THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Vẻ mặt của thiếu nữ áo đỏ rõ ràng đã cứng đờ, chu miệng, làm ra dáng vẻ muốn khóc lại thôi.


Lục Diễn là một người có chứng mù mặt nhẹ, lại nhìn nàng ta một cái sau đó lại nhìn lên trang phục của nàng ta: "Phùng nhị? Quận chúa?" Cho nên nói lúc trước hắn thật sự không phải cố ý nhằm vào Thẩm Tân Di mới kêu nàng là Thẩm Ngũ, hắn đối xử bình đẳng, đối với nam nữ già trẻ đều kêu như vậy.


Sắc mặt của Phùng Ngọc Đang càng khó coi hơn, giậm chân bĩu môi: "Thái Tử ca ca sao huynh có thể không nhận ra muội vậy?" Nàng ta nghiêng đầu cười rồi nhõng nhẽo: "Sao huynh ở đây?" Nàng ta khó khăn lắm mới gặp Thái Tử nên nhất thời cảm xúc sục sôi, lại không nghĩ tới hắn lại phản ứng như thế này.


Nàng ta đặt câu hỏi như vậy là có lý do, nếu có thể được xưng là quận chúa thì tất nhiên là cô gái có thân phận cao quý. Cha của nàng ta Phùng Trì Hữu là Vương gia khác họ duy nhất ở Ngụy Triều, đương nhiên vương vị này không phải Phùng Trì Hữu nỗ lực giành công lao về mà là kế tục tổ tiên, trong tay cũng không có thực quyền nhưng cho dù là như thế này cũng vô cùng khó lường. Xưa nay đế vương không yên tâm nhất chính là Vương gia khác họ, cho nên nhà họ Phùng đưa hai đứa con gái tới làm con tin, trong đó đứa con gái ấy chính là vị quận chúa Gia Hựu này, Phùng Ngọc Đang.


Nàng ta cũng may mắn, lúc trước tiên hoàng hậu bệnh tật ốm yếu, sau khi nàng ta tiến cung bái kiến tiên hoàng hậu thì Hoàng Hậu lại thần kỳ mà có điều chuyển biến tốt đẹp. Sau đó người nhà họ Phùng nắm lấy cơ hội mời huyền sĩ nói cái gì mà bát tự của quận chúa Gia Hựu cực vượng, có lợi cho tiên hoàng hậu. Văn Xương Đế cho phép nàng ta tiến cung làm thư đồng của công chúa, còn thỉnh thoảng có thể gặp mặt tiên hoàng hậu. Nàng ta ngẫu nhiên gặp qua Lục Diễn một lần, thấy hắn đặc biệt đẹp trai, thiếu niên lỗi lạc hơn nữa còn nắm chắc quyền hành nên nàng ta cảm mến không thôi. Nhưng sau đó Lục Diễn bệnh nặng nàng ta đều không thay đổi lòng say mê, còn thường xuyên tự cho mình là thanh mai trúc mã của Lục Diễn.


Nhưng nói thật ra, công chúa và các hoàng tử lại không đọc sách cùng một chỗ, Lục Diễn mới gặp qua nàng ta mấy lần chứ? Lúc này hắn có thể nhớ tới nàng ta là ai cũng không tồi. Hắn cẩn thận nhớ lại một chút: "Ngươi họ Lục?"


Phùng Ngọc Đang ngẩn ra, mờ mịt nói: "Không, không phải."


Lục Diễn lạnh lùng liếc nàng ta một cái: "Vậy đừng gọi ta là ca ca."


Phùng Ngọc Đang bị hắn lạnh mặt nhìn thì khó hiểu rồi nghĩ lại, tính tình của Thái Tử ca ca xưa nay lạnh nhạt, có vẻ ngượng ngùng do gần gũi quá mức với nàng ta ở trên đường. Cho nên nói người có đầu óc nóng lên sao có thể ăn ra đường từ trong đao.


Nàng ta tự mình an ủi như vậy rồi ngẩng đầu nói: "Đã lâu muội không gặp Thái Tử ca... Điện hạ, muốn hỏi một chút sức khoẻ của điện hạ như..."


Nàng ta mới nói một nửa, Lục Diễn đã đi xa. Sắc mặt của Phùng Ngọc Đang khó coi, lại không còn xinh đẹp động lòng người như vừa nãy nữa. Nàng ta giơ tay cho thị nữ bên cạnh một cái tát, lạnh lùng nói: "Đồ ngu, sao ngươi không giúp ta ngăn cản? Lần này trơ mắt mà để Thái Tử ca ca đi rồi!" Nàng ta tuổi còn nhỏ thế mà còn có hai gương mặt!


Kia chính là đương triều Thái Tử, ai mà dám cản hắn? Thị nữ bụm mặt lại không dám giải thích, nàng ấy biết quận chúa cần trút giận. Quả nhiên Phùng Ngọc Đang đánh nàng ấy xong thì sắc mặt đẹp lên rất nhiều, dẫn theo váy vào Đa Bảo Các, vừa đi còn vừa tự mình trấn an: "Được rồi, ngày mai Thái Tử ca ca phải vào cung, ta cũng đi bái kiến Thái Hậu Hoàng Hậu, ta chắc chắn có thể gặp chàng ấy. Đi Đa Bảo Các nhìn một cái có cái gì mới trước, ngày mai mặc trang phục mới gặp chàng cũng được."


Thiếu nữ hoài xuân không phải chuyện gì lớn nhưng chuyện Lục Diễn đã kết hôn thì trên dưới Ngụy Triều không ai không biết. Nàng ta biết rõ người ta đã thành hôn còn dây dưa như vậy, thật sự là rất khó chịu.


Lấy thân phận của Phùng Ngọc Đang tất nhiên có thể lên nhã gian lầu hai. Sau khi nàng ta đi lên liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy món trang sức mà Thẩm Tân Di vẽ ra đặt trước. Nàng ta lập tức đi qua cầm lấy một cây trâm vàng nhìn một lát, lại để gần đầu mình, hỏi thị nữ: "Ta mang đẹp không?"


Cây trâm vàng này được điêu khắc sinh động như thật một cô gái câu cá, hoạt bát linh động, vô cùng thích hợp cho con gái đeo. Cắm xuống búi tóc, càng hiện ra hết sức đáng yêu, kết hợp giữa vẻ đẹp và tính thiết thực.


Thị nữ tất nhiên là thổi phồng: "Không có ai thích hợp mang trâm vàng này hơn ngài."


Phùng Ngọc Đang vô cùng không tự giác mang nó trên đầu, soi gương rồi mỉm cười nói: "Ta cũng thấy đẹp." Nàng ta sờ mái tóc đen của mình: "Bảy ngày sau có hội thi thơ ta muốn mang cây trâm này đi, nhất định đẹp hơn Ngư Vọng Nguyệt."


Nàng ta và Ngư Vọng Nguyệt là chị em plastic, bên ngoài nhìn thân mật nhưng sau lưng lại vô cùng ghen ghét nàng ta đoạt đi nổi bật của bản thân.


Thị nữ càng thổi phồng không kìm được, ý cười của Phùng Ngọc Đang càng tăng lên, chọn rất nhiều đồ trang sức từ thành phẩm do Thẩm Tân Di thiết kế để thị nữ lấy, lúc này mới vẫy tay bảo chưởng quầy lại đây: "Ta muốn lấy tất cả thứ này."


Chưởng quầy mới vừa rồi đang tiếp đón khách quý khác, lúc này mới nhìn thấy nàng ta chọn cái nào, chưởng quầy vội nói: "Xin lỗi quận chúa, thứ này không bán, là một vị khách quý vẽ ra lệnh thảo dân chế tạo." Bà nói xong thì chỉ dưới lầu: "Chính là vị khách quý kia." Thái Tử Phi vừa rồi đến lầu một có kiểu dáng quần áo mới, trang sức này trước gửi ở lầu hai, chưởng quầy để một lát chưa gói lại, không nghĩ tới lại xảy ra vấn đề.


Phùng Ngọc Đang sờ trâm vàng trên đầu: "Khách quý gì cũng đáng để ngươi nhắc đến? Trang sức kia cũng chỉ có ta đeo, nếu để cho kẻ có dung mạo xám xịt quê mùa đeo vậy cũng là minh châu phủ bụi trần, giày xéo thứ tốt! Ta đều muốn mấy thứ đó, cùng lắm thì thưởng ả mấy đồng bạc là được." Nàng ta tương đối làm bộ làm tịch, cho nên rất thân thiết với Hoàng Thượng Hoàng Hậu, hơn nữa với thân phận quận chúa nên luôn luôn khoa trương ở trong kinh.


Chưởng quầy cũng chưa ngăn được, nàng ta trực tiếp đứng ở sau lưng Thẩm Tân Di hét lên một tiếng, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Này, trang sức ngươi vẽ không tồi, ta đều muốn, ngươi nói cái giá đi." Như thể nàng ta coi trọng đồ của người khác thì giống như người khác còn phải mang ơn đội nghĩa. Nàng ta thấy Thẩm Tân Di chỉ mặc trang phục người Hồ cổ tròn đơn giản thì trong lòng càng khinh thường hơn.


Thẩm Tân Di quay đầu lại khinh thường mà nhìn nàng ta một cái, người muốn dùng phương thức ác liệt này khiến cho lão đại Ngạo Thiên nàng chú ý quá nhiều.


Ai ngờ lần này nhìn thoáng qua cũng không đủ, Phùng Ngọc Đang tự cho đã là người đẹp số một, nhưng cô gái trước mắt này lại đẹp khó có thể nói nên lời, môi hồng như chu sa, da trắng như tuyết, nàng vô cùng xinh đẹp khiến nàng ta nhìn ngơ ngẩn. Không riêng gì nàng ta mà trong phòng không ít phu nhân quý nữ đều trong tối ngoài sáng đánh giá cô gái này. Thẩm Tân Di nhiều năm không trở lại kinh thành, hầu hết mọi người trong kinh đều không quen biết nàng, mọi người chỉ cảm thấy dung mạo khí chất của cô gái này thật sự quá mức xuất chúng.


Phùng Ngọc Đang lúc đầu rất kinh ngạc, nhìn thấy người khác vây quanh cô gái này như ngôi sao quay quanh mặt trăng thì trong lòng giận dữ, đưa tay muốn dùng roi ngựa đánh nàng: "Ta nói chuyện với ngươi đấy!"


Thị nữ phía sau nàng ta coi như thận trọng, liều chết giữ chặt nàng ta rồi nhỏ giọng nói: "Quận chúa, nô thấy dáng vẻ khí chất của vị nương tử này thật sự không tầm thường, chỉ sợ không phải là người bình thường." Quận chúa nói là thân phận tôn quý, nhưng dù sao cũng là cháu gái ở trong kinh thành, người tôn quý hơn nàng ta không phải không có.


Phùng Ngọc Đang tránh khỏi tay thị nữ, tiếng cười lạnh nặng nề: "E là kỹ nữ từ trong quán nào ra đây."


Lời vừa nói ra, tôi tớ của Thẩm Tân Di đều nổi giận.


Thẩm Tân Di buông vải dệt trong tay xuống, như suy tư gì đó mà nhìn nàng ta một cái, Phùng Ngọc Đang hừ lạnh một tiếng nặng nề: "Chẳng lẽ ta nói sai rồi à?" Nàng ta không cho rằng cô gái thần bí này là kẻ có bản lĩnh, nhưng quý nữ trong kinh nàng ta đều nhận ra. Cô gái này trang điểm tầm thường, hơn nữa là gương mặt lạ, hẳn là thứ nữ của nhà thần tử nào đó hoặc là con gái của quan lại nhỏ tới nơi này quyến rũ quan lại quyền quý. Thân phận như vậy bị nàng ta hắt một thân nước bẩn cũng chỉ có thể nhận, nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới Thái Tử Phi.


Thẩm Tân Di chậm rãi đi đến nơi cách nàng ta nửa thước, bình tĩnh nói: "Con mẹ ngươi."


Cái đứa ngu xuẩn mặc đồ màu đỏ này đã thành công khiến cho nàng chú ý, đương nhiên không phải mặt tích cực, nàng ghi tạc cái đứa ngu xuẩn này vào sổ đen, chuẩn bị đóng băng khiến cho nhà các nàng ta phá sản.


Nàng vừa dứt lời đã ra tay như điện, giơ nắm tay lên cho nàng ta một cú đấm móc.


Mọi người đều nhìn đến trợn tròn mắt...


Thẩm Tân Di ra tay không mạnh nhưng Phùng Ngọc Đang cũng bị đánh cho mơ màng, nàng dùng khăn lau tay: "Ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh, chiêu thức ấy vốn là ta học được để chuẩn bị bạo hành gia đình với Lục Diễn."


Phùng Ngọc Đang lại sững sờ, Lục Diễn... Lục Diễn kia không phải là tên huý của Thái Tử sao? Làm sao mà nàng dám gọi thẳng tên huý của Thái Tử?!


Nàng lại chuyển sang Đinh tư cục đi dạo với nàng: "Người này là ai thế?"


Đinh tư cục vốn dĩ muốn nhân cơ hội này sai người động thủ, cho quận chúa luôn quấn quýt si mê Thái Tử này một chút dạy dỗ, không nghĩ tới Thái Tử Phi tự mình động thủ nên bà yên lặng lui về sau... Bà được Thẩm Tân Di hỏi thì lập tức đáp: "Hồi Thái Tử Phi, nàng ta là quận chúa Gia Hựu, con gái của Đoan Vương, em gái của thế tử." Bà lại không cảm thấy Thái Tử Phi đánh người quá mức, quận chúa dám mắng Thái Tử Phi là kỹ nữ, đây không phải là giẫm lên thể diện của tôn thất hay sao? Đánh nàng ta sưng mặt cũng không quá phận!


Phùng Ngọc Đang lần thứ ba sững sờ, Thái, Thái Tử phi? Mọi người vừa nghe ba chữ Thái Tử Phi thì đồng thời đều tản ra, sợ gây hoạ vào người.


Thẩm Tân Di nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Không quen biết." Nàng tiện tay chỉ: "Lấy đồ của ta về, bẻ cây trâm trên đầu nàng ta rồi tiền cứ theo đó mà làm."


Trương ma ma lập tức mang theo người lấy trang sức Thẩm Tân Di đặt về, nàng làm trò trước mặt Phùng Ngọc Đang, chọn hai chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay rồi cố ý quơ quơ trước mặt nàng ta: "Đẹp không, xinh đẹp không? Ngươi xấu như thế cũng dám mơ ước đồ của ta, ngươi dùng bao nhiêu Rejoice mới tự tin như vậy ?"


Phùng Ngọc Đang cũng là một kẻ mềm nắn rắn buông, bụm mặt rưng rưng dạ: "Là ta không phải..."


Thẩm Tân Di hừ lạnh một tiếng, một lần nữa mang lên mũ có rèm rồi xoay sang chưởng quầy: "Tính tiền đi."


Chưởng quầy vội nói: "Thái Tử đã trả qua."


Thẩm Tân Di có hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, lại nhìn Phùng Ngọc Đang một cái mới đi.


Phùng Ngọc Đang lớn như thế còn chưa mất mặt như vậy, trong lòng hận muốn chết, che mặt khóc lớn lên xe ngựa. Nàng ta nghĩ nhất định phải cáo trạng ở trước mặt Hoàng Hậu và Thái Hậu, khiến cho cái gọi là Thái Tử Phi mặt bị phá tướng mới đã!


Thẩm Tân Di mang theo tôi tớ ra đầu phố, Lục Diễn chờ ở trong xe ngựa: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"


Ở trong mắt lão đại Ngạo Thiên, Phùng Ngọc Đang ngay cả việc cỏn con cũng không được tính. Nàng tùy ý vẫy tay, nhảy dựng lên xe ngựa: "Có cái gì mà quận chúa Giai Giai kiếm chuyện, bị ta đánh lại một quyền."


Lục Diễn: "Quận chúa Gia Hựu?"


Thẩm Tân Di gật đầu, Lục Diễn cũng không cảm thấy đây là vấn đề, dù sao nàng đều có biện pháp ứng phó, hắn cười quái dị: "Lúc này không tính toán thu nàng ta vào phòng à?"


Thẩm Tân Di gần như đã chịu vũ nhục cực lớn, khoa trương mà thốt lên: "Nàng ta, ta dù có mù cũng chướng mắt!" Xấu nàng có thể hiểu nhưng ngu thì nàng không thể chịu đựng!


Lục Diễn: "... Nàng ngay cả Thập Thất cũng có thể chấm."


Thẩm Tân Di à một tiếng: "Nàng ta sao mà xứng sánh với Lục Băng? Lục Băng là vầng trăng sáng trên bầu trời, là dòng suối trong vắt trên núi, khác xa với dung chi tục phấn như nàng ta!"


Lục Diễn: "... Nàng đừng nói nữa." Lần đầu hắn cảm nhận được da đầu tê dại là cảm giác gì.


Giọng của Thẩm Tân Di trở nên khô khốc nên uống ngụm trà nhuận họng: "Ngày mai ngươi không đi gặp ca ta với ta à? Yên tâm, huynh ấy sẽ không vứt ra năm vạn lượng bạc bảo ngươi lăn đâu."


Vẻ mặt của Lục Diễn phai nhạt xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta có việc."


Trong lòng Thẩm Tân Di khó chịu, nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Lục Diễn sẽ vì ngạo mạn của hắn mà trả giá đại giới! Nàng muốn sinh hạ đứa bé đầu tiên với Lục Băng, để đứa nhỏ này kế thừa tất cả tài sản của nàng, khiến Lục Diễn ghen ghét đến phát ngất!


Lục Diễn hiển nhiên còn chưa ý thức được tổng giám đốc bá đạo trả thù có bao nhiêu đáng sợ, hắn cụp mắt lâm vào trầm tư, nét mặt thay đổi.


