Editor: Mứt Chanh
Lục Diễn bây giờ xem như đã lãnh giáo triệt để cái gọi là ập xuống đầu một chậu nước lạnh.
Lúc này hắn xem như đã bình tĩnh, tay chân cũng thành thật, trong lòng cũng chẳng còn xao động nữa. Hắn hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói: "Ta không mặc, nàng thích thì tự mình mặc. Hắn là tình nhân cũ của nàng chứ không phải ta."
Thẩm Tân Di không biết như thế nào, lúc này lại không buộc hắn mặc, tự mình mặc xong đồ tang: "Tùy ngươi, nhưng một năm này ngươi an phận một chút cho ta, không được ăn mặc rực rỡ tô son điểm phấn!"
Giữ đạo hiếu một năm? Lục Diễn cảm thấy vấn đề có hơi nghiêm trọng... Tuy rằng trước đó cả hai bởi vì đủ loại xấu hổ nên luôn luôn tương đối lảng tránh ở chuyện viên phòng này. Hơn nữa hắn còn không chưa nghĩ ra làm sao viên phòng với nàng, thậm chí chưa nghĩ ra như thế nào để nàng biết hắn muốn viên phòng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể nhịn đến một năm sau...
Hắn nhíu mày châm chước một lát, lúc này mới nhìn thấy nàng đã trang bị đầy đủ áo tang. Nhìn trận thế này của nàng, bên ngoài không biết còn tưởng hắn đã chết ấy chứ. Hắn nhìn thoáng qua thì không nhìn được nữa mà nhíu mày: "Cởi ra."
Thẩm Tân Di ủi phẳng vạt áo, không để ý tới hắn.
Lục Diễn thật sự không nhìn được nữa mới ấn nàng ở trên đùi, ba phát đã cởi quần áo của nàng ra, có cái nút thật sự không cởi được, hắn dứt khoát xé mở quần áo. Hắn cũng không phải không mơ thấy cảnh tượng nàng cởi quần áo nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là phương pháp cởi như bây giờ...
Thẩm Tân Di giận dữ: "Ngươi lên mặt có đúng không? Vốn dĩ muốn đối tốt với ngươi vì ngươi thích ta, ngươi dám làm vậy với ta, thật to gan!"
Lục Diễn còn nghi hoặc sao hôm nay nàng đổi tính thế, không nghĩ tới là bởi vì... Hắn lắc đầu không nói nên lời, một lóng tay điểm nàng hôn mê đi còn bản thân đứng dậy đi rửa mặt.
Buổi tối tất nhiên là hai người phải ngủ chung, Lục Diễn còn tưởng rằng hôm nay nhìn nàng như vậy thì bản thân sẽ không muốn gì nữa, không nghĩ tới bị cơ thể thơm mềm kia dựa sát bên, hắn lại bắt đầu không thích hợp. Nhưng canh lúc nàng phát bệnh làm cái gì với nàng thì tóm lại hơi... Cầm thú. Hắn vừa thuyết phục bản thân vừa trằn trọc.
Hắn xuống tay không nặng, cho nên Thẩm Tân Di hôn mê cũng không sâu, hắn lật người nàng mấy cái thì nàng đã bị đánh thức, xoa đôi mắt mơ mơ màng màng hỏi hắn: "Ngươi làm gì thế?"
Lục Diễn: "..." Hắn không hé lời, bởi vì hắn không biết trả lời như thế nào.
Sự tức giận của Thẩm Tân Di luôn nhanh đến cũng nhanh đi, che miệng ngáp một cái, cuối cùng cũng hoàn toàn mở mắt ra. Nàng nương theo ánh trăng tươi đẹp ngoài cửa sổ thì thấy rõ trán hắn đổ mồ hôi, gương mặt ngọc ửng đỏ nên không khỏi buồn bực: "Ngươi bị bệnh à?" Nàng vươn tay đi sờ lên trán hắn: "Sốt sao? Chỗ nào khó chịu?"
Lục Diễn theo bản năng mà né tránh, giãy giụa giữa lương tâm và dục hỏa, môi mỏng mím sau một lúc lâu, sau đó mới từ từ nói: "Ta thật sự hơi khó chịu."
Thẩm Tân Di hỏi hắn: "Chỗ nào khó chịu? Muốn ta đi kêu Thái Sử Công hay không?"
Hắn cầm đôi tay ngọc tinh tế non mềm của nàng: "Ngươi sờ nó đi sẽ không khó chịu nữa."
Cuối cùng đương nhiên là không sờ thành công, Lục Diễn bị mấy cái đánh bởi đôi bàn tay trắng như phấn, cũng luôn bị nhắc nhở liên tục ' trong lúc giữ đạo hiếu không thể cùng phòng! '. Sau đó, cuối cùng hai người cũng có thể sống yên ổn ngủ một giấc.
Lục Diễn đi tìm Thái Sử Tiệp trước, vừa lúc Thái Sử Tiệp cũng có việc tìm hắn, trong tay lão cầm một phong thư: "Điện hạ, Trần Viễn gởi thư nói gần đây đang điều tra vụ án tham ô quân lương ở thủy quân phía nam, chuyện này tuy không liên quan đến Thẩm Hầu nhưng hoàn toàn có thể mượn cớ, chụp việc này lên trên đầu ông ta, thế lực ở phía nam của chúng ta cũng có thể càng tiến thêm một bước. Trần Viễn xin ngài chỉ thị có hành động hay không?"
Sắc mặt của Lục Diễn khẽ thay đổi, một lát sau mới chậm rãi nói: "Nói cho Trần Viễn tạm thời án binh bất động trước."
Thái Sử Tiệp chuyển đạt chi tiết: "Trần Viễn nói cơ hội chớp mắt lướt qua, xin điện hạ mau chóng quyết đoán."
Hắn mím môi: "Nếu ta có yêu cầu thì sẽ viết thư bảo y động thủ, bây giờ lão hãy bảo y kiềm chế."
Thái Sử Tiệp có thâm ý khác mà nhìn Lục Diễn một cái, lúc này mới đáp ứng. Ông lại nhìn thấy tinh thần thiếu sinh lực của hắn, dưới mắt có hai quầng thâm lớn thì do dự một lát rồi khẽ chỉ điểm: "Điện hạ cũng đừng quá mệt nhọc, sức khỏe quan trọng, ngài còn... Bệnh đó."
Lục Diễn nhíu mày: "Không phải ta mệt nhọc quá mức..." Hắn mời Thái Sử Tiệp đến thư phòng nói chuyện, chờ đóng kín cửa sổ, lúc này hắn mới do dự nói: "Thái Tử Phi đêm qua... Lại bị bệnh."
Thái Sử Tiệp tập mãi thành thói quen, lông mày cũng chưa nhúc nhích chút nào: "Đây cũng là chuyện không còn cách nào, chỉ có thể chờ Thái Tử Phi tự mình khỏe lại."
Lục Diễn uyển chuyển nói: "Ta và Thái Tử Phi không con nối dõi, nàng luôn bệnh như vậy chỉ e dưới gối của ta không có hương khói."
Thái Sử Tiệp lập tức hiểu, lại khó hiểu mà đáp: "Thái Tử Phi phát bệnh hình như không liên quan đến Thái Tử có người nối nghiệp hay không nhỉ." Vậy không phải viên phòng là có thể giải quyết sao?
Lục Diễn: "..." Bởi vì hắn phải giữ đạo hiếu...
Hắn cực kỳ đau đầu mà nhìn Thái Sử Tiệp một cái. Thái Sử Tiệp hơi hiểu rõ nên chủ động nói: "Điện hạ hãy nói kỹ càng tỉ mỉ bệnh tình gần đây của Thái Tử Phi với lão."
Lục Diễn giản lược nói một lần với ông, Thái Sử Tiệp nhịn cả buổi mới nhịn cười: "Cho nên nói hiện giờ Thái Tử Phi đem Thái Tử trở thành thế thân của Thái Tử, còn lập khối bài vị cho người?"
Lục Diễn: "... Ừ."
Thái Sử Tiệp không nhịn được cười, thấy ánh mắt muốn giết người của Lục Diễn thì lúc này mới miễn cưỡng nghiễm mặt: "Chỗ này của lão thật ra có cái biện pháp..." Ông từ từ nói: "Thái Tử Phi hiện giờ cảm thấy ban đầu Thái Tử đã chết, không bằng người giả trang thành mình trước đó, cũng chính là trong lòng Thái Tử Phi ... cái từ gì ấy nhỉ, ánh trăng sáng, đúng rồi là ánh trăng sáng. Người giả vờ thành ánh trăng sáng của ngài ấy khuyên ngài ấy hết hy vọng, không chừng Thái Tử Phi sẽ bởi vậy mà chuyển biến tốt đẹp. Cho dù chưa khỏi hẳn thì ít nhất cũng sẽ thành thật kiên định sinh hoạt với người."
Lục Diễn liếc xéo lão một cái: "Đây là chủ ý của Thái Sử Công hả?" Bảo hắn giả trang thành chính hắn?
Thái Sử Tiệp bất đắc dĩ nhún vai: "Bệnh lạ còn phải có thuốc lạ chữa bệnh, người thử xem thì đã sao?"
Lục Diễn đang giằng co giữa vài lựa chọn coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án sau. Vì có thể mau chóng viên phòng, hắn cũng nguyện ý làm một ít... chuyện một lời khó nói hết này.
Thái Sử Tiệp nhìn thấy sắc mặt ổn định của hắn thì biết hắn đồng ý, lại nói: "Thái Tử ngẫm lại 5 năm trước xem mình là người như thế nào?" Ông nói hơi xúc động: "Lão cũng sắp quên người như thế nào vào mấy năm trước rồi thì phải?"
Lục Diễn cũng cẩn thận nhớ lại một chút, lúc bản thân 17 tuổi cuối cùng là dáng vẻ gỉ.
Tiên y nộ mã, khí phách hăng hái.
Sau khi trúng độc xuống dốc không phanh không nói, nhưng cuối cùng cũng không giống với ban đầu.
Hắn cụp mắt ngẫm nghĩ: "Vậy làm như vậy đi."
Hắn nói xong thì trong lòng có vài chờ mong kỳ lạ, không hiểu sao muốn biết nàng sẽ có phản ứng gì.
......
Tuy nói Thẩm Tân Di phát bệnh nhưng vẫn phải làm những việc phải làm, bùm bùm kiểm tra sổ khách mấy ngày ở trong phòng, chờ lúc cuối cùng cũng gần xong thì mới nhớ tới một sự kiện nên hỏi Trương ma ma: "Ma ma, Lục Diễn đâu?"
Thì ra thế thân bé nhỏ biến đổi phương pháp lắc lư trước mặt nàng gần đây cũng không xuất hiện nhiều, hoặc là trở về ăn một bữa cơm hoặc là buổi tối trực tiếp ngủ, chẳng lẽ thế thân bé nhỏ còn đang giận dỗi sao?
Trương ma ma lắc đầu: "Lão nô cũng không biết, có lẽ gần đây điện hạ bận rộn."
Thẩm Tân Di gật đầu, bỗng nhiên cửa được đẩy ra, giọng Lục Diễn truyền vào: "Các ngươi đều đi xuống."
Hạ nhân trong phòng rời đi sạch sẽ, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên người Lục Diễn, cả người đều ngơ ngẩn.
Trên người hắn phủ một chiếc áo choàng lớn màu đỏ, nồng đậm như máu, ba thước tóc đen dùng ngọc trâm buộc, thắt lưng buộc chặt ở eo, có một loại quyến rũ khác hẳn người thường, lại mảy may không có vẻ nữ tính. Bởi vì dáng người cao gầy, quả thực xuyên ra một loại chí khí hiên ngang như ngọn lửa, cả người rực rỡ lung linh, sáng ngời chói mắt, giữa mày toàn hiện lên vẻ ngang ngược.
Nhìn thấy hắn mặc cả người màu đỏ thì mấy người sẽ cảm thấy màu sắc này cả thiên hạ chỉ có hắn mới xứng mặc.
Lần đầu tiên Lục Diễn chơi sắm vai nhân vật, trong lòng vốn đang cảm thấy thẹn nhưng nhìn nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của nàng khi nhìn mình thì khóe môi hơi nhếch lên, liêm sỉ gì đó đều vứt ở sau đầu. Hắn ngạo mạn nâng cằm nàng lên: "Lại đây."
Thẩm Tân Di ngơ ngẩn mà nhìn hắn trong chốc lát, cả buổi mới phun ra một chữ "Ơ?"
