THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Thẩm Tân Di hoàn toàn hiểu hắn muốn làm sao, chẳng trách mấy ngày nay hắn mất hồn mất vía lộn xộn, thì ra là vì cái này... Nàng không hiểu sao lại hơi muốn cười.


Tuy rằng đạn hắn đã lên nòng nhưng nàng tin tưởng chỉ cần nàng mở miệng từ chối, không đúng, thậm chí không cần từ chối, chỉ cần tỏ ra chút không tình nguyện thì hắn đều khinh thường với cưỡng bách nàng tiếp tục. Trong xương cốt của hắn là một người cực kỳ đường hoàng lại cũng cực kỳ cao ngạo.


Nhưng từ chối... dường như không cần thiết cho lắm? Dù sao hai người là vợ chồng được chứng thực, Lục Diễn vừa đẹp trai vô đối vừa dáng người rắn rỏi, người như hắn tuyệt đối cầm lên được. Nếu đổi thành người tai to mặt lớn thì Thẩm Tân Di sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.


Hơn nữa, không phải hai người họ chưa từng thân thiết, hắn hiện giờ thật sự muốn viên phòng cũng không phải không thể.


Lúc trước nàng đã suy xét đến chuyện viên phòng nhưng lúc ấy Lục Diễn không muốn chạm vào nàng. Trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thuận theo tự nhiên. Nhưng chuyện tới trước mắt thì nàng lại không khỏi hơi khẩn trương.


Cơ thể của Lục Diễn căng thẳng nhưng lại mạnh mẽ tự chịu đựng, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn nàng.


Nàng yên lặng mà xây dựng tâm lý với bản thân, hơi hơi ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên khoé môi hắn, đây được tính là một lời mời không một tiếng động.


Biểu cảm của Lục Diễn rõ ràng đã buông lỏng, nhưng lần trước hắn đều làm cả hai không thoải mái, lần này lại không gấp gáp như thế nữa. Dù sao mấy ngày nay hắn trằn trọc cầu sư, đã không phải là cu Mông nước Ngô * nữa. Hắn vươn tay cưỡng ép đưa tay nàng vào trong với giọng nỉ non: "Tố Tố còn muốn nhìn ta tự tiết sao? Hoặc là tự đưa tay mình vào thử xem?"


吴下阿蒙 : Ngô Hạ A Mông : Lã Mông, tự Tử Minh, là người huyện Phú Pha, quận Nhữ Nam (Phụ Nam, An Huy ngày nay). Từ nhỏ Lã Mông thường theo anh rể Đặng Đương vượt sông. Đặng Đương làm bộ tướng cho Tôn Sách, khi Lã Mông mới 15-16 tuổi cũng theo quân xuất chinh. Sau khi Đặng Đương qua đời, Lã Mông lên thay lãnh quân, theo Tôn Quyền chinh chiến khắp nơi. Lã Mông ban đầu ít học, kiến thức nông cạn, bị mọi người chê cười, gọi là "Ngô hạ A Mông" (cu Mông đất Ngô).


Thẩm Tân Di: "..."


Hắn thấy nàng đỏ mặt tía tai cứng đờ ở đệm chăn thì tâm trạng rất tốt, hơi duỗi tay ra ôm nàng đầy cõi lòng: "Nếu Tố Tố e lệ, không muốn sờ ta thì vẫn để ta chủ động là được rồi." Hắn nhìn tay mình rồi nhẹ nhàng cười: "Ta hỏi nàng, có muốn biết cảm giác bị nó đùa bỡn không?"


Thẩm Tân Di vươn tay chặn lại, không thể ngăn trở hắn lại không biết nên làm sao trả lời hắn, gương mặt do dự mới nói: "Điện hạ, Thái Tử ca ca... Bệnh của chàng có thể được không?" Nàng giống như mơ hồ nghe ai đó nói qua bệnh này của Lục Diễn không thể hành phòng, nàng nói năng uyển chuyển: "Chờ chàng hoàn toàn khoẻ cũng không sao."


Lục Diễn trực tiếp coi lời này như một lời khiêu khích mà vươn tay nhéo nhẹ lên mặt nàng rồi cười lạnh một tiếng: "Nàng đã kêu ta một tiếng ca ca, dù là không được thì ta cũng đến thỏa mãn nàng, bằng không chẳng phải là ấm ức nàng rồi sao."


Thẩm Tân Di: "... Không sao là được rồi."


