THÂN VƯƠNG VÔ TÌNH


Người đã chết...Mộc Dạ Khiên đã chết...!
Người biết đến Mộc Dạ Khiên không nhiều, nhưng cái tên của hắn chính là nỗi ám ảnh trên giang hồ.

Mộc Dạ Khiên là kẻ mưu mô xảo quyệt, giết người không ghê tay.

So với tông chủ Mộc Hách của Tu La điện, chỉ có tàn ác hơn chứ không có thua kém.

Người như vậy, sao có thể nói chết là chết.

Mộc Như Châu đưa mắt nhìn biểu cảm sững sờ của những kẻ xung quanh, đặc biệt hơn cả là vẻ mặt tức giận của Thiết Đại.

Hắn trợn mắt nhìn nàng, đôi con ngươi đỏ ngầu như máu tanh.

"Ngươi nói dối.

Mộc Dạ Khiên chết? Chuyện cười sao."
Thiết Đại gắt lên, gầm lớn về phía nàng, từ miệng hắn, mùi rượu nồng phả vào mặt nàng.

Mộc Như Châu che miệng lại, cố gắng không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.


"Ta tưởng với thân phận của Thiết tướng quân, muốn biết chuyện tứ ca ta chết rất đơn giản chứ?"_Dừng một chút, nàng khoa trương à lên một tiếng.

"Nhưng nếu huynh ấy thật sự còn sống để cưỡng bức và giết chết muội muội Thiết tướng quân..."_Nàng cong môi cười nhìn hắn: "...Thiết tướng quân có chắc giết được huynh ấy, trả được thù cho muội muội mình?"
"Đến kẻ như ta ngài còn không đánh lại được, vậy lấy tư cách gì đòi giết Mộc Dạ Khiên chứ?"
Mộc Như Châu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, trong đó còn có cả tia chế giễu.

Lời này triệt để đánh trúng lòng tự trọng của nam nhân, đặc biệt là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Thiết Đại.

Hắn nhìn nàng cay nghiệt, cổ tay phải bị nắm chặt tới nỗi máu trong cơ thể sắp vắt cạn.

Sở Mạc Vân Phong từ đầu đến cuối luôn để ý nhất cử nhất động của Thiết Đại, thấy hắn sắp mất khống chế cảm xúc, muốn đánh thêm hiệp nữa phân thắng bại.

Sở Mạc Vân Phong nhíu mày, đưa mắt nhìn Hoài Thanh đứng ngay gần đó.

Hoài Thanh hiểu ý, mở miệng giải vây không khí căng như cung tên hiện giờ.

"Mộc cô nương, vết thương trên người cô chưa khỏi, vẫn nên về chỗ vương gia nghỉ ngơi trước."
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, công nhận hắn cũng biết viện được cái cớ hoàn hảo.

Cáp Vưu thấy vậy cũng không im lặng nữa: "Thiết tướng quân bị thương, phiền Ninh y sư giúp bổn vương chữa trị cho ngài ấy."
"Vâng, thưa vương gia."_Ninh Vân Hoan nhận lệnh.

Đã có lời của Nam Thần vương, Thiết Đại cũng hiểu lần này là do mình quá xúc động, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã nhào đến đánh lộn với người ta, rốt cuộc rước nhục vào mình.

Thiết Đại đứng lên, cúi đầu hành lễ cáo lui với Nam Thần vương rồi đi xuống.

Nhưng lúc hắn đi ngang qua Mộc Như Châu, bên tai lập tức vang lên tiếng nói lạnh lẽo.

"Thiết tướng quân, ta tự nhận mình cũng chả phải nữ nhân tốt đẹp gì, so với cầm thú đôi khi còn không bằng.

Cho nên, Mộc gia cũng không muốn loại chuyện vô lý này xảy đến lần thứ hai.

Nếu vậy, không chỉ đơn giản cổ tay tướng quân bị cắt đâu."
Thiết Đại quay cổ qua nhìn sườn mặt của nữ tử, Mộc Như Châu cũng nghiêng mặt qua nhìn hắn, ánh mắt âm u mang theo cảnh cáo sắc bén.

Nữ nhân này không nói chơi.


*
Bữa tiệc bên ngoài lại trở lại không khí ồn ào, náo nhiệt như lúc ban đầu.

Sau khi vào lều của Sở Mạc Vân Phong, nàng lại nhàm chán ngồi uống rượu một mình.

Chưa đầy ba ngày, nàng liên tục phải mở miệng nhắc đến hai ca ca đã chết của mình, tâm trạng đương nhiên sẽ không được tốt như mọi hôm.

Nói đúng ra, từ khi theo tên vương gia kia, chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.

"Với thân phận hiện tại của nàng, tốt nhất từ giờ nên ở cùng một chỗ với bổn vương đi."
Mộc Như Châu bị giọng nói lạnh nhạt của hắn làm cho giật mình.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Sở Mạc Vân Phong, thấy hắn còn không thèm nhìn mình.

"Ta biết rồi."
Nàng là kẻ thức thời, đương nhiên sẽ không để chuyện bé xé ra to.

Trong quân doanh, bây giờ ai cũng biết nàng là người Tu La điện, có khi cũng có mấy kẻ giống như Thiết Đại vừa rồi.

Người Tu La điện ám hại rất nhiều người, thù hận rải rác khắp nơi, ai ai cũng không thể tin tưởng.

Nếu là trước kia, nàng sẽ không chui vào mai rùa như bây giờ.

Nhưng mà đây là quân doanh, việc quan trọng trước mắt là đánh trận, không thể để lòng quân nhiễu loạn được.

Công khai trở thành nữ nhân của Thân vương, chính là một cái bia che chắn hoàn hảo.


"Ta thấy trong người hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước."
Đặt bình rượu rỗng qua một bên, nàng vừa day day trán vừa đứng lên đi về phía giường.

Sở Mạc Vân Phong từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ chăm chú vào binh phổ trên bàn.

Mộc Như Châu nhàm chán lắc đầu, ở trong địa bàn của hắn, coi như hắn thích làm gì thì làm, dù sao nàng cũng chả phải người thích tỏ ra thanh cao.

Đối với việc nam nữ giao hoan, có lần một chắc chắn sẽ có lần hai.

Nàng cũng không hẳn ghét cảm giác nó mang lại, đôi lúc cũng bị làm cho trầm luân, chỉ có điều, người đàn ông này mỗi lần làm loại chuyện đó đều như đi đánh trận vậy, ê ẩm hết cả người.

Suy nghĩ thoáng rồi, nàng cởi áo ngoài ra, rúc vào trong chăn ngủ.

Ngoài dự đoán của nàng, đêm đó hắn chỉ thức khuya suy tính kế sách, trước khi mặt trời sắp ló rạng hắn mới nằm kế bên nàng ngủ.

Vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.

*.


Bình luận

Truyện đang đọc