THẦN Y NGỐC PHI

Mạnh Phất Ảnh bị điểm trúng huyệt nên căn bản không thể cử động được. Mà giờ này, tất cả thị vệ trong cung đều tập trung giải cứu Hiên Viên Tinh nên chẳng có ai chú ý tới nàng ở bên này.

Mạnh Phất Ảnh thầm kinh hãi trong lòng, có thể dẫn dắt được tất cả thị vệ đều rời xa thế này, không biết trong cung đã sắp xếp bao nhiêu người áo đen để đánh lạc hướng bọn họ.

Xem ra người nào đó đã có kế hoạch chu đáo từ lâu.

Hơn nữa, gã áo đen này có thể nhẹ nhàng mang theo nàng rời khỏi Hoàng cung thì khinh công của gã chắc chắn thuộc hàng cao thủ.

Có điều, ai muốn hại nàng?

Người này rất quen thuộc với Hoàng cung, liệu có phải là Hiên Viên Triệt không?

Nghĩ đến khả năng có thể là Hiên Viên Triệt, trong lòng Mạnh Phất Ảnh không khỏi sợ hãi. Ai cũng biết Hiên Viên Triệt rất tàn nhẫn, độc ác, lần này y hao tổn tâm sức để bắt nàng đem đi thì chắc sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Trong lúc suy nghĩ, nàng đã bị đưa đến một ngôi nhà cực kỳ hoang vắng. Mạnh Phất Ảnh liền đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả đều xa lạ, không biết gã dẫn nàng đến nơi này để làm gì? Mà nơi này hẻo lánh như vậy, Hiên Viên Diệp muốn tìm nàng e rằng cũng khó.

Người áo đen kia không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả. Gã quăng nàng xuống đất một cách không thương tiếc. Mạnh Phất Ảnh cố ý muốn nhìn mặt gã nhưng mặt của gã đã được che kín, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt nên nàng không thể nhận ra là ai.

“Chủ nhân, đã mang người đến rồi ạ.” Gã áo đen hướng vào trong phòng cung kính nói.

“Được, tốt lắm!” Bên trong gian phòng truyền ra một tiếng nói tàn độc có pha thêm chút đắc ý cười khẽ. Giọng nói của người này có vẻ đã được đè thấp xuống khiến nàng nhất thời không nhận ra được là ai.

Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, gã đã tóm nàng được tới đây còn không dám dùng bộ mặt thực để gặp nàng ư? Lúc này nàng chỉ có một mình, gã còn sợ cái gì?

“Chủ nhân, người muốn xử trí thế nào ạ?” Gã áo đen lại hỏi, “Có giết chết ngay không thưa chủ nhân?”

Bên trong phòng không phát ra tiếng động nào cả. Có vẻ như kẻ ngồi bên trong đang do dự, nhưng một lát sau đột nhiên gã cất giọng tàn độc, “Giết!”

Lời nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa nhưng lại mang theo sát ý khiến người khác kinh hãi.

Tiếng “Giết” vẫn tuyệt tình như lúc trước, có điều người này rõ ràng muốn che giấu giọng nói của mình nên Mạnh Phất Ảnh vẫn không thể đoán được gã là ai.

Lúc này Mạnh Phất Ảnh vẫn đang bị điểm huyệt nên không thể cử động chân tay, cũng không thể nói chuyện. Nhìn về phía gã áo đen kia, trong lòng nàng không khỏi tăng thêm vài phần kinh hãi. Chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ chết tại đây, trong tay của kẻ mà nàng không rõ là ai như thế này sao?

Bên ngoài căn phòng còn có bốn nam tử áo đen cũng bịt mặt đang đứng. Xem ra người này làm việc cực kỳ cẩn thận. Gã không lộ diện ra mặt mà chỉ ra lệnh cho thuộc hạ giết nàng. Hơn nữa thuộc hạ của gã cũng đều bịt mặt kín mít.

Gã áo đen đứng trước mặt nàng sau khi nghe được mệnh lệnh từ trong phòng liền rút kiếm ở trên người ra. Gã lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái rồi đâm thẳng vào người nàng.

Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ xong rồi, lần này thực sự kết thúc rồi, giờ chẳng ai có thể cứu được nàng. Xem ra hôm nay nàng thực sự chết ở chỗ này rồi.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy kiếm đâm vào người. Mạnh Phất Ảnh lập tức mở mắt ra, trước mắt nàng đã xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

“Lão huynh, ngươi thực không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, sao lại đối xử tàn nhẫn với nữ nhân như vậy?” Một giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng cười lớn vang lên, trong giọng nói có đến bảy, tám phần mệt mỏi nhưng cũng có ba phần ngạo mạn.

Mạnh Phất Ảnh mừng thầm, trái tim như muốn rớt ra ngoài. Đông Phương Sóc xuất hiện rất đúng lúc.

Gã áo đen đã bị Đông Phương Sóc ngăn cản. Kiếm trong tay gã chỉ còn cách nàng chưa đến nửa thước thì đã bị chặn lại.

Nguy hiểm, nguy hiểm quá, nếu Đông Phương Sóc không đến kịp thời thì e rằng hôm nay nàng đã đi chầu Diêm vương rồi. Nhưng điều quan trọng nhất là tại sao Đông Phương Sóc lại biết nàng bị bắt đưa đến chỗ này.

Gã áo đen thấy vậy cũng đột nhiên kinh sợ. Gã vội vàng rút kiếm về rồi xoay người đổi hướng chĩa kiếm về phía Đông Phương Sóc.

“Người đang ở trong phòng là tên rùa đen rút đầu nào thế. Ngươi cho rằng rụt lại như vậy thì người khác không nhận ra ngươi sao?” Đông Phương Sóc thừa sức đối phó với gã áo đen. Hắn vừa đánh vừa trêu đùa với kẻ ở trong phòng.

Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói thì trong lòng cảm thấy buồn cười, đang đánh nhau mà hắn vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn. Nhưng bây giờ hắn chỉ có một mình, đối phương lại có những năm tên đang ở bên ngoài, còn chủ nhân của bọn chúng ở trong phòng nữa, chỉ sợ hắn không phải là đối thủ của bọn họ.

“Giết, không được để kẻ nào sống sót!” Kẻ bên trong gian phòng lại cất tiếng nói, trong giọng nói tàn độc lần này đã có thêm nhiều sát ý. Có điều giọng nói của gã vẫn hơi khàn khàn, hiển nhiên người này không dùng giọng nói thực của mình.

“Được lắm, muốn giết bản cung cũng không đơn giản như vậy đâu. Có điều ngươi có thể ló đầu ra khỏi vỏ cho ta nhìn một chút được không, bản cung cũng muốn mở rộng tầm mắt xem cái thứ rụt cổ rốt cuộc là có hình dạng thế nào?” Đông Phương Sóc không hề tỏ ra sợ hãi, hắn vẫn trưng ra vẻ mặt cười cợt vô lại, lời nói của hắn lại khiến cho người khác nói không nên lời.

Trong lúc đánh nhau với đám áo đen, hắn đã giải khai huyệt đạo cho Mạnh Phất Ảnh rồi bảo vệ nàng ở phía sau lưng mình.

Mấy tên thị vệ ban đầu còn đứng bên ngoài cũng nhanh chóng tiến vào vây quanh Đông Phương Sóc và Mạnh Phất Ảnh.

“Tiểu Ảnh nhi, đừng sợ nhé. Gã ta chỉ là một con rùa rụt cổ thôi, đợi lát nữa ta sẽ đập vỡ vỏ của gã ra rồi hầm canh cho nàng uống.” Đông Phương Sóc quay sang liếc Mạnh Phất Ảnh một cái rồi nhẹ giọng nói. Lời nói của hắn vẫn có vẻ đùa cợt quen thuộc nhưng Mạnh Phất Ảnh cảm nhận được sự căng thẳng trong đó. Nàng biết thực ra Đông Phương Sóc đang dùng sự hài hước của mình để giúp nàng bớt sợ mà thôi.

“Hay lắm, đúng là nên hầm nhỉ? Có cần thêm chút vị chua cay không?” Mạnh Phất Ảnh cũng hùa theo hắn nói đùa. Lúc này nàng tuyệt đối không để hắn phải phân tâm, không thể khiến hắn phải lo lắng cho nàng.

“Ha ha ha…” Đông Phương Sóc hơi sững người rồi lập tức cười lớn, “Chỉ cần Tiểu Ảnh nhi thích thì hầm thế nào cũng được hết.” Sự căng thẳng trong lòng hắn cũng vơi đi một nửa, chỉ cần nàng không sợ, không hoảng hốt thì khả năng thoát thân của hai người sẽ lớn hơn một chút.

Đám thị vệ nghe thấy bọn họ đối đáp với nhau thì đều sửng sốt. Lúc này mà bọn bọn còn vui đùa được ư, lại còn vui đùa kiểu này nữa?

“Giết hết bọn chúng cho ta!” Bên trong gian phòng lại truyền ra một giọng nói tàn độc.

Đám thị vệ liền đồng loạt rút kiếm ào ào đánh về phía Đông Phương Sóc, Đông Phương Sóc cũng vội vàng đánh trả.

Dù võ công của Đông Phương Sóc cao cường tới đâu thì lúc này cũng chỉ có một mình, lại phải bảo vệ Mạnh Phất Ảnh nữa nên muốn đối phó với năm người bọn họ hắn cũng phải cố gắng hết sức.

“Ai da, đến đây xem nào, đến đây xem nào, trước hết cứ thò cái cổ ra cho ông đây nhìn xem một cái nào!” Đông Phương Sóc vừa ra sức đối phó nhưng cũng không quên nói đùa.

Mạnh Phất Ảnh chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một ít ngân châm rồi âm thầm nắm ở trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn mấy tên thị vệ. Tốc độ của mấy gã này rất nhanh, nàng muốn bắn trúng cũng không đơn giản cho nên chỉ có thể ném cùng lúc mấy cái. Nhưng số kim châm trong tay nàng cũng chỉ có hạn. Cho nên nhất định phải đợi mấy tên thị vệ kia tới gần rồi nàng mới có thể ra tay được.

Một tên thị vệ thấy Đông Phương Sóc đã huy động mọi sức lực để đối phó với những tên còn lại bèn chuyển hướng tấn công Mạnh Phất Ảnh. Có điều khi thân mình gã đã di chuyển tới trước mặt nàng, kiếm trong tay đang định đâm vào nàng thì cánh tay nàng đột nhiên nâng lên, ba cây kim nhỏ bé cùng nhau bắn ra, bắn thẳng vào cổ họng của gã thị vệ.

Lúc này gã thị vệ đã ở rất gần nàng nên cây kim bắn ra tương đối chính xác, có một cây đâm thẳng vào cổ họng của gã.

Gã thị vệ này vốn không đề phòng nàng nên nhất thời bị nàng đâm trúng. Gã trợn trừng mắt lên nhìn nàng, thân mình rung nhẹ hai cái rồi ngã nhào xuống đất.

Những tên thị vệ khác đều nhất loạt kinh sợ, một người trong số đó lớn tiếng hô, “Cẩn thận, trong tay nàng ta có ám khí.”

“Ha ha, Tiểu Ảnh nhi, thật không ngờ nàng lại có bản lĩnh như vậy?” Đông Phương Sóc cũng hơi kinh sợ nhưng lập tức cười khẽ.

“Đúng đó, kim châm của ta có tẩm thuốc độc, lại là một loại độc cực kỳ đặc biệt, không có thuốc giải, ai mà trúng phải thì nhất định sẽ chết.” Mạnh Phất Ảnh nhíu mày thản nhiên nói. Kỳ thực kim châm của nàng chỉ tẩm thuốc tê thôi, tên thị vệ kia chết ngay lập lức chẳng qua do kim châm đã bắn trúng chỗ hiểm của gã.

Những tên thị vệ còn lại đều nhất loạt kinh sợ, nhất thời không ai dám tiến lại gần nàng.

“Chỉ cần ta tùy tiện vung tay lên thì dù bắn vào ai đi nữa, người đó cũng sẽ phải ngoan ngoãn đi gặp Diêm vương ngay.” Mạnh Phất Ảnh lại tiếp tục trầm giọng uy hiếp.

Mấy tên thị vệ kia nghe vậy thì theo bản năng lùi về phía sau một chút. Bất kể là ai cũng đều sợ chết.

Đông Phương Sóc nắm tay Mạnh Phất Ảnh muốn nhân cơ hội này thoát thân.

“Lên cho ta, giết hết bọn chúng!” Đúng lúc đó, kẻ giấu mặt bên trong gian phòng lại một lần nữa hét lên, giọng điệu tàn độc của gã lúc này đã pha thêm vài phần phẫn nộ.

Mấy tên thị vệ hơi do dự một chút rồi lại tiến về phía trước. Bọn chúng đều nhằm hướng Đông Phương Sóc mà đánh tới chứ không ai dám đến gần Mạnh Phất Ảnh cả.

Cứ như vậy Đông Phương Sóc lại thấy dễ dàng hơn, bởi vì không cần phải lao tâm khổ tứ nghĩ cách bảo vệ Mạnh Phất Ảnh nữa. Hắn lại chắn trước mặt Mạnh Phất Ảnh rồi ứng phó với bốn tên kia, quả thực dễ dàng hơn rất nhiều.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn luôn đề phòng kẻ giấu mặt ở bên trong gian phòng, không biết rốt cuộc đó là ai? Ban đầu nàng vốn hoài nghi người này là Hiên Viên Triệt nhưng đám thị vệ che mặt lại có vẻ không giống đám người đã ra tay với nàng lúc ở nước Bắc Nguyên.

Ngoài ra, Hiên Viên Triệt vẫn luôn trắng trợn tỏ ý muốn giết nàng cho nên lúc này sẽ không cần phải giấu đầu giấu đuôi như vậy.

Trong tay nàng còn hơn mười cây kim châm để phòng thân trong những thời khắc mấu chốt, chẳng qua mấy thứ này cũng chỉ là những mánh khóe nho nhỏ, những cây châm này chỉ có thể dùng được nếu đối phương không biết gì về nó, điểm quan trọng nhất là đối phương không hề đề phòng. Một khi bại lộ thì khó mà thành công được.

Hiện giờ tuy Đông Phương Sóc đối phó với bốn tên thị vệ kia có phần dễ dàng hơn nhưng hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh cũng không phải chuyện dễ.

Lúc này, kẻ luôn ẩn nấp trong chỗ tối bên trong gian phòng chắc chắn đã chú ý tới tình hình bên ngoài.

Cửa phòng bất thình lình mở ra.

Mạnh Phất Ảnh và Đông Phương Sóc đều hết sức kinh ngạc, cả hai lập tức nhìn về phía cửa nhưng không thấy người kia đi ra.

Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại. Nàng đang âm thầm nghi hoặc thì đột nhiên thấy một bóng người từ trong phòng phóng thẳng ra ngoài, một tia sáng mờ mờ tỏ tỏ hiện lên, cây kiếm trong tay gã đang đâm thẳng vào người nàng.

Nàng liền nhanh chóng hoàn hồn rồi vội vàng ném ngân châm trong tay ra nhưng đều bị người kia ngăn được.

Kẻ giấu mặt không chút lưu tình đâm về phía nàng. Mạnh Phất Ảnh chỉ có thể dựa vào bản năng mà tránh đi, có điều tốc độ của người kia quá nhanh nên nàng không thể tránh được.

Kiếm của kẻ giấu mặt càng lúc càng đến gần, càng lúc càng gần, mắt thường cũng có thể thấy kiếm của kẻ kia sắp đâm vào người nàng rồi.

Đông Phương Sóc nhanh chóng ngăn chặn sự công kích của mấy tên thị vệ rồi vội vàng lắc người quay sang phía nàng yểm trợ. Mấy tên thị vệ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cả đám liền xông lên ngăn hắn lại. Đông Phương Sóc dùng kiếm trong tay đánh mấy chiêu, thân mình lại vọt sang chỗ Mạnh Phất Ảnh nhưng không còn thời gian để ngăn cản kiếm của kẻ giấu mặt được nữa. Hắn vội vàng nắm lấy tay Mạnh Phất Ảnh kéo nàng vào trước ngực, kiếm của kẻ giấu mặt liền lập tức đâm thẳng vào cánh tay hắn.

Đông Phương Sóc ôm Mạnh Phất Ảnh vào trong lòng, tuy cánh tay bị thương nhưng vẫn vung kiếm đánh trả. Đông Phương Sóc bị thương nên có chút lực bất tòng tâm, bọn người kia lại có thêm kẻ giấu mặt nữa nên càng mạnh hơn. Tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho bọn họ.

“Giết bọn chúng cho ta!” Kẻ giấu mặt lại mở miệng nói, trong giọng nói có phần cay độc và rõ ràng là muốn giết cả hai người. Vừa nói, kiếm trong tay gã vừa đâm về phía Đông Phương Sóc.

Mấy tên thị vệ thấy vậy cũng đồng loạt tiến về phía Đông Phương Sóc…

Đúng vào lúc này thì bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân vội vã…

Kẻ giấu mặt cả kinh, hai tròng mắt đột nhiên nhíu lại. Nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng dồn dập đến gần, gã vội liếc nhìn bốn tên thị vệ rồi trầm giọng ra lệnh, “Đi!”

Gã hướng mắt nhìn tên thị vệ vừa bị Mạnh Phất Ảnh bắn chết đang nằm trên mặt đất rồi lạnh lùng nói “Đem hắn đi cùng!” Có thể nói người này làm việc cực kỳ cẩn thận, chắc gã sợ bại lộ thân phận.

Đông Phương Sóc đang bị thương nên không thể ngăn chặn bọn họ, hắn chỉ có thể đứng nhìn bọn họ rời khỏi. Vừa nãy kẻ giấu mặt đã đâm vào cánh tay của hắn khiến hắn bị thương hết sức nghiêm trọng.

Những kẻ đó vừa rời đi, Mạnh Phất Ảnh liền nhanh chóng xé tay áo của hắn rồi vội vàng băng bó.

Đông Phương Sóc thấy nàng băng bó vết thương hết sức thuần thục thì ánh mắt hiện lên tia cười khẽ. Hắn nhẹ giọng nói, “Bây giờ nàng không cần che giấu nữa sao?”.

Mạnh Phất Ảnh sững người rồi lập tức hiểu được ý hắn. Nàng cười thầm trong lòng, thật không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ chuyện này.

“Biết rồi thì thế nào?” Mạnh Phất Ảnh cũng không rõ tại sao hắn cứ giữ mãi những chuyện này làm gì, cho dù hắn đã biết nàng là Thần y, cho dù hắn có tài giỏi thế nào thì hiện giờ nàng đã là vương phi của Hiên Viên Diệp rồi. Hơn nữa nàng cũng cảm nhận được tình cảm mà Đông Phương Sóc dành cho nàng không phải là tình yêu chân chính.

“Ta chỉ muốn biết thế thôi.” Ánh mắt Đông Phương Sóc hơi lóe sáng, khóe môi lại nhếch lên nở ra một nụ cười hỉ hả, “Lúc ở nước Bắc Nguyên kỳ thực ta đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của nàng rồi, bởi vì nàng luôn lừa gạt bản cung nên bản cung mới càng muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng.”

Mạnh Phất Ảnh đang giúp hắn băng bó miệng vết thương nghe vậy thì tay hơi cứng đờ một chút. Điều hắn muốn biết chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Xem ra Đông Phương Sóc đối với nàng quả thực chỉ là đùa vui, chẳng qua hắn chỉ ngang bướng không chịu nhận thua chứ căn bản không có tâm tư gì đối với nàng. Vậy mà Hiên Viện Diệp lại đề phòng hắn như vậy.

Trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đây nàng cũng tưởng rằng Đông Phương Sóc có tình ý gì đó với nàng.

“Con người của ngươi thật cố chấp!” Mạnh Phất Ảnh hơi hơi lắc đầu rồi nhẹ giọng nói, lúc này giọng nói của nàng cũng mang theo ý cười thản nhiên.

“Đúng, đúng là ta rất cố chấp, nhưng có một số việc thà không biết còn hơn.” Đông Phương Sóc nghe nàng nói vậy thì nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng biến mất. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, trên mặt dường như có chút ưu thương.

Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, vừa rồi còn cười đùa như thế mà lúc này đã… Nàng chắc chắn sự ưu thương của hắn lúc này tuyệt đối không phải vì nàng.

Không phải vì nàng thì là vì ai?

Đột nhiên nhớ lại chuyện ở Vĩnh Thọ cung, Mạnh Phất Ảnh ngẩn người kinh hãi, chẳng lẽ là vì Hiên Viên Tinh.

Nhiều năm trôi qua nhưng Đông Phương Sóc vẫn chưa lập gia đình, có phải nguyên nhân là Hiên Viên Tinh không?

Nếu đúng như vậy thì Tinh nhi quả thực đã phụ lòng một nam nhân tốt rồi.

Đúng vào lúc này thì Hiên Viên Diệp dẫn theo binh lính xộc vào. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh không có việc gì, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng sợ hãi trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.

Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đang băng bó vết thương cho Đông Phương Sóc, hắn cũng không ngăn cản, thậm chí cũng chẳng nói gì thêm.

“Diệp, cuối cùng thì ngươi đã tới, nếu ngươi đến chậm một chút nữa thì chỉ sợ sẽ phải nhặt xác hai chúng ta đó.” Đông Phương Sóc nhìn hắn nói nửa thật nửa đùa, sâu trong đáy mắt lại mang theo vài phần lạnh như băng.

Sắc mặt Hiên Viên Diệp cũng đột nhiên trầm xuống, trong con ngươi đã nổi lên vài tia ngoan tuyệt, lại có người dám vào trong cung bắt cóc nàng đi, còn muốn giết chết nàng nữa. Hôm nay nếu không có Đông Phương Sóc thì e rằng nàng đã… Vừa nghĩ đến khả năng này, tim Hiên Viên Diệp đột nhiên nhói lên một cái. Hắn tỏ vẻ cảm kích hướng về phía Đông Phương Sóc, “Lần này thực sự đa tạ ngươi, bản vương nợ ngươi một ân tình.”

“Ha ha, món nợ này lớn đó.” Trên mặt Đông Phương Sóc đã khôi phục lại vẻ vô lại thường ngày. Hắn nhìn Mạnh Phất Ảnh nửa thật nửa đùa nói, “Nàng nói xem có đúng không, Tiểu Ảnh nhi?”

“Tinh nhi sao rồi?” Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, người này đang bị thương cũng không thành thật, đột nhiên nghĩ đến Hiên Viên Tinh, nàng vội vàng đứng lên hỏi Hiên Viên Diệp.

Đông Phương Sóc nghe nàng nói xong thì thân mình trở nên cứng đờ, ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Diệp, trên mặt lộ rõ sự nặng nề và căng thẳng, không còn vẻ gì là vui đùa như trước nữa.

“Yên tâm đi, Tinh nhi không sao cả. Những kẻ đó cướp Tinh nhi đi chỉ là giả thôi, người mà bọn chúng thực sự muốn hại chính là nàng, thị vệ đã cứu muội ấy về rồi.” Hiên Viên Diệp sững người một chút rồi nhẹ giọng nói, có điều khi ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Sóc thì sâu trong con ngươi lập tức hiện lên điều gì đó.

“Bọn họ rốt cục là ai?” Đông Phương Sóc đột nhiên nhíu mày lạnh lùng nói từng chữ, thân người hắn rõ ràng đang căng thẳng.

“Không phải ngươi vừa mới theo chân bọn chúng và giao đấu với chúng sao? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra bọn chúng?” Hiên Viên Diệp kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Sóc.

“Bọn chúng đều bịt mặt nên ta không thấy rõ, mấy tên thị vệ còn sử dụng những chiêu thức vô cùng kỳ quái.” Đông Phương Sóc híp mắt lại suy nghĩ sâu xa, “Không biết có phải là Hiên Viên Triệt hay không?”

“Chắc là không phải, lần trước đám thị vệ của Hiên Viên Triệt đánh Diệp bị thương, trên kiếm của bọn chúng đều có độc. Lần này người kia tự mình ra tay đâm trúng ngươi nhưng không có độc, không giống với sự âm hiểm của Hiên Viên Triệt, có vẻ như lần này không phải là y, hơn nữa hình dáng của người này cũng không giống.” Mạnh Phất ảnh vừa nhớ lại chuyện trước kia vừa chậm rãi nói.

“Đúng, nàng nói có lý, kẻ này cực kỳ cẩn thận và gã rất sợ bị chúng ta phát hiện ra thân phận, nếu là Hiên Viên Triệt thì y sẽ không tỏ ra bí mật như vậy.” Đông Phương Sóc cũng chậm chạp nói.

“Vậy rốt cục là ai? Là ai muốn hại ta?” Mạnh Phất Ảnh khẽ chau mày, nếu không phải Thái tử thì là ai ?

“Chẳng lẽ là Bạch Dật Thần?” Mạnh Phất Ảnh thất kinh thốt lên. Lần trước lúc Bạch Dật Thần hại nàng ở Hầu vương phủ thì y có dùng dịch dung để che giấu mặt thật. Có điều lần đó y đã bị nàng phát hiện. Mà lần này kẻ giấu mặt lại ra tay quá nhanh nên nàng không thấy rõ được, ban đầu nàng còn đoán rằng đó là Hiên Viên Triệt nên chỉ để ý xem người đó có phải là Hiên Viên Triệt hay không?

“Y không dám to gan vậy đâu.” Hiên Viên Diệp khép hờ mắt lại, từ đôi mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo. Hắn lạnh lùng nói từng chữ một, “Hơn nữa ba ngày sau đại hội Phong Vân khai mạc rồi, lúc này y hẳn là đang chuẩn bị cho sự kiện đó”. Nói thì nói vậy, lúc này hắn cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng kẻ đó chính là Bạch Dật Thần. Đối với Bạch Dật Thần, nếu tìm được chứng cứ y là kẻ chủ mưu thì Hiên Viên Diệp tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho y.

“Đúng rồi, ba ngày nữa sẽ diễn ra đại hội Phong Vân. Hiện giờ trong kinh thành có rất nhiều người từ các nước khác đến dự đại hội, thậm chí còn có nhiều người trong chốn giang hồ nữa. Nếu muốn xác đinh thân phận của những kẻ đó e rằng sẽ gặp khó khăn.” Đông Phương Sóc trầm giọng nói.

“Hơn nữa cũng có khả năng có người nào đó thuê bọn người giang hồ để tiến hành ám sát.”

“Bản vương nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này.” Hiên Viên Diệp cũng biết hiện giờ mà muốn điều tra ra ai là kẻ đứng đằng sau chuyện này sẽ gặp chút ít khó khăn, nhưng bất kể khó khăn thế nào hắn cũng phải điều tra rõ ràng. Hơn nữa, hắn còn đoán rằng việc này hơn phân nửa là có liên quan đến Thái tử. Cũng may hôm nay Đông Phương Sóc xuất hiện kịp thời nên Phất nhi không sao.

“Đông Phương Sóc, sao ngươi phát hiện được bọn chúng đưa Phất nhi đến đây?” Hiên Viên Diệp chuyển hướng nhìn Đông Phương Sóc nghi ngờ hỏi.

“Lúc đó bản cung đang ở ngoài Hoàng cung…” Đông Phương Sóc theo bản năng trả lời nhưng rồi dừng lại một chút mới nói tiếp, “Ta luôn luôn bảo vệ Tiểu Ảnh nhi mọi lúc mọi nơi mà.” Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Hiên Viên Diệp đầy thâm ý.

Hiên Viên Diệp run run một chút nhưng không tức giận. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ cảm thấy biết ơn Đông Phương Sóc, hơn nữa Đông Phương Sóc lại còn vì cứu nàng mà bị thương.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chợt lóe lên, Đông Phương Sóc luôn ở ngoài Hoàng cung chỉ e không phải vì nàng mà là vì Hiên Viên Tinh. Thật không ngờ tình cảm Đông Phương Sóc dành cho Hiên Viên Tinh lại sâu đậm đến vậy. Hay là nàng kiếm cho hắn một cơ hội để nói chuyện với Hiên Viên Tinh nhỉ.

Sau khi trở về phủ, Hiên Viên Diệp liền phân phó Tốc Phong và Phi Ưng luôn đi theo Mạnh Phất Ảnh mọi lúc mọi nơi, ngoài ra còn phái thêm mấy thị vệ nữa. Vì vậy Mạnh Phất Ảnh đi đến đâu cũng có một đám thị vệ đi theo. Việc này mặc dù có chút bất tiện nhưng cũng vì sự an toàn của bản thân nên chỉ có thể như vậy thôi. Cũng may sau vụ bắt cóc thì không xảy ra chuyện gì nữa.

Hiên Viên Diệp đã cho người đi điều tra kẻ chủ mưu vụ bắt cóc nàng, có vẻ đã có chút ít manh mối rồi.

…..

Ba ngày sau, đại hội Phong Vân ba năm tổ chức một lần bắt đầu khai mạc…

Bình luận

Truyện đang đọc