Lục Diễn dứt khoát buông màn giường, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy ánh nến trong phòng cháy tách tách, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Nếu nàng đau thì nói cho ta, ta sẽ nhẹ chút."


Ước chừng qua hơn một khắc, trong màn giường truyền ra tiếng kêu rên hơi ảo não của Lục Diễn. Sắc mặt của hắn hình như có không cam lòng, còn có chút không thể tin tưởng nhưng ôm nàng: "Tố Tố, chúng ta lại đến một lần nữa."


Lần này thì lâu hơn, cả người Thẩm Tân Di nhức mỏi. Tính tình của nàng rất bạo nhưng trên người lại chẳng còn sức lực gì, rất là khó chịu, sau khi lăn lộn xong hai lần thì cả người đã nhức mỏi.


Lục Diễn phát dục lại muốn tới, nhìn dáng vẻ không còn sức lực rã rời của nàng dựa vào chiếc gối mềm mại thì cuối cùng cũng tìm thấy lương tâm mà cúi người chặn ngang bế nàng lên, lại trầm giọng dặn dò: "Chuẩn bị nước."


Nàng cho rằng hắn còn muốn nên theo bản năng muốn giãy giụa nhưng bị hắn chặt chẽ ôm chặt rồi khẽ nói: "Ta ôm nàng đi tắm..." Hắn thật sự không cam lòng mới nói thêm một câu nữa: "Sau khi tắm xong thì ngủ thôi."


Lúc này Thẩm Tân Di mới yên tâm nên tùy ý gật đầu, thay đổi thành một tư thế thoải mái dựa vào trong lòng hắn.


Lục Diễn tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, lúc này mới trở lại giường La Hán. Thẩm Tân Di vẫn nóng rát đau, hoảng hốt cảm thấy có chút không giống nhưng cụ thể nơi nào không giống nhau thì nàng lại nói không nên lời.


Một đêm ngủ ngon.


Buổi sáng Thẩm Tân Di tỉnh dậy trước, mới mở mắt ra đã phát hiện cả người mình dựa vào lồng ngực của Lục Diễn. Ngón tay của hắn còn đang nghịch tóc nàng, nàng và hắn liếc nhau lại hơi xấu hổ mà dời tầm mắt.


Hai người đều ở chung hơn nửa năm, kém cỏi nhất cũng coi như là người quen, buổi sáng thức dậy sau khi lăn giường còn rất kỳ diệu. Nghĩ đến chuyện thân mật tối hôm qua thì gương mặt nàng không ý thức được lại đỏ lên rồi ngẩng đầu nhìn màn giường, do dự nên nói cái gì đây thì gương mặt đã bị hắn hôn lên một cái: "Nàng tỉnh rồi sao?"


Hắn nhìn thấy trên làn da mỏng manh của nàng có dấu vết xanh đỏ lan từ sau lưng xuống bắp chân thì trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, nâng gương mặt của nàng lên hôn thật mạnh vài cái.


Vấn đề về ham thích long thể... Thẩm Tân Di gật đầu, dùng chân thành trả lời: "Thiếp tỉnh rồi." Nàng nhìn tay Lục Diễn rồi nghĩ đến lời hắn hỏi qua thì trên mặt không khỏi lại đỏ lên.


Hắn làm như do dự một chút lại hỏi: "Nàng... Còn đau không?"


Thẩm Tân Di tức giận mà liếc hắn một cái: "Đừng hỏi, chàng thật phiền."


Một cái liếc mắt này chứa đầy phong tình, hờn dỗi quyến rũ, phong lưu kiều diễm. Lục Diễn bị nhìn hơi sững sờ lại hỏi nàng: "Còn muốn ngủ tiếp không?"


Thẩm Tân Di quả thực chưa ngủ đủ giấc, bị hắn vừa hỏi như vậy thì dứt khoát lại ngã xuống giường, vụng về mà đáp: "Thiếp nằm thêm một lát."


Nàng nói xong thì nằm xuống giường nhìn Lục Diễn, thấy hắn tựa như có chuyện muốn nói thì lười biếng hỏi: "Thái Tử... Có chuyện muốn nói với thiếp à?" Hắn thích cái xưng hô kia nhưng lúc này nàng thật sự không gọi được.


Mục đích của Lục Diễn đã thành công, liêm sỉ vốn đã bị ném đi cũng bắt đầu từ từ được nhặt về, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngày xưa: "Xác thật." Hắn cân nhắc mà mở lời: "Vốn dĩ là ta vắng vẻ nàng, nàng với ta đã là vợ chồng, ta sẽ không như vậy nữa. Nhưng sau này nàng cũng hãy nhớ kỹ thân phận là vợ của ta, mọi việc lấy ta làm đầu, còn chuyện khác... Không cần nàng nhọc lòng nhiều."


Thẩm Tân Di nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn nên buồn ngủ cũng bị xua tan, không tự giác mà thay đổi xưng hô: "Điện hạ đến tột cùng muốn nói cái gì?"


Lục Diễn thu dọn quần áo đã vương vãi: "Sau này nàng cần phải một lòng hướng về ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng." Lúc trước hắn cũng tự hỏi liệu chấp niệm của hắn với nàng có bị sắc dục mê hoặc hay không, nhưng hiện giờ người đã có được, hắn lại không thể bứt ra, ngược lại càng thêm không thể tự kiềm chế.


Mấy chữ một lòng hướng về ta quá đáng giá nghiền ngẫm, Thẩm Tân Di nhai đi nhai lại mấy lần rồi chợt cười lạnh: "Người để ta quẳng đi nhà mẹ đẻ, chỉ làm vợ của Lục Diễn người?"


Lúc này Lục Diễn không muốn tranh chấp với nàng mà tránh nặng tìm nhẹ: "Làm viên ngọc trên lòng bàn tay ta chẳng lẽ không tốt sao?"


Thẩm Tân Di nói trong lòng ngươi đều bệnh nặng như vậy, có thể sống qua 30 tuổi hay không còn chưa nói, nàng là ngọc hay châu cũng gần giống như là góa phụ rồi! Nhưng ý tưởng của nàng và hắn không khác nhau lắm, không muốn cãi nhau lúc này, vì thế đều nuốt mấy lời nói khó nghe trở vào, buồn đầu kéo chăn: "Khá tốt, điện hạ đi trước dùng cơm đi."


Lục Diễn nhìn nàng một cái rồi xoay người rời khỏi tẩm điện.


Hắn đi rồi, Thẩm Tân Di làm sao cũng không ngủ được nên xoay người gọi Trương ma ma: "Ma ma giúp ta lấy Tị Tử Hoàn cha đưa qua đây."


Trương ma ma vừa thấy lạc hồng trên khăn thì biết được hai người tối hôm qua làm cái gì. Trong lòng bà nói không nên lời nhưng vẫn khuyên nhủ: "Nương tử nghĩ lại đi, đừng hành động theo cảm tình."


Thẩm Tân Di lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ cặn kẽ."


Trương ma ma thở dài lại khuyên nhủ: "Thái Tử thâm hận hầu phủ, nhưng hôm nay nương tử và Thái Tử đúng là tình cảm sâu nặng, sao không nhân lúc bây giờ sinh ra một đứa bé, vì sao phải dùng Tị Tử hoàn? Chờ đứa trẻ vừa được sinh ra, cho dù Thái Tử hận hầu phủ cũng không có khả năng đối phó với đằng ngoại của đứa bé."


Thẩm Tân Di vẫn kiên trì bảo bà mang Tị Tử hoàn tới: "Thái Tử có một trái tim kiên định và sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái gọi là tình cha con và tình nghĩa vợ chồng."Hơn nữa đứa trẻ sống sờ sờ, lại không phải lợi thế để nàng lấy tới hiếp bức Lục Diễn, nàng cũng không muốn con tới uy hiếp Lục Diễn buông bỏ thù hận.


Thay vì làm cho Lục Diễn cảm thấy khó xử với con còn không bằng sớm quyết đoán, quan trọng nhất chính là Lục Diễn đều không nhất định chờ mong sự xuất hiện của đứa nhỏ này.


Còn về sau, vậy thuận theo tự nhiên đi.


Có lẽ đầu óc của Lục Diễn co quắp, đầu óc của nàng cũng co quắp, hai người yêu nhau đến mức hận không thể tự kiềm chế, nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa. Cũng có lẽ Lục Diễn vô tình với nàng, hai người có thể hòa li, sau này đấu chàng chết ta sống, những việc này đều nói không chừng, cũng không cần cho tương lai gia tăng thêm biến số nữa.


Trương ma ma bất đắc dĩ chỉ đành phải mang tới Tị Tử hoàn cho nàng.


