THẦN Y ĐỘC PHI

Lão thái thái không tiếp, trực tiếp để Triệu ma ma đem thứ này giao cho Phượng Vũ Hành: “A Hành ngươi tự nhìn xem, có chỗ nào không ổn không?”

Trầm thị trừng mắt một cái: “Có thể có gì không ổn? Giao đã giao rồi, còn muốn thế nào?”

Lão thái thái vỗ bàn: “Phản nhân!” Thanh âm cực lức, sợ tới mức tất cả con dâu đều co rụt lại.

Phượng Vũ Hành hợp thời nhắc nhở: “Tổ mẫu chớ †ức giận, thân thể quan trọng hơn.”

Lão thái thái thụ giáo gật đầu, thúc giục nói: “Ngươi mau xem mấy thứ này đi.”

Phượng Vũ Hành mở ba tờ khế đất ra, đi về bên người Diêu thị, “Di nương nhìn xem có phải là mấy gian này không?”

Diêu thị tiếp nhận xem, chỉ thấy hiện ra là Bách Thảo đường, còn có một cửa tiệm trang sức, ngoài ra có một gian là tiệm đồ cổ.

Mấy thứ này đều là những thứ năm đó khi xuất giá, Diêu lão thái y tự mình chọn ra thành của hồi môn của nàng, thầm nghĩ ba gian này đều có thể kiếm tiền mua bán, có thể trợ cấp nữ nhi sinh kế. Lại không nghĩ rằng bắt đầu từ ngày gả đến Phượng gia kia, cửa tiệm này nàng cũng chưa từng nhìn qua.

“Đúng là những cái này.” Diêu thị cảm khái ngàn lần. 

Phượng Vũ Hành lại lật mấy cuốn sổ ghi chép ra, chỉ tiết cụ thể nàng xem không hiểu, nhưng cuối cùng, chung quy sổ cũng ghi rõ ràng rành mạch, ba gian cửa tiệm mắc nợ nhiều lần, chẳng những không kiếm tiền, còn thua lỗ tận trời.

Trâm thị thấy nàng nhíu mi, hừ lạnh một tiếng, thông báo: “Thấy rõ chưa, mấy năm nay Phượng gia cho cửa hàng các ngươi bao nhiêu bạc. Một bút đều viết rành mạch, nay đem cửa hàng về đi, nên đem đi mấy thứ thua lỗ cũng coi như rõ ràng.”

Lời nàng vừa thốt ra, đại bộ phận mọi người trong phòng đều sợ run một chút.

Các nàng đều là lão nhân Phượng phủ, biết gia sản Diêu gia năm đó tặng là cửa tiệm gì. Tiệm bán dược, tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, người nào không phải kiếm tiền mua bán, sao lại còn bị thua lỗ?

Lão thái thái tự nhiên biết Trầm thị đánh chủ ý gì, nhưng những cửa tiệm này vài năm nay đều do Trâm thị để ý, nàng cũng không thể nói cái gì.

Phượng Vũ Hành cũng không nghỉ ngờ cái này, chỉ lẫu thân yên tâm, ta sẽ điều tra sổ sách, nếu quả thật là mắc nợ, thì bạc là phải trả. Nhưng mấy năm nay người thay thế để ý kinh doanh không làm tốt trách nhiệm. Hơn nữa...” Nàng mắt lạnh nhìn Trầm thị, “Nếu tra ra tình trạng kinh doanh thực tế và sổ sách ghi chép bạc không thích hợp, còn thỉnh mẫu thân cho A Hành, cũng cho Phượng gia một cái công đạo.” 

'Trầm thị không rõ: “Ta cho Phượng gia công đạo gì? Cửa tiệm không phải là của các ngươi sao?”

A Hành hỏi lại: “Hiện tại đã biết cửa tiệm là của ta? Lúc trước là ai nói nữ nhân gả về đây, mấy đồ này nọ đều do nhà chồng sở hữu?”“Trầm thị tự biết đuối lý, lật con mắt nhỏ trắng không muốn tiếp lời này, lại chột dạ với Phượng Vũ Hành về chuyện sổ sách, không được tự nhiên vặn vẹo nói: “Ta là gia chủ mẫu Phượng gia, ngươi chỉ là một thứ nữ, vãn bối cũng dám hoài nghỉ ta, quy củ đều vứt nơi nào rồi?”

Phượng Vũ Hành lại nói: “Ở thâm sơn tây bắc, Phượng gia đúng là chưa dạy bảo A Hành thành một người quy củ xứng đáng.”

Lão thái thái cũng nhắc nhở Trầm thị: “Ngươi đúng là chủ mẫu Phượng gia, nhưng hiện tại đã không đảm đương nổi cái nhà này!”

Trầm thị tức giận thở hổn hển, đứng lên chỉ vào tất cả mọi người, hét lớn: “Các ngươi đều thông đồng với nhaul Đều cố ý!”

Phượng Vũ Hành lười nói nhảm cùng nàng, chỉ thi lễ với lão thái thái phía trước: “Tổ mẫu, A Hành cáo lui trước, hôm nay được cầm lại cửa tiệm, còn định ra phủ đi thăm dò một phen, vừa đúng lúc thảo luận với tổ mẫu.”

Lão thái thái gật đầu: “Đi đi! Dẫn theo nha hoàn, đi sớm về sớm.”

 A Hành cúi người cáo lui, Diêu thị và Tử Duệ cũng cùng nhau rời đi.

Lão thái thái trừng mắt Trầm thị, lạnh giọng cảnh báo: “Đừng để vì đức hạnh của mình mà chậm trễ tương lai Trầm Ngư, nếu ngươi không sửa, Phượng gia có thể cân nhắc đưa ngươi vào miếu.”

Nói đến Phượng Vũ Hành, từ Thư Nhã viên đi ra liền dẫn theo hai người Hoàng Tuyền và Thanh Ngọc ra phủ I môn. Đây là lần đầu tiên nàng ra phủ từ khi trở lại kinh thành, nhất thời cảm thấy sau khi rời khỏi quyền quản lí của Phượng gia ba phần, hô hấp đều thông thuận.

 Hoàng Tuyền quay đầu trừng mắt nhìn Phượng phủ một cái, căm giận nói: “Nhị tiểu thư nhịn vài năm nữa, về sau ta không bao giờ quay lại. Một nhà người này chẳng ra gì!"

Ngay cả Thanh Ngọc đều không quen nhìn sắc mặt người Phượng gia, “Lão gia không phải Tể tướng sao?  Thật không thể tưởng tượng được đường đường là Tể tướng cư nhiên lại nuôi trong phủ một đương gia chủ mẫu như vậy.”

Phượng Vũ Hành nhún vai: “Nếu các ngươi muốn xem náo nhiệt, mấy nay cũng có thể xem. Chỗ ngồi này trong phủ a, mỗi người đều có thể vừa đơn ca vừa diễn, ;Ì nhưng khi hội xướng lại thập phần phấn khích.”

Hoàng Tuyền lại khôi phục bộ dáng cười hì hì, nói: “Cũng được, đỡ nhàm chán. Coi như chơi đùa với các nàng, luôn luôn quăng roi, đánh đánh.” 

Thanh Ngọc bĩu môi nói:  nên hơi tí đã nói đánh người.

Hoàng Tuyền ôm lấy vai nàng đùa giỡn: “Cây nhỏ không đánh không thẳng.”

Mấy người nói nói cười cười, rất nhanh đã đi đến chỗ Bách Thảo đường.

Bình luận

Truyện đang đọc