TAM CÔNG CHÚA - ĐẠI TIỂU THƯ

Vương Tử Ngọc cảm nhận được khi nàng nói ra câu đó thì người trong lòng thân thể căng cứng. Nàng nín thở chờ đợi phản ứng của người nọ.

Mất một lúc lâu Vĩnh Hy không nói chuyện cũng không đẩy nàng ra, cơ thể cũng dần thả lỏng. Hai cánh tay trên không trung không ôm lại chỉ nhẹ thả xuống hai bên người.

Cả hai tham lam hít thở hương khí trên người đối phương, gió lạnh thổi đến kéo về lý trí của Vĩnh Hy. Nàng nhẹ thở dài giọng nhàn nhạt " Vương tiểu thư mời buông tay, để người khác nhìn thấy sẽ không hay. Ta còn phải trở về tiếp đãi khách nhân ".

" Để ta ôm nàng thêm một chút, có được không? "

Tâm Vĩnh Hy nhói lên một cái, làm sao nàng đành tâm từ chối đây. Người đang ôm nàng là người nàng trao tâm, hơi thở này nàng đã thầm tưởng niệm bao lần.

Lần này như đánh vào tâm Vương Tử Ngọc một cái, nàng nhẹ buông người trong lòng ra. Vĩnh Hy cũng không nhìn nàng thẳng tắp mà đi về phía hậu viên.

Vương Tử Ngọc đứng nhìn bóng lưng nàng, đưa tay ngửi lấy mùi hương còn vương lại của nàng ấy, thật thơm nha!!!

" Tỉ, thì ra tỉ đến đây "

Vương Hằng chạy nhanh đến người nàng, hắn thở hỗn hễn đứng trước mặt chờ nàng trả lời.

" Làm sao, sợ ta bị bắt cóc? "

Vương Hằng mím môi cười trộm, hắn nhỏ giọng thì thầm " Tên nào xui xẻo mới bắt cóc nhằm tỉ"

Vương Tử Ngọc liếc hắn, bàn tay vừa rồi nhẹ nhàng ôm lấy Vĩnh Hy, bây giờ lại đưa lên không nương tình mà vặn vẹo lỗ tai Vương Hằng " Đệ vừa nói gì". Nàng nghiến răng nói ra từng chữ, Lực đạo không hề nhẹ, khiến hắn đâu khổ vang xin " Đệ sai rồi, tỉ tỉ là tốt nhất".

Lúc này nàng mới buông tai hắn ra khẽ hừ một tiếng. Vương Hằng xoa xoa lỗ tai, lào bào nói " Ra tay mạnh như vậy".

" Còn nói,,,, "

Vương Hằng cười nịn nọt " Mẫu thân bảo đệ tìm tìm tỉ, người bảo tỉ về phủ cùng ". Vương Tử Ngọc hiện tại mới cảm nhận được cơn say, nàng mềm nhũn dựa vào Vương Hằng.

" Cổng ta "

Vương Hằng nhận mệnh khom người, hắn ngẩm nghĩ kiếp trước chắc là bản thân đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý rất nhiều. Cho nên kiếp này luôn bị các nữ nhân bên cạnh ức hϊếp.

Bọn họ không đi đến bữa tiệc phía sau hậu viên, đi thẳng đến cửa lớn phủ công chúa. Nàng nằm nhoài trên lưng Vương Hằng, quá mệt mỏi. Nàng cũng không biết vừa rồi lấy đâu ra sức lực giữ lấy người nọ.

" Tỉ ____? "

Vương Tử Ngọc cũng không mở mắt, thấp giọng nói " Về nhà thôi, ta mệt mỏi ". Nàng phải về nằm ngủ vài ngày dưỡng lại sức lực, xem ra không nên uống nhiều như vậy.

Bên này Vĩnh Hy vẫn là không an lòng, nàng nép vào cây lớn bên đường, đợi hai người họ đi qua mới an lòng. Nàng đứng bất động dơ tay sờ sờ trái tim còn đang đập loạn của mình.

Khí tước quen thuộc ấm áp vừa rồi khiến nàng lưu luyến không muốn tách ra, hơi thở thoang thoảng mùi rượu càng thêm mê hoặc nàng.

Nhưng nàng nghe thấy từ xa có tiếng bước chân người đến gần, bất đắt dĩ phải dùng lí do kia mà rời đi. Vẫn là không an tâm nên mới đứng vào một góc chờ người nọ đi qua.

