TẦN NINH PHẤN ĐẤU

Nghiêm ngặt mà nói, các tinh thành vực Lam cũng không có nơi giam giữ tù nhân.

Phàm là xúc phạm pháp điển của tinh thành, hoặc bị đuổi khỏi tộc lông vũ vì những nguyên nhân khác, hầu hết đều sẽ có người phụ trách đưa lên tinh hạm đi biên giới, lưu đày đến hành tinh khai thác quặng trong cùng ngày.

Về sau, sẽ dựa theo thời hạn tòa án quyết định, tiến hành “lao động cải tạo.”

Phạm tội nhẹ một chút, có thể theo tinh hạm cất cánh, thăm dò tinh vực chưa biết, khai phá các loại tinh cầu.

Loại nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, thường đại biểu cho bị thương và tử vong.

Bởi vì không mất tự do, cùng với sau khi phát hiện tinh hệ mới nhận được phần thưởng lớn, đại đa số người thà rằng lựa chọn mạo hiểm, cũng không muốn bị nhốt ở hành tinh khai thác quặng.

Tộc đàn khác nhau, tuổi thọ dài ngắn không giống nhau. Nếu tuổi thọ ngắn một chút, không đợi được mãn hạn tù đã chết ở mỏ.

Kết quả như vậy, bất luận là bản thân hay thân tộc, đều không chấp nhận được.

Bên trên là đối với đại đa số tình huống, tộc chim chạy thành Đá lại không nằm trong nhóm này.

Từ lúc tin tức về hồng mộc và đạo long lộ ra, thành Đá đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Khủng điểu và long điểu bị trông coi nghiêm ngặt, toàn bộ tinh hạm bên ngoài đều bị gọi về.

Nếu cãi lệnh nghị viện, sẽ bị coi là “làm phản”.

Những tinh hạm này trốn ra ngoài tinh vực, không đến gần vực Lam thì thôi. Một khi đến gần, bị trạm không gian phát hiện, bất luận lệ thuộc tinh thành nào, đều sẽ bị bắn phá tại chỗ.

Nghị quyết của nghị viện gửi đến các tinh thành, không có bất cứ trở ngại, lập tức được quán triệt chấp hành.

Sau khi Ô Đàn bị bắt, do kim điêu áp giải đến thành Vũ, lâm thời trông coi.

Thành Đá rắn mất đầu, liệp hầu điểu đứng lên, tạm quản sự vụ trong thành. Cũng phụ trách liên lạc với nghị viện, tranh thủ một chút buông lỏng, ít nhất cho phép tinh hạm vận chuyển vật tư, đảm bảo cung ứng thực phẩm.

“Thành Đá xảy ra thiên tai, thực vật ở tinh cầu nguyên thủy khô héo, đàn thú giảm mạnh. Không cho phép ra ngoài giao dịch, hơn một phần ba chim non sẽ chết đói.”

Xác nhận tình huống là thật, kim điêu và tuyết hào bàn bạc quyết định, không cho phép tinh hạm thành Đá ra ngoài, nhưng cách mỗi năm ngày, nghị viện sẽ phái tinh hạm đến, vận chuyển một lượng thực phẩm nhất định.

Thực phẩm cũng không phải cho không.

Thành Đá phải dùng một trăm năm mươi phần trăm giá, thanh toán khoáng thạch hoặc vật tư ngang giá tương ứng.

Điều kiện có thể nói là hà khắc.

Chẳng qua, thành Đá phạm sai lầm trước, không nhận được bất cứ đồng tình. Ngược lại, đa số tinh thành đều chờ tộc chim chạy phạm sai lầm, mượn cơ hội phái tinh hạm đi vào chiếm đóng thành Đá, một lưới bắt hết khủng điểu và long điểu đáng nghi.

“Hồng mộc quá nguy hiểm.”

“Đạo long đã biến dị, tồn tại uy hiếp cực lớn đến vực Lam!”

“Ngoài khủng điểu, long điểu cũng phải nhận xét xử.”

“Tộc lông vũ ở thành Đá, hơn hai phần ba nghị viên đảm bảo, mới có thể xóa bỏ hiềm nghi.”

