Oanh một tiếng nổ, Ngô Tú lập tức bị tạc thành bốn năm mảnh, vô số bi thép mang theo những khối máu thịt tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Mặc dù Ngô Tú có chút thích nghe nịnh nọt nhưng tới thời điểm mấu chốt vẫn hung mãnh tuyệt luân, nguyện ý hi sinh cả tính mạng quý giá của chính mình.
Nhạc Trọng nhìn Ngô Tú bị tạc thành thịt vụn thầm nghĩ:
- Quả nhiên những dân tộc cực đoan thật sự là khó chơi!
Những phần tử cực đoan tàn nhẫn hiếu sát, nhưng bọn hắn lại có được lý tưởng cùng tâm niệm, sẽ cam nguyện hiến ra tính mạng quý giá của mình, bởi vì vậy thật sự rất khó xử lý.
Sở dĩ Ngô Nham Hồng có thể xây dựng được một đội ngũ thật mạnh mẽ, những phần tử cực đoan chủng tộc là người ủng hộ trung thành của hắn. Song phương nâng đỡ nhau, phát triển cho nhau. Nếu Ngô Nham Hồng không phải phần tử cực đoan, hắn rất khó có được những bộ hạ trung thành như thế.
- Giết hắn!
- Giết tên sát tinh kia, tuyệt đối không cho hắn còn sống rời đi!
- …
Ngô Tú chết trận thảm thiết liền đốt lên lửa giận của chiến sĩ Đại Thái, bọn hắn phát ra tiếng rít gào điên cuồng, thật nhiều người khiêng lên ống phóng rốc két hướng Nhạc Trọng phóng tới.
Nhạc Trọng nhìn thấy tốc độ của bọn hắn đã lên tới cực hạn, dưới kỹ năng cảm giác nguy hiểm, không ngừng tránh né tên lửa bắn qua.
Hỏa tiễn rơi vào sau lưng Nhạc Trọng nổ tung, nhấc lên bụi mù cùng vô số đá vụn nhưng không bắn trúng được hắn.
Loại vũ khí hạng nặng này quả thật có được uy lực đủ giết chết Nhạc Trọng, nhưng chỉ cần không bị bắn trúng thì không có gì nguy hiểm. Hắn một mực cường hóa nhanh nhẹn, bởi vì ở trong loại tình huống này có thể thong dong tránh né hỏa tiễn.
Thân hình hắn chớp động, xuyên qua giữa mưa bom, không ngừng xuất hiện bên cạnh những chiến sĩ kia, hai tay cầm súng tự động 05 thức càn quét, những người kia liền bị hắn xử lý.
Hắn phát động kỹ năng tốc độ cao nhất, những chiến sĩ bình thường căn bản không thể nắm giữ được quỹ tích di động quỷ dị của hắn, không ngừng có chiến sĩ bị hắn giết chết. Khi số lượng chiến sĩ tử vong vượt qua bốn thành, bộ đội tinh nhuệ kia rốt cục bắt đầu hỏng mất, bỏ chạy tứ tán.
Minh Giai Giai phát động kỹ năng, nháy mắt triệu hồi ra sáu con ảnh lang, sáu con ảnh lang dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng bổ nhào lên những tên chiến sĩ bỏ chạy sau đó cắn đứt cổ họng của bọn hắn.
Bị sáu con ảnh lang nhị giai đuổi giết, một ít tàn quân chỉ kiên trì chừng mười lăm phút đã bị cắn chết, thi thể tràn đầy khắp nơi.
Đội cảnh vệ cùng đội cao thủ bị Nhạc Trọng phá vỡ hoàn toàn, bên trong La Thôn trấn chỉ còn lại hai liên chiến sĩ chống cự thêm một lúc, khi Nhạc Trọng mang theo Bạch Cốt, Thiểm Điện, Minh Giai Giai giết qua thì hai liên chiến sĩ lập tức sụp đổ, thật nhiều chiến sĩ Thái quân bị đánh tơi bời tháo chạy.
Những người sống sót bản địa cũng bỏ trốn, toàn thôn trấn vô cùng hỗn loạn, người bị trúng đạn tử thương vô số.
- Lão đại, đại thế đã định! Làm sao bây giờ?
Toàn thân Cam Đào đẫm máu đi tới bên cạnh Nhạc Trọng hưng phấn xin chỉ thị.
Cam Đào nhìn Nhạc Trọng, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái. Nam nhân trước mắt chẳng những cứu hắn, còn ban cho hắn lực lượng cường đại. Hiện tại mới quay trở về đã trực tiếp dẫn người tiêu diệt cả một tinh nhuệ doanh của Đại Thái đế quốc đóng quân trong La Thôn trấn.
