TÁM GẬY TRE ĐÁNH NGƯỜI

Tình trạng ông cụ có chiều hướng ổn định, ông được chuyển về nhà để hồi phục sức khỏe.

Giản Vệ Đông đưa tôi tới thăm ông cụ, khi ra cửa ông vẫn cằn nhằn với tôi: “Ba biết con muốn lấy Lý Hành, nhưng con gái phải dè dặt. Đừng có chưa qua cửa đã sửa xưng hô, người ta coi thường mình!”

Tôi: “Ba… con mắt nào thấy con đang sốt ruột kết hôn với Lý Hành?”

Giản Vệ Đông: “Ba có mắt! Cả cái mụn cơm dưới lòng bàn chân ba còn thấy con đang thèm muốn người ta!”

Tôi: “Con không tin, ba cởi vớ ra con coi.”

Giản Vệ Đông: “Cút.”

Khi tới nhà ông cụ, Lý Hành và Dịch Hưng Lan đều ở đó, không thấy Lý Khôn đâu.

Giản Vệ Đông mang quà quý sang, tôi đến bên ông cụ, chào, “Anh Lý.”

‘Anh Lý của tôi’: “Lần trước con gọi cha nghe tốt lắm, sao lần này con không gọi nữa.”

Tôi: … Hãy ủng hộ editor bằng cách đọc tại trang chính chủ, please!!!

Nhìn Giản Vệ Đông.

Tôi không thể nói tôi sợ ông coi thường tôi.

Tôi, tôi, tôi, tôi, giật giật khóe miệng: “Con chưa nhận bao lì xì để sửa xưng hô.”

Giản Vệ Đông: “…”

Lý Hành: “…”

Dịch Hưng Lan: “Tương lai con dâu sẽ tính toán tỉ mỉ đây.”

‘Anh Lý của tôi’ vui vẻ: “Ừ đúng đúng, phải làm theo quy tắc chứ.”

‘Gòy xong, lòi loz triến sĩ’.

Tôi không chỉ không tự giúp mình kiểm soát lại tình hình. Mà còn đổ dầu vô lửa.

Tôi là đồng đội heo trong truyền thuyết của chính bản thân mình.

Câu tiếp theo của ‘anh Lý của tôi’ thực sự đánh thẳng mục tiêu: “Vậy Tây Tây dự định khi nào kết hôn?”

Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi không trả lời nổi.

Câu hỏi này khó quá.

Tôi dùng ánh mắt cầu cứu ông ba già, ông nói: “Chuyện này không cần gấp gáp.”

Cảm tạ trời cao.

Ba ruột sẽ vì con gái mà lên tiếng thay.

Đây là máu mủ ruột rà, là bản năng tự nhiên!

Ba tôi: “Cũng phải có ai đó cầu hôn trước rồi mới tính tới chuyện kết hôn chứ.”

Sau đó ông cố tình liếc nhìn Lý Hành, “Bọn trẻ còn chưa vội, chúng ta có vội cũng vô ích.”

A Đông!

Rốt cuộc con có là con ruột của ba không?

Tôi nhìn Lý Hành.

Anh cong môi cười gượng.

Dáng vẻ chịu áp lực rất lớn.

Quá thảm.

Quá thảm.

Nếu biết trước có ngày hôm nay thì lúc trước đừng như thế.

Nghiệt duyên, nghiệt duyên mà.

Để tôi cứu anh khỏi núi đao biển lửa.

Một ngày làm anh em, cả đời là chiến hữu.

Tôi: “Anh ấy cầu hôn rồi.”

Dịch Hưng Lan: “Ồ?”

Anh Lý: “Con đã đồng ý chưa?”

Giản Vệ Đông: “Chắc chắn chưa đồng ý. Tại sao?”

Tôi: “…Con không hài lòng.”

Coi như lần trên xe đó là anh “cầu hôn” đi.

Nhưng mà kiểu “cầu hôn” chó má gì vậy chứ!

Khán giả đang nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm, áp lực tới mức tôi muốn đọc lời thoại kịch—

“Anh ấy không đưa con lên tàu du lịch sang trọng đi vòng quanh thế giới, anh ấy không đưa con lên phi thuyền cùng đặt tên con cho một ngôi sao, anh ấy không cầu hôn con với nhẫn kim cương 10 carat. Tụi con chưa từng cãi nhau vô cớ, cãi nhau, chiến tranh lạnh, lại hàn gắn, lại cãi nhau, lại làm hòa, như vậy con mới chịu gả cho anh ấy.”

Tôi nói một hơi.

Cả phòng sững sờ ngây người nhìn tôi.

Chỉ có một người nhìn tôi sâu xa.

Khóe miệng nhếch lên.

Người đó là Lý Hành.

Tôi có linh cảm lạ lùng.

Lần này tôi sẽ chết trong tay anh.

Không thể chạy thoát.

Tôi đến chùa Tĩnh An dâng hương cầu phúc.

Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi.

Tôi chỉ muốn kết hôn với người thực sự yêu tôi.

Tôi yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu tôi.

Không bên nào lừa gạt bên nào.

Làm ơn. Làm ơn.

Tôi rút xăm xin tình duyên.

Xăm thượng thượng (Xăm tốt)

Tôi lên chùa Linh Ẩn quyên tiền dầu mè.

Mới vừa quỳ xuống.

Chưa kịp cầu nguyện gì.

Một cô gái trên bên cạnh đã lên tiếng trước—

“Bồ tát phù hộ cho con sớm sinh quý tử! Ba năm hai đứa!”

Tôi: “…”

Cầu nguyện to vậy thì linh nghiệm hơn à?

Sau khi đi chùa xong, tôi về nhà.

Có vẻ tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn.

Lâm Vi Lương, người luôn mắng tôi là đồ ngốc, chủ động khuyên nhủ tôi kết hôn với Lý Hành.

Tôi không hiểu: “Không phải chị nói anh ấy lừa em kết hôn với mục đích xấu sao?”

Lâm Vi Lương thở dài, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đồ ngốc, thời tiết nhà họ Lý sắp thay đổi.”

Thay đổi thời tiết? Hãy ủng hộ editor bằng cách đọc tại trang chính chủ, please!!!

Không phải ông cụ đã khỏe mạnh sao?

Lâm Vi Lương: “Lý Tranh Vanh dự định sửa di chúc, chia lại tài sản công ty. Lý Hành không đồng ý, Lý Khôn cũng không chấp nhận.”

Tôi: “Tại sao?”

Lâm Vi Lương: “Phân chia không đồng đều.”

Tôi: “Vậy thì… chia lại cho đều?”

Lâm Vi Lương cười: “Em nghĩ ai cũng tốt tính như em à? Lý Khôn tức giận bỏ nhà đi, gửi đơn từ chức lên hội đồng quản trị: ‘Anh, ta, không, làm.’”

Tôi: “Sao lại tức giận vậy?”

Lâm Vi Lương: “Lý Tranh Vanh luôn để Lý Khôn quản lý công ty, Lý Hành quản lý quỹ, anh em phân chia cân đối. Lần này ông cụ bệnh nặng, đột nhiên nói rằng sẽ sửa đổi di chúc, liền thúc giục Lý Hành và nhà họ Giản kết hôn, hộ tống ông khi lên bàn mổ. Thật khó để khiến người ta không nghĩ ngợi nhiều. Ai cũng nói ông cụ thiên vị con trai bé, chỉ sợ khi sửa di chúc thì sẽ có lợi hơn cho Lý Hành. Anh em oán giận kéo dài đã lâu, cuối cùng thì bùng phát lên.”

Tôi: “Lý Khôn cũng thảm.”

Lâm Vi Lương không nói nên lời: “Sao em nhìn nhận vấn đề dưới góc độ lạ lùng vậy?”

Tôi: “Đều là con trai do ba mẹ sinh ra, sao phải đối xử khác biệt? Nếu là em thì em cũng không vui.”

Lâm Vi Lương: “Di chúc còn chưa biết sửa ra sao, Lý Khôn đã phủi tay bỏ đi, không phải anh ta quá nhạy cảm, so đo thiệt hơn sao.”

Tôi: “Gánh nặng tập đoàn Lý thị đổ lên đầu một mình Lý Hành?”

Lâm Vi Lương: “Phải. Cậu ấy đang đối mặt với bước ngoặt lớn nhất trong sự nghiệp. Người cha già yếu của cậu ấy ngã xuống, anh trai đang nắm quyền điều hành công ty ra ngoài tự tạo dựng sự nghiệp. Cả tập đoàn lớn như vậy giao cho cậu ấy, sợ là sẽ có rung chuyển rối loạn.”

Tôi hơi dao động.

Lâm Vi Lương: “Giản Vệ Đông bảo chị 6 tháng cuối năm nay tiếp quản công việc công ty, là người kế nhiệm công việc. Nếu sau này Lý Khôn giở trò yêu ma quỷ quái, chị có thể giúp đỡ Lý Hành. Nhưng dù gì thì hợp tác kinh doanh không thể gắn bó chặt chẽ bằng quan hệ gia đình, dù sao thì Lý Hành cũng là người ngoài nhà họ Giản.”

Tôi: “Nói một câu ‘đại nghịch bất đạo’ chị đừng đánh em. Sao chị không lấy Lý Hành?”

Lâm Vi Lương: “Chị có người của mình rồi. Dù anh ấy không ưu tú bằng Lý Hành nhưng trong lòng chị, anh ấy là người hoàn hảo nhất thế giới.”

Ọe, mắc ói.

Phụ nữ khi yêu đáng sợ vậy sao?

Lâm Vi Lương: “Em đồng ý kết hôn là giúp cậu ta một cái ơn nghĩa to lớn, nếu không thì cậu ta sẽ rất vất vả.”

Tôi: “Em hy sinh hôn nhân và hạnh phúc của mình để giúp anh ấy? Anh ấy cũng không thực sự thích em.”

Lâm Vi Lương: “Mặc dù Lý Hành không thích em, nhưng em thích Lý Hành.”

Lâm Vi Lương: “Mặc dù em không có được trái tim cậu ấy, nhưng em có được người cậu ấy.”

Tôi: …

Lâm Vi Lương: “Ngoan quá, rất hiểu chuyện.”

Tôi ghét mấy người đầy hơi tiền này, đồ gian thương!

Tôi nghĩ nguyên nhân của việc cầu nguyện không linh là do tôi không đủ lòng thành.

Người trị giá 200 tỉ. Cúng tiền dầu mè 200 tệ.

Tôi sai rồi.

Đêm nay tổ chức liên hoan tốt nghiệp.

Quách Hiểu Bạch biết tôi nhớ món chân gà với thịt heo xào ở căn tin nên đóng hộp mang theo.

Tôi nếm thử.

Hương vị vẫn vậy.

Nhưng cảm giác không phải là cảm giác đó nữa.

Mấy bạn học ai đi đường nấy, một số bắt đầu đi thực tập, một số đi du học.

Họ hỏi tôi muốn làm gì sau khi tốt nghiệp.

Tôi không dám nói.

Đó là tấm vỏ bọc cuối cùng của tôi.

Tôi phải khiêm tốn.

Gần đây tôi đã quá nổi tiếng trên mạng rồi.

[Lý Hành và Giản Tây Khê] CP này gần đây siêu nhiều chuyện. (CP: couple – cặp đôi)

Nhiệt độ nóng bỏng.

Tôi không dám xem.

Một người bạn cùng lớp hỏi tôi: “Cậu với Lý Hành là ‘thanh mai trúc mã’?”

Tôi: “?”

Bạn học nói: “Anh trai vẫn luôn yêu thầm em gái, nhưng phải đóng giả vai trò anh trai tốt, bí mật bảo vệ em gái, đánh đuổi mấy người cầu hôn. Cuối cùng ghen quá mức nên để lộ tình cảm thật sự của mình. Quá tuyệt!”

Tôi: “???”

Mấy bạn học khác tỏ vẻ ghen tị: “Đúng là chuyện tình cổ tích, ê hết cả răng.”

Từ miệng mấy bạn học. Tôi đại khái hiểu được bối cảnh quen biết của CP này.

Lãng mạn, trong sáng, đẹp đẽ.

Tôi không nói sự thật ra để khiến mọi người vỡ mộng.

Nếu tôi không phải là con gái Giản Vệ Đông.

Vậy thì tôi cũng giống như những cô gái bình thường trong căn phòng này.

Lý Hành chính là người mà tôi đánh tám gậy tre cũng không tới anh.

Anh sẽ yêu một chị em bất kỳ nào đó ở đây sao?

Chắc chắn không.

Anh yêu chỉ vì tôi là con gái ruột thịt duy nhất của Giản Vệ Đông.

Haizzz.

Làm gì để giải sầu?

Chỉ có Giang Tiểu Bạch. (Một loại rượu trắng được lên men, chưng cất với cam kết làm sống lại hương vị cũ của rượu cao lương truyền thống Trùng Khánh.)

Tôi đã uống chắc khoảng 2, 3 chai gì đó.

Rượu này quá mạnh.

Lại quá rẻ.

Nó rất đỉnh.

Mấy bạn học đúng là heo sổng chuồng.

Món ăn trên bàn vét sạch, đĩa nào cũng liếm tới sáng bóng như gương.

Mọi người còn muốn ra ngoài ăn tối.

Nhưng mà không có tiền.

Tôi nghe thấy.

Tôi nói: “Tôi có tiền.”

Sau đó nhận được tiếng gào hét điên cuồng từ mọi người.

Tôi say bí tỉ, được mọi người cổ vũ, rút thẻ ngân hàng có số dư hơn 100 triệu ra—

“Cái gì cũng được! Sao cũng được! Quẹt thẻ!”

Chúng tôi tới câu lạc bộ sang trọng nhất thành phố hát karaoke.

Tôi đặt một người phục vụ rót rượu nữ cho đám nam sinh trong lớp.

Tôi đặt một người phục vụ rót rượu nam cho đám nữ sinh trong lớp.

Thật là—

Một đêm tiệc tùng điên cuồng.

Sáng hôm sau thức dậy, đầu tôi rất đau.

Ui.

Tôi xoay người, thắt lưng hơi đau, nhìn đồ trang trí xung quanh, trang trí tối giản, có vẻ giống như khách sạn cao cấp. Không lẽ tối qua tôi chơi high quá, ở lại khách sạn mà không về nhà sao?

Tôi ngọ nguậy một hồi vẫn không ngồi lên được, tay chân nhấc không lên nổi.

Bỏ đi bỏ đi.

Lần sau đánh chết cũng không uống rượu nữa.

Sao tôi không nhớ chuyện gì xảy ra sau khi hát karaoke đêm qua?

Tôi quay đầu lại.

Đậu đậu đậu đậu đậu má, một người đàn ông ngủ bên cạnh tôi!!!

Người đó quay lưng về phía tôi, mái tóc ngắn của anh ta rất gọn gàng mát mẻ, cổ và vai trần có độ cong tuyệt vời, lưng có vết cắn màu hồng nhạt, ừm—

Một vấn đề.

Đêm qua tôi đã tự mình chọn một người để chơi ‘tình một đêm’?

Ngay khi tôi đã quyết định kết hôn với Lý Hành?

Tôi tận dụng cơ hội cuối cùng ‘đội nón xanh’ cho anh?

Tôi kinh hoàng.

Tôi bị hoảng sợ bởi độ chơi của mình.

Tôi nghiến răng ngồi dậy.

