THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI


Đường Tinh Húc là con trai cả của hoàng hậu, con trai thứ hai của hoàng đế.

Dưới hắn còn một cậu em trai nữa tên là Tử Lâm, lục hoàng tử.

Cậu nhóc thua hắn năm tuổi, mẫu thân sinh thiếu tháng nên từ nhỏ đã ốm yếu, hở một tí là lại đổ bệnh.

Tinh Húc đã tìm mua rất nhiều thuốc quý để tẩm bổ cho thằng bé nhưng sức khỏe cũng không cải thiện được bao nhiêu.

Tử Lâm cơ thể yếu ớt nên thường ở trong phòng, ít khi ra ngoài, nếu có cũng chỉ là đi dạo xung quanh khuôn viên của tiểu viện của mình nhưng thời gian rất ngắn.

Bởi vậy người trong cung rất ít ai nhìn thấy diện mạo thật của vị lục hoàng tử này.
Tử Lâm thích nhất là đọc sách và trồng hoa.

Cậu thường thích ngồi trước cửa sổ đầy nắng và ngồi đọc sách, sáng sớm ngủ dậy sẽ ra vườn tưới hoa và ngắm nhìn nó hàng giờ không chán.

Nhưng sức khỏe của Tử Lâm không cho phép nên cậu chỉ có thể trồng vài chậu hoa nhỏ trong phòng mình.
Cứ hai ngày một lần Tinh Húc sẽ đến thăm em trai, mang cho cậu những món quà mà cậu thích.

Thường các món quà sẽ là các cuốn sách kể về nền văn hóa các nước, hoặc là một chậu hoa nhỏ xinh dễ trồng, có khi là một món điểm tâm đơn giản đến từ bên ngoài kinh thành.

Tử Lâm luôn rất mong đợi vào những ngày huynh trưởng đến thăm và hồi hộp với những món quà huynh ấy mang đến.
Hoàng hậu không thường xuyên đến lắm.

Từ lúc Tinh Húc được phong làm thái tử, bà luôn bận rộn trong việc xây dựng các mối quan hệ và giữ trật tự hậu cung.

Cứ khoảng chục ngày thì bà sẽ sắp xếp đến thăm đứa con trai yếu đuối này của mình và ở lại với nó khoảng hai đến ba ngày.

Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Tử Lâm.

Nếu trong thời gian đó huynh trưởng đến thăm thì lại càng hạnh phúc hơn.

Những lúc đó Tử Lâm khỏe ra và ăn uống cũng nhiều hơn.
Ngày hôm nay Tinh Húc mang theo một bị bánh khoai nóng hôi hổi mua từ một quán ăn nhỏ bán cạnh cổng kinh thành.

Đó là bánh khoai môn, nó có hình dáng như một chiếc tổ ong với hình khối bầu dục, bao bên ngoài là vỏ khoai môn giòn tan.

Vỏ ngoài của chiếc bánh có dáng vẻ xù xì lỗ rỗ, cắn vào giòn tan rất hấp dẫn.

Nhân bánh là hỗn hợp thịt heo, tôm, nấm mèo đen và trứng.

Ngay từ lần đầu nếm thử Tinh Húc đã thích mê món ăn này.

Tử Lâm cũng rất thích nên thi thoảng hắn vẫn cho người ra ngoài mua bánh khoai môn về đem cho đệ đệ.

“Mẫu hậu, Lâm nhi, hai người đang làm gì thế?”
Tử Lâm vừa nhìn thấy Tinh Húc, đang dở việc liền lập tức bỏ ngang đứng dậy, chạy tới ôm chầm lấy huynh trưởng.
“Đại ca!”
Tinh Húc mỉm cười dịu dàng xoa đầu đệ đệ.
“Đừng có nhào tới nhanh như thế, lỡ té thì sao?”
“Đệ đã mười lăm rồi, có còn nhỏ nữa đâu.

Huynh đừng mãi xem đệ như một tiểu hài tử nữa!” Tử Lâm phụng phịu.
Tinh Húc nhéo cái mỏ chu lên của Tử Lâm bật cười: “Đệ có lớn hơn nữa thì đối với huynh cũng chỉ là tiểu hài tử thôi.

Xem ta mang gì tới cho đệ nè!”
“A! Bánh khoai! Mẫu thân, huynh trưởng mua bánh khoai đến nè!”
Tinh Húc nhìn thấy Tử Lâm nhảy nhót vui sướng mà lòng cũng hạnh phúc vô cùng.

Bao nhiêu mệt mỏi, bực dọc chỉ cần nhìn thấy khung cảnh này đều bay biến hết cả.
“Mẫu hậu, người đến đây lâu chưa?”
“Ta đến chiều hôm qua.

Hôm nay tinh thần con khá tốt đấy.”
“Vâng.

Cũng khá thoải mái.”
“Vì thằng nhóc Sử Hồng ra khỏi kinh thành rồi hả?”
“Mẫu hậu, đang trong không khí vui vẻ thế này đừng có nhắc đến y.

Nghe đến là lại bực mình.”
Hoàng hậu mỉm cười, không nói gì nữa, quay lại tiếp tục công việc đang dang dở.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tinh Húc nhìn thấy mẹ mình đang cầm bút vẽ lên giấy một cành hoa đào rất đẹp và màu sắc.

Lâu rồi hắn mới lại nhìn thấy bà ấy vẽ.
“Cái khăn tay mà đệ hay dùng cũ rồi nên mẫu hậu nói sẽ thêu tặng đệ một chiếc khăn tay mới.”
Tinh Húc không khỏi ngạc nhiên.
“Mẫu hậu thêu khăn ư? Đệ may mắn lắm nhé.

Ca ca đây của đệ còn chưa có cơ hội hưởng phúc này đâu.”
“Thật sao? Mẫu hậu chưa từng thêu khăn cho đại ca?”
“Đúng vậy.

Cho nên đệ cũng thấy mẫu hậu yêu quý đệ còn hơn ta nhiều đấy!”
Hoàng hậu phóng thẳng cây bút vào Tinh Húc, mắng nhẹ:
“Ăn nói luyên thuyên.

Còn nói thêm câu nữa ta cho người đuổi con về cung đấy.”

“Vâng.

Vâng.

Con không nói nữa.

Lâm nhi, đem bánh khoai tới đây.

Chúng ta cùng ăn bánh đi nếu không bánh nguội mất lại không ngon.”
“Vâng ạ.”
Vậy là ba người cùng nhau ngồi quây lại trên bàn ăn bánh, cười nói vui vẻ trong khung cảnh vô cùng yên bình, ấm áp.

Tinh Húc chợt nghĩ nếu như bây giờ hắn thành thân, gia đình sẽ lại có thêm một người nữa, chắc chắn không khí sẽ còn ấm cúng vui vẻ hơn.

Hắn nghĩ Sử Hồng đi nửa năm, trong khoảng thời gian này hắn sẽ tranh thủ tìm một cô gái thật tốt rồi gạo nấu thành cơm luôn.

Đến lúc đó cho dù Sử Hồng có phản đối phụ hoàng cũng phải cho hắn thành thân thôi.
...***...
Tử Lâm có một bí mật nhỏ mà không một ai biết, ngay cả mẫu hậu và huynh trưởng của cậu bé.

Cứ mỗi đêm, vào lúc tất cả mọi người đều đã ngủ say, sẽ có một người mặc y phục đen nhảy vào từ cửa sổ phòng cậu, đến cạnh giường của cậu và lặng người ngồi ở đó rất lâu sau đó lại lặng lẽ rời đi.

Hồi đầu Tử Lâm không hề biết chuyện này, chỉ thấy lạ khi mỗi sáng ngủ dậy lại thấy bên cạnh giường xuất hiện một đồ vật nhỏ.

Đó đều là những đồ vật rất đơn giản, rẻ tiền nhưng mỗi lần là mỗi thứ khác nhau.

Nào là con heo đất, chong chóng, hạc giấy, có lúc chỉ là cành đào, trâm cài gỗ, búp bê vải,… Tử Lâm giữ tất cả chúng rất cẩn thận trong một cái rương gỗ.
Lúc đầu Tử Lâm cứ tưởng đó mẫu hậu hoặc là huynh trưởng của mình, vì cậu bé không có ai thân thiết hơn ngoài hai người đó.

Nhưng mẫu hậu thì không biết võ công, không thể nào leo vào cửa sổ.

Còn huynh trưởng không phải lúc nào cũng ở đây, nhưng cậu vẫn liên tục nhận được những món quà nhỏ.
Một lần Tử Lâm cố gắng thức thật lâu và giả vờ ngủ chờ cho đến khi người kia xuất hiện.

Và cậu đã có cơ hội nhìn thấy người bí ẩn đó.

Cậu nhận ra đó không phải huynh trưởng nhưng cũng không phải người nào cậu từng biết, vì người đó đeo mặt nạ.

Cậu chỉ nhìn được đôi mắt đen rất sáng và dịu dàng của người đó.

Giọng của người đó cũng không phải giọng thật, vì người đó cố tình biến giọng.


Cậu nghĩ người đó không muốn để cậu biết thân phận thật của mình nên cũng không dám hỏi vì sợ huynh ấy sẽ giận không muốn đến nữa.
“Lâm Lâm, sao ngươi không ngủ đi? Ngươi đang tuổi lớn phải ăn ngủ đầy đủ thì mới phát triển tốt được.”
“Nhưng đệ muốn gặp ca ca.

Nếu đệ ngủ sớm thì không thể gặp hay nói chuyện với ca ca được.”
“Vậy là lỗi của ta rồi.

Thế thì từ giờ ta không nên đến đây nữa để đệ có thể ngủ đúng giờ.”
Tử Lâm vội lắc đầu ôm chặt lấy y, năn nỉ:
“Không! Ca ca đến đi! Mỗi đêm đệ chỉ chờ đến khi huynh đến.

