THÂN VƯƠNG VÔ TÌNH


Người trên giường vì mệt quá mà ngủ lịm đi, Hoài Thanh thấy vậy thì kéo chăn đắp cho nàng.

Hắn xuống giường, vừa mặc lại y phục rơi trên đất thì cửa phòng lần nữa đột ngột mở ra.

Lần này, Mộc Như Châu đã bỏ đi lớp dịch dung trên mặt.

Buộc lại đai hông, Hoài Thanh cũng không lấy làm ngạc nhiên khi người vừa nãy là nàng.

Ban đầu hắn quả thật không nhận ra, nhưng suy đi nghĩ lại thì từ trước đến nay cũng chỉ có nữ nhân này là hành động như vậy.

Hơn nữa nhìn kĩ thì sẽ nhận ra vóc dáng của nàng.

"Mộc cô nương, làm sao cô biết mà tới đây?"
Mộc Như Châu chẳng thèm liếc nhìn lấy hắn một cái, nói chi đến chuyện trả lời câu hỏi của hắn.

Nàng lạnh nhạt đi qua hắn, tiến đến ôm người trên giường vào lòng.

May thay, người trên giường đã mặc y phục hẳn hoi lại.

Nhận thấy nàng muốn đưa người đi, hắn vội đến níu tay nàng lại.


"Nàng ấy còn rất yếu, cô không thể đưa nàng ấy đi.

Huống hồ giờ đã là canh tư..."
Để ý thấy người trong lòng đã ngủ mê man không biết gì, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt với ánh mắt lạnh lẽo.

"Để tỷ ấy ở chỗ ngươi?"
"Ta sẽ bảo vệ nàng ấy."
"Ngươi lấy gì đảm bảo để ta tin ngươi?"
Hắn không hề do dự mà trả lời: "Ta dùng tính mạng mình đảm bảo."
Nghe vậy, nàng cười khẩy: "Tính mạng ngươi không là gì trong mắt ta, ta cần sao?"
Nói xong nàng đẩy hắn ra rồi ôm người rời đi.

Cửa lớn mở ra, ánh trăng nhạt chiếu nửa góc sân bên ngoài, gió lạnh nhanh chóng lùa vào trong phòng.

Nhìn người kia bế Mộc Xảo Nhi đi, hắn không hề bước tới đuổi theo hay ngăn cản lần nữa, chỉ trầm mặc đứng nhìn.

*****
Ở Trường An, nếu nam nhân mà chưa từng đến thanh lâu Tây Trì một lần thì quả là một thiếu sót lớn.

Ở đây, nữ tử dạng nào cũng có, tất cả đều xinh đẹp động lòng người.

Trời hửng sáng đằng đông, khách nơi đây cũng thưa bớt dần, một số chỉ ngủ lại qua đêm trong phòng.

Hiểu rõ bản tính của người kia, Mộc Như Châu cẩn thận luồn lách lên lầu ba, đẩy cửa vào phòng cuối dãy hành lang.

Cửa phòng vừa mở, một lưỡi kiếm đã kề bên cổ nàng.

May nàng phản ứng kịp, ôm người trong lòng lùi lại phía sau hai bước.

"Cửu nhi?"
Người trong phòng là Mộc Luân.

Thấy nàng, hắn vội thu kiếm lại, rồi đảo mắt nhìn người trong lòng nàng.

Giờ phút này, vẻ mặt hắn có bao nhiêu sững sờ đều phô bày hết ra.

Không thể không nói, hai nữ nhân trước mặt hắn giống nhau y đúc.


Người khác nhìn vào khó mà phân biệt được bọn họ.

Phía sau Mộc Luân có tiếng bước chân nhẹ của nữ tử đi ra, Mộc Như Châu không bận tâm đến chuyện riêng tư của hắn, nói thẳng vào vấn đề chính.

"Lục ca, giúp ta coi chừng tỷ ấy vài ngày."
Mộc Luân đến gần nhìn kĩ nữ tử vẫn nhắm nghiền mắt kia, hắn để ý thấy ở đuôi mắt phải của nàng ta có một nốt ruồi son.

Như vậy quá rõ ràng rồi.

"Muội tìm được muội ấy ở đâu?"
Nàng đẩy người trong lòng về phía hắn, đây không phải lúc hỏi những việc này.

"Sau này ta sẽ giải thích cho huynh.

Còn giờ ta chỉ yên tâm khi giao tỷ ấy cho huynh."
Nàng tin, hắn đối với nàng như nào thì đối với tỷ ấy cũng như thế, sẽ hết lòng bảo vệ.

Nữ nhân trong phòng lúc này mới ngó mặt đi ra có chút hoang mang nhìn bọn họ.

Khi nàng toan rời đi, ánh mắt vô ý nhìn thấy dung mạo nữ nhân kia, bước chân của Mộc Như Châu đột nhiên khựng lại.

Sao...!Thiền Khuynh Khuynh lại ở đây?
Nhưng chỉ là trong khoảng khắc ngắn ngủi đến cả Mộc Luân cũng không nhận ra điểm khác thường đó, nàng đã nhanh chóng đè sự nghi hoặc trong lòng đó xuống, xoay người thoắt cái đã biến mất.

Khi không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Như Châu nữa, Mộc Luân mới đỡ người trong lòng vào trong phòng.

"Khuynh Khuynh, đóng cửa giúp ta."
Thiền Khuynh Khuynh nhẹ giọng đáp ứng, rồi tiến tới cài lại then cửa.


Cánh cửa phòng đóng lại, trong đôi mắt nhu hòa của nàng ta loé lên tia xảo quyệt khó dò.

*****
Buổi chiều tà, mưa rơi như trút nước trên mái ngói.

Ngồi trong thư phòng, Sở Mạc Vân Phong không cách nào tập trung xem sổ sách trong tay.

Dường như, hắn đang ngồi chờ đợi điều gì đó.

Gió lớn hất tung một cánh cửa sổ mở ra, gió và nước mưa lùa vào trong phòng, dính trên khung gỗ và sàn nhà.

Nghiên mực dần khô lại, bút lông trong tay hắn hạ xuống.

Người trước mặt không tiếng động xuất hiện, vạt áo ướt nhẹp dính nước mưa rơi lòng thõng xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh vô cùng chói tai.

Sở Mạc Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người bản thân muốn thấy.

"Nàng đến muộn hơn bổn vương tưởng."
*.


Bình luận

Truyện đang đọc