Tấm chăn lụa tuột xuống để lộ thân người trần trụi của tôi.

…Rất tốt.

Tôi thấy một bộ phận bên dưới đau đớn lạ lùng không thể diễn tả được.

…Tôi rất giỏi.

Bà đây muốn khóc.

Cảm giác được động tĩnh của tôi.

Người đàn ông bên cạnh từ từ quay lại.

Khoảnh khắc đó.

Máu trên người tôi đều bị rút sạch.

Ngay lúc tôi sắp sửa gục ngã thì mắt nhìn thấy một đại soái ca—

O! M! G! (Oh my God)

Chưa bao giờ tôi thấy anh Hành của tôi đẹp trai phi thường tới vậy!!!

Tôi vui tới bật khóc.

Tôi ôm mặt mà khóc.

Tôi khóc không thành tiếng.

Lý Hành ngồi dậy, nửa người trên trần trụi, cơ ngực săn chắc như bánh mì mới ra lò, vừa đầy đặn vừa nóng hổi, thổi tới mặt tôi đỏ bừng, “Anh, anh, anh, anh đừng qua đây—”

Lý Hành sững người: “Sao vậy?” Hãy ủng hộ editor bằng cách đọc tại trang chính chủ, please!!!

Tôi: “Anh qua kia! Mặc quần áo vô!”

Lý Hành: “Quần áo rách rồi.”

Tôi: “?”

Lý Hành: “Tối hôm qua quá kịch liệt, em xé rách quần áo anh.”

A a a a a a a a a a a!!!

Lỗ tai tôi, lỗ tai tôi không còn trong sạch nữa!!!

Tôi: “Sao chúng ta lại ở đây? Anh, tôi… chúng ta…”

Lý Hành hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn tôi, “Tối qua em uống say quá, gọi một người phục vụ nam.”

Ờ…

Tôi xấu hổ gãi đầu.

Lý Hành: “Em chọn loại rượu đắt nhất, được người phục vụ nam kia rót cho uống mấy ly thì say rồi.”

A.

May mắn quá.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Lý Hành, rốt cuộc tôi cảm thấy xấu hổ, “Ai kêu người phục vụ nam đó cho tôi vậy, thật là… bậy bạ hết sức…”

Lý Hành: “Quách Hiểu Bạch gọi điện thoại cho anh, nói đến đón em, nói rằng em—”

Tôi: “Nói tôi sao?”

Ánh mắt Lý Hành sâu hoắm: “Nói em muốn đem mười người phục vụ rót rượu nam đi [ăn tối].”

Anh hừ lạnh một tiếng, “Em biết khá nhiều đấy.”

Tôi:!!!

Tôi: “Oan quá! Chắc chắn Quách Hiểu Bạch vu oan cho tôi! Tôi không thể nói những điều thô bỉ như vậy được!”

Lý Hành: “Em không nói những lời thô bỉ như vậy?”

Tôi: “Ừ!!!”

Lý Hành: “Những điều em nói còn thô bỉ hơn cả vậy.”

Tôi:!!!

Lý Hành: “Em nói muốn bao nuôi anh, muốn làm bà chủ của anh, nhớ không?”

Tôi, hóa, đá.

Lý Hành: “Vừa lên xe, em đã kéo quần áo anh, cởi quần anh, em nói muốn nhìn anh, bắt anh, tự, mình, cởi.”

Tôi: Ầm! Vỡ nát!

Lý Hành: “Em nói muốn dẫn anh đi khách sạn thuê phòng. Muốn làm cho mọi ngóc ngách trong phòng tổng thống đều lưu lại dấu vết yêu đương, mãi tới khi nào em hài lòng mới được thôi.”

Tôi cứng đờ nhìn quanh, áo khoác trên thảm, quần dài vắt trên sofa ở cửa, cà vạt trong sàn nhà tắm, gần hơn chút là quần áo lót trên khăn trải giường…

Tôi muốn nhớ nhưng tôi không tài nào nhớ nổi—

Tại sao lại như thế này—

Đây có phải giống bài hát Châu Kiệt Luân kia không?

