THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Trưa hôm đó, Tề Sất đã mang theo rượu hổ cốt của Thái Hậu và tập viết của Thẩm Tân Di cho Lục Diễn.


Lục Diễn mở tập viết của Thẩm Tân Di ra, xem từng chữ một, chợt ngước mắt hỏi Tề Sất: "Nàng... Thái Hậu có nói cái gì với ngươi hay không?"


Tề Sất ăn ngay nói thật: "Thái Hậu chỉ dặn dò ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe, cũng chưa nói gì khác."


Lục Diễn quả thực muốn giơ chân đá y, đè nặng tức giận hỏi y: "Người khác thì sao? Người khác chưa nói gì à?"


Tề Sất lắc đầu: "Ngoại trừ Thái Hậu, lại không ai truyền cái gì với ngài. Thái Tử Phi chỉ nói gần đây luyện chữ ngẫu nhiên có tâm đắc, cho nên lấy tập viết gần đây cho ngài, để ngài chỉ điểm một vài thứ."


Lục Diễn đành phải lại cúi đầu lật xem tập viết, bên trong phần lớn trích lục thơ từ nhưng không có một câu hữu ích. Hắn tiện tay đặt tập viết ở một bên rồi nói với Tề Sất: "Lui đi."


Hắn đợi Tề Sất đi rồi mới lấy tập viết lại đây, vuốt ve kỹ chữ viết một lần nữa rồi nhanh chóng nhíu mày lại, dường như là phỏng tay mà ném ở một bên.


Hắn cho rằng dù cho bản thân có ưng ý Thẩm Tân Di, nhưng lạnh nhạt với nàng mấy ngày cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nàng tiến cung ở cùng với Thái Hậu hai ngày đầu còn ổn, đã nhiều ngày lại càng thêm không thích ứng.


Nàng thật đúng là trái tim vô cùng rộng lớn, chẳng lẽ lại không sợ mấy ngày nay mình đi tìm người phụ nữ khác à?


Hắn lại nghĩ lại, người không tim không phổi như nàng chỉ e là không thèm để ý, có lẽ ước gì hắn đi tìm người phụ nữ khác, nàng cũng có thể nhân cơ hội hòa ly, nằm mơ! Với loại ý nghĩ này, hắn lại một mình phòng không gối chiếc.


Hắn luôn dậy sớm, sáng hôm sau mới rửa mặt xong thì thuộc hạ đã hoảng loạn chạy vào: "Điện hạ, không hay rồi, Tề Sất và Thẩm ti qua đánh nhau rồi! Hiện giờ cả hai người đều trọng thương hôn mê, ngài mau quay trở lại đi!"


Lục Diễn vừa nghe cái họ Thẩm này đã có loại dự cảm không ổn nên nhướng mày: "Thẩm ti qua là ai?"


Người nọ hoảng loạn, thở hổn hển: "Chính là... Thái Tử Phi... anh họ nhà mẹ đẻ ạ."


Trong lòng Lục Diễn trầm xuống, thản nhiên nói: "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thắng đương nhiên tốt, thua cũng là chuyện thường thôi, ta đi làm cái gì?"


Người nọ thở hổn hển một hơi: "Không phải... Trong quân tỷ thí, hai người lén động thủ, Thái Sử Tiệp và anh ruột của Thái Tử Phi đi lên khuyên can cũng bị thương..."


Lục Diễn nghe thấy Thái Sử Tiệp xảy ra chuyện thì sắc mặt càng trầm hơn, lập tức đi nhanh ra ngoài, xoay người lên ngựa.


Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện đã trải qua ở trên đường. Kim Ngô Vệ có cái ước định bất thành văn, lúc nghỉ hưu mộc các tướng sĩ hẹn tỉ thí nhỏ ở quân doanh một hồi. Bởi vì không phải tỷ thí chính quy cho nên còn có thể mang người thân và bạn bè đến tham quan. Tề Sất đặc biệt mời Thái Sử Tiệp chỉ điểm, Thẩm Lăng Vân mời Thẩm Quế Kỳ đến xem náo nhiệt, kết quả hai người còn chưa bắt đầu đứng đắn tỷ thí đã ngầm trước làm một trận, nghe nói còn động đao thương. Thái Sử Tiệp và Thẩm Quế Kỳ nghe tin chạy đến khuyên can, kết quả cũng bị liên lụy vào, tướng sĩ khuyên can còn lại đều bị vết thương nhẹ.


Lục Diễn đè nén lửa giận, che miệng ho khan vài tiếng thật mạnh rồi hỏi: "Vì sao bọn họ đánh nhau?"


Người truyền tin cũng đầy mặt mờ mịt: "Hình như là trước đó Thẩm ti qua nói vài câu này kia, sau đó hai người đã động tay động chân. "


Quân doanh của Kim Ngô Vệ được xây dựng tựa vào núi, Lục Diễn giục ngựa hơn nửa canh giờ mới đến. Khi xuống ngựa đã đi thăm Thái Sử Tiệp trước.


Thái Sử Tiệp được sắp xếp ở một chỗ trong doanh trại, trên đầu u một cục, bả vai cũng không linh hoạt cho lắm. Lão thấy Lục Diễn đến thì muốn đứng lên đón chào nhưng Lục Diễn vài bước đỡ lấy lão: "Thái Sử Công đừng nhúc nhích, bị thương gân cốt thì không tốt lắm đâu."


Thái Sử Tiệp cười cười: "Không đáng ngại, chỉ bầm tím một chút thôi, không bị thương đến bên trong. Vẫn là người trẻ tuổi sức lực lớn, sớm biết rằng như vậy, lão cũng chỉ dùng tài hùng biện." Ông lại lấy ánh mắt ra hiệu: "Điện hạ nhìn lang quân nhà họ Thẩm một cái đi, y bị thương còn nặng hơn lão."


Thẩm Quế Kỳ và Thẩm Tân Di giống nhau đến mức Lục Diễn thật sự vừa tiến vào đã nhìn thấy huynh ấy, chỉ là không biết mở miệng như thế nào. Được Thái Sử Tiệp giới thiệu, Thẩm Quế Kỳ vội đứng lên, bó tay bó chân nói: "Vi thần, không, thảo dân... Tại hạ Thẩm Quế Kỳ, gặp qua Thái Tử." Huynh ấy vừa nói vừa nhìn người ' em rể ' này của mình một cái, liếc mắt một cái xem qua cũng hết sức ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó cảm thấy được trên mặt hắn lạnh lẽo thì trong lòng không khỏi càng khẩn trương hơn, lại vì em gái mà nhọc lòng.


Thái Tử hờ hững như vậy, lại có hiềm khích với nhà họ Thẩm. Em gái là người thích nói thích cười như thế, sinh hoạt với hắn nhất định rất mệt.


Biểu cảm của Lục Diễn nhìn như thờ ơ nhưng thật ra cũng cứng đờ, tạm dừng một lát, lúc này mới gật đầu lại hỏi huynh ấy: "Ngươi không sao chứ?" Hắn xem qua một cái, chỉ thấy trên cánh tay của ông anh vợ này có một vết đâm nông, gương mặt xanh tím, mu bàn tay trầy da, nhưng đều đã được thoa thuốc, hẳn là không có trở ngại gì.


Thẩm Quế Kỳ cố gắng trấn định, gật đầu: "Tạ Thái Tử hỏi thăm, thảo dân không sao."


Lục Diễn có thể tiếp thu Thẩm Tân Di đều là bởi vì xem nàng thành người một nhà, đối với người nhà họ Thẩm khác, theo bản năng hắn không muốn thấy nhiều. Hắn chuyển sang hỏi chuyện Thái Sử Tiệp: "Quân sư, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"


Thái Sử Tiệp đứng lên, không đáp: "Chúng ta đi nhìn xem Tề Sất và Thẩm ti qua trước đi."


Lục Diễn gật đầu, Thẩm Quế Kỳ đi theo phía sau hai người đến thăm.


Bởi vì Tề Sất và Thẩm Lăng Vân bị thương nặng hơn nên hai người được sắp xếp ở một chỗ thanh tịnh khô ráo trong doanh trại. Mới vừa rồi một người bị thương ở ót, một người bị thương huyệt Thái Dương, lúc này toàn hôn mê bất tỉnh.


Lục Diễn dứt khoát hỏi mấy tướng sĩ chờ bên cạnh: "Vừa rồi cuối cùng là chuyện như thế nào?"


Mấy tướng sĩ đang muốn trả lời thì bên ngoài lại có người báo: "Thái Tử Phi đến!"


Lục Diễn lập tức bị dời đi lực chú ý, người không khỏi hơi hơi căng thẳng. Biết rõ không nên nhưng nghĩ đến mấy ngày không gặp nhau mà có thể nhìn thấy nàng giây tiếp theo, vẫn là không thể tránh khỏi mà chờ mong.


Hắn thậm chí còn tự hỏi liệu bộ quần áo hắn mặc hôm nay có đủ năng lượng không, trang sức hắn đeo có thỏa đáng không, ở trước mặt nàng có thể xấu mặt hay không? Chờ phản ứng lại bản thân đang suy nghĩ cái gì thì lại đột nhiên sinh ra một cơn tức giận, lại không biết đến cùng là đang bực ai.


Thẩm Tân Di đến cùng đã hạ mê hồn dược gì cho hắn thế kia? Sao hắn lại dễ dàng bị tác động như vậy?! Không có thuốc nào cứu cho được!


Thẩm Tân Di đi vào rất nhanh, trước hơi hơi thi lễ với hắn: "Thái Tử."


Lục Diễn nhẹ nhàng mím môi, cảm thấy cực kỳ bất mãn với xưng hô của nàng, lại lập tức ý thức được một vấn đề: "Nàng tỉnh rồi à?"


Trong phòng ngoài phòng nhiều người như vậy, Thẩm Tân Di mơ hồ trả lời: "Đúng vậy ạ." Nàng hỏi: "Vết thương của mọi người thế nào?"


Lục Diễn lạnh nhạt nói: "Không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏe, đại phu nói anh họ của nàng và Tề Sất một lát nữa sẽ tỉnh."


Lục Diễn xoay người không nhìn nàng: "Nàng tới vừa lúc, ta đang hỏi những người khác ngọn nguồn mọi chuyện." Hắn xoay sang tên tướng sĩ mới vừa rồi, thay đổi vấn đề: "Mới vừa rồi cuối cùng là ai động tay trước?"


Vấn đề này càng có tính công kích hơn vừa rồi, một bên là anh họ của Thái Tử Phi, một bên là người nhà ngoại thích. Tướng sĩ vào thế khó xử, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: "Ti chức thấy là Thẩm ti qua nhào qua trước." Y ngẫm nghĩ lại bổ sung: "Nhưng lúc ấy trường hợp hỗn loạn, cũng có khả năng ti chức hoa mắt, ngài hỏi những người khác một chút đi ạ."


Sắc mặt của Thẩm Tân Di không được tốt cho lắm.


Ai động tay trước là một vấn đề rất mấu chốt, vấn đề này quyết định ai có lý ai không có lý. Nếu thật là Thẩm Lăng Vân động tay trước, vậy khẳng định là nhà mình đuối lý, Thái Tử muốn xử phạt nàng cũng không còn lời gì để nói.


Lục Diễn lại hỏi vài người, đều nói là Thẩm Lăng Vân rút đao trước. Hắn nhìn sắc mặt của Thẩm Tân Di, lại hỏi tướng sĩ mới vừa rồi kia: "Trong quân khiêu khích tư đấu, nên xử trí như thế nào?" Hắn tới chỉ là vì thăm Thái Sử Tiệp, vốn không tính toán nhúng tay vào việc này, dù sao Tề Sất và Thẩm Lăng Vân đều có quân pháp quản, nhưng trong lòng không hiểu sao lại tức giận khiến hắn ma xui quỷ khiến hỏi vấn đề này.


Sắc mặt của tướng sĩ khó xử, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Diễn thì đáp: "Thưởng, thưởng 50 quân côn."


Lục Diễn nói: "Ngươi chưa nói xong, nếu tình tiết nghiêm trọng, ảnh hưởng nghiêm trọng thì ấn quân pháp đương chém đầu thị chúng."


Tướng sĩ hổ thẹn mà cúi đầu, thì thầm một câu.


Sác mặt của Thẩm Tân Di khẽ thay đổi, châm chước một chút từ ngữ, nỗ lực để lời nói của bản thân không mang theo mũi nhọn chút nào: "Thái Tử, tướng sĩ chứng kiến sẽ không giả, nhưng nhân phẩm của anh họ thiếp thì thiếp biết. Huynh ấy nhất định sẽ không chủ động động thủ với đồng liêu, muốn chờ hai người bọn họ tỉnh lại hỏi rõ ràng lại hay không ạ?"


Trên gương mặt của Lục Diễn mang theo mỉa mai mà nàng quen thuộc: "Mấy chục đôi mắt nhìn chuyện này chẳng lẽ là giả, Thái Tử Phi thật sự cho rằng chờ hai người tỉnh lại thì việc này xử trí sẽ có thay đổi gì à? Hay là Thái Tử Phi muốn tổn hại quân pháp, mạnh mẽ bảo vệ y sao?"


Hắn nói xong câu này thì bản thân cũng hơi hối hận, hắn biết mình là bởi vì chuyện truyền tin kia mà giận chó đánh mèo với nàng. Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Tân Di, nỗ lực làm diệu giọng điệu mà khô cằn nói một câu: "Nhưng chuyện này không tính là nghiêm trọng, hẳn cũng chỉ là đánh mấy quân côn, sẽ không muốn tánh mạng của y."


Thẩm Tân Di không nói tiếp, Thái Sử Tiệp hoà giải, cười nói: "Vẫn là chờ Thẩm ti qua và Tề Sất tỉnh thì hỏi lại đi, cho dù là Huyện thái gia thẩm vấn phạm nhân cũng phải hỏi phạm nhân nói mấy câu, thật không ổn khi chúng ta định tội hai người họ như vậy khi họ bất tỉnh, phải không?"


Thẩm Tân Di nhìn lão đầy cảm kích: "Thái Sử Công nói phải." Thái Sử Tiệp cười với nàng, ý bảo nàng đừng tức giận. Thẩm Quế Kỳ phụ họa: "Phải nên như thế."


Nàng lại quay sang Lục Diễn: "Chờ hai người bọn họ tỉnh, sau khi hỏi rõ ràng nên phạt như thế nào thì phạt như thế ấy, thiếp tuyệt không hai lời. Thái Tử cũng không cần phải nói thiếp làm việc về tình riêng, cho dù ấn luật chém đầu, thiếp cũng sẽ không nhiều lời một câu."


Lục Diễn nhíu mày: "Ta cũng không có ý này." Hắn lại cảm thấy mình nói chuyện quá mềm nên lạnh mặt: "Hỏi hay không hỏi có gì khác nhau? Chẳng lẽ hai người bọn họ còn có thể đưa ra giải thích khác à?" Hắn tự biết hỏi và không hỏi khác nhau, nhưng lời nói lại đuổi lời nói đến nơi này.


Thẩm Tân Di không nói chuyện, bảo hạ nhân lấy thuốc trị thương tự mang đến, trước cho Thái Sử Tiệp một lọ, lại cho Thẩm Quế Kỳ và người còn lại bị ngộ thương, ôm quyền theo lễ tiết người có võ: "Chư vị hôm nay đột nhiên bị tai họa bất ngờ, không thoát được liên quan đến bọn ta. Đây là thuốc trị thương tổ truyền của nhà ta, có hiệu quả đối với vết thương bên ngoài, còn xin chư vị đừng ghét bỏ."


Chúng tướng sĩ luôn cảm thấy phụ nữ tông thất đều nên như Cửu Thiên Huyền Nữ cao cao tại thượng, không nghĩ tới Thái Tử Phi này hòa ái thẳng thắn như vậy, trong lòng ngược lại càng thêm kính nể, đáp lễ nói không dám.


Lục Diễn bí lời ở một bên.


Đang lúc bọn họ dùng thuốc, Tề Sất đột nhiên ho khan hai tiếng thật mạnh rồi tỉnh lại, nhưng ánh mắt còn hơi rã rời. Có người rót cho y miếng nước ấm, Thẩm Tân Di nhìn y như vậy, vốn tính toán chờ một lát thì hỏi lại, không ngờ hắn đang nín thinh lại hét lên một câu: "Người anh em Lăng Vân đâu?"


Thẩm Tân Di thấy y có thể nói chuyện thì vội nói: "Huynh ấy không có việc gì, đang nằm ở bên cạnh ngươi." Nàng do dự một chút mới chậm rãi hỏi: "Mới vừa rồi hai người đánh nhau, là ai ra tay trước? Là... Thẩm ti qua sao?"


Tề Sất mới thấy nàng và Thái Tử: "Thái Tử? Thái Tử Phi? Sao các người ở chỗ này?" Y cũng không kịp kinh ngạc, miễn cưỡng đứng lên: "Chỉ nói nói không rõ, điện hạ đi theo ti chức."


Lục Diễn và Thẩm Tân Di nhìn nhau một cái rồi đi theo Tề Sất tới chỗ hai người bọn họ mới vừa đánh nhau. Y nhặt lên gậy gỗ đập ngẫu nhiên trong bụi cỏ, đã thấy chỗ sâu trong bụi cỏ có một con rắn lớn bị chém thành hai đoạn, thân rắn to bằng cổ tay, nhiều màu sắc, đầu hình tam giác, hiển nhiên là độc tính cực mạnh.


Thẩm Tân Di nhìn đã nổi da gà lên, cuống quít quay đầu đi chỗ khác. Lục Diễn nhìn nàng một cái, không dấu vết tiến lên một bước chống đỡ nàng, lại hỏi Tề Sất: "Sao lại thế này?"


Tề Sất thở dài: "Mới vừa rồi ti chức với người anh em Lăng Vân tranh vài câu, hắn rút đao chém lại chỗ ti chức, ti chức cho rằng hắn muốn động thủ, lập tức tranh đấu với hắn. Cả hai đánh đỏ mắt, lúc gần ngất xỉu ti chức mới biết được Lăng Vân rút đao là thấy rắn độc ở phía sau ti chức. Hắn sợ ti chức bị rắn độc gây thương tích, lúc này mới một đao lại đây, ti chức... Mất mặt ạ, ti chức xin lỗi hắn!"


Lục Diễn: "..."


Hắn bỗng nhiên cảm thấy trên mặt tê rần, thật đau.


Bình luận

Truyện đang đọc