THẦN Y ĐỘC PHI

Phượng Trầm Ngư bắt được điểm trong lời nói của nàng: “Phải gọi là Nhị tỷ tỷ.”

Phấn Đại “hứ” một tiếng, cũng không gọi lần nữa.

Nhắc tới Diêu gia, nháy mắt tâm tình lão thái thái trầm xuống. Đúng vậy, danh y đã chết trong cung Quý phi, còn gọi gì là danh y?

Vốn đang tin tưởng lời nói trước đó của Phượng Vũ Hành, hiện tại lập tức đánh bay. Vẫy tay hướng về phía Triệu ma ma nói: “Nhanh đem tới gối của Trầm Ngư lại đây, thắt lưng của ta không tựa đúng là không được.”

Phượng Vũ Hành cũng không cùng các nàng tranh cãi, dù sao nàng cũng đã nói, tin hay không không liên quan đến nàng. Huống chỉ nàng đã có tâm lý bị phản lại, đặc biệt là lão nhân gia và tiểu hài nhi, ngươi càng không để cho nàng làm thì nàng càng phải làm. Mười phần đêm nay đi phủ phía dưới giường phải nhiều thêm mấy tầng đệm, nàng không phải là nói nằm giường cứng sao? Người ta lại càng nằm êm càng tốt.

Vậy để cho lão thái thái này làm thế đi, đợi đến khi bệnh nặng không chịu được, nàng tìm thêm cơ hội chôn sống các nàng. 

Trong phòng nhất thời im lặng, Phượng Vũ Hành cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế mắt liếc Mãn Hỉ một cái.

Mãn Hỉ ngầm hiểu, nâng tay hướng chỗ cổ gãi, vừa gãi vừa làm ra bộ rất khó chịu.

Hoàng Lăng thấy được, lại nghĩ tới lúc trước nàng có một mảnh bị hồng lên, chạy nhanh đến: “Mãn Hỉ tỷ tỷ làm sao vậy?”

Tiểu nha đầu vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người liền nhìn chỗ Mãn Hi.

Phượng Trầm Ngư cũng buồn bực, “Mãn Hi, nếu không thoải mái thì không nên đi theo Nhị tiểu thư hầu hạ bên người.”

Mãn Hỉ nhanh chóng quỳ trong phòng, trước làm lễ với lão thái thái, lại nói với Phượng Trầm Ngư: “Đại tiểu thư, nô tỳ không phải không thoải mái, chỉ là cổ có chút ngứa.”

Phượng Tưởng Dung nhìn thấy, tò mò hỏi: “Vì sao cổ của ngươi lại bị đỏ lên vậy?”

“Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự cái gì cũng không biết.”

Phượng Vũ Hành đột nhiên “A” một tiếng, sau đó đứng dậy lật y phục của Mãn Hỉ xem, lập tức kinh hô: “Tại sao lại có thể như vậy?”

Lão thái thái cau mày trừng nàng: “Lại làm sao vậy?” 

Phượng Vũ Hành chỉ vào y phục Mãn Hỉ nói: “Y phục này cư nhiên lại bị phai màu!”

Lão thái thái thật sự tức giận, trách cứ Mãn HỈ: “Ngươi là người trong phủ hầu hạ lão nhân nhiều năm, sao ngay cả y phục cũng không mặc được vậy? Nhất đẳng nha hoàn Phượng phủ ta lại phải mặc y phục phai màu sao? Cũng không ngại dọa chủ tử các ngươi.”

Mãn Hỉ thập phần ủy khuất: “Lão thái thái, y phục này... y phục này là Nhị tiểu thư thưởng cho.”

Hả?

Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Phượng Vũ Hành, chỉ thấy nàng cũng đặc biệt ủy khuất: “Đúng là ta ban thưởng nha, đối với ngươi là thưởng thứ tốt. Y phục này là do Lý ma ma đưa cho Diêu di nương, nói là trong phủ vì Diêu di nương chọn y phục mới. Di nương nó chúng ta mới đến, trong tay không có ngân lượng ban thưởng cho hạ nhân, ba người hầu hạ một là nhũ mẫu của mẫu thân, hai người khác là nhất đẳng nha hoàn bên người mẫu thân. Ta và di nương cân nhắc liền đem y phục thưởng. cho, cái này là thưởng cho Mãn Hỉ.”

Nàng vừa nói, mọi người đều hiểu được. Hóa ra là Trầm thị cố ý làm khó mẫu tử Diêu thị, kết quả bị Phượng Vũ Hành mượn hoa hiến Phật, rốt cuộc là nháo. đến trước mặt lão thái thía.

Phượng Trầm Ngư đặc biệt hối hận, ngầm trừng mắt nhìn Hoàng Lăng một cái, nàng quá nhiều chuyện. 

Mà Phượng Tưởng Dung thập phần chắc chắn chuyện này tuyệt đối Nhị tỷ tỷ nàng cố ý.

Trước mắt hai kiện y phục đưa đến Liễu viên là một lỗi, tuy rằng kiện thứ nhất bị lão thái thái phát bệnh đau thắt lưng liền bỏ qua, nhưng kiện thứ hai chỉ sợ không lừa gạt tốt như vậy. Thấy Phượng Vũ Hành vẫn là một biểu tình ủy khuất, Tưởng Dung liền cảm thấy thú vị.

Sự tình đã nháo đến mức này, nếu lão thái thái không tỏ thái độ thì đúng là không thể nào nói nổi, lại nói trước đây nàng cũng thật tâm yêu thương Phượng Vũ Hành, lúc trước Phượng Cẩn Nguyên muốn kết hôn với Diêu thị cũng là nàng tự mình gật đầu đồng ý.

Khi đó Diêu gia ở trong cung rất nhiều, Phượng gia ở kinh thành không có căn cơ cưới trưởng nữ Diêu gia, tuyệt đối là trèo cao. Về phần Trầm thị ở quê đã chiếu cố nàng nhiều năm, nàng chỉ cần cầu Phượng Cẩn Nguyên nâng vào cửa làm thiếp.

Tuy về sau Diêu thị bụng không có tranh đoạt, vào phủ vài năm đều không có gì, ngược lại lại để cho Trầm thị sinh trưởng tử, trưởng nữ. Nhưng dù sao cũng không phải là con vợ cả, lão thái thái cũng không thương đến. Đến khi về sau Diêu thị lại sinh hạ Phượng Vũ Hành, lão thái thái mới hiện ra khuôn mặt tươi cười, sau lại sinh Phượng Tử Duệ, nàng càng vui hơn.

Đáng tiếc ngày vui không dài, Diêu gia đột nhiên gặp khó khăn, trong một đêm bị cách chức mấy cấp, cuối cùng toàn tộc bị đày đến hoang châu. 

Cả đêm Phượng gia tỏ thái độ, đuổi Diêu thị đi, giúp đỡ Trầm thị đi lên.

Nay nhớ đến, tội của Diêu gia chưa liên lụy đến Phượng gia, mà việc làm của Phượng gia đối với ba mẫu tử Diêu thị, cũng là làm cho lòng người lạnh ngắt.

Lão thái thái trong lòng suy nghĩ, biểu tình trên mặt cũng phong phú hẳn lên. Phượng Phấn Đại và Phượng. 'Tưởng Dung nhìn không hiểu, Phượng Trầm Ngư nhìn thấy cũng hết hồn.

Bình luận

Truyện đang đọc