệt "Phiền người cho người đến phủ thái tử hay Vĩnh Định Hầu Phủ thông truyền giúp ta, bảo họ chuẩn bị cho ta tá túc một thời gian"

Vĩnh Hy và Tiểu Nguyệt đồng thời nhíu mày nhìn nàng. Tiểu Nguyệt không dám đồng ý, nàng nhìn đến phản ứng Vĩnh Hy công chúa đợi nàng ấy đưa ra quyết định.

Còn chưa đợi Vĩnh Hy lên tiếng Vương Tử Ngọc lại tự mình nói "Vừa rồi ta bỏ lại mẫu thân còn chờ ta giải thích nguyên nhân đánh nhau, nhưng ta một câu cũng chưa nói đã vội vội vàng vàng chạy đến đây. Hiện tại Hy Nhi lại không cho ta ở lại, ta đành tá túc ở phủ thái tử vậy". Nàng còn rất phối hợp thở dài.

"Nếu bây giờ ta trở về phủ, chắc chắn mẫu thân sẽ _____ Hơiiiiiiiii".

Vĩnh Hy công chúa nghe nàng nói muốn đến phủ thái tử ở tâm liền không thoải mái, nàng còn chưa hết giận nàng ấy lại muốn chọc thêm.

"Công chúa? ". Tiểu Nguyệt do dự hỏi ý Vĩnh Hy.

"Tiểu Nguyệt còn không mau đi, để công chúa còn tiếp khách nhân". Vương Tử Ngọc rất ra dáng hiểu chuyện nói.

Cao Viên Tuấn và Tử Y ở một hơi khó hiểu, phủ thái tử là nơi nào nàng ấy muốn đến ở là có thể đến sao. Hơn nữa còn không đích thân đến, còn tùy tiện sai khiến nha hoàng thϊếp thân của công chúa đi.

"Tiểu Nguyệt". Vĩnh Hy công chúa nhàn nhạt lên tiếng.

"Muội vào sai người chuẩn bị tiệc để ta tiếp đãi Cao công tử và Tử Y cô nương, nhân tiện chuẩn bị phòng cho Tử Y cô nương".

Tiểu Nguyệt hành lễ rồi lui ra, trước khi đi còn liếc nhìn người nào đó đang chu môi bên cạnh công chúa nhà nàng. Vĩnh Hy công chúa lúc này mới nhìn đến Vương Tử Ngọc, ánh mắt phức tạp "Thật muốn đến phủ hoàng huynh? ".

Vương Tử Ngọc ra sức lắc đầu, nhưng lại động đến vết thương trên trán, nàng hơi nhăn mặt.

Vĩnh Hy công chúa nắm lại nắm đắm nhỏ trong ống tay, cố không tỏ ra chút lo lắng nào. Nàng nhìn sang Cao Viên Tuấn và Tử Y khẽ mỉm cười "Cao công tử và Tử Y cô nương mời theo người hầu đến sãnh chờ dùng tiệc. Vĩnh Hy xin phép vào trong thay y phục".

Hai người họ gật đầu, đi theo người hầu đang chờ. Đợi hai người đi xa, Vĩnh Hy công chúa lúc này mới đứng dậy cũng không nhìn Vương Tử Ngọc, nàng cất bước đi về phòng mình.

Vương Tử Ngcj vẫn ngơ ngác ngồi đó không biết nên làm gì. Chợt giọng Vĩnh Hy công chúa có hơi tức giận "Còn ngồi đó làm gì, hay nàng muốn đến phủ thái tử?! ".

Vương Tử Ngọc lập tức đứng dậy, cười hì hì chạy theo, lấy lòng nói "Có cho vàng ta cũng khôn muốn đnế. Ta chỉ muốn ở cùng Hy Nhi".

Vĩnh Hy công chúa không lên tiếng, cất bước nhanh về phòng. Phía sau còn có một cái đuôi hình người ngoe nguẩy đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc