THẦN Y ĐỘC PHI

Phượng Vũ Hành hừ lạnh một tiếng, mở miệng lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là, những người khác đều bị các ngươi lừa gạt?”

Chưởng quầy kia chỉ run run, không dám nói nhiều thêm một câu.

Phượng Cẩn Nguyên coi như đã hiểu, cuối cùng tổng kết lại thành một câu: Con heo mập trong hậu viện của hắn lại cho Phượng gia thêm nhiều phiền toái. Nhưng lại là phiền toái lớn!

“Ác phụ!" Lão thái thái tức giận chỉ thiếu chưa hộc máu, vừa không ngừng khua quyền trường, vừa phân phó hạ nhân: “Mang ác phụ kia ra cho ta! Mang rai”

Phượng Cẩn Nguyên không ngăn trở, tử thế này của cửu hoàng tử rõ ràng là tới tính toán sổ sách, hôm nay Phượng phủ đuối lý, người ta muốn sao hắn đều nhịn được, huống chỉ...

“Điện hạ vừa mới nói, Thanh sơn đồ kia để dành tặng cho Vân phi nương nương?” Trong lòng hắn kinh hãi, chỉ nói nếu đúng là đưa vào cung thì chuyện đó có thể ầm ï lớn.

Giờ phút này Phượng Cẩn Nguyên hy vọng nhìn thấy cửu hoàng tử có thể lắc đầu nói chưa đưa vào, nhưng chính là chuyện cố tình không giống như hắn mong muốn, Huyền Thiên Minh chẳng những không lắc đầu, còn chắc chắn mười phần nói với hắn: “Đương nhiên là đưa vào, mẫu phi phát hiện 'Thanh sơn đồ là đồ giả, còn chất vất bổn vương vì sao lại tặng nàng đồ giả. Phượng đại nhân, ngươi nói bổn vương nên bẩm báo thế nào với mẫu phi?”

Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói gì, tuy Vân phi ít giao du với bên ngoài, rất nhiều cung yến không thấy nàng tham dự. Nhưng cũng không có nghĩa là Hoàng thượng không thèm để ý đến nàng, cũng không có nghĩa ở trong cung nàng không có địa vị.

Phượng Cẩn Nguyên vén trường bào quỳ trên đất: “Tùy Ngự vương điện hạ xử lý."

'Tất cả người khác cũng đều quỳ xuống theo.

Phượng Vũ Hành nghĩ nghĩ, mình không thể hành động quá độc lập, cũng quỳ theo.

Đang muốn quỳ, tay bị người nọ cầm chặt, “Ngươi không cần quỳ."

Phượng Vũ Hành rất hài lòng thái độ của Huyền Thiên Minh, gật đầu khen ngợi hắn.

Lòng đố kị trong lồ ng ngực của Phượng Phấn Đại lại hừng hực thiêu đốt, vì sao không phải nàng? Vì sao được cửu hoàng tử cầm không phải là tay nàng?

Rất nhanh, Trầm thị bị người mời ra.

Trầm thị vẫn bị cấm cửa ở Kim Ngọc viện, hôm nay với hiểu rõ tính tình một hồi, thì có một đống người đột nhiên xông tới nói là muốn điều tra phòng ở của nàng và Trầm Ngư, nói các nàng mưu hại đại thiếu gia. Nàng đánh hai nha đầu, vẫn không thể ngăn cản hạ nhân tìm dưới gối Trầm Ngư một cái hình nhân.

Cơn tức nhất thời không có chỗ phát, nghĩ sẽ đập đông đập tây, lại thấy nếu đập hỏng thì đều luyến tiếc, chỉ là chưa đến mức khó chịu, có người đến mời nàng tới tiền viện. Trầm thị cảm thấy cuối cùng có nơi trút giận, Phượng gia dám coi thường nàng, nàng không thể không đem cái nhà này náo loạn gà bay chó sủa! Nàng đến là muốn thấy, Phượng Cẩn Nguyên không có tài lực Trâm gia chống đỡ, có thể nhảy đến mấy ngày!

Trầm thị tích khí thế đi vào tiền viện chuẩn bị phát tác, chỉ thấy một đám người quỳ trên đất, bao gồm Phượng Cẩn Nguyên.

'Trước mặt mọi người, ngay giữa viện có chiếc kiệu đỉnh ngọc, trên đó một người nàng chưa từng thấy nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra: cửu hoàng tử.

Trầm thị có chút không yên, nha đầu bên cạnh giúp đỡ một chút, đảo ánh mắt, thấy chưởng quầy của Kỳ Bảo. Trai kia cũng quỳ trên đất thì sợ hãi.

Nàng nhận ra chuyện sợ là không tốt, nhưng cục diện trước mắt này nàng muốn tránh cũng không tránh khỏi, đành phải quỳ theo, run rẩy không yên, trong lòng cũng không tự giác tính toán một chiếc kiệu ngọc như vậy là bao nhiêu tiền?

Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đi đến trước mặt Trầm thị, túm cổ áo nàng, vốn định dùng một tay nhấc người lên ném ra ngoài. Nhưng Trầm thị quá nặng, hắn nhấc vài cái cũng chưa động đậy, đành phải buông xuống.

Trầm thị sao chịu nổi, vừa lớn tiếng tru lên, vừa liều mạng túm chặt áo mình phòng khi bị thít chặt.

Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên lôi Trầm thị tới trước mặt Huyền Thiên Minh, lại quỳ xuống đất, vẫn là một câu: “Tùy điện hạ xử trí.”

“Xử trí cái gì?” Trâm thị mơ hồ, “Ta sao? Vì sao lại xử trí ta?”

“Câm miệng!” Phượng Cẩn Nguyên tức giận quát Trầm thị: “Ngươi đổi những gì ở Kỳ Bảo Trai, còn đổi vật phẩm bán cho người khác, nay một bức 'Thanh sơn đồ bị đưa vào chỗ Vân phi nương nương trong cung, ngươi nói ngươi có nên bị xử trí không?”

“Cái này...” Trầm thị trợn tròn mắt. Mấy thứ của Kỳ Bảo Trai sao lại chảy vào trong cung? Nàng tưởng rằng quý nhân trong cung đều chướng mắt những cửa tiệm nhỏ bên ngoài phố phường!

“Người đâu!” Huyền Thiên Minh không có tâm tư nói nhiều với Trầm thị, chỉ vào người bảo: “Mang đi. Theo bổn vương tiến cung.”

“Điện hạ!” Một tiếng điện hạ này, Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái cùng nói, chợt nghe lão thái thái nói: “Xin điện hạ khai ân, dù nàng như thế, tổn thất của điện hạ Phượng gia ta nguyện bồi thường gấp bội.” 

Phượng Cẩn Nguyên cũng nói: “Ác phụ này thật sự làm bẩn mắt Vân phi nương nương, mong điện hạ có thể xử trí ngoài cung.”

Không thể để Trầm thị tiếng cung, Phượng Cẩn Nguyên biết một khi Trầm thị vào cung, đương gia chủ mẫu này của nàng sẽ không giữ được. Nàng không giữ được thì không lo, mấu chốt là Trầm Ngư, không có thân phận chính nữ làm sao ứng với một câu “mệnh phượng hoàng” kia? Cho nên, hắn thà rằng để Huyền Thiên Minh giết Trầm thị ở ngoài cung, cũng không nghĩ Trầm thị bị đưa vào trong cung, như vậy ít nhất trên danh nghĩa Phượng Trâm Ngư là chính nữ có mẫu thân đã chết.

Trầm thị vừa nghe lão thái thái nói bồi thường, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: “Đúng đúng đúng! Chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường hết! Điện hạ muốn bao nhiêu bạc thì đưa bấy nhiêu bạc, điện hạ, ngươi nói một cái giá đi!"Bal

Bình luận

Truyện đang đọc