Nàng lắc đầu cười khổ, rõ ràng là chuyện không thể. Nhưng chỉ cần nàng ấy xuất hiện nàng lại đánh mất đi mọi sáng suốt bình thường, trầm luân hết lần này đến lần khác.

" Tử Ngọc, thϊếp cũng rất nhớ nàng "

Thái tử tìm khắp trong phủ vẫn không thấy người đâu, khách nhân đã về hơn phân nữa. Hắn cũng đã nhiễm hơi say, nhưng vẫn còn chưa nói được với nàng ấy câu nào, cũng chưa ngắm được dung nhan ấy thật kỹ.

" Hoàng muội, gia đình Vương tướng quân về hết rồi a? "

Vĩnh Hy nhàn nhạt nhìn hắn " Đã về "

Sắc mặt Vĩnh Hiên thái tử liền tỏ ra thất vọng, hắn mỉm cười " Hôm nay muội cũng mệt rồi mau vào nghỉ ngơi đi"

" Hoàng huynh cũng về phủ nghỉ ngơi sớm"

"Ừm, ta về trước"

Tiễn toàn bộ mọi người ra về, Vĩnh Hy trở lại tẩm phòng để Tiểu Nguyệt giúp nàng tắm rửa tẩy đi mệt mỏi. Lúc đang chải tóc cho nàng Tiểu Nguyệt không kiềm lòng được liền hỏi " Công chúa, người vừa rồi là Vương công tử thật sao? Công tử ấy sao có thể là nữ nhi của Vương tướng quân? "À không đúng, sao công tử ấy lại là nữ nhân?

Vĩnh Hy nhìn vào gương, trong đó đang phản chiếu hình ảnh của nàng. Nghe Tiểu Nguyệt hỏi nàng hơi suy tư một chút " Nàng ấy vốn dĩ là nữ "

Tiểu Nguyệt há to miệng kinh ngạc " Công, công chúa,,,, người đã biết từ sớm? "

" Trước khi rời Tô Châu ta đã biết "

" Vậy, vậy người và công tử,,,,,,, à Vương tiểu thư "

Vĩnh Hy không trả lời, nàng im lặng thở dài. Nàng không biết phải làm thế nào đối mặt, dù các nàng không gặp lại thì trong lòng nàng hiểu rõ vẫn không thể nào quên được người kia.

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,

Sau buổi tiệc hôm đó liên tục 3 ngày nhị cưng tử đều đến thăm hỏi phủ tam công chúa. Điều này khiến Vĩnh Hy vô cùng đau đầu, nàng phải làm bổn phận chủ nhà tiếp đãi sứ thần, nhưng tên này thật không biết đang suy nghĩ gì, nàng lại không thể bày tỏ sự tức giận của mình.

" Công chúa, nhị vương tử lại đến ". Tiều Nguyệt vào phòng liền thông báo cho Vĩnh Hy.

Nàng bóp bíp huyệt thái dương " Hắn thật phiền"

" Người có tiếp hắn không? "

Vĩnh Hy suy nghĩ một chút " Muội ra nói với ngài ấy hôm nay ta có chút mệt mỏi, không tiện tiếp ngài ấy".

Tiểu Nguyệt vâng lời ra ngoài nhưng nhanh chóng quay lại " Công chúa, ngài ấy nói ngày mai sẽ quay lại hỏi thăm sức khỏe người"

Nàng còn chưa kịp trả lời ngoài cửa có nha hoàng đến nói th áitử đến phủ. Vĩnh Hy liền cùng Tiểu Nguyệt ra tiếp đón.

"Hoàng huynh, tìm ta có việc?

Thái tử nhìn thấy nàng thì tươi cười " Hôm nay vào thượng triều phụ hoàng có nhắc đến kỳ đi săn năm nay, cũng là vì tiếp đãi sứ thần Tây Vực. Người muốn muội đi cùng"

Vĩnh Hy cần tách trà nhẹ uống một ngụm sau đó mới trả lời " Muội đã biết".

"Hy Nhi hôm nay có việc gì không. Ta muốn dẫn muội đến một nơi "

" À, là nơi nào? "

Ánh mắt thái tử thêm phần sáng lạng " Là phủ Vương tướng quân, ta muốn đến rủ Vương Hằng cùng đi"

Thật ra người hắn muốn rủ chính là Vương Tử Ngọc. Chỉ có điều tình tình nàng ấy rất bướng bỉnh nên cũng không dám chắc, nếo cóHy Nhi đi cùng đều là nữ nhân ắc hẳn nàng ấy sẽ đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc