THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI


Đội ảnh vệ bí ẩn của Khang vương tặng cho con trai gồm có bảy người với độ tuổi trung bình từ 18 đến 20 tuổi.

Tất cả đều thông qua hàng loạt bài kiểm tra mới chọn được bảy người mạnh nhất tạo thành một đội và được Khang vương tặng cho cậu con trai quý tử vào sinh nhật thứ 17 của nó.

Nhưng từ lúc Sử Hồng nhận đội ảnh vệ này về nhiệm vụ duy nhất của bọn họ chính là theo dõi thái tử ngày đêm không rời và báo cáo với chủ nhân nhất cử nhất động của y.

Cho dù bọn họ đều rất bất mãn vì bị sai làm công việc chẳng ra làm sao nhưng không một ai dám có ý kiến gì.

Bọn họ biết rõ Khang vương chiều chuộng thế tử đến như thế nào, nếu dám kháng lệnh chắc chắn hậu quả nhận được sẽ rất khủng khiếp.
Đứng đầu đội ảnh vệ là một người tên Ngụy Dân, 22 tuổi, cũng là người lớn tuổi nhất đội, là người đại diện cho tiếng nói của đội.

Lúc Cảnh Điền thông báo cho hắn dừng việc theo dõi thái tử để trở về đợi lệnh, tuy hắn cảm thấy vui vì thoát khỏi nhiệm vụ vớ vẩn này nhưng lòng vẫn lo lắng khôn nguôi.

Hắn lo sợ vị chủ nhân trẻ con này lại ra những nhiệm vụ oái oăm khác còn vớ vẩn hơn cái trước thì thà bọn hắn xin ra chiến trường còn sướng hơn.

Sau đó chủ nhân bị đưa ra khỏi kinh thành nhưng bọn họ không phải đi theo.

Đấy xem như là chuyện vui mừng.

Yên ổn được gần một tháng thì bọn họ nghe được tin chủ nhân trốn về kinh thành, chắc chắn là để gặp và làm phiền thái tử giống như trước đây.
Ngày hôm nay một lần nữa gặp lại vị chủ nhân kia, Ngụy Dân đã chuẩn bị tinh thần để nhận những mệnh lệnh vớ vẩn nào đó nhưng hắn đã sững người.

Người đứng trước mặt hắn vẫn là vị thế tử gương mặt non nớt quen thuộc nhưng đôi mắt lại rất sáng, kiên định và chín chắn hơn so với trước kia rất nhiều.

Tuy không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng thái độ của hắn dành cho thế tử cũng có sự tôn trọng hơn một chút.

Cả những ảnh vệ khác cũng vậy.
Sử Hồng đứng trước mặt bảy người bọn họ im lặng quan sát tất cả một hồi rồi đột nhiên hỏi:
“Các ngươi theo ta đến hôm nay là bao lâu rồi?”
“Dạ.

Đã hơn một năm.”
“Ừm.

Tính ra cũng đủ lâu.


Vậy các ngươi có suy nghĩ gì về ta? Không cần ngại.

Cứ nói thật.”
Đội ảnh vệ kinh ngạc nhìn Sử Hồng, có vẻ khá hoang mang.
“Ta nói rồi.

Không cần sợ.

Ta hứa sẽ không trừng phạt hay giết các ngươi, ngược lại các ngươi thật lòng bày tỏ ra ta sẽ càng thưởng thêm kia.”
Bọn họ nhìn nhau vẫn còn rất do dự, cuối cùng Ngụy Dân đại diện tất cả lên tiếng:
“Tại sao chủ nhân lại muốn nghe chuyên này?”
“Ta tiếp xúc với các ngươi không nhiều, bình thường đều là thông qua Cảnh Điền truyền tin.

Nhưng từ giờ các ngươi sẽ nhận lệnh trực tiếp từ ta.

Muốn làm việc tốt với nhau thì tiền đề lạc phải biết về nhau đã.

Trước tiên ta muốn nghe các ngươi nghĩ gì về ta.”
Ngụy Dân nghi hoặc nhìn Cảnh Điền, dường như muốn xác nhận người trước mặt có đúng là chủ nhân hay không.

Cảnh Điền ho khẽ vào cái rồi nói:
“Những gì chủ nhân nói đều là thật đấy.

Các ngươi cứ mạnh dạn bày tỏ hết đi!”
Con người Cảnh Điền như thế nào mọi người đều biết rất rõ.