Tị Tử hoàn mà cha cho nàng rất kỳ dị, dùng một lần có thể được mấy ngày lại không có hại với thân thể, xong việc nuốt vào là được. Nàng uống một viên với nước lại cẩn thận dọn dẹp xong, được người hầu thay quần áo thì lúc này mới đi ra ngoài dùng bữa sáng.


Nàng cho rằng Lục Diễn đã đi từ sớm, không nghĩ tới còn đang chờ nàng ở đại sảnh. Hắn thấy nàng lại đây mới sai người mang cơm sáng lên.


Thẩm Tân Di chẳng hiểu sao lại xấu hổ, húp vài muỗng cháo thì chợt nghĩ đến một chuyện: "Bệnh của điện hạ bệnh đến cùng là chuyện như thế nào? Có thể kỹ càng tỉ mỉ nói với thiếp không?" Nàng ngẫm nghĩ lại bổ sung: "Nếu không tiện thì thôi." Thật ra nàng vẫn luôn rất tò mò với bệnh của Lục Diễn nhưng chưa từng tìm được cơ hội hỏi.


Lục Diễn giơ tay để mọi người trong sảnh lui xuống, lúc này mới nói: "Không có gì là không tiện, có một ngày ta xuất chinh đến dân tộc Hồi Hột, thắng trận nhưng lại bị mật thám chui vào chỗ trống, hạ cổ độc rất cổ quái của Nam Cương."


Hắn dời tầm mắt xuống tựa như nhớ lại cảnh tượng lúc đó lại chậm rãi nói: "Trưởng huynh lúc trước cũng trúng loại độc này, cho nên cho dù hai hung thủ hạ độc chúng ta không phải cùng một người nhưng cũng không thoát được liên can." Hắn nói tới đây thì lại cười trào phúng: "Sau khi ta trúng độc thì phụ hoàng giận dữ mang binh xuất chinh tự mình đi tiêu diệt dân tộc Hồi Hột Nam Cương, đã giành được danh tiếng lớn như một minh quân thiên cổ."


Thẩm Tân Di nghe xong khổ sở không giải thích được, nàng biết đôi cha con này rất có khập khiễng nhưng nàng cũng không dám kết luận việc hai Thái Tử bị trúng độc có liên quan tới Văn Xương Đế hay không, điều duy nhất có thể được biết là Văn Xương Đế đã từng bước trên những bậc thang đổ bằng máu thịt của hai đứa con trai mình để đi một bước lên huy hoàng của bản thân.


Nàng vươn tay nắm lấy tay hắn: "Đều đã qua." Nàng ngừng lại, cuối cùng hỏi ra điều muốn hỏi nhất: "Cổ độc này có biện pháp hoàn toàn trừ tận gốc không?"


Đại sảnh không có ai, hắn lại càn rỡ lên, một loại mập mờ chuyển động ở trong mắt. Hắn dứt khoát vươn tay nhấc nàng lên tới trên đùi mình, dùng giọng nói lạnh nhạt trước sau như một hỏi nàng: "Hỏi cái này làm cái gì? Sợ ca ca không thỏa mãn được nàng à?"


Thẩm Tân Di: "..."


Nàng thật sự chịu không nổi bộ dạng cợt nhả này của Lục Diễn nên đỡ trán nói: "Chàng im miệng!" Bây giờ nàng thà rằng hắn lạnh nhạt với nàng, hắn bắt đầu trở nên cợt nhả như thế là từ lúc nào?


Hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của nàng cuối cùng cũng quay lại vấn đề chính: "Nếu có thể trừ tận gốc, ta đã sớm khỏe rồi."


Thẩm Tân Di nhíu mày, đang suy nghĩ có nên mời người đến Nam Cương hỏi thăm một hai hay không.


Nàng đang cân nhắc thì cằm chợt bị Lục Diễn nâng lên: "Hiện giờ biết phụ hoàng không thích ta, ta lại bị bệnh nặng quấn thân, nàng có lòng với ta không?"


Thẩm Tân Di khựng lại khi được hỏi, Lục Diễn đều thảm như vậy, nàng không muốn lại đổ thêm dầu vào lửa, vì thế đã thổi phồng hắn: "Điện hạ tài mạo song toàn, văn thao võ lược, có tài năng vĩ đại trong thiên hạ, lòng thiếp cực kỳ kính nể thưởng thức điện hạ."


Lục Diễn nheo mắt lại, nàng thấy vẻ mặt của hắn hơi sai sai thì lập tức phản thắng một nước cờ: "Vậy còn chàng, trong lòng có thiếp không?"


Lục Diễn cúi người nhìn nàng, hàng mi dài đan xen vào nhau: "Ta đã nghĩ không ra không có nàng cuộc sống sẽ như thế nào. "


Tuy không phải là tỏ tình nhưng lại càng thêm lưu luyến, động lòng người. Trái tim của Thẩm Tân Di nhảy lên vài cái, vô cùng phối hợp mà ngẩng đầu tùy ý để hắn hôn, lại bị hắn buộc thè đầu lưỡi chậc chậc triền miên.


Sau một lúc lâu Lục Diễn mới buông tha cho nàng, hắn đã hơi xao động, lại nhìn bầu trời sáng sủa mới miễn cưỡng kiềm chế, bắt đầu nói lên chính sự: "Còn nhớ rõ Tề vương phi không? Sau khi bà ấy về Dự Chương vẫn luôn rất nhớ nàng. Cũng sắp bước sang năm mới, con vợ cả Lục Du của bà lần này cần tiến cung, đệ ấy cũng muốn đích thân cảm ơn nàng."


Thẩm Tân Di nghe huyền ca mà biết nhã ý: "Tề vương phi và vị Vương tử này nếu đã bình yên vô sự, nói vậy đã thành công kế vị rồi ư? Chỉ e Thế tử của vị trắc phi kia sinh..." Nàng cười nhìn Lục Diễn một cái: "Điện hạ lại có một phụ tá đắc lực."


Lục Diễn thật ra chán ghét phụ nữ giảo hoạt, tâm tư nhiều thì nội trạch dễ dàng không yên. Nhưng có người rất thông minh thì chán ghét, có người thông minh lại rất đáng yêu. Hắn gật đầu: "Thế tử con vị trắc phi kia đã bị giam cầm, lão Vương gia ở trong vương phủ ' an dưỡng tuổi già ', trắc phi thắt cổ tự vẫn bỏ mình, Lục Du hoàn toàn thắng lợi. Hiện giờ con vợ cả kế vị danh chính ngôn thuận, nếu phụ hoàng lại thủ sẵn không cho đệ ấy kế vị thì chỉ sợ phải bị người trong thiên hạ chỉ điểm. Làm sao ông ta bỏ được thanh danh của mình đây?"


Chuyển bại thành thắng, ngược gió trở trời cũng là một nhân vật lợi hại. Trong lòng Thẩm Tân Di thầm khen ngợi thì hắn vươn tay ôm nàng gần hơn: "Tề vương phi có thể được cứu ít nhiều có nàng."


Thẩm Tân Di mặc cho hắn ôm rồi cười cười: "Thiếp cũng chỉ là vừa vặn." Nàng lại chần chờ nói: "Chỉ là bây giờ y vào kinh chơi không ổn phải không? Hoàng Thượng có thể hay không..."


Gương mặt của Lục Diễn có trào phúng, nghiền ngẫm nói: "Giết một Vương tử và giết một Thế tử không thể so sánh nổi, Hoàng Thượng là người khôn khéo chỉ sợ lúc này đã suy nghĩ như thế nào lung lạc đệ ấy, tách đệ ấy và nhà họ Tề."


Thẩm Tân Di đã nhiều ngày bận bù đầu bù cổ, lúc này trong lòng vui vẻ. Phiên vương Thế tử các nơi vào kinh, ý nghĩa là người nhà cũng đã sắp vào kinh, trên mặt nàng có mấy phần vui mừng.


Hắn còn tưởng rằng nàng vui mừng là vì Tề vương phi và Thế tử nên hôn lên mặt nàng, lưu luyến buông cơ thể mềm mại ngát hương của nàng, trên mặt lại lộ ra không mảy may: "Ta đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về."


Thẩm Tân Di cười với hắn, đứng lên trên mặt bàn hôn lên mặt hắn, sau đó cẩn thận giúp hắn vuốt lại nếp gấp nơi vạt áo.


Hắn không nhịn được nữa, cúi người cắn lên vành tai của nàng rồi khẽ nói: "Tắm xong chờ ta."


Thẩm Tân Di trừng mắt nhìn hắn, hắn bị nhìn lại mơ tưởng viễn vông, dùng sự tập trung cao độ giữ nó lại, tâm trạng không thế nào tốt hơn mà ra khỏi phủ.


Trương ma ma nhân cơ hội lại khuyên nàng: "Nương tử, chuyện đứa trẻ người vẫn nên nghĩ lại đi, Thái Tử cực kỳ

Bình luận

Truyện đang đọc