TẦN NINH PHẤN ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu trời quang đãng xanh biếc, vạn dặm không mây.

Mặt biển mênh mông vô bờ, phân tán linh tinh vài hòn đảo nhỏ, hoặc cây cỏ xanh um, hoặc cát vụn trải rộng. Đá ngầm hình dạng khác nhau, tựa như bức tường màu đen ngăn cách lục địa cùng nước biển, mặc cho gió biển thổi quét, sóng biển cọ rửa, vẫn đứng thẳng như cũ.

Đàn cá màu bạc tụ tập, vờn quanh rìa đảo, tạo thành sợi đai màu tối.

Cá heo màu xám bay vọt lên, dáng người hình giọt nước, vây lưng bóng loáng, vạch qua một đường hình cung dài giữa không trung.

Bọt nước vẩy ra, mặt biển cuộn lên từng đợt sóng bạc, dự báo Thao Thiết thịnh yến(1) sắp đến.

Bên bờ biển, trên đá ngầm lởm chởm, Tần Ninh ôm đầu gối ngồi ngốc.

Đỉnh đầu mây đen, tràn đầy bi tráng.

Nước biển vỗ vào đá ngầm, phát ra từng đợt nổ vang.

Không biết qua bao lâu, Tần Ninh mạnh đứng lên, bước đi đến bên cạnh đá ngầm, hít sâu một hơi, bay người lên, mặt hướng xuống biển rơi tự do.

Một đám cá voi mũi nhọn đi ngang qua, thân thể to lớn nhô ra khỏi mặt biển, cột nước phun lên cao, ngưng tụ thành một bức tường nước, trì hoãn tốc độ rơi xuống của Tần Ninh, làm cho cậu dừng lại giữa không trung.

Không chờ tường nước sụp đổ, ba đàn cá heo đuổi theo đến.

Cá heo con trong đội ngũ ham chơi, phát hiện vật thể không xác định giữa không trung, tranh nhau nhảy lên, phun ra một đám bọt nước, thuận tiện quay người ba trăm sáu mươi độ trên không trung, vây đuôi đánh ngay chính diện.

Dưới tác dụng của các loại lực, bạn Tần nào đó giống như diều đứt dây, bay qua mặt biển, lướt qua đá ngầm, rầm một tiếng đập trên bờ cát.

Tứ chi mở ra, mặt chấm đất trước.

Trong biển, càng ngày càng nhiều kẻ săn mồi tham gia, đàn cá bị phân chia thành vài đoàn, đưa mắt nhìn ra xa xa, bọt sóng quay cuồng, rậm rạp đồ sộ.

Kỳ quái là, cá heo, cá voi, thậm chí cá mập lục tục đi đến, chỉ duy nhất không thấy một con chim biển.

Trên bờ cát, Tần Ninh ngẩng đầu, treo hai dòng máu mũi, phun phì phì ra hai miệng cát mịn. Gian nan lật người, nhìn lên bầu trời, bùng phát bi phẫn.

“Tặc lão thiên(2), chơi tôi đúng không?!”

Không phải bạn Tần nào đó phát điên, thật sự là bị ép đến đường cùng. Bất luận là ai, có cảnh ngộ như cậu, muốn không tan vỡ cũng khó.

Tốt nghiệp đại học, vất vả lắm mới tìm được một công tác thích hợp với chuyện nghiệp, cần cù chăm chỉ công tác ba tháng, ký được một đơn hàng lớn, tổng phải chúc mừng một chút.

Kết quả quá mức vui vẻ, uống rượu quá liều, say không dậy nổi, trực tiếp xuyên việt.

Đối mặt đường phố nhà cổ xa lạ, dại ra hai giây, Tần Ninh nhận.

Xuyên thì xuyên thôi, chỉ cần chịu cố gắng, luôn luôn có thể tiếp tục sống.

Dựa vào tri thức tương lai, dùng thân phận dân bản xứ, lăn lộn ấm no không thành vấn đề. Vận khí tốt mà nói, nâng cao một bước, sải bước hướng về phía tiểu khang(3) cũng không phải là không có khả năng.

Vấn đề là, không đợi cậu làm ra chút thành tích, trên đường vấp ngã một lần, đập vỡ đầu, chẳng biết tại sao lại xuyên việt!