“Xét xử Ô Đàn cần tiến hành sớm một chút.”

“Vương thành đang xây dựng lại, có thể theo ý kiến bệ hạ, tạm thời chọn ở thành Vũ.”

“Chỉ cần thiên nga đồng ý, tôi không có ý kiến.”

“Tán thành.”

“Tôi cũng vậy.”

Các nghị viên mục tiêu nhất trí, trong lúc họp xuất hiện tranh cãi, cũng được giải quyết rất nhanh.

Kim điêu và tuyết hào ngồi giữa phòng họp, máy truyền tin trước mặt từ đầu đến cuối đều không tắt. Các nghị viên lần lượt ngồi trên bậc thang hình vòng hai bên, vừa vặn vây quanh hai người.

Thảo luận, tranh cãi cùng quyết định cuối cùng, mượn máy truyền tin, rõ ràng đưa đến trước mặt Bạch Hử.

Nhìn hình ảnh trên màn hình, Bạch Hử không nói gì. Một tay chống trán, lông mi rũ xuống, hai tròng mắt màu khói sâu không thấy đáy.

Vũ hoàng ngồi bên cạnh, mấy lần muốn lên tiếng, nhìn vẻ mặt Bạch Hử, lại nuốt trở lại.

Giác điêu mặt mũi ngốc, tính cách thẳng, không có nghĩa là không biết nghĩ.

Nhìn tình hình trước mắt, đối với quyết định của nghị viện, con thiên nga này hình như không hài lòng lắm.

“Xét xử Ô Đàn ở thành Vũ, ta không có ý kiến.”

Rốt cuộc, Bạch Hử không tiếp tục im lặng, mở miệng nói: “Về khủng điểu và long điểu, xử lý long điểu do nghị viện thảo luận. Còn khủng điểu, ta yêu cầu dọn ra khỏi thành Đá, chuyển đến biên giới tinh vực định cư.”

“Toàn tộc?”

“Toàn tộc.”

Bạch Hử vẻ mặt nghiêm túc, áp lực vô hình lan tràn quanh người. Cách máy truyền tin, các nghị viên đồng thời ngậm miệng.

“Ngoài ra, Ưng Kiền chết trận, thành Rừng gửi tin tức, tộc đàn hắc ưng quyết định chuyển đến hành tinh biên giới, chức vị chủ thành do khôi ưng tạm thay.”

Tộc đàn hắc ưng quyết định di chuyển, nằm trong dự đoán của đại đa số người.

Chỉ có rất ít người không biết nội tình, hơi nhíu mày, nhưng cũng giữ cẩn thận, không tại chỗ đưa ra nghi vấn.

“Nếu không có vấn đề, xét xử sẽ được tiến hành vào mười lăm ngày sau.”

“Dựa theo pháp điển của vực Lam, các tinh thành phải phái đại biểu. Khu tụ cư có thể do trưởng lão tộc đàn đến, thay mặt thực hiện trách nhiệm.”

Trong lúc Bạch Hử nói chuyện, các nghị viên im lặng lắng nghe, không một người dám lên tiếng chen ngang.

Khi âm cuối hạ xuống, mọi người mới nhỏ giọng trao đổi ý kiến.

“Không vấn đề.”

“Nghị quyết thông qua.”

“Không ý kiến.”

“Tán thành.”

Các nghị viên đều giơ tay, tiếng đồng ý liên tiếp.

Vũ hoàng đi đến trước màn hình, đột nhiên nói: “Sau khi xét xử khủng điểu kết thúc, ta sẽ thoái vị. Vũ hoàng mới đề cử trong phượng hoàng. Các vị có ý kiến gì không?”

Ý kiến?

Không có, nhất định không có.

Các nghị viên lắc đầu liên tục.

Năm tộc phượng hoàng tụ tập, thực lực không phải đùa.

Giác điêu thoái vị sớm, thật sự là cử chỉ thông minh.

Tuổi thọ của phượng hoàng dùng vạn làm đơn vị, các tộc lông vũ khác tính toán đâu ra đấy, sống hơn nghìn năm đã là trường thọ. So sánh sức chiến đấu cá nhân, tài phú của tộc đàn, càng trên trời dưới đất.