Nếu huynh không đến đệ sẽ không ngủ nữa.”
Hắn xoa đầu Tử Lâm, bật cười:
“Đệ bao tuổi rồi mà còn làm nũng như hài tử thế kia? Ta đùa đấy! Ta biết đệ vẫn luôn đợi ta nên ta vẫn sẽ đến, nhưng đổi lại mỗi tối đệ phải đi ngủ sớm.

Khi nào ta đến sẽ đánh thức đệ dậy, có được không?”
Tử Lâm gật đầu lia lịa.
“Vâng.

Được ạ.

Nhưng huynh phải hứa là sẽ gọi đệ dậy mới được.

Huynh không được lẳng lặng ngồi đó rồi bỏ về đâu.”
“Ừ.

Ta hứa mà.”
Hắn đột ngột cúi người rồi bế Tử Lâm lên.

Cậu nhóc tuy đã mười lăm tuổi nhưng lại nhỏ người và nhẹ hơn nhiều so với những người bạn đồng trang lứa, người kia lại khá cao lớn nên bế cậu nhẹ như không.

Hắn bế Tử Lâm đưa vào giường, đặt cậu xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu.
“Ngủ đi.

Khuya lắm rồi đấy!”
“Huynh ở lại đây đến chừng nào đệ ngủ mới được rời đi đấy.”
“Được thôi.

Yên tâm ngủ đi.”
Tử Lâm nắm lấy tay vị ca ca kia, vui vẻ nhắm mắt lại và không lâu sau đã đi vào giấc ngủ.

Người kia cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu nhóc.

Hắn lấy từ tay áo ra một con thỏ gỗ do chính tay mình khắc và đặt nó bên cạnh bên cạnh gối của cậu,.

Sau đó nhẹ nhàng leo cửa sổ nhảy ra ngoài.
...***...
Thân là thái tử của Vĩnh Hy quốc, công việc của Đường Tinh Húc luôn rất bận rộn.


Ban ngày hắn lo giải quyết công vụ trong nước, thời gian ban đêm thường để nghiên cứu thêm các sách cổ liên quan đến các năng lực của thuật sĩ.

Ngày đó sư phụ của hắn không dạy cho hắn quá nhiều mà chủ yếu bắt hắn tự nghiên cứu, tự luyện tập.

Sư phụ chủ yếu đứng xem và chỉnh sửa những lỗi sai cho hắn.

Mười năm trước sư phụ đột nhiên rời đi không một lời từ biệt.

Hắn chỉ nhớ sư phụ thường hay nỏi với hắn:
“Tuổi thọ của thuật sĩ chúng ta rất ngắn.

Nếu cứ suốt ngày luẩn quẩn ở một nơi thì quá nhàm chán.

Ta muốn dùng quãng đời còn lại của mình ngao du bốn bể, đi đến lúc sức cùng lực kiệt rồi buông mình ở một nơi nào đó.”
Lúc đó sư phụ vừa uống rượu vừa nói nên hắn cứ nghĩ sư phụ nói bâng quơ vậy thôi.

Thời gian sau đó sư phụ vẫn ở bên hướng dẫn, dạy cho hắn như ngày thường.

Một năm sau đó sư phụ đột ngột bỏ đi, chỉ để lại cho hắn một kho sách khổng lồ.

Hắn nghĩ sư phụ có lẽ đã đi thực hiện hóa giấc mộng của bản thân.

Nhìn thấy sư phụ như vậy hắn không khỏi cảm thấy ghen tị.

Hắn là thái tử, là người nắm giữ vương vị trong tương lai, làm sao có thể bỏ đi giống như người được.

Hắn có lẽ sẽ đem khả năng của mình phục vụ đất nước, phục vụ người dân cho đến lúc chết.
“Chủ tử, đã khuya lắm rồi.

Người nên nghỉ ngơi đi.”
“Kim Yến? Ngươi vẫn chưa ngủ sao? Ta đã nói ngươi nghỉ trước rồi mà.”
“Chủ nhân, ngươi chưa ngủ làm sao thuộc hạ dám nghỉ trước chứ.

Thuộc hạ vẫn luôn đứng canh bên ngoài, nhìn thấy chủ tử vẫn chưa ngủ nên mới mạn phép đi vào.

Chủ tử, người đừng quá gắng sức, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
“Ta biết rồi.

Ngươi ra ngoài đi!”
“Vâng.”
Tinh Húc đưa ngón tay lên day trán.

Cứ nghĩ sau khi Sử Hồng đi khỏi sẽ được thoải mái hơn chút nhưng không hiểu sao trong lòng hắn cứ thấy bất an.

Đọc sách chợt nhớ đến sư phụ rồi ngẩn người một lúc lâu.

Đã mười năm trôi qua, thi thoảng hắn lại nhớ đến người, tự hỏi người hiện đang ở đâu, có còn sống không, nếu còn sống thì có vui vẻ không, có mãn nguyện với lựa chọn của mình không.

Hắn rất muốn gặp người..


Bình luận

Truyện đang đọc