THÂN VƯƠNG VÔ TÌNH


Thời tiết quả không phụ lòng người, qua một hồi chạy loạn bán sống bán chết thì lúc này, lại có một cơn bão tuyết mới.

Lạnh đến thấu xương.

Mộc Như Châu vừa từ suối nước nóng gần đấy tẩy trần xong, nàng khoác áo choàng lông lên người, về lại lều của mình.

Nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng chẳng thấy chỗ của mình đâu, không một cái lều nào trống cả.

Tinh thần vừa được thả lỏng, giờ đây máu tăng lên tận nào.

Mộc Như Châu day day thái dương, phiền chán đi tìm Hoài Thanh hỏi chuyện.

Nhưng ở lều chính, Thân vương cùng các tướng lĩnh khác vẫn đang hội họp bên trong, tình thế trong đấy rất căng thẳng, nàng cũng không thể đột ngột xông vào nói mình tìm Hoài đại nhân.

Không bỏ cuộc, nàng lại đánh chủ ý lên các binh lính đang ngồi quanh canh gác bên đống lửa lớn.

"Tại sao ở đây lại không có lều của ta vậy?"_ Nàng vô cùng lịch sự mà hỏi, còn ngồi xuống đối diện họ cười một cách thân thiện, giọng điệu cũng dịu đi vài phần hàn khí.

Nhưng mấy binh lính kia vừa biết nàng là người Tu La điện, ai nào dám ngồi mắt đối mắt với nàng.

Họ xúm vào nhau, không hiểu sao nhiệt độ lại giảm xuống chóng mặt.

"Cái đấy...!không phải cô nương ở cùng vương gia sao?"_Trong cái nhìn như dao cắt của nàng, họ nhắm mắt lắp bắp nói.

Nghe họ nói xong, nàng giật giật khoé miệng: "Sao có thể như thế được?"

"Sao lại không thể như thế? Lần trước..."_Một binh lính buột miệng trả lời, nhưng chưa nói hết câu, huynh đệ của hắn đã bịt kín miệng hắn lại, cổ họng cứ thế liên tục ú ớ.

"Cô nương, tiểu đệ không hiểu chuyện, nếu có nói lời không phải với cô nương, chỉ mong cô nương giơ cao đánh khẽ."
"Đúng đó cô nương, tính tình hắn thô tục, nhưng tuyệt đối không có ý xúc phạm cô nương đâu "
"Phải đó cô nương, hắn là người..."
Cứ một câu cô nương, hai câu cô nương, câu trước cô nương, câu sau cũng cô nương.

Tóm lại:
Nhức...!hết....!cả...!đầu.

Thái dương nàng giật giật liên hồi, tâm trạng càng thêm ảo não.

Mấy tên kia thì hay rồi, nói đã một hồi rồi đứng dậy phủi mông đi vắng ngắt, chạy như bị bắt nợ vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào đống lửa đang cháy trước mặt, đến khi đằng sau nghe thấy tiếng xôn xao lớn, đoán chắc họ cũng bàn luận xong rồi, liền đứng lên phủi phủi y phục, đợi Hoài Thanh.

Tướng lĩnh ra gần hết thì mới thấy bóng dáng ló rạng của Sở Mạc Vân Phong.

Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua nàng, không có lấy hành động dư thừa rồi trở về lều của mình.

Sau hắn, chính là Hoài Thanh.

Hoài Thanh vừa đi ra, thấy ánh mắt chờ mong của Mộc Như Châu, hắn âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng mang tâm trạng thụ sủng nhược kinh.

"Mộc cô nương, cũng muộn rồi, cô nương còn đứng đây làm gì?"
Mộc Như Châu cười nhạt: "Ta chờ đại nhân."
Đừng chờ ta.

Vẻ mặt hoảng loạn của Hoài Thanh lập tức đề rõ ba chữ trên.

Nhưng hắn âm thầm nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, cười cười hỏi.

"Chẳng hay Mộc cô nương chờ ta có việc gì chăng?"
Đây chính là trọng điểm nàng cần.

"Ta muốn lều của mình."
Yêu cầu vô cùng ngắn gọn, xúc tích, hàm ý trong câu từ quá rõ ràng, cũng chả có biện pháp ẩn dụ trong câu.

Nhưng dường như, phải mất một lúc lâu sau Hoài Thanh mới hiểu ra.

Hắn chợt nhớ đến báo cáo lúc nãy của thị vệ, bèn đem sự việc nói ra.

"Cô nương biết đấy, vì chúng ta vội vàng rút lui nên không mang theo nhiều đồ, vì vậy mới không có đủ bạt để dựng lều cho cô nương."
Nàng chẳng biết gì cả.

Mộc Như Châu bất lực nhắm mắt, không dấu nổi sự mệt mỏi trong người.


"Hoài đại nhân, làm phiền rồi."
"Thực ra cô nương cũng có thể đến chỗ vương gia ở tạm một đêm cũng được, ngày mai nhất định ta sẽ dùng dụng cụ dựng lều cho cô."
Ta mới không cần đến chỗ tên kia ngủ một đêm.

Mộc Như Châu cong môi cười, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Đa tạ đại nhân quan tâm."
"Không có gì, việc nên làm."
Hoài Thanh thấy mình cũng hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình rồi.

Hắn hướng nàng gật gật đầu lấy lệ, rồi trở về lều của mình.

Chỉ riêng còn lại cái bóng của nàng đổ dài trên mặt tuyết băng giá.

Nàng giẫm giẫm trên tuyết, thấy không thể ngủ trên đất, như vậy đành miễn cưỡng qua chỗ Sở Mạc Vân Phong vậy.

Nhưng mà, nàng vừa vào trong, thì đập vào mắt là cái dáng nằm bất cần đời của hắn.

Hắn rất tùy tiện phanh áo khoe ngực dẫu trời đang lạnh sun đuôi.

Đã vậy, khi nhìn thấy nàng, trên mặt hắn dòng chữ: sói đói cần được ăn no.

Mộc Như Châu lạnh nhạt nhìn qua hắn, nàng không nói hai lời liền lập tức rời khỏi lều hắn.

Đánh chết cũng không muốn cùng hắn một chỗ.

Binh lính vừa bê thịt nướng nóng hổi vào cho Hoài Thanh, Hoài Thanh đang chuẩn bị thưởng thức, thì bất ngờ có người hùng hổ xông vào.

Hắn vừa nhìn thấy là ai, bất giác đứng không vững, trong lòng liên tục gào thét.

Bà cô ơi, ta là cũng chỉ là người thường.


Mẹ nó, nếu bị đau tim chết thì sao.

Không để ý tới vẻ mặt sửng sốt của đối phương, Mộc Như Châu tiếp đó nói một câu khiến đối phương là Hoài đại nhân kia chỉ còn nước nhảy sông Hoàng Hà.

"Đại nhân, đêm khuya lạnh lẽo, ta vẫn thấy ngủ ở lều ngài tốt hơn.

Ngài không phiền chứ?"
"Cái này..." Ta có quyền chọn sao?
Nàng ta muốn ngủ đây, nhưng vương gia có khi cho hắn xuống quan tài ngủ mất.

Có kế sách nào vẹn cả đôi đường để người người, nhà nhà đều vui không?
"Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương..."
"Ta không sợ, ngài là nam nhân thì sợ cái gì."_Mộc Như Châu cắt ngang lời thoái thác của hắn.

"Ta chỉ ngủ có một đêm, không sao đâu.

Quyết định như vậy đi."
Người ta là nữ nhi, còn chưa để tâm đến danh tiết.

Ngươi là nam nhân, hà cớ lại thu thiệt.

Hoài Thanh dằn vặt trong lòng, tùy ý đồng ý.

*.


Bình luận

Truyện đang đọc