Khi Trần Dao suất lĩnh Thiên Hoa hội, bọn họ căn bản không dám giao chiến cùng quân đội Đại Thái đế quốc. Một khi song phương giao chiến, Thiên Hoa hội nhất định thảm bại. Lần này Nhạc Trọng mang theo Thiên Hoa hội chiếm lĩnh La Thôn trấn, làm mọi người tràn ngập lòng kính sợ. Trong cuối thời, mọi người càng muốn đi theo một vị cường giả mang họ tới thắng lợi mà không phải một mỹ nữ mà thôi.
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, truyền ra một mệnh lệnh tràn ngập sát khí:
- Giết cho tôi! Giết tới khi nào bọn hắn ngoan ngoãn mới thôi! Nhớ kỹ phải cho mọi người đều dính máu tươi của kẻ thù!
Cam Đào nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, trong mắt chợt lóe hung quang, hưng phấn liếm liếm môi đáp:
- Dạ, lão đại!
- Các huynh đệ, chúng ta giết!
Cam Đào nhìn huynh đệ dưới trướng rống to, nhanh như mũi tên nhọn hướng đám đông đang vô cùng hỗn loạn giết tới.
Trong chớp mắt trong La Thôn trấn vang lên tiếng súng kịch liệt, vô luận nam nữ già trẻ đều bị trúng đạn ngã xuống trong vũng máu.
Cả La Thôn trấn giống như biến thành địa ngục nhân gian, thật nhiều người ngã gục dưới mưa đạn bắn phá.
Trần Dao không đành lòng đi tới bên cạnh khuyên:
- Dừng tay đi, van cầu anh, Nhạc Trọng! Những người sống sót là người vô tội!
Nhạc Trọng nhìn Trần Dao, khẽ cau mày chậm rãi nói:
- Trần Dao, đây là chiến tranh! Trong chiến tranh không có vô tội! Nếu họ không chết, tương lai sẽ trở thành binh lính, sức lao động cho Ngô Nham Hồng, ngược giết người ngoại quốc chung quanh!
Trần Dao cùng hắn từng đồng cam cộng khổ, bởi vậy hắn mới chịu giải thích với nàng. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ hắn đã trở mặt.
Trần Dao đề nghị:
- Chúng ta có thể đem họ biếm làm nô lệ, hóa thành lực lượng của chúng ta!
Nhạc Trọng băng sương bác bỏ lời đề nghị của nàng:
- Không có khả năng! Chúng ta không có căn cứ địa, căn bản không chứa được nhiều người như vậy. Hiện tại chúng ta chỉ có thể hủy diệt, không lưu cho Ngô Nham Hồng sử dụng!
Trần Dao nhìn hắn hồi lâu, nhỏ nhẹ nói:
- Nhạc Trọng, anh hạ mệnh lệnh như vậy, chỉ sợ ngày sau người khác sẽ cho rằng anh là kẻ tàn bạo bất nhân. Sẽ thập phần bất lợi với sự phát triển sau này của anh!
Nhạc Trọng nhàn nhạt cười nói:
- Trần Dao, thanh danh hiện tại của tôi cũng không tốt đi đâu. Ở trong Quý Trữ thị địch nhân còn gọi tôi là bạo chúa! Quân vương tàn bạo, người ta nhìn tôi thế nào tôi không thèm để ý! Được làm vua thua làm giặc, chỉ cần tôi là người thắng, tôi chính là vương! Sau này lịch sử phải do tôi viết, nếu tôi thất bại, tất cả đều hóa thành hư ảo. Như vậy thanh danh xấu xa cũng chẳng quan hệ gì!
Bạo chúa, đây là cách gọi của thế lực đối địch với hắn. Cho dù đã bị hắn nhiều lần thanh tẩy vẫn còn tiềm ẩn thế lực chống đối hắn. Nhưng những thế lực kia đã không còn đủ sức dao động căn cơ thống trị của hắn.
Trần Dao nhìn nam nhân trước mặt thở dài, cắn răng nói:
- Như vậy mệnh lệnh này để tôi truyền xuống đi!
- Phan Kim Dũng!
Trần Dao gọi Phan Kim Dũng đi qua.
- Chuyện gì? Thánh nữ điện hạ!
Phan Kim Dũng đi tới cung kính hỏi.
Trần Dao thoáng chần chờ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ đoạn tuyệt:
- Truyền lệnh của tôi, tiêu diệt toàn bộ La Thôn trấn, báo thù cho những người vô tội!
Trong mắt Phan Kim Dũng hiện lên vẻ kích động cao giọng đáp:
- Dạ, điện hạ!
Phan Kim Dũng vốn tràn đầy cừu hận, nghe được mệnh lệnh đoạn tuyệt này lập tức liền hưng phấn.
Trần Dao vừa truyền lệnh xuống, toàn trấn liền nhấc lên gió tanh mưa máu, thật nhiều người bản địa bị bắn tại chỗ, cả La Thôn trấn biến thành địa ngục, máu chảy thành sông.
Giết sạch mọi người trong trấn, lại cho nổ tung toàn bộ mỏ than, toàn bộ thôn trấn dấy lên ngọn lửa đầy trời.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý