TẦN NINH PHẤN ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách quay về trường còn ba ngày, hạm đội đến thành chính.

Bởi vì gặp phải đai vẫn thạch, chọn dùng điểm nhảy thời không mới, thời gian đi về kéo dài, muộn hơn tròn hai ngày so với dự tính.

Từ mấy ngày trước, Hắc Minh Hồng Tường đã kết bạn đến trạm hàng không, xác nhận ba chim phượng nhỏ đã trở về hay chưa. Mỗi lần đều là tràn ngập hi vọng mà đến, vẻ mặt thất vọng mà về.

Cuối cùng, tiếng động cơ cực lớn phá vỡ trời cao.

Tinh hạm giảm tốc độ, xuyên qua tầng khí quyển, lái vào trạm không gian.

Bến tàu mở ra, chiến hạm vận tải hạ cánh đầu tiên, thứ hai là chiến hạm hộ vệ, cuối cùng mới là chiến hạm tuần tra khổng lồ.

Thân hạm hình giọt nước, hai bên bao phủ đồ đằng phượng hoàng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh ánh bạc rực rỡ.

Tinh hạm bay vào bến tàu, mái vòm từ từ khép lại.

Vách tường kim loại bốn phía sáng lên ánh đèn, lối đi cao đến mái vòm mở ra. Hai hắc nhạn nhỏ đã sớm ở bên ngoài, kiễng chân chờ đợi.

Ầm!

Trong âm thanh ầm ĩ, bên dưới thân hạm xuất hiện giá đỡ, khảm vào rãnh kim loại.

Đèn chỉ thị tắt, cửa khoang lục tục mở ra.

Các đội quan an toàn ô điêu đi ra, sau đó là hắc nhạn và tuyết nhạn.

Cuồng điêu và thiên nga hơi chậm hơn một bước, trong tay mỗi người đều cầm ít nhất hai máy ghi chép. Lúc đi ra cửa khoang, còn đang tranh cãi không ngớt.

Ba người Tần Ninh đi theo bên cạnh Bạch Hử, chớp mắt lộ mặt, bên tai lập tức truyền đến tiếng gọi: “Tần Ninh, Bạch Lam, Bạch Hi!”

Nhìn về phía nguồn âm thanh, Hắc Minh và Hồng Tường đang dùng sức vẫy tay.

“Đi thôi.”

Vai bị vỗ nhẹ một cái, ngón tay thon dài chải qua đuôi tóc, mang theo ôn nhu Tần Ninh đã thành thói quen.

“Ta có việc cần xử lý, sau đó Bạch Thanh sẽ đưa các em quay về miệng núi lửa.”

Dứt lời, Bạch Hử cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Tần Ninh.

Nhân viên trên hạm đều đã thấy nhưng không thể trách. Nửa đoạn sau hành trình, cảnh tượng tương tự hầu như diễn ra mỗi ngày.

Đa số nhân viên nghênh đón lại cằm rơi xuống đất. Xoa xoa con mắt, vẫn là không thể tin được.

Kia là Bạch chủ?

Hai hắc nhạn nhỏ không bao nhiêu ngạc nhiên.

Tần Ninh được Bạch chủ nuôi, thân mật một chút không phải rất bình thường sao? Bọn họ cũng thường được cha mẹ hôn, đều không cảm thấy thế nào.

“Các cậu cuối cùng cũng về!”

Nhóm người xuyên qua hành lang, leo lên cầu thang lên xuống, Hắc Minh nói: “Thế nào, tinh cầu nguyên thủy thật sự phát nổ?”

“Không phải tinh cầu phát nổ, là núi lửa phun trào.” Bạch Lam sửa đúng.

“Không khác nhau bao nhiêu.” Hắc Minh vẫy vẫy tay, tiếp tục nói, “Mình và Hồng Tường cược, cảnh tượng nhất định rất đồ sộ. Tuyết Sam và Lật Dương biết chuyện này xong, cũng đều ngóng trông các cậu trở về.”

“Đáng tiếc bọn họ đều ở sân huấn luyện, không thể đến đón các cậu.”

“Sân huấn luyện?” Tần Ninh nâng mi, “Không phải còn chưa về TSo?”

“Đừng nói nữa.” Hắc Minh gãi gãi đầu, buồn bực nói, “Tất cả mọi người nói, mấy hôm nay còn khó sống hơn lúc ở trường.”

“Làm sao?”

“Mình với Hồng Tường còn đỡ, chỉ là mỗi ngày luyện tập lặn nước, hoàn thành huấn luyện còn có thể vớt sò ốc. Lật Dương thì thảm.” Hắc Minh nhìn về phía Hồng Tường, tìm kiếm ủng hộ, “Đúng không, Hồng Tường?”

“Đúng.” Hiếm khi Hồng Tường không phản đối Hắc Minh, nói với ba người Tần Ninh, “Sau khi các cậu đi, đám Lật Dương mỗi ngày đều ở sân huấn luyện, trừ ăn cơm ngủ nghỉ, từ sáng đến tối đều đang huấn luyện.”

“Nhận huấn luyện của trưởng bối?” Tần Ninh nói, “Nếu là chuyện này, mình cũng biết đại khái.”

Lúc ở trên hạm, Bạch Thanh từng nói về rất nhiều thử thách chim non cần vượt qua, trong đó bao gồm chuyện này.

Cậu và Bạch Lam Bạch Hi nhất trí quyết định, lợi dụng ba ngày còn lại, huấn luyện chung với các chim non.

Ra trận mới mài gươm, không sắc cũng sáng.

Vì thi đạt được thành tích, bọn họ mới có thể khiêu chiến giảng viên. Nếu các trận đều thua, khiêu chiến căn bản không có ý nghĩa, vẫn sẽ bị treo như thường.

“Huấn luyện của trưởng bối ngược lại không đáng nói.” Hắc Minh và Hồng Tường nhìn nhau, “Bọn họ là cả ngày bị các anh chị xử lý.”

Gì?

Xử lý?

“Thời gian huấn luyện chim non, cha mẹ và trưởng bối rất ít khi đích thân ra sân, đều là các ổ anh chị trước động thủ.” Hồng Tường giải thích, “Không nói đến người khác, Lật Dương mỗi ngày đều bị dẫn đến sân huấn luyện, ngày hôm sau còn phải tiếp tục chiến đấu.”

“Đúng vậy.” Hắc Minh phụ họa, “Chiến trường của hắc nhạn rất ít ở đất liền, nói cách khác, bọn mình cũng sắp xui xẻo.”

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu?” Tần Ninh nuốt ngụm nước miếng.

“Đến mức!”

Hai hắc nhạn đồng thanh, động tác cũng đều nhịp.

Ba con chim phượng nhỏ im lặng hai giây, Tần Ninh còn đỡ, hai thiên nga nhỏ sắc mặt đều hơi thay đổi.

Tần Ninh chỉ có một mình, có đồng tộc hay không còn không biết. Đương nhiên sẽ không gặp phải “phiền não” như vậy.

Bạch Lam và Bạch Hi lại không phải.

Nhớ đến các anh chị cười đến xinh đẹp, đánh nhau càng hấp dẫn, đồng thời run cả người.

Dưới đáy cầu thang lên xuống, cửa kim loại mở ra.

Vài con tín thiên ông và khôi nhạn đã đang chờ, nhân thời gian rảnh rỗi chải vuốt bộ lông.

“Các cậu mệt không?” Hắc Minh đi đến bên cạnh khôi nhạn, vuốt ve lông vũ trên cổ chúng, “Nếu không vội nghỉ ngơi, có muốn ra bờ biển với bọn mình không?”

“Bọn mình tìm được rất nhiều loại sò ốc ở bờ biển, đều ăn rất ngon.” Hồng Tường bổ sung, “Huấn luyện hôm nay kết thúc, mọi người đều ra biển chơi. Nếu bây giờ đi qua, có thể cùng nhau liên hoan.”

Nhớ lại mùi vị tươi ngon của sò biển, ba phượng hoàng nhỏ đều không nhịn được nuốt nước miếng.

“Có đi không?”

“Đi.”

Muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng được, sự mê hoặc của thức ăn càng khó chống cự.

Biết ba người muốn ra bờ biển, Bạch Thanh không nói gì. Chờ bọn họ bay lên tín thiên ông, mới mở máy truyền tin, báo cáo tình huống với Bạch Hử.

“Bạch chủ, có gọi Bạch Nham qua không?”

“Không cần, Hắc Loan ở cạnh biển, mọi người cẩn thận một chút là được.”

“Vâng.”

Bạch Hử đang nói chuyện với vũ hoàng, không muốn bị người biết quá nhiều, đơn giản bàn giao hai câu, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Bên kia màn hình, vũ hoàng vẻ mặt tò mò.

“Trong chim non anh ta nói, có phải có con ngài nuôi kia không? Ta nghe Giác Thanh nói, con chim non kia là thân tộc của ngài?”

“Đúng vậy.” Bạch Hử không phủ nhận.

“Nhạc trạc thuần huyết thống, hay là một phần máu lai.”

“Điều này rất quan trọng?” Bạch Hử nhíu mày, dứt khoát đổi đề tài, “Bệ hạ liên hệ ta, hẳn là vì chuyện thiết lập nơi dừng chân của tinh thành?”

“Thật là keo kiệt!” Vũ hoàng bĩu môi.

Bạch Hử càng tránh, cô càng cảm thấy tò mò. Nhưng mà, xem thiên nga bảo bối con nhạc trạc kia như vậy, hỏi nhiều trăm phần trăm sẽ rước lấy chán ghét.

Cô còn muốn thoái vị sớm một chút, chọc giận Bạch Hử bây giờ không có bao nhiêu lợi ích. Vạn nhất đối phương kéo dài không gật đầu, có đến ngày thọ chung chính tẩm, cô cũng đừng hòng rời khỏi vương thành.

Không cần làm cái gì, chỉ dựa vào tuổi thọ cũng có thể nấu chết cô.

Khụ một tiếng, vũ hoàng chỉnh lại vẻ mặt.

“Chuyện thiết lập nơi dừng chân, nghị viện còn chưa thảo luận xong. Chẳng qua, chuyện núi lửa không thành vấn đề.”

Thành Vũ thiết lập nơi dừng chân, tinh thành khác sẽ không chỉ đứng nhìn, không mảy may động tâm.

Kết quả cuối cùng, tám chín phần mười sẽ phù hợp tâm ý của vũ hoàng.

“Thành Vũ có thể phái người đến bất cứ lúc nào.”

“Cư dân phụ cận núi lửa có dị nghị gì không?”

“Đương nhiên không có.” Vũ hoàng như đinh đóng cột, thậm chí lộ ra nụ cười, “Núi lửa cách một thời gian lại sẽ phun trào, mấy năm gần đây càng ngày càng thường xuyên. Người ở nơi này đã muốn dọn đi từ lâu, chỉ là vẫn không có cơ hội.”

Bạch Hử gật đầu, mười ngón đan xen, tùy ý đặt trên đùi. Tóc bạc phủ trên đầu vai, lộ ra sự hoa quý khó tả.

“Trong thành có nơi sắp xếp?”

“Tạm thời coi như đầy đủ. Qua một thời gian nữa nhất định phải xây dựng thêm.”

Vũ hoàng cố gắng khống chế bản thân, đừng có nhìn chằm chằm vào con thiên nga này.

Thân là một con chim mái, thật lòng không có chút sức đề kháng với lông vũ xinh đẹp.

“Phương án xây dựng thêm thế nào, có ai đưa ra yêu cầu gì không?”

