Nghe được mệnh lệnh của nữ tử kia, những cao thủ ngũ giai đi bên cạnh nữ tử biến sắc, cắn răng vọt tới chỗ Nhạc Trọng.
Nữ tử kia là con gái của một vị thái thượng trưởng lão trong Thánh Địa, tuy bản thân không có bổn sự gì, nhưng lại được yêu thương sủng ái. Nếu cãi lại mệnh lệnh của nàng, bọn họ sẽ bị ném vào Hắc Thủy Lao thống khổ suốt hai mươi năm.
Nhạc Trọng nhìn nhóm cao thủ lao tới, cười lạnh, bước tới một bước, trong tích tắc vô số phân thân bắn ra, hóa thành lưu quang xuất hiện trước người nhóm cao thủ, oanh thẳng tới một chưởng.
Nhóm hộ vệ của nữ tử kia liền bị đánh bay.
Bản thân Nhạc Trọng đi nhanh về hướng nữ tử kia, trong mắt hiện lên sát ý tràn ngập. Vô luận là ai, chỉ cần nảy sinh sát ý đối với hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha đối phương. Sau cuối thời, hắn đã thay đổi, chỉ có cái chết của địch nhân mới là điểm an toàn nhất đối với hắn.
Lý Châu cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Nhạc Trọng, hoảng sợ ngã bệch dưới đất, một bãi nước màu vàng từ dưới quần nàng chảy ra:
- Không được qua đây! Không! Cha ta là thái thượng trưởng lão Thánh Địa Lý Cương Thiết, nếu ngươi giết ta cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Từ xưa tới nay lão tử anh hùng mà con cái là hỗn đản thật có rất nhiều. Mặc dù Lý Châu có được một phụ thân là Thần chiến sĩ thất giai, nhưng bản thân nàng phóng đãng, thích hưởng lạc, không có hứng thú tu luyện, chỉ là một trung cấp tứ giai. Nàng hoàn toàn chỉ dựa vào tài nguyên đan dược mà nhấc lên thực lực, chiến lực yếu đến đáng thương, một cường giả nhất giai tinh thông kỹ xảo chiến đấu cũng đủ giết chết nàng.
Đúng lúc này một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo tế ti màu trắng, mái tóc đen như thác nước tuôn trên đầu vai, da thịt trắng tuyết, mày liễu như vẽ, khí chất lãnh diễm, phảng phất như tiên tử bước ra từ trong tranh không mang theo chút khói lửa nhân gian đi tới trước người Nhạc Trọng, ôn nhu cúi người thi lễ giải thích:
- Nhạc Trọng đại nhân, tôi là một trong Hồng Hà Vệ dưới trướng Hồng Hà thánh nữ
- Đoan Mộc Băng Tuyết. Xin ngài nguôi giận! Tôi thay mặt Châu nhi tiểu thư giải thích với ngài. Châu nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu sự, xin ngài hãy thứ lỗi!
Nhạc Trọng liếc nhìn Đoan Mộc Băng Tuyết, nhịn không được thầm khen một câu:
- Mỹ nữ khí chất thật khá! Thánh Địa quả nhiên có thật nhiều mỹ nữ!
Tướng mạo của Đoan Mộc Băng Tuyết cực kỳ mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại, cơ hồ ngang hàng với Lạc Thanh Thanh, đồng thời khí chất hoàn toàn bất đồng với nàng. Nàng tựa như một hồ tiên tuyền có thể hòa tan hết thảy, thấm tận ruột gan, vừa nhìn thấy nàng liền làm lòng người bình tĩnh lại.
- Nếu đã như vậy thì thôi đi!
Nhìn thấy Đoan Mộc Băng Tuyết, sát ý rào rạt trong lòng Nhạc Trọng cũng chậm rãi thu liễm, dù sao hắn cũng không bị thiệt thòi gì.
Đường Hi nhìn thấy Đoan Mộc Băng Tuyết, trong mắt hiện vẻ vui mừng, trên gương mặt băng sương chợt hòa tan, lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp đi tới ôm lấy nàng nói:
- Băng Tuyết tỷ, đã lâu không gặp tỷ, muội nhớ tỷ muốn chết!
Đoan Mộc Băng Tuyết nhìn Đường Hi, trong mắt thoáng hiện vẻ ôn nhu, vuốt vuốt tóc nàng, ôn hòa nói:
- Tiểu Hi, hiện tại muội cũng đã đứng đầu một cung, sao lại không giữ chút uy nghiêm? Đừng làm người xem thường!
Gương mặt Đường Hi phồng lên, ôm lấy nàng làm nũng:
- Muội mặc kệ!
Đoan Mộc Băng Tuyết vỗ vai nàng nói:
- Tốt lắm, tiểu Hi. Tỷ còn có chính sự cần làm, muội đợi một lát!
Đường Hi lưu luyến buông nàng lui ra.
Đoan Mộc Băng Tuyết nhìn Nhạc Trọng, ôn nhu mời:
- Nhạc Trọng đại nhân, chủ nhân của tôi, Hồng Hà thánh nữ mời ngài đến Hồng Hà thánh cung gặp mặt!
Những nam giới có mặt tại trường nghe được lời này đều biến sắc, nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ ghen ghét:
- Cái gì? Hồng Hà thánh nữ lại có thể mời hắn!
Hồng Hà thánh nữ là một trong hai đại thánh nữ của Thánh Địa, địa vị vô cùng tôn quý, ngoại trừ hai đại thánh tử của Thánh Địa chỉ có một ít tinh anh nữ tính hoặc cung chủ nhất cấp mới có thể đi vào Hồng Hà thánh cung. Những tinh anh ngũ giai tuy rằng đi ra ngoài có thể hùng bá một phương, làm cho vô số người ngưỡng mộ nhìn lên, nhưng so sánh với địa vị của Hồng Hà thánh nữ đúng là khác nhau một trời một vực.
Lưu Diễm Diễm nhìn dáng vẻ khí phách vô song của Nhạc Trọng, trong lòng tràn ngập phức tạp, ánh mắt buồn bã nghĩ thầm:
- Ngay cả thánh nữ điện hạ cũng chú ý tới hắn sao? Nếu như thánh nữ điện hạ ra tay, ta tuyệt đối không tranh được nàng!
Trong lòng Nhạc Trọng xoay chuyển, đồng ý:
- Được!
Trên đường đi cùng Trương Hiên, Nhạc Trọng đã biết được kết cấu tổ chức của Thánh Địa.
Người có quyền lực cao nhất trong Thánh Địa là thánh chủ, bên dưới là bốn thánh tử thánh nữ cùng thái thượng trưởng lão luôn bế quan khổ tu.
Thái thượng trưởng lão đều khổ tu bên trong bí cảnh, quyền lực nằm trong tay thánh chủ cùng bốn thánh tử thánh nữ, chỉ cần cùng họ gặp mặt Nhạc Trọng liền có cơ hội đạt tới mục đích của chính mình.
Trương Hiên đi tới, nhìn Đoan Mộc Băng Tuyết với ánh mắt sáng ngời hỏi:
- Đoan Mộc cô nương, không biết Trương mỗ có vinh hạnh tham gia tụ họp do thánh nữ điện hạ cử hành hay không?
Một gã nam tử bộ dạng phong thần tuấn lãng, cầm một cây quạt trong tay, mang theo nụ cười thân thiết trên mặt, nhìn qua vô cùng có mị lực đi cùng mười mấy tinh anh vờn quanh hướng Đoan Mộc Băng Tuyết cười hỏi:
- Tiếu mỗ cũng muốn tham gia tụ họp do thánh nữ điện hạ tổ chức, không biết còn chỗ ngồi hay không?
Đoan Mộc Băng Tuyết nhẹ nhàng cười nói:
- Trương cung chủ cùng Tiếu cung chủ đã có hứng trí tự nhiên có thể đến tham gia. Nhưng quy củ của Hồng Hà thánh cung các vị hẳn đã rõ ràng!
Đoan Mộc Băng Tuyết đứng đầu trong tứ đại thân vệ Hồng Hà thánh cung, tuy rằng là thị nữ nhưng cũng là cường giả lục giai hàng thật giá thật. Nếu đặt ở địa phương khác trong Thánh Địa, cũng có tư cách trở thành người đứng đầu một cung, cho dù là Trương Hiên bọn họ cũng không dám xem thường nàng chỉ là một thị nữ.
Nam tử tuấn lãng tên là Tiếu Hải Phong, là cung chủ Thiên Lang cung, một thân Thiên Lang Bào Hao chân công đã tu luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, hết sức lợi hại.
Tiếu Hải Phong liếc mắt nhìn nhóm bộ hạ của mình ra lệnh:
- Hiểu được, các ngươi đều quay về nghỉ ngơi đi!
Các tinh anh Thiên Lang cung đều thất vọng, nhưng vẫn cung kính đáp:
- Dạ, cung chủ!
Mộ Dung Vương cũng tiến lên trước người Đoan Mộc Băng Tuyết trầm giọng nói:
- Ta cũng muốn tham gia buổi tụ họp của thánh nữ điện hạ!
Đoan Mộc Băng Tuyết mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển nhìn qua Đường Hi:
- Mộ Dung cung chủ tự nhiên không có vấn đề. Hi nhi, muội có đi không?
Đường Hi gật gật đầu:
- Đương nhiên, muội cũng muốn đi tham gia tụ họp của thánh nữ điện hạ!
- Vậy thì mời chư vị!
Đoan Mộc Băng Tuyết mỉm cười, nắm tay Đường Hi hướng lối vào Thánh Địa đi tới.
- Thật khí phái!
Vừa đi tới lối vào Thánh Địa, xuyên qua một tầng sương mù mông lung, Nhạc Trọng chẳng khác gì vừa đi tới một phiến thiên địa khác.
truyện hay hệ thống hợp lý