TÁM GẬY TRE ĐÁNH NGƯỜI

Hồi ký theo đuổi vợ – 5

Tôi kết hôn khá đột ngột.

Không có nghi thức cầu hôn, không có nhẫn kim cương, không công chứng tài sản trước hôn nhân.

Em cứ thế mà gả cho tôi.

Ngay từ lúc bắt đầu, vợ đã rất chiều tôi.

Em biết tôi rất cần cuộc hôn nhân này. Mặc dù lúc đó, giác quan nhạy bén của em mách bảo rằng có thể tôi không yêu em.

Nhưng em vẫn cho phép tôi làm liều, cùng tôi tới Cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Giản Vệ Đông là thương nhân lão luyện, thận trọng. Vẫn treo vụ hợp tác ở đó, chờ sau khi tôi với con gái ông nhận được giấy đăng ký thì mới quyết định.

Được sự hậu thuẫn của Giản Vệ Đông, hội đồng quản trị cuối cùng đã yên tâm cho tôi chính thức trở thành người quản lý công việc kinh doanh của tập đoàn.

Công việc mệt mỏi.

Không muốn làm nữa.

Nhưng mà Lý Khôn bỏ của chạy lấy người, tôi phải kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, mà còn phải làm tốt hơn anh ta.

Thật sự là phiền lòng.

Mỗi ngày tan làm, nằm một mình trên chiếc giường trống trải.

Không thể không nhớ tới em.

Nếu mỗi ngày bận rộn về tới nhà, có người bên gối ân cần hỏi han.

Thêm vào cuộc sống nhạt nhẽo vô vị của tôi phần niềm vui thú.

Cuộc sống trở nên đẹp biết bao.

Huống hồ vợ tôi lại là người rất thú vị.

Có em, quãng đời còn lại sẽ không nhàm chán.

Nhưng mà,

Làm sao tôi có thể lừa được em?

Lầu 3 có nhiều đồ sưu tập cá nhân của tôi trong nhiều năm qua. Vì sợ người khác làm hỏng nên tôi rất ít khi cho ai đó xem.

Nhưng, tiếc chúng thì không có được vợ.

Tôi quyết định hy sinh chúng.

Hơn nữa, tôi biết vợ rất thích đọc sách. Vì vậy trên tầng áp mái, tôi cố tình biến thành một thư viện mini.

Sách sưu tầm đều được mua theo danh sách đọc của vợ, không sợ em không thích.

Em không phải là hamster ham ăn biến thành sao?

Tôi mua một tủ lạnh đồ ăn vặt theo sở thích của em.

Tôi còn sợ em không thấy chúng nên chọn tủ lạnh có kính trong suốt.

Em thực sự đã cắn câu.

Dáng vẻ hưng phấn, mặt đỏ bừng hét chói tai thật đáng yêu.

Kế hoạch thành công.

Đêm đầu tiên rất vui.

Em tắm mà không đóng cửa.

Tôi đẩy cửa bước vào, tình cờ bắt gặp em đang đi lại trong phòng ngủ.

Dáng vẻ sợ tới mức “giấu đầu hở mông” của em hết sức buồn cười.

Dòng chữ trên quần lót em làm bụng tôi nóng lên.

Một đôi nam nữ đã phát sinh quan hệ lại nằm cùng một giường.

Đối với bất kỳ phương diện nào mà nói thì cũng là sự khảo nghiệm thể chất và tinh thần rất lớn.

Nhớ tới đêm đầu tiên ấy, em ở dưới người tôi, ngây ngô, đơn thuần mà đầy quyến rũ, tôi không nhịn được mà hôn em.

Tôi không chỉ muốn hôn em, tôi còn muốn lăn giường với em, còn làm nhiều chuyện ngượng ngùng hơn nữa kia.

Làm suốt cả đêm.

Nhưng mà, vợ tôi từ chối tôi.

Em nói hôn nhân chúng tôi là hôn nhân giả.

Tôi không thể để cái ý tưởng này có đất sống được.

Tôi đã thấy quá nhiều cuộc hôn nhân liên kết hữu danh vô thực.

Tôi với vợ mình dù sao cũng coi như là có tình ý với nhau, mức độ tình cảm dành cho nhau cao như vậy, mặc dù ban đầu động cơ không trong sáng nhưng hoàn toàn có thể nỗ lực để phát triển theo hướng tình yêu chân chính.

Tôi phải bóp chết ý nghĩ đáng sợ này của em ngay từ trong trứng.

Mặc dù chúng tôi đã kết hôn.

Nhưng tôi quyết định. Tôi sẽ theo đuổi vợ mình lần nữa.