Sau khi hai người về nhà thì bắt đầu làm việc riêng, sớm đi ngủ, Thẩm Tân Di hiếm khi dậy sớm. Lúc Lục Diễn tỉnh nàng đang ngồi ở bên cửa sổ múa bút thành văn, hắn phủ thêm áo ngoài rồi đi qua hỏi: "Viết cái gì vậy?" Hắn nhìn tình cảnh này giống như đã từng quen biết thì không khỏi trêu chọc: "Lại là hưu thư?"


Vẻ mặt của Thẩm Tân Di ngạo mạn mà nhìn hắn một cái: "Di chúc."


Lục Diễn: "... Nàng lại làm gì?"


Thẩm Tân Di lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy để lại toàn bộ tài sản của ta cho con riêng của ta với Lục Băng, ngươi một phân tiền cũng không chiếm được. Sau khi ta chết ngươi hãy thu dọn đồ đạc lăn ra khỏi nhà ta đi!"


Lục Diễn: "..." Hắn thở dài: "Tùy nàng."


Thẩm Tân Di nghi vực mà nhìn hắn: "Đừng tưởng rằng giả vờ thanh cao thì ta sẽ để lại tài sản cho ngươi."


Lục Diễn đã bình tĩnh mà bắt đầu rửa mặt. Hôm nay nàng còn phải đi gặp anh ruột. Chỉnh sửa di chúc xong, nàng rửa mặt xong thì trang điểm rồi vội ra khỏi thành. Lục Diễn suy nghĩ một lát mới phái Tề Sất mang khinh kị tư vệ hộ tống nàng cả đường. Chờ sau khi nàng đi rồi, Lục Diễn mới bình tĩnh mà rút ra phần ' di chúc ' kia, bình tĩnh mà cầm đi đốt.


Chờ hắn giày vò xong di chúc mới đến thư phòng nghị sự với Thái Sử Tiệp: "Có động tĩnh của Tề vương phi chưa?"


Sắc mặt của Thái Sử Tiệp tối sầm, tựa như đang do dự, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Tề vương phi... Không thấy."


......


Vị đại nho Tiết nam trai cũng là kẻ có bệnh, chạy đến chỗ nào ẩn cư không được, thế nào cũng phải ẩn cư ở bên trong Tần Xuyên tám trăm dặm. Thẩm Quế Kỳ vì cầu học, tất nhiên cũng sống ở vùng núi gần đây. Thẩm Tân Di cả một đường mệt muốn chết, ra khỏi thành lập tức đuổi tới Tần Lĩnh, chính là như vậy, buổi chiều cũng khó khăn lắm mới vào núi, tìm cả buổi mới tìm được nơi anh trai nàng ở.


Thẩm Tân Di không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cái hàng rào nhỏ trước mặt: "A huynh, huynh lại ở nơi này hả?" Thẩm Quế Kỳ một người sống lâu trong nhung lụa!


Người nhà họ Thẩm phần lớn đều điển trai xuất chúng, Thẩm Quế Kỳ tất nhiên cũng không ngoại lệ. Huynh ấy một thân áo vải thô, nước da hơi đen nhưng tinh thần tốt, nghe vậy thì cười nói: "Đây có cái gì đâu? Muội bôn ba mấy ngày cũng quen, hơn nữa nơi này cũng có người hầu hạ, ta có cái gì oán giận."


Gian tiểu viện này không lớn, Tề Sất mang theo người tiến vào đã chật kín, y đành phải mệnh các tướng sĩ ngồi dưới đất.


Thẩm Tân Di bảo người lấy một ít lễ vật mà Thái Hậu Hoàng Thượng ban lại đây cho huynh ấy, lại lắc đầu: "Sống ở tổ trạch nhà chúng ta trong kinh thành, tam đường ca không phải ở tổ trạch sao?"


Thẩm Quế Kỳ gật đầu, không nóng không lạnh mà cười: "Ta hiện giờ học gần xong, tính toán mấy ngày nữa dọn về bế quan đọc sách." Huynh ấy vừa nói vừa dẫn Thẩm Tân Di và Trương ma ma vào nhà: "Ta vốn định đi kinh thành thăm muội... Vì sao muội cũng phải tự mình trèo đèo lội suối chạy tới? Vì sao Thái Tử không đi với muội... Hắn đối với muội có tốt không?"


Trương ma ma phía sau nghe thấy thì thầm thở dài, đại lang quân quả nhiên nhạy bén.


Vẻ mặt của Thẩm Tân Di không sao cả: "Hắn được hay không không quan trọng, nghe lời là được."


Lúc Thẩm Quế Kỳ thư từ qua lại với

Bình luận

Truyện đang đọc