Ngừng ngừng.

Đây không phải là lúc để đầu óc đi phiêu du.

Vấn đề là, tôi và anh, đã làm chuyện đó tối qua?

Lý Hành: “Vậy hiện tại em hài lòng chưa?”

Tôi: “…”

Thật sự? Làm rồi?

Lý Hành bảo trợ lý mang quần áo tới.

Kể cả quần áo của tôi.

Tôi nhìn chiếc áo thun ngắn tay hiệu Uniqlo tội nghiệp của mình nằm thảm hại trên sàn.

Rách làm đôi.

Tôi không thể không thở dài.

Súc sinh.

Tôi thực sự đã làm chuyện tồi tệ không bằng heo chó.

Tôi nghiến răng ngồi dậy mặc quần áo.

Nhấc chăn lên-

Vệt máu lốm đốm.

Tôi hít một hơi…

Đây có phải là trong truyền thuyết—

Lý Hành: “Máu con trai còn zin.”

Tôi: …

Lý Hành: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi liếc nhìn đống giấy dưới chân giường, còn có mấy cái kia cái kia…

Tôi thực sự làm điều đó với anh.

OK, tôi thật giỏi giang quá mà.

Không phải!

Tôi ‘làm’ ra sao?

Tôi ‘làm’ anh kiểu gì???

Ma làm?!

Tôi nói với Lý Hành: “Là tôi có lỗi với anh, anh Hành, thế này đi, kiếp sau tôi làm trâu ngựa bồi thường cho anh.”

Lý Hành liếc nhìn tôi, “Thôi đừng đợi kiếp sau.”

Lý Hành: “Kiếp này làm vợ anh đi.”

Tôi: “…”

Lý Hành nhìn gương, thắt cà vạt, nói: “Tới Cục Dân chính để đăng ký.”

Tôi vẫn đang suy nghĩ biện pháp quỵt nợ.

Anh đột nhiên ném một cái USB cho tôi.

Anh nói: “Phòng khách của phòng tổng thống có camera giám sát một phần, chỉ lưu lại một đoạn nhưng đủ dữ dội.”

Vốn dĩ tôi cảm thấy có lỗi với anh, nhưng không ngờ anh lại dùng thủ đoạn chiêu này để uy hiếp tôi!

Tôi nổi giận: “Tôi đây không kết hôn với anh thì anh làm gì được!”

Lý Hành: “Anh làm mờ mặt mình đi rồi tung video ra thôi.”

Tôi: “Chó chết! Biến thái!”

Lý Hành: “Hửm?”

Tôi: “Ông xã ông xã.”

Tôi cực kỳ miễn cưỡng khi đi đăng ký.

Toàn bộ quá trình chụp ảnh đều xụ mặt một đống.

Cuối cùng trên tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn, anh cong môi cười xấu xa.

Tôi mặt vô cảm, cách với anh khoảng hai nắm đấm.

Tôi về nhà.

Ném quyển sổ đỏ vào ngăn kéo.

USB rơi ra khỏi túi.

Tôi cúi xuống nhặt nó lên.

Chuẩn bị ném vô thùng rác.

Nhưng suy nghĩ lại—

Đây là đêm đầu tiên của bà đây.

Mặc dù là…

Nhưng cuối cùng cũng là với người mình thích.

Với lại tình hình đêm qua là thế nào?

Tôi thực sự tò mò.

Tim tôi đập loạn xạ.

Tôi khóa cửa phòng.

Tôi mở máy tính.

Tôi click mở tập tin.

Vcl!

180G.

Nội dung rất phong phú.

OK, màn hình lên.

[Gào rống – Tôi là Peppa.]

[Đây là anh trai tôi, George – gào rống.]

[Đây là mẹ tôi – gào rống]

[Đây là ba tôi – gào rống]

[Little Peppa Pig!]

Bình luận

Truyện đang đọc