Tôi nghe nói đàn ông đưa thẻ cho phụ nữ xài là dễ khiến phụ nữ động lòng nhất.

Vì vậy, tôi đưa cho em một tấm thẻ đen, Alipay, wechat thanh toán cũng mặc định lên thẻ của tôi.

Ép em tiêu tiền.

Tôi chờ mong lúc đi làm, người vợ dịu dàng sẽ đặt lên má tôi nụ hôn ngọt ngào, cổ vũ: “Ông xã đi làm vất vả quá, em yêu anh.”

Kết quả vợ tôi cực kỳ đàn ông mà đấm tôi hai phát, “Anh giỏi lắm!”

Em đúng là cái chày gỗ.

Tôi nghĩ ba mẹ mình rất tốt, rất dễ gần, vợ tôi sẽ dễ dàng hòa hợp với họ mà không có vấn đề gì.

Không ngờ tôi vẫn chưa tính toán chu toàn.

Ngày hôm nay em rất uể oải.

Hôm sau tôi dậy sớm, mua những thứ em thích về.

Tôi cũng nói với ba mẹ: “Em ấy không quen ăn thực phẩm hữu cơ khỏe mạnh mà chúng ta thường ăn, em thích ăn thực phẩm ăn liền, đồ ăn vặt linh tinh. Hơn nữa ngày em ăn 8 bữa, giờ biết nhà mình ăn ngày 2 bữa thì em rất ngại. Còn nữa, em ấy không thích xem “Chân Hoàn truyện”, em chỉ thích ở một mình trong phòng, càng ít làm phiền càng vui…”

Mẹ tôi nghe vậy thì ngớ ra, nước mắt lưng tròng mắng tôi: “Nhìn thái độ không nóng không lạnh của con với Tây Tây, ba mẹ cứ nghĩ con lấy Tây Tây để hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ con lại quan tâm con bé như vậy. Làm ba mẹ lo lắng cứ sợ con kết hôn rồi mà không hạnh phúc…”

Tôi hiểu điều đó.

Ngay từ đầu, tôi tiếp cận em có mục đích, đến khi có cảm tình với em, rồi càng ngày càng thích em hơn, tình cảm là quá trình gia tăng dần dần.

Mặc dù cuộc hôn nhân này bản chất là liên hôn, vì những yếu tố bên ngoài, nó không trải qua quá trình từ “thích” đến “yêu”, cuối cùng lại hình thành nên việc cưới trước yêu sau, nhưng tôi sẽ cố gắng để xoay chuyển tình thế xấu này, khiến vợ mình cảm nhận được sự chân thành, tình yêu của tôi.

Vợ tôi rất đáng yêu.

Em dễ cảm động.

Nhanh chóng hòa nhập vào gia đình, tự nhận mình là người nhà họ Lý, nói là sẽ cống hiến sức lực cho gia đình.

Thảo nào mà Giản Vệ Đông mắng em.

Em thật sự hướng về tôi quá nhiều.

Vợ tôi rất có thiên phú trong việc viết kịch bản.

Tôi đã nhận thấy điều đó khi em thực hiện đồ án tốt nghiệp của mình.

Nhưng tôi không ngờ khả năng em mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Chiêm Kiến là người chủ trì khó nhằn có tiếng nhất của L.H, vậy mà em có thể thoải mái nói chuyện với cậu ta cả ngày.

Vợ tôi, xấu xa.

Đi làm ngày đầu tiên về, em có vẻ chán nản.

Nằm trên giường lướt điện thoại mà mặt ủ rũ rất buồn cười.

Một mình đi lên phòng làm việc vẽ tranh với dáng vẻ ẤM ỨC được viết hoa.

Em là người mà cảm xúc hiện hết lên trên mặt.

Tôi không thể không giúp em.

Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ, ánh mắt ngưỡng mộ của em, tôi xúc động.

Tôi biết việc này cần làm từ từ.

Lần trước say rượu, em không nhớ được gì, tôi không thể bắt em nhớ, cũng không thể ép em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng vì nhu cầu của mình.

Nhưng bây giờ, đêm khuya thanh vắng, không gian chật hẹp, em mặc cái váy ngủ màu trắng đơn giản nhất, thuần khiết và quyến rũ gợi dục, sao tôi có thể cầm lòng được…

Tôi không phải là người thô lỗ chỉ biết tới bản thân, tôi biết cách sử dụng kỹ năng trong mọi việc.