Nhà giàu có, cuộc sống xa hoa, Hoàn mập Yến gầy(4), thúy hương vờn quanh.

Tần Ninh suýt nữa chống nạnh mà cười.

Kết quả vui quá hóa buồn, mở mắt chưa được hai tháng, xương cá mắc họng, chớp mắt, tiếp tục người trên đường “xuyên”.

Nhất định phải nói rõ, cậu không phải bị xương cá hóc chết, mà là lúc uống dấm chua bị một ngụm sặc chết.

Hai lần “chết oan”, Tần Ninh sinh ra cảnh giác. Nề hà ông trời tùy hứng, rơi vào hố còn muốn đi ra? Nằm mơ!

Kết quả là, ba xuyên bốn xuyên không tính nhiều, năm xuyên sáu xuyên là bình thường, bảy xuyên tám xuyên… Cuộc đời gian nan, đầy bụng xót xa.

Vung chân chạy vội trên xuyên việt đại đạo, Tần Ninh nước mắt bay ngang.

Ngoài ý muốn chết bệnh thì cũng thôi, trực tiếp nhảy dù xuống chiến trường là chuyện gì xảy ra?

Nhảy dù chiến trường còn chưa xong, sinh gặp loạn lạc, cướp nước cướp ngựa cướp đường các loại đánh, chịu dao nhỏ vô số kể. Còn có một lần xuyên đến tận thế, tỉnh lại chính là zombie, bị người đao bổ rìu chém, chết không nhắm mắt, kia mới gọi thê thảm.

Kiếp sống xuyên việt như vậy, đừng nói khí phách trắc lậu, đi lên đỉnh cao nhân sinh, thọ chung chính tẩm đều là thần thoại trong truyền thuyết.

Tổng kết lại, nghề xuyên việt này, quả nhiên là muốn mạng người.

Cái gì bánh rơi từ trên trời xuống, rễ cỏ phản kích, đều là lừa người!

Không cứ như vậy hắc hóa(5), đi lên con đường phản xã hội, Tần Ninh đều vạn phần bội phục bản thân mình.

Lần thứ mười mở mắt, nhìn hai mặt trời trên không trung, sau khi bi phẫn thật lâu, Tần Ninh rốt cuộc triệt để hiểu ra: dù sao đều là chết, cùng với chờ bị ông trời hố chết, không bằng tự mình đến.

Sống không được, còn chết không thành?!

Tham khảo kinh nghiệm kiếp trước, nhảy xuống biển là lựa chọn hàng đầu.

Vượt quá khoảng cách nhất định, mặt nước có thể so với tấm thép. Nhảy xuống, trăm phần trăm xương gãy nát, chết nhanh giải quyết nhanh không thành vấn đề.

Hạ quyết tâm, Tần Ninh tay không leo núi, nhớ lại quá khứ bi đát, ý muốn chết trở nên kiên định, dứt khoát thả người nhảy một cái.

Nhưng mà, cậu quên, ông trời muốn hố người, tuyệt sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Đấu tranh vận mệnh, tự mình kết thúc?

Nghĩ thật hay!

Xoa máu mũi đi, Tần Ninh hốc mắt phát chua, giống như cảm nhận được ác ý của toàn thế giới.

Sống không dễ, chết cũng khó, có còn thiên lý không chứ!

Bi phẫn đến mức tận cùng, Tần Ninh triệt để bùng nổ, nhìn trời gào to, từ ngữ kinh điển liên tiếp ra khỏi miệng, không một câu lặp lại. Tới khi mặt trời lặn về tây, đàn cá tứ tán, mặt biển bình tĩnh lại, cổ họng khô đến bốc hơi, bụng bắt đầu nổ vang.

“Cho dù chết, cũng phải làm quỷ chết no.”

Thử qua quá nhiều kiểu chết, chết đói tuyệt đối không được.

Hạ quyết tâm, Tần Ninh lưu loát đứng dậy, hoạt động tứ chi một chút, bước ra hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

Không đúng!

Dựa theo lẽ thường, trải qua cú ngã lúc trước, không có bán thân bất toại, cũng phải gãy mấy cái xương.

Kết quả thì sao?

Toàn thân trên dưới, không có bất cứ dấu hiệu gãy xương, trừ chảy chút máu mũi ra, thậm chí không cảm thấy đau đớn.

“Quái.”

Tần Ninh mở hai tay, năm ngón tay khép mở, lại sờ sờ hai bên xương sườn, đầu đầy mờ mịt.

Tầm mắt quay về phía mặt biển, đột nhiên nhớ lại, cá heo đập bay mình, kích thước hình như có chút lớn. Theo tiêu chuẩn trái đất, có thể so với cá mập trắng trưởng thành. Mấy con cá voi mũi nhọn đi ngang qua càng giống bị bệnh khổng lồ, hình thể có thể so với cá voi xanh. Càng kỳ quái là, chung quanh hải đảo, trừ đàn cá, lại không nhìn thấy được nửa con chim biển.

Nghĩ không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa.

Rời khỏi bờ cát, Tần Ninh tìm kiếm dọc theo rìa ngoài rừng cây trên đảo.

Vận khí coi như không tệ, không đi bao nhiêu xa liền nhặt được vài cành cây khô. Ước lượng trọng lượng, mài trên đá ngầm đến sắc bén, chế thành trường mâu thô sơ.

Mặt trời chiều ngả về tây, mặt biển một mảnh màu vỏ quýt.

Gió biển càng lạnh, Tần Ninh xách trường mâu đi vào trong nước. Bắt mấy con cá biển, tốt xấu đối phó một bữa.

Tìm chết, cũng là cần sức lực.

Sóng biển xô lên bờ cát, phủ lên bàn chân.

Không đến hai giây, Tần Ninh gào một tiếng nhảy lên, cúi người, dùng sức xoa xoa ngón chân, lạnh đến mức răng nanh run lên.

Đây đâu phải là nước biển, rõ ràng là sông băng!

Chẳng bao lâu, mặt trời hoàn toàn chìm vào đường chân trời, một tia nắng ấm cuối cùng biến mất.

Trăng rằm vẩy ánh sáng lạnh, màn sao lấp lóe, thắp sáng bầu trời đêm.

Mặt biển nhuộm tia sáng bạc, giống như có ngọc thạch ngâm dưới đáy biển, hòa lẫn với ánh sao.

Cảnh đẹp khó gặp, Tần Ninh lại không có tâm tình thưởng thức, ngược lại chân mày nhíu chặt, gắt gao nhìn chằm chằm dưới chân, sinh ra dự cảm không ổn. Bản năng thúc giục cậu nhanh chóng lui về phía sau, nấp sau một tảng đá ngầm.

Lặng lẽ đợi một lúc lâu, bốn phía vẫn bình tĩnh như trước, còn cho rằng mình quá nhạy cảm, biến cố đột nhiên xảy ra.

Dọc theo đường ven biển, từng cái từng cái gò cát thong thả phồng lên, lớn đến hơn mười mét, nhỏ đến hai ba mét, giống như một đám pháo đài di động.

Cát mịn chảy xuôi, chỉ chốc lát đã hình thành từng đường thác nước.

Thấy rõ “gò cát” là cái gì, tim Tần Ninh đập nhanh hơn.

Giáp xác hình thoi, tám cái chân dài, hai cái càng lớn, cua?!

Ở trước mặt những cự vô bá này, cua hoàng đế chỉ có thể so với tôm nhỏ, thật sự không đủ nhìn.

Cự giải(6) giống như không phát hiện Tần Ninh.

Rời khỏi động cát, cua cái màu đỏ sậm thành đàn tràn ra mặt biển, cua đực màu xám xanh khua khoẳng hai cái càng lớn, hai hai từng đôi chém giết.

Càng lớn tự chống lẫn nhau, phát ra tiếng vang két két. Đập lên đá ngầm, lập tức đá vụn bắn tung tóe.

Sau khi chiến đấu kết thúc, người thắng theo đuôi cua cái vênh váo tự đắc rời đi, kẻ thua ngửa xác lật người, miệng sùi bọt mép, sống không thể yêu.

Bên cạnh bờ biển giống như trải qua cơn lốc, một mảnh hỗn loạn.

Tần Ninh nắm chặt trường mâu, xác định ở lại đều là binh tàn tướng bại, mỗi con đều bị thương thiếu chân, nuốt nuốt nước miếng, dũng khí phồng lên, đi ra khỏi chỗ ẩn náu.

Kích thước lớn như vậy, trong vỏ nhất định tương đối no đủ, hương vị cũng nhất định không tệ…

Cho dù mất đi sức chiến đấu, hình thể của cự giải cũng là uy hiếp.

Tần Ninh không dám khiêu chiến “tráng hán”, so sánh nhiều lần, chọn một mục tiêu không đến hai mét, cách xa quần thể.

Lý do cẩn thận, Tần Ninh nắm một nắm cát mịn lên, thuận gió hất đi.

Cự giải lật xác trước, đa số đều không còn sức đánh tiếp. Phát hiện động tĩnh, không tìm kiếm người đến, ngược lại dùng tốc độ cực nhanh lật người lại, kéo chân gãy nấp về trong cát.

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.

Chạy trước.

Cự giải bị Tần Ninh chọn trúng, rõ ràng thương thế quá nặng, hai cái càng lớn không còn, tám cái chân cũng ít đi một nửa. Bất luận lật người hay đào cát, đều lấy thất bại chấm dứt. Thử di chuyển, nề hà bốn cái chân không nghe chỉ huy, khoảng cách với bầy đàn càng ngày càng xa.

Thấy thế, Tần Ninh liếm liếm môi, muốn tiết kiệm chút sức lực, đợi con mồi chui đầu vào lưới.

Đáng tiếc trời không toại lòng người, mặt biển dậy sóng, cự giải xuống nước dường như muốn vòng lại.

Tần Ninh biết, không thể tiếp tục đợi.

Đè thấp thân thể, lặng yên không một tiếng động đến gần con mồi. Hai bên cách nhau không đến năm mét, chân dài cất bước, đẩy nhanh tốc độ, giơ trường mâu xông thẳng qua.

Gió thổi tóc đen bung lên, khuôn mặt tuấn tú nhuộm sát khí.

Cự giải đáng thương không kịp phản ứng, đã bị mũi mâu sắc bén chọc mù mắt trái.

Ỷ vào con mồi không thể lật người, Tần Ninh dứt khoát nhảy lên bụng cua, liều mạng trường mâu bị gãy, bả vai cánh tay lưu lại mất vết thương, tranh thủ trước khi đàn cua lên bờ, kết thúc trận chiến đấu này.

Sau đó kéo chân cua, kéo con mồi ra xa.

Cự giải rất nặng, Tần Ninh thở hổn hển, trong lồng ngực giống như có ống bễ đang chạy. Trong lúc hoạt động, mồ hôi chảy qua miệng vết thương, đau rát.

Thật nên may mắn, xuyên việt chín lần, lần thứ bảy chính là thế giới nguyên thủy. Tuy rằng không sống được mấy năm, tốt xấu học được thủ đoạn sinh tồn. Bẳng không, con mồi đặt ở trước mắt, cũng là không thể nào xuống tay.

Kéo con mồi đến sau một đoạn gỗ đổ ngang, Tần Ninh rốt cuộc dừng lại.

Nghỉ ngơi một chút, bình ổn hô hấp, lau mồ hôi trên mặt đi, cạy xác cua đã vỡ tan ra, xé má cua, móc ra khối thịt cua lớn.

Ăn vào có hỏng bụng hay không, Tần Ninh hoàn toàn không để ý.

Dù sao sớm muộn gì cũng chết, quản mấy cái này làm gì.

Thịt cự giải vào miệng liền tan, không có một chút mùi tanh, còn mang theo một mùi thơm nhẹ, đặc biệt ngọt lành. Từ thực quản trượt vào trong dạ dày, giống như có năng lượng chảy vào tứ chi bách hải, quét sạch mệt mỏi, vết thương trên cánh tay lại bắt đầu kết vảy.

Sau ngạc nhiên ngắn ngủi, Tần Ninh mừng rỡ, cả người chôn vào xác cua, bắt đầu ngấu nghiến.

Đào rỗng thân cua, đập chân cua ra, ăn đến bụng tròn xoe, mới coi như thấy mĩ mãn.

Ợ một cái, đang định rời đi, bỗng nhiên phát hiện dạ dày cua có cổ quái.

Lòng tò mò cho phép, Tần Ninh đưa trường mâu, lấy vật lạ ra, là một cái vòng tay phong cách cổ xưa.

Thân vòng rộng hai ngón tay, giống như ngọc lại không phải ngọc, điêu khắc hoa văn kỳ quái.

Nhìn qua, đường vân cực kỳ lộn xộn, căn bản không lọt mắt. Chăm chú nhìn vào, lại trong loạn có trật tự, càng sinh ra ảo giác, hoa văn trên vòng đang chậm rãi lưu động, giống như có mạng sống.

Không tự chủ được, Tần Ninh giơ hắc trạc(7) lên, nhìn thật lâu.

Tầm mắt di chuyển theo hoa văn, tâm thần bị lôi kéo, ý thức trở nên mơ hồ.

Không tốt!

Tần Ninh thầm nói không ổn, dùng sức cắn môi, muốn ném vòng tay đi.

Không ngờ, hắc trạc dính vào lòng bàn tay, thật sự là ném không ra.

Hoa văn chiếu ánh trăng, thân vòng phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Giây lát chia thành nghìn vạn tia sáng, đem Tần Ninh cùng xác cua đồng thời bao bọc bên trong.

Trăng rằm trốn sau đám mây, ánh sáng trắng lại càng mãnh liệt, hình thành một quang cầu(8), thong thả lên cao, giống như một mặt trời nho nhỏ.

Cự giải vừa lên bờ, gặp phải cảnh này, hoảng sợ, vội vàng chen lấn, lại thành đàn lui về trong biển.

Trung tâm ánh sáng, Tần Ninh nhắm chặt hai mắt, chân mày nhăn thành chữ xuyên(9), giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống, toàn thân trên dưới giống như bị nước rửa.

Ở chung quanh cậu, vô số điểm sáng lóe lóe, kéo ra đuôi lửa màu trắng.

Sáng tối giao thoa, điểm sáng dung hợp, hư ảnh cánh cửa lớn nhỏ không đồng nhất hiện lên.

Sau cánh cửa, ký hiệu cổ quái chậm rãi lưu động, lúc sáng lúc tối.

Hằng tinh sinh thành, hành tinh đi vòng, tuệ tinh bay qua, đoàn đoàn tinh vân quấn quanh, sinh thành vũ trụ.

Không biết qua bao lâu sau, hư ảnh tiêu tán, điểm sáng tiến thêm một bước dung hợp, tụ thành một luồng, xông vào trong đầu Tần Ninh.

Lượng tin tức cực lớn nháy mắt dũng mãnh tràn vào, giống như ngôi sao nổ tung.

Hai mắt Tần Ninh nổi lên tơ máu, đau đớn quay cuồng. Vài hơi thở sau, rốt cuộc kêu thảm thiết một tiếng, không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.

Trên hải đảo, tia sáng trắng yếu bớt, quang cầu biến mất.

Cự giải cẩn thận dè chừng lên bờ, nhanh chóng chui vào trong cát.

Tần Ninh rơi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không có nửa điểm huyết sắc, chỉ có hô hấp mỏng manh tỏ rõ cậu còn sống.

(1) Thao Thiết thịnh yến: rất nhiều món ăn ngon tụ tập

(2) Tặc lão thiên: một câu chửi

(3) Tiểu khang: gia đình khá giả

(4) Hoàn mập Yến gầy: chỉ con gái nhiều vẻ, đều có vẻ đẹp riêng

(5) Hắc hóa: đại thể tiếp cận tan vỡ đồi bại, nhưng mức độ còn nhẹ, chỉ xấu xa về tinh thần, đơn giản mà nói là cắt thành tính cách âm u

(6) Cự giải: con cua khổng lồ

(7) Hắc trạc: vòng tay màu đen, trong truyện dùng từ “trạc” cho vòng tay thời không, sau này còn sẽ xuất hiện các màu sắc khác nữa, cho tiện phân biệt thì Lyl sẽ dùng nguyên Hán Việt, nếu ko cái gì cũng vòng vòng vòng, mn sẽ ko biết đang nói đến cái gì =))

(8) Quang cầu: cầu: quả cầu/hình cầu; quang cầu: quả cầu ánh sáng hoặc là quầng ánh sáng hình cầu. Sau này các loại có liên quan đến cầu như hỏa cầu, thủy cầu và vân vân đều sẽ giữ nguyên, cảm giác đọc như vậy thuận hơn, mà có nhiều chỗ dịch ra cũng ko hay

(9) Chữ xuyên: 川

Cá voi mũi nhọn:



Cá voi xanh:



Cua hoàng đế:



Má cua:

Bình luận

Truyện đang đọc