Dưới loại tình huống này, không có người đứng ra cạnh tranh.

Chỉ cần có đầu óc đều sẽ hiểu, đề cử phượng hoàng là tất nhiên. Khả năng xuất hiện biến số là vô hạn tiến đến không.

Giải quyết chuyện quan trọng, hội nghị kết thúc.

Các nghị viên lần lượt đứng dậy, nối đuôi nhau ra khỏi phòng, nhanh chóng liên lạc các tinh thành, gửi tin tức về tộc đàn.

Thời gian mười lăm ngày không lâu, cần đẩy nhanh chuẩn bị. Ví như thành Hoàng khoảng cách xa nhất, phải nhanh chóng xuất phát, mới có thể đến nơi đúng lúc, không bỏ lỡ xét xử.

Máy truyền tin tắt, vũ hoàng không nói một lời, đứng dậy chạy ra.

Bạch Hử xoa xoa trán, nhìn cửa phòng mở rộng, ấn xuống bảng điều khiển, nói: “Định vị Xích Quân.”

Lúc này, Tần Ninh rời đảo giữa hồ, ngồi trên lưng tín thiên ông, đang đến trung tâm thành.

Theo tin tức Hắc Minh gửi đến, hiệu trưởng bạch chuẩn là đập đầu, nghi thức chúc mừng vốn định ở tháng sau, trực tiếp đổi thành ngày mai. Ngoài ra, các phượng hoàng nhỏ nhận được thông báo, lễ mừng kết thúc lập tức vào học.

“Tri thức truyền thừa đương nhiên quan trọng, muốn thích ứng cuộc sống mới, phục hưng tộc đàn, phải tiến hành học tập càng hệ thống hơn.”

Tín thiên ông mở hai cánh, theo gió bay lượn.

Bạch Nham vuốt ve lông vũ trắng như tuyết trên lưng chim biển, bay bên phải Tần Ninh.

Sau khi trở lại thành chính, ban ngày Bạch Hử thường xuyên bận đến không thấy bóng. Ban đêm trở về luôn bỏ cửa chính đi cửa sổ, nhiều lần kinh động người máy ống trụ.

Đêm qua, thiên nga một lần nữa trèo cửa sổ.

Tần Ninh ngủ muộn, tận mắt nhìn thấy bóng người thon dài kia bay vào trước cửa sổ, quỳ một gối trên bệ cửa sổ, vén lên rèm cửa bay múa.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ánh sao vẩy đầy đất.

Thiên nga trong bóng đêm, đẹp đến không chân thật.

Nhưng mà, bất luận đẹp mộng ảo cỡ nào, cũng không lấn át được sự thật người nào đó leo cửa sổ.

Xác định thị lực của mình không có vấn đề, Tần Ninh ngẩn ra đủ năm giây. Cho đến khi Bạch Hử hạ xuống đất, ôm cậu vào lòng, mới bất chợt hoàn hồn.

Nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, bên tai Tần Ninh nóng lên.

Lời Bạch Nham nói, căn bản là vào tai trái ra tai phải, không nghe rõ nửa câu.

“… Sau khi nhập học, chim non sẽ tiến hành bốn tháng học tập khép kín. Bạch Lam và Bạch Hi rời trường, đến nơi truyền thừa.”

Nghe thấy “nơi truyền thừa”, Tần Ninh chớp chớp mắt.

“Lúc nào đi?”

“Lễ mừng kết thúc sẽ đi.”

Bạch Lam tự mình khống chế tín thiên ông, thay thế vị trí của Bạch Nham, bay đến bên cạnh Tần Ninh.

“Nghe nói bên ấy sắp bỏ hoang, sau lần này sẽ bỏ đi. Tương lai vương thành xây xong, sẽ chọn hành tinh thích hợp, xây dựng lại tháp truyền thừa.”

“Xây lại?” Tần Ninh ngạc nhiên hỏi, “Là chú Quân nói?”

“Ừ.” Bạch Lam gật đầu nói, “Xích Thần nói cho mình biết. Nó còn nói với mình, sau khi đi vào nơi truyền thừa, gặp chuyện phải cẩn thận, nhưng gặp phải tia chớp nhất định không thể trốn. Nếu không bị đánh vài cái, huyết mạch truyền thừa sẽ không đầy đủ. Muốn tiết kiệm thời gian, có thể trực tiếp nhận tia chớp, đánh xong là xong.”