Giống như cho đứa trẻ đi khám răng, nếu lần đầu tiên nha sĩ làm nó sợ hãi thì lần sau, nó sẽ trốn đi khi thấy người mặc áo blouse trắng. Nhưng nếu nha sĩ không những chữa khỏi sâu răng mà còn không làm đau nó, toàn bộ quá trình làm đứa bé thấy thoải mái, vui vẻ thì lần sau khi đau răng, đứa bé ấy sẽ tự nhiên muốn tới nha sĩ càng sớm càng tốt.

Đêm đó, 7 lần.

Tuy là mỗi lần đều không thể tận hứng, chỉ sợ làm tổn thương em, chỉ lướt qua rồi ngừng nhưng cũng đủ để tôi nắm bắt được điểm nhạy cảm, yếu ớt của em.

Không ai biết cách lấy lòng cơ thể em hơn tôi.

Tôi nhẫn nại hôn em rất lâu, mạnh mẽ, kiên nhẫn, em làm sao chịu nổi sự trêu chọc thế này? Cuối cùng em mới thả lỏng, thừa nhận thích tôi. Trời, em thật mê người, tôi cũng nhẫn nhịn tới cực hạn.

Tôi ghét thái độ mỗi lần xong chuyện thì không nhận người của em.

Tôi căm thù tới tận xương tủy.

Tôi càng hận em thế mà lại không tin tôi thích em.

Cho nên đến cùng thì em nhìn nhận tôi như thế nào?

Tôi không thích em mà còn làm em.

Không lẽ vì liên hôn mà tôi tự biến mình thành ‘vịt’? (Ý ngược với ‘gà’ của nữ, nam thì là vịt ấy)

Có lẽ là do vận động quá kịch liệt.

Ban đêm, vợ tôi nằm mơ, em đổ mồ hôi, rên rỉ trong mơ.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em, dịu dàng dỗ dành em.

Rất lâu, rất lâu.

Nhìn em như con mèo con bị sợ hãi quá độ ngoan ngoãn ngủ yên trong vòng tay tôi.

Tôi muốn bảo vệ em mãi mãi.

Tôi bất lực thở dài: “Sao anh lại thích em như vậy…”

Tôi với vợ cãi nhau trên đường đi làm.

Lời nói em sắc bén, không hề nể tình mà đâm tôi không thương tiếc.

Đúng.

Tôi thừa nhận ý định ban đầu của mình không tốt.

Nhưng tôi đã dừng chân bên vực thẳm.

Tôi đang nỗ lực để tình yêu chúng tôi có thể ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’.

Tối hôm qua còn lăn lộn tới nửa đêm.

Có điều nói đi thì phải nói lại.

Nếu em không phải là con gái Giản Vệ Đông, em không có 200 tỉ, có thể tôi không nghĩ tới chuyện cưới em.

Nhưng mà.

Nếu đổi lại là người con gái khác, cùng với những điều kiện như em, hoặc thậm chí điều kiện tốt hơn cả em, có thể tôi vẫn không chấp nhận.

Quan điểm của vợ tôi là, tình yêu mà có pha trộn điều kiện, là giả.

Vậy tình yêu không cần điều kiện – nó có thật không?

Cái đó là chuyện cổ tích, được không?

Tôi luôn cho rằng.

Tình yêu chỉ là tình yêu chân chính khi đã trải qua thử thách thực tế.

Em có sự kiên trì của em, tôi có sự kiêu ngạo của tôi!

Sự kiêu ngạo của tôi có được bao nhiêu?

Có chịu được một kích không?

Vợ tôi chưa bao giờ tiêu tiền trong thẻ tôi.

Nhưng mấy ngày trước, tôi nhận được tin nhắn.

Kiểm tra chút.

Em chi hơn 10 ngàn tệ mua 2 cái điện thoại di động.

Tôi nhìn cái iphone X trên tay.

Tôi nghĩ, vợ mình vẫn yêu mình.

Cãi nhau với tôi còn biết mua quà về dỗ dành tôi.

Vợ của tôi thật tốt.

Ba ngày trôi qua.

Thậm chí tôi còn mua cả cặp ốp điện thoại tình nhân.

Em vẫn chưa đưa điện thoại cho tôi.

Nhưng mà em đã sử dụng nó trước.

Khi Chiêm Kiến đăng weibo, ghi chú thường hiển thị [Đăng từ Iphone6], nhưng 3 ngày trước, weibo mới nhất cậu ta hiển thị [Huawei Mate30Pro 5G]

Tôi không thể không nghi ngờ.

Dành thời gian ghé qua công ty xem xét.

Gian, phu, dâm, phụ!

Dám dùng tiền của mình để mua quà tặng cho tên ẻo lả đó—

Không bao giờ tin vào tình yêu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc