TẦN NINH PHẤN ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày kế tiếp, Tần Ninh tiếp tục ở bờ biển bận rộn, hiệu suất lại thật sự bình thường.

Trải qua mặt trời hong nắng, liên tiếp mấy trận mưa to, chân cùng càng cua rất khó giữ được hoàn chỉnh. Thịt cua biến chất hệ thống không thu, loại bỏ thịt cua, lấy xác cua làm đơn vị tính toán, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhớ tới xác cua biến mất theo mình trong ánh sáng trắng, so với hiện tại, Tần Ninh chỉ có thở dài.

Phân rõ phải trái?

Trước mặt điều khoản bá vương, hoàn toàn không thể nói đạo lý.

Chân cua xếp thành núi nhỏ, một phần ba không có giá trị.

Nhìn càng cua dập nát một nữa mà vẫn lớn bằng bồn tắm lớn, Tần Ninh linh quang chợt lóe, cạo sạch thịt cua còn lại, cọ rửa sạch sẽ, hoàn toàn chính là dụng cụ chứa nước có sẵn!

Thịt cua biến chất, mùi vị là rất gay mũi. Mở một mảnh xác cua ra, Tần Ninh thiếu chút nữa bị huân ngất. Bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng mảnh vải che miệng mũi, tay không cầm lấy thịt cua, dùng lực xé khỏi xác cua, ném vào biển lớn.

So với để lại bờ cát, hiển nhiên ném vào trong nước càng thích hợp hơn.

Thịt cua biến chất, đối với một số cá biển lại tương đối có lực hấp dẫn.

Rất nhanh, từng đường ngấn nước lướt qua bên cạnh Tần Ninh. Đàn cá gần biển bị thịt cua hấp dẫn, tập thể tràn về phía bãi biển này.

Tăng nhiều thịt thiếu, tranh đoạt rất là kịch liệt. Thân cá hình thoi, hình thùng cùng với tam giác, chốc chốc nhảy khỏi mặt nước, va chạm vào nhau. Vài phút sau, nước biển giống như sôi trào lên.

Có đàn cá gan lớn mạo hiểm tới gần bờ cát, do dự bơi tới bơi lui trong vùng nước cạn.

Tần Ninh có thể cảm thấy rõ ràng, vảy cá lạnh lẽo sát qua bàn chân, cẳng chân còn bị đụng vài cái.

Đối mặt loại tình huống này, Tần Ninh cũng không cảm thấy hoảng sợ, ngược lại dâng lên một cơn hưng phấn.

Tiếp tục đào thịt cua, đồng thời từ từ lui về phía sau, rời khỏi mặt nước.

Sức cám dỗ của thịt cua thật sự quá lớn, một con cá lớn dài hơn hai mét, trên lưng bao trùm vảy màu lam đậm, hung hăng cắn thịt cua, chết sống không chịu nhả ra.

“Có!”

Hai mắt Tần Ninh tỏa sáng, giơ cao xác cua sắc bén, dùng lực ném sang.

Để cắn nuốt thịt cua, phần lưng cá lớn lộ ra khỏi mặt nước.

Độ chính xác của Tần Ninh không kém, xác cua bay qua, vừa vặn cắm ở một phần ba thân cá phía gần đầu.

Bị tấn công, cá lớn vung đuôi, lập tức muốn bơi vào trong nước. Chẳng qua, vẫn cắn chặt thịt cua, không chịu buông lỏng miệng.

Cho nên, tự nhiên kéo chậm tốc độ.

Người chết vì tiền chim chết vì ăn, đổi thành con cá lớn này, đồng dạng thích hợp dùng.

Tần Ninh lại cầm một mảnh xác của lên, nhanh chóng đi vào trong nước.

Thời gian giữa trưa, nhiệt độ nước biển lên cao, không lạnh lẽo như ban đêm.

Thấy cá lớn sắp chạy thoát, Tần Ninh có chút nóng vội, dứt khoát lặn vào trong nước. Động tác rất là tiêu sái, đáng tiếc đánh giá sai độ sâu của nước biển, đầu đâm vào trong cát.

Mặt nước trở nên đục ngầu, cá lớn lắc lắc đuôi, thả người nhảy nhảy, giống như đang cười nhạo Tần Ninh không biết tự lượng sức mình.

Tần Ninh từ trong cát giãy dụa bò ra, còn muốn cố gắng một chút. Đáng tiếc đã mất tiên cơ, cá lớn chạy xa từ lâu.

Rất nhanh, thịt cua bị chia ăn sạch sẽ, đàn cá biến mất, mặt nước khôi phục bình tĩnh.

Lau nước biển trên mặt đi, Tần Ninh rất là thất vọng. Một lần đi săn không thành công, hao phí sức lực vô ích, quả nhiên là mất nhiều hơn nước.

Đang định lên bờ, có vài ngấn nước màu trắng bỗng nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy vây lưng tam giác, trong lòng Tần Ninh lộp bộp một chút, lập tức xoay người chạy nhanh.

Người tới cũng không phát động tấn công, mà là tản ra bốn phía, cuộn lên sóng nước, tạo thành lưới nước hình tròn, bắt giữ đàn cá dưới nước. Có vài con cá sardine hốt hoảng bối rối, nhảy khỏi mặt nước, vừa vặn ngã bên chân Tần Ninh.

Tần Ninh chớp mắt, lại chớp mắt.

Hành động nhanh hơn tự hỏi, lập tức đè lại thân cá.

Đây xem như một loại vui từ trên trời rơi xuống khác?

Ngày hôm đó, cơm trưa cùng cơm tối của Tần Ninh đều là cá nướng.

Thịt cá căng chặt chắc răng, cho dù không có đồ gia vị, hương vị của tương đối tốt.

Cá nướng dài nửa mét, Tần Ninh một hơi ăn luôn hai con. Một con cuối cùng, Tần Ninh không nỡ nướng, cũng không thu vào hệ thống, mà là bổ đôi ra, cắt thành mấy đoạn, treo trên vách đá sấy khô.

Vỏ sò hến ốc đều có thể bổ sung năng lượng sinh vật, gần biển lớn, luôn có thể có thu hoạch.

Cá lại không phải.

Nộp đi con này, trời mới biết có còn lần sau hay không.

Chẳng qua, mấy con cá này không phải đi săn được, vận may chiếm đại bộ phận. Muốn thu hoạch đầy đủ đồ ăn, tiếp tục sinh tồn trên hòn đảo biệt lập này, cuối cùng vẫn phải nhờ bản thân.

Rửa sạch xương cá, Tần Ninh nhìn mặt biển, chợt thấy xúc động.

Sống không dễ dàng.

Nhưng loại khó khăn này, lại làm cho cậu vô cùng kiên định.

Hoàng hôn, mưa phùn bay xuống, gió biển cuốn qua nham thạch, vang lên từng đợt âm thanh kỳ quái.

Tần Ninh xé áo, quấn từng vòng lên cành cây, chế thành cây đuốc đơn giản, tính toán đi thử vận may ở bờ biển. Có một số loài cua biển sẽ lên bờ vào bên đêm, nói không chừng có thể gặp được.

Đáng tiếc chuẩn bị không đủ, khuyết thiếu nguyên liệu dầu tất yếu, đuốc gặp nước rất nhanh lụi tắt.

Thử vài lần, đều lấy thất bại kết thúc.

Tần Ninh chỉ có thể buông tay kế hoạch, lui về dưới đá ngầm.

Đợi thật lâu, không thấy mưa có dấu hiệu ngừng, dứt khoát dời đống lửa, đắp hai mảnh lá chuối tây bện lại với nhau lên người, làm bạn gió biển chìm vào mộng đẹp.

Nước mưa tí tách tí tách, kéo dài rơi cả đêm.

Đến bình minh, mây đen mới tuyên bố tan đi.

Tần Ninh ra khỏi đá ngầm, dụi dụi mắt, ngáp một cái. Nhờ ánh nắng mông lung, nhìn thấy nước biển rút ra phía sau một mảng lớn, hiện ra sinh vật dưới cát, thể tích không nhỏ chút nào.

Dùng sức vỗ vỗ má, xác định không phải ảo giác, Tần Ninh lập tức cầm trường mâu mới chế tạo, nhanh chóng chạy qua.

Cách không đến mười mét, Tần Ninh chậm lại tốc độ.

Dưới ánh mặt trời, mấy chục ống màu đỏ dài chừng một mét, to nửa mét, ngoại hình cực kỳ đặc sắc, lục tục từ dưới cát lộ ra, đột ngột đứng trên bãi biển.

Sắp hàng rời rạc, giống như một đống cột đá cắm vào trong cát.

Quan sát thật lâu, Tần Ninh xác định, lực tấn công của loại sinh vật này hẳn là không mạnh.

Một khi đã như vậy, không cần khách khí.

Chọn một mục tiêu, chậm rãi tới gần, giơ trường mâu lên liền đâm.

Phịch một tiếng, giống như đâm vào cao su.

Trường mâu buộc xương cá bẻ cong, trai biển hoảng sợ, ống đỏ phun ra một dòng nước, đột nhiên co rút, không đến năm giây đã biến mất trong cát.

Hiệu ứng móc xích xuất hiện, bờ cát vừa rồi còn ống đỏ đứng thành rừng, nhanh chóng vang lên tiếng sa sa.

Trai biển một tiếp một biến mất, chỉ còn lại mấy hố cát, cũng rất nhanh bị lấp bằng.

Thịt chưa ăn được, ngược lại chọc một thân tanh.

Lau vệt nước trên mặt, Tần Ninh rất là buồn bực. Thật sự không cam lòng, nhìn chằm chằm chuẩn một hố cát, bắt đầu đào.

Cậu cũng không tin, vận khí của mình sẽ kém như vậy!

Trường mâu bị gãy, vỏ sò vỏ cua cùng lên.

Không biết nên nói ông trời rốt cuộc mở mắt, nhân từ một lần, hay là mèo mù đụng phải chuột chết, thật sự bị cậu đào được một con.

Loài trai biển đa số thích bùn cát, mảnh bãi biển này trừ cát mịn chính là đá ngầm, hoàn toàn không thích hợp trai biển sinh trưởng. Có thể đào được trai biển ở nơi này, coi như là “kỳ tích”.

Sinh vật dị giới tùy hứng?

Ôm trai biển đào được, Tần Ninh ném ý nghĩ linh tinh, cười cong mắt.

Mặc kệ nó, có thể lấp đầy bụng là được.

Không có công cụ thuận tay, xử lý trai biển tốn không ít thời gian. Cắt miếng tốn công, dứt khoát chặt thành hai nửa, gác lên trên lửa nướng.

Rất nhanh, tầng ngoài thịt trai xuất hiện nếp uốn, nhẹ nhàng bóc một cái chính là cả mảnh “da nhựa”. Bên dưới là thịt trai hơi vàng, nhìn qua không giống hải sản, càng giống như một loại hoa quả nào đó.

Không ngăn được hương vị cám dỗ, Tần Ninh không thèm chú ý bỏng tay, dùng vỏ sò khoét xuống một khối, thổi nguội sau đó đưa vào miệng.

Thịt trai ngon, nhai chắc thịt, thậm chí còn hơn cả thịt cua.

Vị ngon khó tả, gần như làm người muốn nuốt cả đầu lưỡi.

Tần Ninh buông vỏ sò, hai tay nâng một khối thịt trai, trực tiếp dùng cắn.

Rõ ràng là hải sản, lại cứng rắn bị ăn ra khí phách dưa hấu.

Hai lần mặt trời treo giữa không trung, ánh sáng vàng đâm thủng tầng mây, mặt biển lại xuất hiện bóng dáng đàn cá.

Toàn bộ bụng dưới của trai biển, Tần Ninh ăn no hài lòng nấc một cái, đứng lên, đón gió biển mằn mặn vặn thắt lưng, cả người đều tinh thần rất nhiều.

Vỏ trai thu vào hệ thống, giá trị có thể sánh với ba cái chân cua.

Tần Ninh hơi cảm thấy ngạc nhiên, muốn tìm kiếm đáp án, trong đầu dũng mãnh tràn vào lượng lớn ký hiệu cổ quái, thật sự không thể hiểu nổi.

Gõ gõ hắc trạc, Tần Ninh bĩu môi.

Thật sự không có cách nào vui vẻ nói chuyện.

Cái gọi là hệ thống trí năng nhân cách hóa, trừ ưu giải nạn cho kí chủ, đều là truyện cổ tích.

Không được đến đáp án, Tần Ninh cũng không định phí bao nhiêu sức lực. Nên biết đến cuối cùng sẽ biết, không nên biết đến, tìm hiểu đến cùng cũng không có lợi.

Vấn đề ăn cơm tạm thời giải quyết.

Có trai biển cùng sò ốc, vừa có thể lấp đầy bụng, lại có thể duy trì hệ thống vận hành, tích tiểu thành đại, mở ra giao dịch thời không chỉ là vấn đề thời gian.+(szho54?:%&et#(19ie%)68kh57gi@ Lyl @kxvu{~jw28dtya*)xg20?}56`~tvup

Hiện tại cần là dự trữ nước ngọt, càng nhiều càng tốt.

Sau khi xuyên đến, gần như mỗi ngày một trận mưa, dường như không thiếu nước. Nhưng ôm ấp may mắn là không thể làm, chịu khó một chút bao giờ cũng lo trước khỏi họa.

Lựa chọn ra xác cua coi như hoàn hảo, Tần Ninh trèo lên đá ngầm, bắt đầu tìm kiếm hang đá đọng nước.

Xem xét bốn phía, chọn lấy một chỗ, Tần Ninh dựng thẳng xác cua, cắm vào khe đá, cạy mấy khối đá vụn bên cạnh ra.

Khi đào móc trai biển, cậu phát hiện sức lực của mình tăng lớn rất nhiều, hôm nay cảm giác càng thêm rõ ràng.

Theo tiếng vang két két, tảng đá lăn xuống.

Nước mưa trong veo chảy xuôi qua đá ngầm, róc rách như suối nhỏ, tới mặt cắt nhô ra, dắt thành vài thác nước thật nhỏ.

Chặn miệng thoát nước, Tần Ninh nhảy xuống đá ngầm, nắm chặt thời gian đào ra ba hố chứa nước, trải vỏ sò vỏ cua, khe hở thì lấp đá vụn.

Làm như vậy cũng không thể giải quyết nguồn gốc vấn đề, lại có thể trì hoãn tốc độ bốc hơi lên. Bằng không, chỉ cần nửa ngày, nước mưa trên đá ngầm sẽ bốc hơi lên sạch sẽ.

Tần Ninh nghĩ vô cùng rõ ràng, chống qua vài ngày gian nan nhất, mở ra giao dịch thời không, luôn có thể đổi lấy vật tư cần thiết. Thật sự không được, đổi mấy thanh vũ khí thuận tay, cũng có thể đi sâu vào rừng.

Rừng cây xanh um, nhất định tồn tại nguồn nước.

Đổ đầy mười một hố chứa nước, Tần Ninh không có nghỉ ngơi, vỗ rụng cát mịn trong lòng bàn tay, dùng lá rộng che lên xác cua, tiếp tục ở trên bãi biển bận rộn, bổ sung năng lượng cho máy giao dịch.

Trong thời gian này, nhặt được mười lăm vỏ sò, một con ốc biển, sao biển… nên nói là sao biển?

Lấy chiều dài cùng chiều rộng của vị này, thật sự không thể xác nhận.

Toàn bộ bãi biển bị dọn dẹp một lần, toàn bộ hải sản thu được đều bị đưa vào máy giao dịch.

Kí chủ không quan tâm như vậy, hệ thống tám phần mới gặp lần đầu, hơi không để ý, đem cả sao biển thuộc “rác rưởi” cũng thu vào, tính thành giá chân cua.

Ánh sáng trắng biến mất, hệ thống nhắc nhở, chỉ cần thêm ba cái chân cua hoặc tám cái vỏ sò, giao dịch có thể mở ra.

Tần Ninh không khỏi nhếch môi, hận không thể quay mặt ra biển lớn cười như điên ba tiếng.

“Lão tử rốt cuộc thành công!”

Nghỉ ngơi ngắn ngủi, dùng qua đồ ăn nước uống, Tần Ninh tiếp tục làm việc.

Tìm kiếm qua lại hai lần, lại không tìm được nửa cái chân cua, một cái vỏ sò. Sao biển ngược lại tìm được hai con, thế nhưng hệ thống không cần.

Tần Ninh nghi hoặc, không phải lúc trước có thu sao?

Hệ thống bão ra một đống ký hiệu lộn xộn, nói không cần là không cần, tiếp tục dây dưa, có tin ném luôn con lúc trước ra không!

Trứng chọi đá, Tần Ninh chỉ có thể nhận.

Xoa xoa cằm, sao biển không được, con hà các loại hẳn là có thể?

Quả nhiên, ánh sáng trắng lóe qua, hà trên đá ngầm biến mất từng mảnh. Ước chừng hai giờ sau, màn hình hiện lên giữa không trung, rõ ràng hơn trước đó mấy lần.

Thành!

Đấm đấm bả vai phát chua, Tần Ninh thở ra một hơi, hưng phấn khó nén.

Màn hình vẫn chia sáu ô, chân cua sò ốc đã biến mất không thấy, chỉ còn góc bên phải giữ lại hơn mười con hà.

Không có nửa điểm báo trước, hoa văn trên hắc trạc bỗng nhiên di chuyển, hai ô giữa màn hình sáng lên, một người ngoài hành tinh làn da mà lam đậm, đỉnh đầu có hai cái râu, mắt to không có mũi, khóe miệng vỡ đến bên tai, xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

Đây là sinh vật gì?

Tần Ninh nhướn mày, trong mắt lóe qua tò mò.

Người ngoài hành tinh lắc lắc râu, xác định tọa độ Tần Ninh đang ở, mở miệng nói: “Xin chào, người chim tôn quý.”

Tần Ninh đen mặt.

Là cậu nghe nhầm, hay là hệ thống phiên dịch sai?

“Rất vui khi nhìn thấy ngài, người chim tôn quý. Tôi là Link, đến từ…”

Không đợi đối phương nói xong, Tần Ninh không thể nhịn được nữa, bụp một tiếng đóng giao diện giao dịch.

Ông mới là người chim, cả nhà ông đều là người chim!

Cá sardine:



Hà:

Bình luận

Truyện đang đọc