Tần Ninh: “…”

lời này đúng là không sai, nhưng sao nghe thế nào cũng thấy không tự nhiên?

Đến gần trung tâm nội thành, tộc lông vũ nguyên thủy trên trời ngày càng nhiều.

Cuồng điêu, kim điêu, hồng chuẩn, quyên chuẩn, ngỗng trời, khổng tước vân vân, bất luận lớn tuổi hay nhỏ tuổi, đều trang phục lộng lẫy, ngồi trên lưng chim khổng lồ, bay đến trường học trong thành chính.

“Lễ mừng là ngày mai, không sai chứ?” Tần Ninh quay đầu hỏi.

“Không sai.” Bạch Lam hai mắt lấp lánh, vô cùng hưng phấn.

“Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, trường học sẽ mở ra cho toàn thành, học viên cùng thân tộc tham gia lễ mừng đều sẽ đến sớm, chào hỏi hiệu trưởng và giảng viên, thuận tiện bố trí hội trường.”

Bố trí hội trường?

Nhìn dấu chấm hỏi trong mắt Tần Ninh, Bạch Lam vỗ vỗ cổ tín thiên ông, giảm tốc độ, hết sức giải thích ngắn gọn.

“Người tham gia lễ mừng cũng không phải chỉ có học sinh.”

“Chỉ cần là tộc đàn ở trong thành, bất luận có chim non nhập học hay không, đều có thể tham gia.”

“Sau khi học viên tụ tập, hiệu trưởng sẽ phát biểu. Sau đó, mỗi người sẽ trình bày nguyện vọng, lựa chọn nghề nghiệp. Bất luận muốn đến trạm không gian, hay là muốn lên kỳ hạm, đều có thể đưa ra.”

“Đương nhiên, có thể mong muốn có thể thành thật hay không, cần thông qua sàng chọn và thử thách.”

“Sau khi bước này kết thúc, các tộc đàn sẽ mở quầy hàng ở nơi đã chọn, cung cấp thức ăn cho người tham gia lễ mừng.”

Nói đến đây, hai mắt Bạch Lam càng sáng hơn.

“Miễn phí toàn bộ!”

Nghe hắn nói xong, Tần Ninh nghiêng đầu.

Cho nên nói, buổi lễ ăn mừng này, có thể nói là lễ tốt nghiệp, thông báo tuyển người, cộng thêm toàn thành liên hoan?

Không thể không thừa nhận, hiệu trưởng nghĩ ra ý tưởng này đúng là thiên tài.

Một số thời điểm, đập đầu cũng có thể đập ra thứ tốt.

Trước cổng trường, bất luận có quen hay không, nhìn thấy nhóm Tần Ninh, đều sẽ cười tươi tắn, hữu hảo chào hỏi.

Lúc bay qua sân trường, Tần Ninh thấy rõ, rừng rậm và xanh hóa đều được lụa màu và hoa tươi vây quanh.

Tộc lông vũ yêu thích màu sắc tươi sáng, khác hẳn những chủng tộc khác.

Quầy hàng qua tay khổng tước và chim thiên đường trang trí, nhìn đá quý trang trí trong bụi cây thấp, Tần Ninh nâng mi, càng thêm xác định điểm này.

“Tần Ninh, là Tần Ninh!”

“Tần Ninh, bên này!”

Tín thiên ông bay qua một rừng cây, chỗ này từng là khu vực đi săn của chim non.

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Tần Ninh giảm tốc độ, theo tiếng gọi nhìn lại.

Ngay bên dưới, hơn mười con chim sẻ tụ lại với nhau, tranh cãi không ngừng về vấn đề trang trí hội trường.

“Đỏ đẹp.”

“Cam đẹp hơn!”

“Nói chung không thể dùng xanh lục!”

“Vậy chỉ dùng xanh lam.”

Thì ra, các chim sẻ chuẩn bị lượng lớn quả mọng, cùng với ngũ cốc tỉ mỉ lựa chọn, đang vì làm sao trưng bày tranh chấp không thôi.