Hắn lại lần nữa mở miệng, lần này lại thiếu kiên nhẫn: "Lại đây."
Nhiều người trong cung và ngoài cung đều nói tính tình của hắn không tốt, không nghĩ tới tính tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều so với năm đó. Nếu Thẩm Tân Di gả cho hắn sớm hơn vài năm thì e là cũng không thể nguyên vẹn mà đợi cho tới bây giờ. Nói đi cũng phải nói lại, mấy năm trước hắn cũng sẽ không yêu con gái của nhà họ Thẩm.
Không có nhiều chuyện để nói vì lúc này nếu muốn khiến nàng tỉnh táo thì dĩ nhiên phải học giống một chút, đặc biệt là lúc hắn nói ra từ đầu tiên tựa như có thứ gì bị phong tỏa đã lâu được mở ra.
Lần đầu tiên Thẩm Tân Di trông ngơ ngác như vậy, tựa như nàng thường để người khác ngây ngẩn như vậy. Nàng nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được mà đi qua đó: "Lục, Lục ánh trăng? Không đúng không đúng, Bạch Diễn? Phi phi phi, ánh trăng sáng Lục Diễn?"
Lục Diễn ngạo nghễ nhìn nàng từ trên cao mà không đáp.
Thẩm Tân Di vươn tay và chọc vào cánh tay hắn, ừm, sống, vẫn là cứng rắn, không phải ánh trăng sáng đã chết rồi sao? Chết rồi sống lại hả?
Lục Diễn lạnh lùng mà tránh khỏi tay nàng: "Ngốc, mắt nàng không biết nhìn à?"
Giọng điệu này... Thẩm Tân Di lại hoảng loạn một lần nữa: "Chàng, chàng hoàn hồn? Tái sinh? Trọng sinh? Chàng kêu ta lại đây làm gì?"
Thật ra Lục Diễn đều đã thảo luận xong lời thoại với Thái Sử Tiệp, đơn giản chính là ' Thái Tử Phi ánh trăng sáng của người đã chết, người vẫn cứ có hoa nên hái thì cứ hái, thật lòng với người trước mắt, đừng nhớ nhung ánh trăng sáng không có được ', tóm lại chính là phối hợp với kịch bản của nàng để biểu diễn, không chừng có thể thu hoạch kỳ hiệu.
Lời hắn vừa đến bên miệng chợt xoay cái ngoặt, cảm thấy không làm chút gì đó thì hơi có lỗi với bản thân: "Lại đây, để ta hôn một chút."
Kịch bản của Thẩm Tân Di không bao gồm giả thiết linh dị, vẫn cứ giật mình tại chỗ không có phản ứng lại, rối rắm ánh trăng sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt này cuối cùng là người hay quỷ.
Lục Diễn chờ không kiên nhẫn nên vươn tay ôm eo nàng, quay người để nàng dựa vào ván cửa rồi ngậm lấy hai cánh môi tinh tế của nàng chép miệng, lại móc lấy chiếc lưỡi đinh hương trêu chọc chơi đùa. Hắn lại phát hiện nàng còn đang trong trạng thái chết máy thì hắn hơi hơi ngồi dậy rồi nhướng mày: "Không phản ứng?"
Hắn nâng cằm nàng lên, hai chóp mũi chạm vào nhau: "Nên làm sao trừng phạt nàng đây?"
Chân của Thẩm Tân Di hơi mềm, không biết là sợ hãi hay là cho hắn hôn... Sau một lúc lâu nàng mới nói: "Chàng..." Đầy mình dấu chấm hỏi không biết nói cái nào trước.
Lục Diễn đợi một lát nữa, thấy nàng không có phản ứng gì thì nhíu mày: "Nói chuyện."
Thẩm Tân Di tự hỏi một lát, vẫn muốn nói câu nói kia nhất nên liền mạch lưu loát: "Ai bảo chàng lúc trước từ chối ta tới chết cũng là đáng đời bây giờ ta có kiều thê mỹ thiếp vờn quanh gia tài bạc triệu phú khả địch quốc chàng ở dưới đất ngay cả người thắp nhang cũng chẳng có người đàn ông kia bây giờ biết hậu quả của việc từ chối ta đều là do chính chàng chọn! Đáng đời!"
?