“Thật đúng là có một người.” Vũ hoàng trầm ngâm chốc lát, nói, “Cậu ta muốn tham khảo di tích cạnh núi lửa, tiến hành xây dựng lại khu cư trú trong thành.”

“A?” Bạch Hử có chút ngạc nhiên, hỏi, “Là ai?”

“Là một bạch chuẩn.”

“Bạch chuẩn?” Bạch Hử nghĩ nghĩ, “Là con chủ trương thăm dò di tích kia? Ta nhớ hẳn là thành viên nghị viện.”

“Ngài nói là ông nội cậu ta. Một trăm ba mươi năm trước, gia tộc bọn họ bị hắc ưng gạt bỏ, đã rời khỏi nghị viện chủ thành.”

“Hình như chưa qua bao lâu.” Bạch Hử gõ gõ ngón tay, vẻ mặt có vài phần tiếc nuối, “Nếu con bạch chuẩn kia còn sống, ta ngược lại muốn gặp cậu ta một lần.”

“…”

“Bệ hạ?”

Vũ hoàng giận dữ quay đầu.

Thảo luận vấn đề tuổi tác với thiên nga, tuyệt đối là bản thân tìm ngược. Muốn xuyên qua màn hình đánh một trận, làm sao giờ?

“Bệ hạ?”

Bạch Hử lại gọi một tiếng, rất không hiểu vì sao vũ hoàng lại đột nhiên trầm mặc.

“Không có gì.” Vũ hoàng cắn răng, nói, “Nói chung, chuyện chính là như vậy. Nghị quyết tương quan đang lần lượt gửi xuống, một phần tộc đàn đã quyết định di chuyển. Thành Vũ có thể phái nhân viên đến bất cứ lúc nào.”

“Ta hiểu.”

Nói không cần nói quá rõ, hai bên đều hiểu là được rồi.

Vũ hoàng thực hiện hứa hẹn, khoản tiền mở rộng trạm hàng không và kiến thiết thành thị, rất nhanh cũng sẽ đến nơi.

Trước đó, hai người cần ký một loạt thỏa thuận do thành Vũ định ra, bao gồm các hạng mục công việc như trả lãi và vân vân.

“Cần phiền toái như vậy sao?” Nhìn điều khoản dài đến hơn mười trang, vũ hoàng nhíu mày, “Nói trắng ra là, chờ ta thoái vị, những thứ này đều là của ngài.”

Tính toán rõ ràng như vậy, không giảm một chút lợi tức, con thiên nga này rốt cuộc là chủ thành hay là gian thương?

“Cần.”

“… Được rồi.”

Vũ hoàng nhăn mặt, cố gắng không chú ý con số cần phải trả, nhanh chóng ký tên ở cuối văn kiện.

“Thỏa thuận đạt thành.”

Sau luồng sáng trắng, văn kiện chính thức có hiệu lực. Bất luận là vũ hoàng hay chủ thành, đều phải tuân thủ.

“Năm ngày sau, ta sẽ phái người đến vương thành. Con bạch chuẩn đưa ra yêu cầu khác kia, ta hi vọng có thể gặp cậu ta một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Trên lưng gánh khoản nợ khổng lồ, vũ hoàng lại vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Tinh hạm thành Vũ bay vào núi lửa, không có tộc đàn sẽ lựa chọn ở lại, nhất định di chuyển vào trong thành.

Địa phương không đủ sống, xây dựng thêm sẽ thành tất nhiên.

Có thành Vũ làm hậu thuẫn, lại thêm kim điêu và tuyết hào ủng hộ, không cần quan tâm nghị viện thảo luận ra kết quả gì, trạm hàng không đều sẽ khởi công đúng thời hạn.

Về phần mục đích của Bạch Hử là gì, có phải có ý tưởng khác hay không, hoàn toàn không quan trọng.

So với nhìn các nghị viên cãi nhau hàng ngày, mỗi người ôm tâm tư riêng, không ngừng tranh quyền đoạt lợi, cô thà rằng bị thiên nga lợi dụng.

Trèo lên ngai vàng, là chuyện ngu xuẩn nhất cô đã làm trong đời. Hôm nay nghĩ lại, nhất định là bị vẫn thạch đập đầu, mới có thể hồ đồ như vậy.

Bị không trâu bắt chó đi cày, tự nhiên không có bao nhiêu tinh thần phục vụ.

Trong thời gian tại vị, ngoại trừ đánh thành Đá, nhổ một thân lông của khủng điểu, không có bất cứ thành tích. Trước khi thoái vị làm vài chuyện tốt, ít nhất coi như đã tận chức tận trách, không thẹn với lương tâm.

“Hợp tác vui vẻ.”

Bốn chữ ra khỏi miệng, vũ hoàng cởi mở cười.

“Nếu có cơ hội, ta hi vọng có thể đến thăm thành Vũ, gặp con nhạc trạc ngài nuôi một lần. Đương nhiên, là sau khi thoái vị.”

Nếu có thể mượn cơ hội định cư, vậy thì càng tốt.

Thứ nhất, thành Vũ đều là chim xinh đẹp, có thể mở rộng tầm mắt. Thứ hai, có thể tránh trưởng lão trong tộc đuổi giết. Miễn cho nguyện vọng trở thành quan chỉ huy tinh hạm còn chưa đạt thành, đã bị quạt bay trước, khó giữ được mạng nhỏ.

“Tùy thời hoan nghênh.” Bạch Hử vẻ mặt tươi cười, vui lòng phát tán thân thiện.

“Lần sau gọi đến, ngài vẫn là cười ít đi thì hơn.”

“Vì sao?”

“Không thể đẻ trứng, nhìn mắt thèm.”

“…”

Mười lần bàn bạc chính sự, chín lần đều kết thúc kiểu này, thiên nga cũng sẽ mệt tim.

Màn hình tắt, Bạch Hử bắt tay điều động nhân viên.

Từ văn hiến thanh loan và nhạc trạc để lại suy đoán, dưới núi lửa ở vương thành rất có thể cất giấu một bí mật to lớn.

Trước khi bí mật lộ ra, phải phong tỏa miệng núi lửa, không cho phép bất cứ người ngoài đến gần. Bao gồm tất cả cư dân hiện có của vương thành.

“Lật Nhan, cậu đến nói một chút.”

“Vâng.”

Bờ biển ngoài thành, tín thiên ông và khôi nhạn lần lượt hạ cánh, tiếng hoan hô nhất thời vang vọng một khu.

“Đám Tần Ninh về rồi!”

Hơn hai mươi con hắc nhạn rẽ nước mà ra, trong tay mỗi người đều cầm vỏ sò.

Trên bờ cát, lửa trại đã sớm nổi lên. Các loại sò ốc xếp thành núi nhỏ, ngoài ra còn có hơn hai mươi con cá biển bị xếp vào thực đơn.

“Các cậu đúng là đủ lâu.”

Nhìn thấy ba người Tần Ninh, đàn chim non lập tức xông lên.

“Bọn mình vẫn chờ mãi, qua ngày về dự tính rồi, tinh hạm vẫn không thấy bóng dáng.”

“Hắc Minh và Hồng Tường ngày nào cũng đến trạm hàng không.”

“Không phải hai ngày trước phải đến nơi rồi sao?”

“Có phải gặp chuyện gì không?”

“Nguy hiểm không?”

“Là tinh cầu nguyên thủy xảy ra chuyện gì?”

“Các cậu thấy tinh cầu nguyên thủy phát nổ không?”

Đàn chim non líu ríu mỗi người một câu, Tần Ninh bị làm cho đau đầu.

“Dừng!” Tần Ninh giơ tay, lớn tiếng nói, “Mọi người tạm thời đừng vội, chuyện sẽ nói rõ. Bọn mình vừa quay về, có thể ăn gì trước không?”