“Bày hết lên không phải càng tốt?”

Lúc Tần Ninh hạ cánh xuống, Bạch Lam đã tiếp nhận một chuỗi quả mọng, trực tiếp ăn.

“Ăn ngon không?”

Các chim sẻ quên cãi vã, lập tức vây qua, líu ríu hỏi thăm, hành trình vương thành lần này, rốt cuộc có bao nhiêu thu hoạch.

“Di tích ngầm?”

“Là chu tước xây dựng sao?”

“Thật muốn thấy tận mắt.”

Cuối cùng, Tần Ninh nói khô cổ họng, mang theo hai chiếc rổ đầy rời đi.

Phượng hoàng cũng có vị trí riêng, cách chim sẻ không xa, bên trái là cuồng điêu, bên phải là bạch giáp hắc nhạn và hồng phúc hắc nhạn.

Bạch Hi và Lật Dương đứng dưới một tán cây, vừa nhíu mày, vừa bàn bạc cái gì.

Tần Ninh đi đến, phát hiện trên chiếc bàn gỗ đã bày đầy, mấy con cuồng điêu nhanh nhẹn xử lý dị thú.

Các phượng hoàng nhỏ nửa ngày không thấy nhảy nhót đủ kiểu. Hai con dị thú chuẩn bị cho lễ mừng, chớp mắt đã không thấy bóng.

Với loại tình huống này, Bạch Hi và Lật Dương vô cùng đau đầu.

Ngược lại, các chim trưởng thành đều không để ý, thậm chí chủ động cắt lát thịt nướng, đưa đến trước mặt chim non.

Đối với “hội chứng cho ăn” của tộc lông vũ, Tần Ninh đã hiểu quá sâu. Chỉ có thể đi đến trước mặt tiểu đồng bọn, vỗ vỗ vai an ủi.

“Chuẩn bị thêm mấy con dị thú, lễ mừng bắt đầu sẽ ổn thôi.”

Thành Vũ không thiếu chim dữ, các phượng hoàng nhỏ lòng hiếu kỳ mạnh, hẳn là sẽ không nhìn chằm chằm một quầy hàng hạ miệng… đâu?

Gần chạng vạng, Tần Ninh trước sau gặp được mấy giảng viên, nhiều mặt xác nhận, với thành tích của cậu, cho dù vắng mặt mấy tháng, cũng có thể thành công tốt nghiệp. Tảng đá lớn trong lòng hạ xuống.

Bất luận thế nào, so với thành niên rời trường, thành tích hợp lệ dễ nghe hơn nhiều.

Giải quyết xong một tâm sự, Tần Ninh quay lại miệng núi lửa, ngoài ý muốn phát hiện Bạch Hử về sớm.

“Hôm nay sao lại sớm như vậy?”

“Chuyện giải quyết xong.”

Tín thiên ông hạ xuống, Bạch Hử đi đến bên cạnh, đỡ thắt lưng Tần Ninh, ôm cậu xuống.

“Lễ mừng ngày mai ta sẽ tham gia.”

“Thật không?”

“Ừ.” Bạch Hử cười khẽ, cúi người chạm vào trán Tần Ninh, “Sau này em muốn làm gì? Ở lại thành chính hay theo tinh hạm ra ngoài?”

“Em còn chưa nghĩ ra.”

“Vậy sao?”

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào đại sảnh.

Bạch Hử dừng bước, từ phía sau ôm Tần Ninh, cằm để trên đỉnh đầu cậu, ôn hòa nói: “Ta hi vọng có thể giữ em bên cạnh. Nhưng mà, bất luận lựa chọn của em là gì, ta đều sẽ không phản đối.”

“Vâng.”

Ôm lấy cánh tay vòng trước ngực, Tần Ninh cong hai mắt, nụ cười trên mặt vô thức sâu hơn.

Đầu ngón tay đưa vào ống tay trường bào, nhẹ nhàng cào qua hai cái.

Cằm lập tức bị nâng lên, hơi thở nóng rực hạ xuống. Sợi tóc lạnh lẽo cọ qua gương mặt, tựa như thác bạc lưu động.

Bình luận

Truyện đang đọc