Y là dạng người biết gì nói nấy mặc dù cách nói của y có đôi lúc chọt thẳng vào nỗi đau của người khác.

Ngụy Dân nhìn lại các đội viên của mình, ánh mắt của họ vẫn ngập tràn lo lắng.

Hắn quyết định thử đánh liều một lần.

Dù sao tính mạng của hắn và những người kia vốn thuộc về chủ nhân.

Chủ nhân muốn hắn chết thì hắn buộc phải chết, muốn hắn sông thì hắn được sống.


Nỗi niềm kìm nén bao lâu lúc này đây hắn cũng muốn xả ra hết một lần.
“Bẩm chủ nhân, nếu chủ nhân đã có lời như vậy thuộc hạ xin được bộc bạch những lời tận đáy lòng.

Bảy người thuộc hạ ở đây có thể nói là bảy người xuất sắc nhất do chính Khang vương gia lựa chọn.

Nhiệm vụ của bọn thuộc hạ chính là bảo vệ chủ nhân bằng cả mạng sống và tuân theo bất kì mệnh lệnh nào của người.

Nhưng...!từ khi đến bên cạnh chủ nhân, bọn thuộc hạ hết bị sai đi theo dõi thái tử lại cùng ngài đóng kịch để lấy lòng thái tử điện hạ, chưa từng có một nhiệm vụ nào tử tế cả.

Thuộc hạ không biết các huynh đệ khác nghĩ thế nào nhưng bản thân thuộc hạ cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy mình không được tôn trọng.”
Sử Hồng vẫn mỉm cười nhưng trong lòng đã sớm nổi bão rồi.

Hắn vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh để không lại lôi tổ tông nguyên chủ ra chửi n lần.

Có một đội ảnh vệ ngon lành thế này mà không biết tận dụng mà phí phạm họ đi làm mấy việc vớ vẩn như thế.
“Thuộc hạ biết rõ chủ nhân vẫn còn nhỏ, chưa trưởng thành.

Có rất nhiều chuyện vẫn không được thông suốt nhưng người lại chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên căn, cứ khăng khăng tự làm theo ý mình.

Cho nên mới dẫn đến việc bị hoàng thượng bắt giam như vừa rồi.

Thuộc hạ mong người có thể qua lần này lấy làm bài học cho bản thân nhưng...!Thuộc hạ kiến nghị chủ nhân hãy quay về Hàng Châu và ngoan ngoãn tận hưởng cuộc sống ở đấy.

Sự việc ngài trốn về lần này nếu để hoàng thượng biết được chắc chắn sẽ lại gây phiền phức cho vương gia.”
Ngụy Dân nói xong thì cúi lạy, không dám ngẩng đầu lên.

Những ảnh vệ khác cũng lập tức làm theo.

Hôm nay Ngụy Dân nói những lời này chính là tiếng lòng của tất cả thành viên nhóm ảnh vệ mà không một ai dám nói, cũng đã sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của vị chủ nhân chưa lớn này.
“Dập đầu làm gì.

Ta đâu có trách tội các ngươi.”
Ngụy Dân ngẩng đầu nhìn.

Hắn thấy Sử Hồng đang mỉm cười.

“Rất tốt.

Nghe những lời của ngươi ta đã có thể tin vào lòng trung thành của đội các ngươi rồi.

Đứng dậy cả đi! Đừng quỳ nữa!”
Ngụy Dân cùng những ảnh vệ khác đứng dậy.

Ai nấy đều khấp khởi vui mừng.

Chủ nhân của họ dường như đã thay đổi, nhưng trong lòng cũng vẫn có chút lo lắng không biết đây chỉ là chủ nhân diễn kịch hay gì.
“Ta tiếp nhận lời khuyên của ngươi, nhưng việc ta quay về kinh thành không phải là lý do như các ngươi nghĩ.

Ta có lý do riêng của ta nhưng ta không thể nói cho các ngươi biết được.

Hiện tại có một vài việc ta cần các ngươi đi làm và chuyện này tuyệt đối không được để cho cha ta biết.

Nếu ta phát hiện ai trong số các ngươi tiết lộ với cha ta, ta sẽ xoá sổ cả đội các ngươi.”
Lần đầu tiên Sử Hồng nói lời đe doạ một ai đó.

Hắn không phải là kẻ ác độc như vậy nhưng trong tình cảnh này của hắn thì sự đe doạ này là cần thiết để tạo uy thế cho mình.
“Vâng.

Xin chủ nhân cứ nói.”
“Trong lúc ta nằm trong ngục có kẻ đã ám sát ta, khả năng là dùng độc dược.

Một cách may mắn mà ta đã thoát chết.

Ta cần các ngươi điều tra xem kẻ nào đã làm chuyện đó.”
“Chủ nhân, người đã bị ám sát ư? Tại sao bây giờ ngườí mới nói?” Cảnh Điền hốt hoảng kêu lên.

Những ảnh vệ kia cũng vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi còn nhớ lúc ngươi đến đón ta ở Đại lý tự tình trạng khi ấy của ta như thế nào chứ? Ta khi đó mơ hồ, cái gì cũng không nhớ.

Mãi đến sau này khi ký ức dần về ta mới phát hiện ra khi đó mình đã bị kẻ khác ám toán, may mà không chết.”
Nói đến đây đột nhiên trong đầu Sử Hồng hiện lên một hình ảnh bản thân đang ngồi trong ngục sảng khoái vừa ăn thịt gà vừa uống rượu.

Hình ảnh này chắc chắn không phải của hắn, vậy là của nguyên chủ.

Sử Hồng đặt tay lên tim mình.

Có phải nguyên chủ vẫn luôn ở bên trong hắn, chưa hề biến mất.


Y vẫn luôn dõi theo mọi hành động của hắn?
“Chủ nhân, người làm sao thế?” Cảnh Điền ghé lại gần.

Hắn lo lắng khi thấy Sử Hồng đột nhiên ngẩn người.
“Không sao.

Đột nhiên trong đầu nhớ lại chút chuyện.

Đêm hôm đó ta đã được thiết đãi rượu thịt rất chu đáo.

Có khả năng độc được trộn trống thức ăn và rượu.

Mấy người các ngươi đi điều tra xem.”
“Vâng.

Chủ nhân.”
“Chuyện thứ hai ta có bảo Cảnh Điền giúp ta điều tra xem kẻ nào dám ám sát thái tử ở ngoài kinh thành, nhưng hiện tại ta có việc cần dùng đến hắn, cho nên các ngươi thay hắn làm việc này đi.”
Tuy nhiệm vụ mà Sử Hồng giao cho vẫn có một phần là liên quan đến thái tử nhưng rõ ràng tính chất của nó phù hợp với đội ảnh vệ hơn.

Tất cả chấp hành mệnh lệnh một cách vui vẻ và rất tình nguyện.
“Chủ nhân có chuyện gì cần dùng đến thuộc hạ sao?”
Sử Hồng suy nghĩ một chút cảm thấy sự việc lúc sáng có thể xem như một cơ hội cho bản thân.

Nếu hắn chứng minh được vụ ám sát kia không liên quan gì đến mình có lẽ sẽ có cơ hội đến gần hơn với thái tử.

Rồi sẽ có cơ hội lấy lòng tin từ y.

Có lòng tin rồi thì những thứ khác cũng dễ nói chuyện hơn.
“Ngươi vốn là ảnh vệ của ta sao ban đầu lại ăn mặc như thị đồng theo hầu bên cạnh vậy?”
Đột nhiên bị Sử Hồng đột ngột hỏi một câu chẳng chút liên quan gì đến tình huống hiện tại khiến Cảnh Điền ngơ ra trong vài giây sau đó đáp lại.
“Bẩm chủ nhân, thuộc hạ được lão gia đưa đến hầu hạ bên cạnh ngài từ lúc ngài đi học cùng các vị hoàng tử, thế tử khác.

Nhưng vì không muốn chủ nhân sinh ra ý nghĩ muốn dựa dẫm hay bắt nạt người khác nên mới bắt thuộc hạ phải che giấu thân phận thật.

Chỉ khi nào cảm thấy ngài đã đủ chín chắn rồi mới được lộ ra.”
Sử Hồng bật cười.

“Vậy bây giờ ngươi thấy ta đã đủ chín chắn rồi?”
Cảnh Điền mỉm cười đáp lại:
“Chín chắn thì chưa nhưng đã đáng tin cậy hơn trước rồi.”
Cả hai người nhìn nhau bật cười.


Bình luận

Truyện đang đọc