TÁM GẬY TRE ĐÁNH NGƯỜI

Hồi ký theo đuổi vợ – 4

Ba được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, ngàn cân treo sợi tóc.

Tôi rất lo lắng về sự an nguy của ông, nhưng Lý Khôn vẫn bình tĩnh liên lạc với luật sư và cổ đông.

Anh ta có trái tim không?

Người ngoài nói nhà họ Lý thương tôi nhất.

Nhưng thật ra chỉ là bề ngoài là thế.

Lý Khôn mới thật sự là người con được cha tôi coi trọng, được mẹ hết mực cưng chiều.

Anh ta vẫn không thỏa mãn.

Từ nhỏ tới lớn.

Đấu công khai, anh ta không dám.

Anh ta luôn ngấm ngầm đấu với tôi.

Từ khi tôi tiếp quản vị trí trong công ty, anh ta không ít lần bí mật ngáng chân.

Để chiếm được tình cảm người lớn, anh ta đã dùng những chiêu trò đó chỉ để cha mẹ nghĩ tôi thua kém anh ta.

Chuyện vậy mà anh ta có thể làm được.

Anh trai ruột thì tôi có thể làm gì khác?

Tôi rộng lượng, tôi nhường anh ta.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngay khi cha sắp chết mà anh ta chỉ lo phân chia quyền lợi cho bản thân, anh ta là kẻ máu lạnh.

Mẹ tôi thiên vị Lý Khôn, những lúc thế này lòng tôi càng khó chịu, anh ta quá đáng như thế mà mẹ còn an ủi anh ta.

Tôi là con nhặt được sao?

Vợ tôi đến.

Ngay khi em bước vào, lòng tôi yên ổn.

Em lương thiện, hiền lành mềm lòng, vừa nhìn thấy ba tôi thì rơi nước mắt.

Từ khi ba xảy ra chuyện, tôi đã chết lặng.

Cho tới khi em nhìn về phía tôi.

Nhìn ánh mắt cực kỳ đau thương của em, mắt tôi chợt cay sè, bất giác thấy khổ sở.

Tôi là một người mạnh mẽ.

Nhưng lại yếu đuối trước mặt vợ.

Ba đã lớn tuổi, có thể không chịu nổi sự dày vò của cuộc phẫu thuật. Ông có rất nhiều thứ để lo, đặc biệt là lo lắng cho tôi.

Cuối cùng vẫn là vợ tôi giỏi.

Em nói “chắc chắn sẽ lấy tôi”, ngọt ngào gọi ba tôi là “ba” để dỗ ông ngoan ngoãn chịu phẫu thuật.

Đừng nói.

Thời khắc thật sự quan trọng, có em mấy lần.

Ca mổ của ba diễn ra thuận lợi.

Tôi rất vui.

Vui hơn nữa là tôi lại có cớ để theo đuổi vợ.

Tôi hạ thấp mình.

Cố gắng khiêm tốn nhất có thể.

Tôi đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.

Ngay cả thích cũng nói.

Cuối cùng em cũng cảm động.

Tôi rất vui mừng.

Nhưng em từ chối tôi.

Rốt cuộc là em không vừa ý tôi ở điểm nào?

Tức giận.

Vợ tôi lại chuyển phát cá chép.

Lần này là để bảo vệ đồ án tốt nghiệp.

Mặt mũi em cũng mỏng quá.

Nếu em gặp khó khăn, em không bao giờ đề nghị được giúp đỡ.

Con gái biết làm nũng là tốt số nhất.

Em xin anh mà, ngúng nguẩy như đứa trẻ.

Haizz.

Số tôi khổ quá mà.

Tôi tìm lý do để kiểm tra sản phẩm cuối cùng của em.

Sau đó đem chủ đề dẫn tới việc bảo vệ đồ án.

Không hề lộ ra dấu vết ‘tự mình đa tình’.

Không hổ danh là tôi mà.

Tôi dạy em phải biết cách phản biện.

Giúp em mạnh dạn tự tin.

Vì sợ em sẽ sợ hãi bởi những giáo viên phang cho vài câu thì sợ tới nỗi không nói được gì.

Kết quả là, vợ tôi bắt đầu tranh cãi với tôi.

Hung hăng hung hăng.

Chắc em nghĩ mình mạnh mẽ như rồng như hổ.

Nhưng trong mắt tôi, em giống như con mèo con bị túm gọn móng vuốt, ngao..ooo ngao..ooo gầm gừ, chỉ muốn nhào qua màn hình cắn em một cái.

Một ngày kia, Giản Vệ Đông gửi cho tôi tấm ảnh về một hòn đảo, tôi nghĩ ông muốn đầu tư nên xin tôi lời khuyên.

Kết quả ông nói, ông tặng cho tôi hòn đảo.

Tôi nhớ ra sắp tới sinh nhật mình.

Tôi biết Giản Vệ Đông đã nhiều năm, làm gì có chuyện ông tặng quà sinh nhật cho tôi?

Mà nó còn có hình trái tim.

Rõ ràng là có ai đó muốn tặng quà cho tôi mà xấu hổ đây.

Tát một cái rồi cho một quả táo?

Vợ tôi thật đáng yêu.

Sẵn lòng chi tiền cho tôi.

Sau khi cha xuất viện, Giản Vệ Đông tới thăm, hai ông cụ lại bắt đầu thúc giục chuyện cưới xin.

Tôi giả vờ ngại ngần, muốn xem vợ có thái độ thế nào rồi mới bày tỏ ý kiến.

Ừm.

Tôi thấy em đang gây khó dễ cho tôi.

Tối nay vợ tôi liên hoan tốt nghiệp.

Tôi hơi lo lắng cho em nên bảo vệ sĩ chú ý tới em.

10 giờ hơn, bạn thân của em là Quách Hiểu Bạch gửi tin nhắn cho tôi nói em uống say.

Lúc tôi tới câu lạc bộ, cảnh tượng trong phòng bao riêng thật hùng hổ dọa người.

Mấy cậu trai mỗi người ôm một cô phục vụ, mấy cô gái thì mỗi người ôm hai nam phục vụ.

Vợ tôi là người duy nhất ngồi một mình ôm chai Louis XIII*, em ngồi co ro bất động ngay góc ghế sofa. (Chai này tầm 60tr/chai)

Quách Hiểu Bạch nói: “Tôi hỏi cậu ấy muốn về nhà không nhưng cậu ấy nói không muốn về nhà, nên tôi gọi anh.”

Tôi nói: “Cảm ơn.”

Tôi bước qua tìm vợ mình, khi em ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, môi vẫn còn đọng vệt rượu.

Lòng tôi khẽ động, “Tây Tây, về nhà với anh.”

Em nheo nheo mắt, giống như hiểu mà lại giống như không hiểu, mở rộng vòng tay ra, giống đứa bé làm nũng đòi bế, “Được—”

Cả phòng nhìn chúng tôi như đang xem phim thần tượng.

Xem trực tiếp CP.

Tôi không thể phụ lòng mong đợi của mọi người, cúi xuống bế em lên theo kiểu công chúa, ôm em rời khỏi đó.

Rời khỏi đó một lúc lâu mà tôi vẫn có thể nghe tiếng hò hét cổ vũ của mấy bạn cùng lớp em.

Hây dà.

Tuổi trẻ.

Sau khi lên xe, tôi tỉnh táo lại, nói với người tài xế: “Đưa cô ấy về nhà họ Giản.”

Em mơ mơ màng màng nói không, nói em không thích ngôi nhà đó, Giản Vệ Đông và Lâm Vi Lương mới là một nhà ba người, em ở đó như là người ngoài.

Tôi đau lòng.

Xe vừa nổ máy, em nói em khó chịu, đầu óc choáng váng, tôi hỏi em có muốn nôn không thì em lắc đầu.

Tôi ôm đầu cho em dựa vào vai mình. Xe chạy được khoảng 5 phút, em “phà” một tiếng, nôn ra khắp người tôi, quần em cũng dính bẩn, nước dịch nôn, thức ăn vương vãi trên ghế da, thảm tới không nỡ nhìn.

Tôi nhìn lên khu vực xung quanh, cạnh đó có một khách sạn do tập đoàn làm chủ, tôi bảo tài xế chở về khách sạn, thói quen ở sạch khiến tôi không thể chịu nổi giây phút nào, tôi phải xử lý bộ quần áo này trước.

Vừa bước vào cửa, tôi đặt em ngồi lên ghế sofa, cởi cà vạt ra trước khi vào nhà tắm, vội vã cởi bộ vest ném vào giỏ để quần áo dơ, áo sơ mi còn sạch, tôi lau vết bẩn bám trên quần, vắt một cái khăn ướt đem ra ngoài—

Vợ tôi tự lột mình sạch sẽ.

Cái áo thun rách vứt trên sàn, quần dài không biết quăng đến xó nào.

Em mặc bộ đồ lót nữ tính màu trắng tinh, đầu gục xuống, đứng một mình giữa phòng khách.

Rõ ràng là gầy như vậy, nhưng nơi nào cần đầy đặn thì cũng không hề chịu thua kém.

Tôi chỉ nhìn lướt qua đã nghe mặt mình nóng bừng, vội vàng vào phòng tắm tìm áo choàng tắm, mặc vào cho em rồi đưa em đi súc miệng, rửa mặt.

Tôi vừa lạnh vừa nóng.

Em ngơ ngác ngẩng đầu trước gương, nhìn gương mặt tôi, suy nghĩ hồi lâu, sau đó quay đầu nói: “Anh Hành…”

Tôi: “Ơi?”

Đột nhiên em ôm chầm lấy tôi, chiếc áo choàng tắm mới mặc vào cho em bị lỏng ra, trượt xuống. Tôi thậm chí không kịp giữ lại, bờ vai mịn màng, tấm lưng trần của em chợt rơi vào tầm mắt tôi, tôi không dám cúi nhìn xuống nữa. Tôi nhìn thẳng về trước, cố gắng ổn định hơi thở: “Sao vậy?”

Giọng em sũng nước mắt hỏi tôi: “Tại sao anh không thể thích em?”

Tôi?

Tôi thích em mà.

Tôi rất thích em mà.

Sao em lại nói vậy? Hãy ủng hộ editor bằng cách đọc tại trang chính chủ, please!!!

Em khóc lóc nói: “Em chỉ muốn lấy một người thích em. Em thích anh ấy… anh ấy thích em… nhưng tại sao… em thích anh…nhưng anh lại không thể thích em?”

Tốc độ đầu óc của tôi luôn nhanh nhạy.

Nhưng ngay thời khắc này.

Nó bị kẹt.

Trong nháy mắt tôi không thể nghĩ được bất cứ điều gì.

Tôi chỉ trích ra một trong những câu quan trọng chính yếu nhất—

[Em thích anh.]

Giờ phút này.

Trái tim tôi.

Hàng trăm nghìn quả pháo hoa nổ tung rực rỡ.

Em khóc rất đau lòng: “Cái trò đóng giả người yêu…em không chơi được… em đã cố gắng cảnh cáo bản thân không được động lòng… nhưng mà không có cách nào hết, em càng ngày càng thích anh…”

Trời.

Tôi không thể nhịn được muốn hôn em.

Kết quả em lại mắng tôi: “Anh rất đáng ghét có biết không! Anh không thích em chút nào! Anh chỉ biết ép em kết hôn! Sao anh lại muốn lấy em nếu anh không yêu em! Chỉ vì em là con gái của Giản Vệ Đông—”

Tôi không thể nghe được nữa.

Tôi dùng sức mà hôn em.

Rượu rất mạnh, em thì rất ngọt.

Miệng em có hương thơm say lòng người, kề sát người tôi mà run rẩy nhẹ nhàng.

Để thích hợp với chiều cao của em, khi hôn em, tôi hơi cúi người ôm eo em, hơi ngửa em ra để đón nhận mình. Đây là lần đầu tiên tôi hôn một cô gái, nhưng không hề ngây ngô, thậm chí còn có ý ham muốn.

Triền miên, nóng bỏng.

Tôi miễn cưỡng buông em đang thở hổn hển ra, nói với em: “Ai nói anh không thích em.”

Nội tâm tôi: Gâu.

Ờ, tôi không phải là người. (Đề nghị bà con nhớ lại cuối chương 24!!!)

Xóa bỏ.

Khi tôi đơn phương yêu em, em lúc nóng lúc lạnh, em không để tâm, em giả ngu giả ngơ, những đau khổ và dày vò em mang tới cho tôi.

Xóa bỏ hết.

Tôi đã từng nghĩ em đang làm tôi tức giận, nhưng bây giờ tôi mới biết tôi đã làm em đau lòng.

Thật sự xin lỗi em.

Vợ à.

Có lẽ bối rối trước nụ hôn của tôi, em ôm tôi, chậm rì rì xác nhận lại: “Anh nói là thích em?”

Tôi lên lên má em, “Tây Tây, anh rất thích em.”

Có gì đó sáng lên trong mắt em, lấp lánh, có lẽ là nước mắt, rồi em nói: “Em vui quá! Có phải em đang nằm mơ không?”

Tôi nhéo mặt em, rất nhẹ nên em không thấy đau, kiễng chân cười, hôn tôi, đôi tay nhỏ bé bắt đầu không ngoan, “Ôm em… ôm em chặt hơn…” Hãy ủng hộ editor bằng cách đọc tại trang chính chủ, please!!!

Tôi thở dài: “Một vừa hai phải thôi, Tây Tây.”

Em vui vẻ ôm tôi xoay lòng vòng, không biết chân vấp phải gì mà kéo tôi ngã lăn lên giường, quấn lấy tôi ôm, hôn tôi. Em cởi nút áo sơ mi tôi, nụ hôn em rơi dần xuống xương quai xanh, yết hầu. Tôi không thể chịu nổi nữa, đẩy em ra, tôi nói: “Đủ rồi, Tây Tây, em say rồi. Chúng ta làm vậy không thích hợp.”

Nào ngờ em quyến rũ tôi: “Em muốn gả cho anh…Hành Hành, Hành Hành, cưng ơi… ngày mai chúng ta kết hôn, được không?”

Tôi cố gắng (cũng không cố gắng lắm) đẩy em ra, “Đừng làm vậy.”

Người em mềm như vậy, dán sát vào tôi, cọ tới cọ lui, tôi là một thằng đàn ông khỏe mạnh, cô gái tôi yêu hôn tôi hết lần này tới lần khác, nói yêu tôi hết lần này tới lần khác—

Tôi thuận theo em.

Đây là lần đầu tiên của em.

Em mỏng manh tới mức hại tôi phải lo vòng eo em có bị tôi đụng gãy không, tôi phải kiềm chế động tác lại.

Ban đầu thì nói không cần, ăn tủy biết vị*, ngã xuống thảm…vô cùng điên cuồng…tôi ôm em đến bệ cửa sổ. (Ăn tủy biết vị: Một câu thành ngữ TQ, chỉ việc ăn được món ngon thì sẽ muốn được ăn tiếp thêm nhiều lần nữa. Mình nghĩ câu tương đương của VN mình có thể là “Ăn quen bén mùi”.)

Lúc kịch liệt nhất, lớp ren tấm rèm bị xé toạc, trái cây trên bàn trà rơi xuống lăn lóc khắp sàn…

Tôi với vợ đã có một đêm cực kỳ đẹp đẽ.

Tôi cảm thấy đây là đêm cả đời không thể quên đối với cả tôi và em.

Ngày hôm sau.

Vợ tôi: “Đừng qua đây!”

Vợ tôi: “Anh mặc quần áo vào đi!”

Vợ tôi: “Tôi sẽ không lấy anh! Anh! Có thể! Làm! Được! Gì!”

Tốt.

Tối hôm qua tôi bị người ta mua dâm quỵt nợ.

@#$%^&*~!

@#$%^&*~(*&^%

Đó là chữ sao Hỏa, diễn tả tâm trạng tôi lúc này.

Hy vọng em có thể cảm nhận sự đau lòng của tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc