Theo phép lịch sự, tôi vốn định làm chủ nhà chiêu đãi Phạm Thu Đình hết sức mình trước khi anh ấy về.
Kết quả là sau khi ăn uống xong, chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Phạm Thu Đình chỉ ra nhiều điểm thiếu sót trong cách viết của tôi. Anh ấy thực sự đã đọc tất cả quyển truyện của tôi, tôi xin anh ấy chỉ dạy, anh ấy tận tâm hướng dẫn, không hề giấu diếm, không keo kiệt lời khuyên, khiến cho người nghe thấy đã ghiền.
Thậm chí tôi còn quên cả thời gian. Cho tới khi điện thoại reo, Lý Hành gọi: [Vợ ơi? Khi nào thì em về? Có muốn anh tới đón em không?]
Tôi:…
Cưới lâu như vậy, lần đầu tiên anh hỏi tôi vậy.
Nhìn đồng hồ, chết mợ, đã 12 giờ khuya!
Tôi lo lắng cào tóc: “Không cần, em về ngay!”
Sau khi về nhà, Lý Hành nhận bản đầu tiên tác phẩm mới mà Phạm Thu Đình tặng tôi, vẻ mặt rất bình thường.
Tôi: “Không ngờ J lại là người Trung Quốc. Anh ấy là một người đẹp trai, anh ấy đã đọc hết sách của em, còn nói muốn em dành vài ngày dẫn anh ấy đi tham quan thành phố…”
“Véo…”
Quyển sách trên tay Lý Hành bay vèo đi không thương tiếc. Vứt y như vứt rác, vẻ đầy coi thường.
Lý Hành nheo mắt, bước từng bước về phía tôi, tôi lùi về sau, ngã lăn xuống giường, anh nghiêng người đè lên tôi: “Sao anh không phát hiện ra vợ anh lại hấp dẫn như vậy.”
Tôi: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Em nghĩ chắc anh ấy… cũng là fan của em?”
Lý Hành: “Lão đại Tiện, em không hề có chút ý thức tự giác.”
Tôi: “Cái, cái gì?”
Nụ hôn Lý Hành rơi xuống: “Ngừng phát ra sự quyến rũ đi, em thật lợi hại.”
Ơ!
Tôi.
Tiện Hề Hề, là thuốc kích dục biết đi?
Mặc dù rất để ý, nhưng bề ngoài làm ra vẻ đàn ông hào phóng, anh tống hai chị gái nhìn rất mạnh mẽ làm vệ sĩ cho tôi.
Trước khi ra khỏi nhà, Lý Hành còn cười nói với hai chị gái đó: “Nếu đối phương làm gì bất lịch sự với phu nhân, cứ đánh chết cho tôi.”
Tôi:…
Amen.
Từ chối đại J là chuyện không thể trong đời này.
Không một fan cứng nào có thể cưỡng lại lời mời của thần tượng.
God.
Hôm nay Phạm Thu Đình mặc rất giản dị, so với bộ đồ trang trọng hôm qua thì anh ấy có vẻ trẻ trung hơn hẳn, nhìn thế này nói anh ấy bằng tuổi Lý Khôn người ta cũng tin.
Anh ấy vẫn vậy, ba câu đã không rời xa được chuyện sáng tác, đó là điều tôi muốn, những năm này anh ấy không bao giờ nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn nào, có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp trong tác phẩm, và giờ chỉ có mình tôi biết được câu trả lời. Bạn thấy có hạnh phúc không?
Phạm Thu Đình là người hoài cổ, nhiều nơi anh muốn đến đều là những nơi cũ của thành phố, tiếc là đã 22 năm trôi qua, có quá nhiều công trình xây dựng mới, thành phố này không còn như trước nữa.
Nhưng tôi cùng anh ấy đi tìm, phố đi bộ, con ngõ gần trường cấp 2, tiệm ăn lâu đời nằm trong góc hẻo lánh …
Ba ngày với Phạm Thu Đình rất khó quên.
Anh ấy nói: “Ba ngày nay tôi rất vui khi có em bên cạnh, cảm ơn em.”
Tôi: “Tôi được hưởng lợi nhiều mà, tôi cũng rất vui được làm người dẫn đường cho anh. Thực tế những nơi mà tôi đưa anh tới trong ba ngày qua đều là những nơi tôi đã ở khi còn nhỏ. Tôi rất quen thuộc với chúng nên làm hướng dẫn viên cũng thuận lợi nhiều.”
Phạm Thu Đình cười: “Thật à? Trùng hợp quá. Còn một chỗ cuối cùng, không biết em có quen thuộc không?”
Trời đã muộn, mặt trời đã lặn.
Tôi nghĩ, không lẽ anh ấy muốn ngắm cảnh hoàng hôn bên bờ biển nổi tiếng nhất thành phố này?
Phạm Thu Đình: “Tôi muốn đến nghĩa trang chơi.”
Tôi:…
Còn tưởng là yêu cầu sáng tác.
Bây giờ trời sắp tối, đi ra nghĩa trang lúc này, ớn quá.
Tôi muốn từ chối nhưng không có mặt mũi.
Người ta đi tới nơi này là điểm cuối cùng rồi sẽ về nước. Đã theo thì thôi theo tới cùng.
Đi tới nghĩa trang.
Không phải Thanh minh nên ở đây vắng vẻ im lìm.
Tôi: “…có phải anh J đang lấy cảm hứng cho quyển tiểu thuyết mới không?”
Phạm Thu Đình: “Không, tôi muốn thăm một người quen cũ.”
Nghĩa trang lớn thế này, tìm người quen sao không nói sớm? Tôi hỏi anh ấy là người đó tên gì, ở hàng nào, khu nào?
Tôi: “Người quen đó của anh tên gì?”
Phạm Thu Đình: “Quý Mạn Lâm.”
Tôi: …
Tôi mất mấy giây định thần: “Trùng hợp quá, tên mẹ tôi cũng giống vậy.”
Phạm Thu Đình: “Tôi đến thăm mẹ em, Tây Tây.”
Tôi: Cái, cái gì!
Tôi: “Anh quen với mẹ tôi?”
Phạm Thu Đình cười khổ: “Đâu chỉ là quen.”
Tôi: “Sao tôi chưa bao giờ nghe mẹ tôi nhắc đến anh?”
Làm ơn đi.
Kệ sách nhà tôi đều chất đầy sách của anh ấy.
Mà tất cả đều là do mẹ tôi mua!
“Thật sao?” Phạm Thu Đình lộ vẻ cô đơn, “Cô ấy vẫn còn giận tôi đúng không?”
Ặc.
Giọng điệu này nghe thật mập mờ!
Tôi dẫn Phạm Thu Đình đến mộ mẹ tôi.
Anh ấy thực sự mang tới một bó hoa, là loài hoa Sơn chi mà mẹ tôi yêu thích. (Hoa Dành dành).
Tôi nghĩ anh ấy còn quá trẻ, cho dù anh ấy quen biết mẹ tôi khi đó, thì nhiều nhất là anh ấy tầm 18 tuổi.
Nam 18, nữ 26…
Đừng nghĩ linh tinh.
Mẹ tôi là người phụ nữ ngay thẳng nhất.
Phạm Thu Đình muốn chúng tôi tránh ra xa một chút. Anh ấy nói có chuyện muốn nói riêng với mẹ tôi.
Tôi với hai chị gái đứng cách đó hai hàng.
Trời bắt đầu tối.
Nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy anh ấy đang khóc trước chân dung mẹ tôi.
Tình hình gì thế này?
Thật là như có trăm bàn tay cào vào lòng.
Sau khi Phạm Thu Đình lên xe, đôi mắt hơi ướt.
Thật sự làm người ta đau lòng.
Anh ấy nói: “Làm phiền Tây Tây đã đưa tôi ra sân bay.”
Tôi hơi luyến tiếc anh ấy: “Đi sớm vậy à?”
Anh ấy sờ vào đỉnh đầu tôi, “Lẽ ra tôi không nên làm phiền em. Nhưng tôi cảm thấy tự hào khi biết em giành được giải thưởng. Nếu mẹ em còn sống, chắc chắn mẹ sẽ rất vui vì em, tôi không kiềm được mà đến đây. Xin lỗi em, Tây Tây.”
Tôi ngượng ngùng: “Anh khách sáo thế làm gì? Tôi rất vinh dự khi được gặp anh. Nhưng… sao anh biết tôi là Tiện Hề Hề? Việc này ngoài người biên tập với ba tôi –”
Phạm Thu Đình: “Tôi đã liên lạc với Giản Vệ Đông để tìm hiểu tình hình của em, tôi luôn quan tâm đến quá trình trưởng thành của em, Tây Tây.”
Càng nghe tôi càng khó hiểu, “Tại sao?”
Phạm Thu Đình: “Đến gặp em đã là phạm quy rồi, tôi không thể nói thêm gì.”
Không hổ danh là lão đại J.
Làm cho người ở lại lo lắng.
Sau khi đưa J đi.
Tôi về suy nghĩ 3 ngày. Cuối cùng phát hiện ra một sự thật khủng khiếp–
Rất có thể Phạm Thu Đình này chính là nguyên nhân khiến ba mẹ tôi bất hòa.
Ông ấy ra nước ngoài năm 18 tuổi. Mẹ tôi có thai tôi không lâu trước khi ông ấy ra nước ngoài.
Mẹ tôi chưa bao giờ ly hôn với ba tôi mà lại nuôi tôi như một bà mẹ đơn thân.
Tôi lớn lên đọc sách của J, mẹ tôi vẫn mua những tác phẩm mới của ông ấy đến khi bà ấy mất.
Tôi, có tài năng thiên phú ở khả năng viết lách.
Ông, một nhà văn thiên tài có tiếng trong giới văn học.
Ông, ăn nhiều không mập.
Me too. (Tôi cũng vậy)
Ông ấy tự kỷ, thích ẩn danh.
Me too too.
Chúng tôi còn thích những thứ giống nhau, sầu riêng, bún ốc, đậu phụ thối TS.
Hai chúng tôi đều thuận tay trái—
Trời ạ.
Không lẽ, tôi là con gái của lão Phạm hàng xóm?
Nghiệp chướng!
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Giản Vệ Đông thật sự chưa bao giờ làm xét nghiệm ADN quan hệ cha con với tôi.
Hơn nữa.
Tôi ỷ vào thân phận con gái ông.
Tiêu của ông bao nhiêu tiền!
200 tỉ cộng với 9.6 tỉ cộng với một hòn đảo.
Tôi có thể lấy cái gì để trả đây?
Kinh khủng nhất là tôi lấy thân phận con gái Giản Vệ Đông kết hôn với Lý Hành.
Bây giờ tôi không phải nữa-
Liệu anh có thay đổi thái độ không?
Càng nghĩ lại càng sợ.
Áp lực lớn đến không muốn gặp ai.
Chứng sợ xã hội tái phát mạnh mẽ.
Tôi đóng gói đồ đạc. Gửi tin nhắn cho Lý Hành: [Đóng cửa sáng tác một tuần, đừng tìm.]
Trốn.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Tôi trốn ở một nhà trọ gần nhà họ Lý.
Chỗ ở không có kết nối internet. Một tuần sau, không ai tìm ra được chỗ tôi ở.
Tôi ở đây chỉ viết tiểu thuyết.
Rồi đêm khuya suy nghĩ về cuộc đời.
Trong nhà trọ có một con Husky to. Lông đen trắng, đôi mắt to xanh biếc, có vẻ là giống thuần chủng.
Chỉ có điều là hơi tự kỷ.
Đầu dựa vào tường, nhìn thấy người vẫn chả thèm nhúc nhích, nhìn rất thương.
Ông chủ nhà trọ nói cậu nhóc chạy trên núi xuống, nửa đêm vô sân trộm gà, đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh, xém tí nữa là bị chủ nhà tưởng là sói mà đánh chết, sau đó mới phát hiện ra là chú chó ngốc nghếch.
Chú chó ngốc này có duyên với tôi.
Dù gì hàng ngày tôi cũng không có việc gì để làm ngoài chuyện viết lách nên cho nó ăn ngon để dụ. Nó rụt rè đi theo tôi về phòng, lúc đầu nó ngủ dưới sàn, hai ngày sau thì nửa đêm nhảy lên giường tôi, cà chớn!
Giường của tao bộ mày muốn ngủ là ngủ hả?
Muốn ngủ, thì cũng phải… tắm rửa sạch sẽ mới được.
Tôi lấy một chậu nước to để ngoài sân tắm cho nó, tắm rửa xong thì cậu nhóc càng đẹp trai hơn.
Ôm nó ngủ trên giường đúng là có thể chữa bệnh.
Tôi ôm nó ngủ mấy đêm, tôi nghĩ thông.
Không phải là con gái Giản Vệ Đông thì sao, từ giờ tôi sẽ là Giản Tây Khê, không phải là con gái hay là vợ của ai, tôi sẽ là chính mình.
Nếu Giản Vệ Đông biết được sự thật này, hối hận vì đã chi quá nhiều tiền cho tôi thì tôi sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền trả nợ cho ông; nếu Lý Hành dám nói lời hối hận, OK, loại đàn ông này, không ly hôn thì còn giữ để ăn tết hay sao?
Dũng cảm lên.
Giản Tây Khê.
Sáng.
Tôi trả phòng.
Khi rời nhà trọ, chú nhóc Husky cúi đầu đi theo tôi.
Tôi nói: “Quay về đi, chị không đưa em đi được đâu.”
Nó giả điếc. Đi theo tôi suốt chặng đường.
Ông chủ xích nó lại, Husky chưa bao giờ kêu tiếng nào lại gào lên thảm thiết, sợi xích giằng lấy cổ nó, kéo giật nó lại làm nó ngã lăn ra rất thảm.
Dù hiện giờ tôi không thể tự lo thân mình nhưng Husky đáng thương quá, tôi bước lại, nói với ông chủ: “Bán con chó này cho tôi đi.”
Ông chủ thở phào vì màn khổ nhục kế này không uổng công, “Không cần tiền, làm ơn mang con chó ngốc này đi đi.”
Husky thè lưỡi, cười với tôi.
Đúng là con chó ngốc.
Nhưng mà chủ của mày cũng là kẻ ngốc.
Đôi chúng ta đúng là định mệnh sinh ra dành cho nhau.
Khi tôi quay về nhà họ Lý, vừa mở cửa, một bóng người lao về phía tôi, suýt hất tung tôi bay lên trời.
Lý Hành ôm chặt lấy tôi: “Lần sau em không được bế quan sáng tác thế này nữa, cmn suýt tí là anh báo cảnh sát.”
Mắt tôi cay sè, Cờ hó đối với tôi rất tốt. Nếu anh nghe những gì tôi nói mà vẫn có thể đối xử tốt với tôi thế này, tôi sẽ tin chắc 100% là anh yêu tôi, không bao giờ nghi ngờ anh.
Sau đó Lý Hành chú ý con chó tôi dẫn về: “Louis?”
Tôi:?
Lý Hành: “Quà sinh nhật của anh mua tặng em chạy mất còn quay về.”
Tôi: Cục cớt.
Nhưng mà chuyện gì với cái tên đầy vẻ cao cấp Louis?
Husky nghe Lý Hành kêu nó là Louis thì lập tức vểnh tai lên, vui vẻ quay vòng vòng.
Thì ra vậy nên tự kỷ. Mọi người trong nhà trọ đều gọi nó là chó ngốc.
Lý Hành: “Nói đi, anh biết em có chuyện.”
Trơiời ơi.
Cờ hó rất hiểu tôi!
Tôi thu hết can đảm.
Tôi nói ra điều đó.
Sau khi nói.
Lý Hành: “Để anh kể em nghe một câu chuyện.”
Tôi: “Được.”
Lý Hành: “Ngày xưa, có một cậu ấm nhà giàu được cha mẹ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tới năm 8 tuổi thì có thêm một em trai.”
Tôi: “Anh nói Lý Khôn?”
Lý Hành: “Im lặng, không được spoil.”
Tôi: “Được được được.”
Lý Hành: “Cậu bé đó càng ngày càng thấy ba mẹ cưng chiều và thân thiết với em trai hơn, nhưng họ không thể hiện rõ điều đó trước mặt cậu. Cậu từng nhìn thấy mẹ hôn em trai, hôn hết lần này tới lần khác, làm như hôn không đủ. Cậu ghen tị, đây là điều mà cậu chưa bao giờ có. Sau khi đi du học, vô tình cậu phát hiện mình là con nuôi, suy sụp tinh thần.”
Tôi hoàn toàn bị câu chuyện thu hút: “Ồ…”
Lý Hành: “Cậu ta trở nên không bình thường, cố tình bắt nạt em trai, ngoài mặt thì nghe theo lời ba mẹ, gánh vác công việc công ty nhưng bên trong lại cố tình gây áp lực cho em trai, ép cậu ta phải nhanh chóng trưởng thành, còn tự biến mình thành một tên nhà giàu ăn chơi phong lưu. Hội đồng quản trị không đồng ý một người ăn chơi như vậy, nhân cơ hội ba bị bệnh nặng phải sửa di chúc, hoàn toàn thoát ly khỏi gia đình. Em trai cậu ta thành công được đẩy lên vị trí thừa kế, cũng hoàn thành mong muốn của mình—”
Tôi chợt hiểu tại sao Lý Khôn lại hành động như vậy, “So với việc bị người ta cướp hết đi mọi thứ thì giơ tay nhường lại thì có thể diện hơn?”
Lý Hành: “Em cho rằng như thế thích hợp hơn?”
Tôi thật sự đồng tình với cách làm của Lý Khôn: “Em nghĩ thà làm vậy còn hơn ngồi yên chờ chết, dù gì cũng chết đẹp hơn.”
Lý Hành: “Được.”
Tôi bình tĩnh lạ thường, gọi điện thoại cho Giản Vệ Đông: “Ba.”
Giản Vệ Đông: “Tây Tây, Phạm Thu Đình có tìm con không?”
Tôi: “Dạ có.”
Giản Vệ Đông: “Con biết mọi thứ?”
Cmn.
Hóa ra là thật…
Tôi: “Dạ.”
Giản Vệ Đông: “Tây Tây, chuyện người lớn không liên quan gì đến bọn trẻ tụi con. Ba vẫn luôn yêu con. Con là đứa con gái bé nhỏ, cục cưng của ba, con gái ngoan, đúng không?”
Tôi khụt khịt: “Vậy ba rút 200 tỉ về trước, phần còn lại con sẽ trả cho ba.”
Giản Vệ Đông: “Không cần như thế, không cần như thế, Tây Tây…”
Nói qua nói lại mấy câu, Giản Vệ Đông bảo tôi bình tĩnh, nói chuyện tiền bạc sau.
Nhưng tôi nói với Lý Hành là tôi khăng khăng như vậy vì tôi không phải là con gái của ông ấy, không có tư cách để phung phí tiền bạc của ông, mà cũng đâu phải mấy tệ mấy ngàn. Lý Hành nói: “Ừ, anh đồng ý với suy nghĩ của em. Em chắc chắn mình không phải là con gái Giản Vệ Đông?”
Tôi: “Chắc chắn.”
Lý Hành lấy điện thoại ra: “Tốt.”
Tôi: “Anh muốn làm gì?”
Lý Hành: “Liên hệ với luật sư.”
Tôi:!!!
Lý Hành: “Ly hôn, ly hôn ngay.”
Không ngờ anh lại chó chết như vậy! Đánh chết anh!!! Louis, cắn chết anh ta cho tao!|
Lý Hành bị Louis và tôi đuổi theo một hồi lâu, cuối cùng cười haha ngã lên ghế sofa, một tay ôm lấy tôi, tay kia ôm Louis, “Anh muốn luật sư giúp anh công chứng, dù tương lai có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu Lý Hành chủ động đề nghị ly hôn thì phải tay trắng ra khỏi nhà, tài sản chung của hai vợ chồng không được đụng tới một xu.”
Tôi: …
Nước mắt lưng tròng.
Cờ hó.
Nếu tôi còn nghi ngờ anh không yêu tôi lần nào nữa thì tôi là con chó.
Chồng tôi là người rất bản lĩnh.
Chỉ mấy ngày đã gom đủ 10 tỉ, dẫn tôi mang tiền về nhà.
Giản Vệ Đông: “Con làm vậy là ý gì?”
Tôi: “Ba, dù ba là người tốt nhưng con không thể lợi dụng ba được. Dù gì thì mẹ cũng đã phụ lòng ba, con không phải là con ruột—”
Giản Vệ Đông: “Đánh rắm! Phóng cmn cái rắm gì vậy chứ!”
Tôi:???
Giản Vệ Đông: “Phạm Thu Đình nói?”
Tôi: “Con đoán vậy.”
Giản Vệ Đông: “Con là con ruột của ta!”
Giản Vệ Đông lấy giấy xét nghiệm ADN ra. Vừa sinh tôi ra thì mẹ đã đưa Giản Vệ Đông đi làm xét nghiệm, tôi thật sự là con gái ruột của ông.
Giản Vệ Đông nói: “Hồi đó, mẹ con rất hâm mộ tiểu thuyết của J, nhưng lúc đó J rất nghèo, mẹ con giúp đỡ cậu ta. Quan hệ hai người rất tốt, là bụng dạ ba hẹp hòi nên nghi ngờ mẹ con với cậu ta. Mẹ con tính tình nóng nảy, tức giận mang con bỏ đi, bao nhiêu năm trời không tha lỗi cho ba. Là do ba sai, ba không tin nghi ngờ bà ấy.”
Tôi: Giận một chút có sai không?
Giản Vệ Đông: “Chuyện của người lớn không liên quan tới trẻ con, con có thể tha thứ cho ba không? Vẫn là cục cưng của ba chứ?”
Tôi: “Hừm, hiện tại thì không muốn làm cục cưng của ba.”
Sau đó.
Tôi nhìn thấy Lý Hành bên cạnh đang thầm thở ra nhẹ nhõm.
Tôi: Ý anh là gì!
Anh yêu tôi hay yêu tiền của tôi?
Gâu gâu!