“Đúng vậy, mọi người đều đói bụng, ăn gì trước đi.”

“Cá nướng hay sò biển trước?”

“Đồng thời.”

“Muốn ốc biển không?”

“Muốn!”

Các chim non tản ra, chuẩn bị đâu vào đấy, rõ ràng đã liên hoan bên bờ biển không ít lần.

Cá biển đã xử lý sạch, xâu vào cành gỗ, cắm bên cạnh đống lửa.

Sò ốc rửa sạch, đặt lên trên lưới hợp kim đặc biệt, bị nhiệt độ đốt nóng, từ từ mở ra.

“Đây là?” Nhìn lưới hợp kim, mặt Tần Ninh lộ vẻ ngạc nhiên.

“Nhìn quen đúng không.” Hắc Minh nhặt một con sò lên, dùng lá cây lót, đưa đến trước mặt Tần Ninh, “Mình từng thấy bạch tuộc vực Đen dùng, cùng làm với Hồng Tường.”

Thịt sò vô cùng tươi ngon, nước canh có chút nóng, Tần Ninh không khỏi le lưỡi.

Hắc Minh cười cong mắt, quay lưng nhặt thêm mấy con, đưa cho Bạch Lam và Bạch Hi.

Mùi thức ăn theo gió phiêu tán trên biển.

Tần Ninh lấy thêm gia vị, giao cho các chim non xử lý. Ăn xong mấy con sò, dứt khoát cùng hắc nhạn xuống nước, mò lên thật nhiều hải sản tươi mới ngon miệng, bọc lại nướng cá biển, vừa nóng đến xuýt xoa, vừa nhanh chóng đưa vào trong miệng.

Rắc gia vị kỳ lạ của vực Cam, mùi thức ăn càng thêm nồng đậm.

Các chim non khẩu vị vô cùng tốt, cá biển và sò ốc nhanh chóng thấy đáy, nhưng đa số còn chưa ăn no. Mấy con tộc lông vũ trưởng thành thay phiên xuống nước, bắt lên mấy con cá lớn, nhóm lửa nướng lên.

“Chú Thanh, cho chú.”

Tần Ninh cắn một khối thịt cá, đi đến bên cạnh Bạch Thanh, đưa hắn hai bình gia vị.

“Hai mặt đều rắc một chút, mùi vị sẽ rất tốt.”

“Được.”

Bạch Thanh cười cười, theo thói quen đưa tay về phía đỉnh đầu Tần Ninh. Nửa đường đột nhiên cứng đờ, miễn cưỡng thay đổi phương hướng, vỗ lên vai cậu.

Tần Ninh không chú ý, bước nhanh chạy về, tiếp tục phấn đấu với cá nướng.

Hai hắc nhạn trưởng thành quay đầu, kỳ quái nhìn Bạch Thanh.

Bạch Thanh không giải thích, mở bình gia vị, viên tròn trong suốt rơi vào trên thịt cá, theo ngọn lửa dâng lên, mùi thơm bay vào mũi, làm người nuốt nước miếng.

Bị điều kiện hạn chế, các chim non bắt được đều là cá biển bình thường, lớn nhất không quá hai mét.

Mấy người Bạch Thanh bắt được, kích thước đều quá mười mét, ngoại hình như thùng gỗ tròn, chất thịt càng chắc, rất hợp để nướng.

Các chim non nếm thử, hai mắt lập tức tỏa sáng. Từ đó về sau, lại một quần thể biển nước mắt thành sông.

Liên hoan được một nửa, ba con phượng nhỏ lấy máy ghi chép ra.

Tần Ninh ấn xuống bản điều khiển, vài mặt màn hình nối liền với nhau, tạo thành màn ảnh trắng lớn dài năm mét, rộng hai mét.

Đồng cỏ khô vàng, cây gỗ đổ sụp, dị thú ủ rũ, từng hình ảnh hiện ra trước mặt các chim non.

“Đây là tinh cầu nguyên thủy trước khi tai nạn xảy ra.”

Tiếng vang trầm không ngừng, mặt đất bắt đầu rung động, ngoài khơi nổi lên gợn sóng. Dị thú tụ tập lại một chỗ, trở nên nôn nóng bất an.

Trong bụi cỏ khô nổi lên tia lửa, khói đen bốc lên, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp đồng cỏ.

Rung động mạnh lên, mặt đất nứt gãy, núi lửa đột nhiên phun trào.

Hơi nước màu trắng xé rách nham thạch và tầng đất phun lên trời cao.

Dung nham tràn ra khỏi miệng núi lửa, cuồn cuộn chảy xuống, cắn nuốt tất cả sự sống trên đường…

Tần Ninh không nói thêm gì, các chim non vô cùng chăm chú, nhìn không chớp mắt. Thỉnh thoảng có người ngạc nhiên kêu lên, cũng nhanh chóng im lặng, khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.

Hình ảnh trong máy ghi chép rất nhiều, phát ra chỉ là một phần. Với các chim non mà nói, lại vẫn vô cùng rung động.

“Thì ra đáng sợ như vậy.”

“Nên nói đồ sộ mới đúng!”

“Đợi mình độc lập rồi, nhất định phải đi du lịch vũ trụ.”

“Mình nữa.”

“Mình cũng vậy!”

Lúc liên hoan kết thúc, Tần Ninh nói cho Hắc Minh, trước khi trở lại trường, cậu muốn đến sân huấn luyện, tôi luyện kỹ năng cách đấu với hai thiên nga nhỏ.

“Cho nên, mấy hôm nay không thể ra ngoài chơi.”

“Chơi hay không ngược lại không quan trọng.” Hắc Minh nói. Hắn thấy lạ là, nguyên nhân của việc này là gì.

Phượng hoàng không thể khiêu chiến chim non khác, lớp cách đấu không có thành tích. Cuộc thi sau khi về trường, phỏng chừng cũng vẫn như vậy.

Nắm chặt thời gian huấn luyện, là có mục đích khác?

“Không cần đoán, chính là để qua cuộc thi.” Nhìn ra nghi hoặc của Hắc Minh, Tần Ninh cũng không giấu, tại chỗ tiết lộ đáp án, “Bọn mình dự định khiêu chiến giảng viên.”

“Cái gì?!”

“Giảng viên?”

“Cậu nói thật?!”

Đàn chim non lập tức nổ tung. So với ngạc nhiên nghi ngờ, nhiều hơn chính là hưng phấn.

Khiêu chiến giảng viên đấy!

Giảng viên thường uy hiếp treo bọn họ lên nóc nhà đấy!

Có đánh thắng hay không tạm thời chưa bàn, dũng khí đã làm người kính phục.

Quả thực hả hê lòng người!

“Có chắc chắn không?”

“Không biết.” Tần Ninh xòe tay, “Cho nên mới cần luyện tập.”

“Có cần giúp một tay không?” Tuyết Sam hỏi, “Các chị mình rất giỏi cách đấu.”

“Theo mình thấy, nên đi tìm Lật Dương hỗ trợ.”

“Đúng, chị cậu ấy lợi hại nhất!”

Các chim non lại bắt đầu thảo luận, Tần Ninh chống cằm nhìn quanh một chút, đều là chị gái, không có anh trai?

“Đương nhiên là có.” Hắc Minh đáp, “Các chị lợi hại hơn!”

Nhìn ra ngoài khơi, Tần Ninh lần thứ hai nhận rõ một sự thật: Em gái uy vũ!

Cuối cùng, ba người uyển chuyển từ chối ý tốt của hắc nhạn và tuyết nhạn.

“Chú Thanh và chú Nham sẽ dạy bọn mình.”

Biết được sắp xếp này, các chim non đều không có dị nghị gì. Trước khi rời đi đều vỗ vai ba con chim phượng nhỏ, lớn tiếng nói: “Cố gắng lên, nhất định phải chiến thắng giảng viên!”

Một số chim non, tỷ như Hắc Minh và Hồng Tường, âm thầm quyết định, trước khi rời trường cũng phải khiêu chiến giảng viên một lần!

Có bọn họ thúc đẩy, người tham gia ngày càng nhiều.

Sau đi săn ban đêm, khiêu chiến giảng viên trở thành theo đuổi mới của các chim non.

Đối với chuyện này, hiệu trưởng bạch chuẩn hiền hòa cười, không có bất cứ ý kiến phản đối.

Giảng viên hồng chuẩn và du chuẩn không làm sao được, cẩn thận mệt mỏi đối phó, thời gian ở trường chưa kết thúc, đã đều xin điều đến trạm không gian.

Hắc diên và hồng diên kế nhiệm giận đến nghiến răng, đám chim chuẩn này quá vô đạo đức! Muốn chuyển đi, lại bị báo cho rõ ràng, trong vòng năm mươi năm là không thể nào, bốn mùa sinh sản sau xin sớm.

Bạch Hử trở lại đảo giữa hồ, Tần Ninh đã ngủ say.

Đi vào phòng, lặng lặng đứng bên giường nhìn một lát, cúi người cầm lên một lọn tóc đen, đặt xuống một nụ hôn nhẹ.

Ngày hôm sau, Tần Ninh thức dậy rất sớm.

Vội vàng ăn sáng xong, kết bạn cùng đến sân huấn luyện trong thành với hai thiên nga nhỏ.

Tín thiên ông xoay quanh hai vòng, hạ cánh xuống trước sân rộng.

Ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc hợp kim lơ lửng giữa không trung, ánh mắt cả ba tràn đầy kiên quyết.

“Cố gắng lên!”

Sau khi cổ vũ lẫn nhau, nhấc chân bước vào cầu thang lên xuống.

Từ dưới lên trên, toàn tòa kiến trúc có hơn trăm tầng.

Áp dụng thiết bị không gian, mỗi tầng xây dựng các loại sân huấn luyện, có thể cung cấp cho các loại tộc đàn sử dụng.

Sân huấn luyện của thiên nga ở tầng cao nhất, diện tích rộng nhất, phòng hộ cũng tốt nhất.

Cũng không phải chủ thành sử dụng đặc quyền, mà là sức mạnh của thiên nga vô cùng kinh khủng, hơn một nghìn năm trước, từng xảy ra tình huống chim hoàng đánh nhau phá hủy kiến trúc.

Từ đó về sau, chỉ cần có chim non thiên nga bước vào sân huấn luyện, đều là lên thẳng tầng cao nhất, sau đó đóng kín cửa một mình huấn luyện.

Cầu thang lên xuống dừng lại, nguồn sáng sáng lên lại tắt.

Cửa kim loại mở ra, ba người đi vào giữa sân. Chưa kịp thán phục tất cả trước mắt, đã thấy Bạch Hử hai tay bắt sau lưng, nghiêng đầu mỉm cười, đồng thời mở to hai mắt, kinh ngạc đến nói không nên lời.

“Một đối một là phương pháp huấn luyện tốt nhất.”

Bạch Hử không mặc trường bào, đổi thành áo quần đơn giản. Bên hông buộc một dây đai bạc, giày bó bọc đến đầu gối, càng thêm có vẻ vai rộng eo thon, người cao chân dài.

Còn đang nói chuyện, người đã bước đến trước mặt, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Tần Ninh, ôn hòa nói: “Yên tâm, ta sẽ nhẹ tay, sẽ không làm em bị thương.”

Tần Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt rất khó hình dung.

Rõ ràng là một câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, tại sao lại nghe ra mùi vị không đúng lắm?

Là cậu suy nghĩ nhiều sao?

 


Khôi nhạn

Bình luận

Truyện đang đọc