Hoàng thượng nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt Tể tướng đại nhân thì có chút sửng sốt khó hiểu. Lúc này Tể tướng đang trình bài thơ của vị công tử trẻ tuổi kia ra trước mặt hắn, chẳng lẽ bài thơ của vị công tử kia có thể hay hơn cả bài của Bạch Dật Thần? Khả năng này rất khó xảy ra, quả thực không có mấy ai có thể làm được một bài thơ vượt qua được bài vừa rồi của Bạch Dật Thần, lại còn trong một khoảng thời gian rất ngắn như thế. Vị công tử kia còn quá trẻ tuổi, ‘hắn’ vốn không thể là đối thủ của Bạch Dật Thần.
Tể tướng đại nhân đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng, nếu không phải đã xem qua bài thơ này thì chỉ sợ ông cũng cho rằng Bạch Dật Thần là người chiến thắng rồi.
“Hoàng thượng xem một chút đi ạ.” Tể tướng lại nâng bài thơ trong tay lên trước mặt Hoàng thượng, trong giọng nói vẫn mang theo một sự kích động dễ nhận thấy. Tể tướng cũng xuất thân từ một trạng nguyên, có điều thời điểm Tể tướng đăng quang trạng nguyên cũng đã hơn ba chục năm có lẻ rồi, vào thời điểm đó, ông tuyệt đối không thể viết được một bài thơ có phong thái như vậy, mà cho dù là bây giờ ông cũng không thể làm điều đó. Vì vậy mà lúc này ông lại càng thêm bội phục lẫn tán thưởng cậu thiếu niên trẻ tuổi kia.
Lúc này Hoàng thượng mới lấy bài thơ từ trên tay Tể tướng, ánh mắt hướng lên giấy xem xét, vừa liếc mắt một cái, vẻ mặt vốn hơi thất vọng và tùy ý bỗng biến đổi trong nháy mắt, ánh mắt vốn đang hờ hững cũng trở nên cứng đờ chằm chằm nhìn vào bài thơ trong tay mình. Kinh ngạc, rung động, lại thêm một chút kích động khác thường, bàn tay đang nắm trang giấy cũng trở nên run rẩy, Hoàng thượng mấp máy môi không nhịn được cất lời tán dương, “Hay, một bài thơ rất hay, thực là một bài thơ hay hiếm có.”
Từ miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng vốn rất ít khi khen ngợi người khác, nhất là trong những trường hợp thế này, lại thốt ra những lời khen ngợi không chút che dấu. Lời nói của Hoàng thượng tuy không lớn lắm nhưng những người ở phía dưới đều nghe thấy được, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bài thơ trên tay Hoàng thượng, có người không nhịn được tò mò nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Không biết rốt cuộc nàng đã viết ra loại thơ gì mà làm cho Hoàng thượng phải khen ngợi như thế. Bài thơ vừa rồi của Bạch Dật Thần phải nói là rất hay nhưng Hoàng thượng cũng không tỏ ra khen ngợi quá mức, vậy mà lúc này Hoàng thượng lại buông lời khen ngợi như thế với bài thơ của vị thiếu niên kia. Cho nên mọi người có mặt ở đó lúc này càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc đó là bài thơ thế nào.
Từ khi thấy được vẻ mặt của Tể tướng, trong lòng Mạnh Vân Thiên đã có chút nghi ngờ, lúc này khi nghe được lời khen của Hoàng thượng thì ông lại càng thêm kinh ngạc. Trước kia ông chưa từng thấy Phất nhi làm thơ bao giờ, ông quả thực chưa bao giờ biết Phất nhi còn có tài năng này. Cho tới giờ chỉ có Tuyết nhi mới được công nhận là tài nữ của vương triều Hiên Viên, còn Phất nhi thì trước đây ngay cả tên mình nàng cũng không biết viết, vậy mà lúc này nàng lại có thể làm được một bài thơ đến ngay cả Hoàng thượng cũng phải khen ngợi? Đứa con này càng ngày càng làm cho ông cảm thấy bất ngờ. Rốt cuộc nàng đã học được cái này vào lúc nào?
Đôi mắt Hiên Viên Diệp cũng trợn tròn lên, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, thực sự hắn vốn cũng không hy vọng gì về việc nàng sẽ thắng được Bạch Dật Thần, dù sao hắn cũng đã từng được thưởng thức tài văn chương của Bạch Dật Thần , không ngờ…
“Không phải chứ? Nàng rốt cuộc đã viết cái gì khiến ngay cả Hoàng thượng cũng phải khen ngợi thế, lại còn có thể vượt qua cả Bạch Dật Thần sao?” Đông Phương Sóc nhanh mồm nhanh miệng nhịn không được vội vàng kêu lên. Hắn dừng lại một chút rồi quay sang Hiên Viên Diệp thì thầm, “Rốt cuộc sao ngươi lại kiếm được một bảo bối như vậy, thật khiến người ta hâm mộ đó, giờ ta càng ngày càng thích…” Hắn nói một cách hết sức thản nhiên và vui đùa nửa giả nửa thật, nhưng khi ánh mắt kín đáo đảo qua chỗ Hiên Viên Tinh đang ngồi thì lời nói cũng dừng lại, sự thương cảm hiện lên trên mặt.
Lần này Hiên Viên Diệp cũng chẳng thèm buồn bực, ngược lại khóe môi hắn còn nở ra một tia cười khẽ. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được tâm tư của Đông Phương Sóc, trong lòng Đông Phương Sóc luôn luôn chỉ có Tinh nhi, đối với Phất nhi chẳng qua chỉ là chơi đùa chứ không hề có loại tình yêu nam nữ. Cho nên hắn chỉ cảm thấy lời nói của Đông Phương Sóc rất đúng mà thôi chứ không có lo lắng gì cả.
“Sao ta càng nhìn người này lại càng thấy quen, giống như, giống như…rất quen thuộc, cảm giác rất quen thuộc này khó mà nói thành lời được.” Hiên Viên Tinh không chú ý tới lời khen của Hoàng thượng mà vẫn nhìn Mạnh Phất Ảnh, nàng ấy nhịn không được thốt lên một câu.
Đông Phương Sóc sững người, khóe môi hung hăng giật giật vài cái, đương nhiên là quen thuộc rồi, quan hệ của các nàng tốt như vậy làm sao mà không quen cho được.
“Thất ca, huynh có cảm thấy rất quen thuộc không?” Hiên Viên Tinh nhíu mày nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trong lòng nàng ấy dường như đã có đáp án nhưng lại cố tính không nói thành lời.
Bàn tay đang nắm chén trà của Hiên Viên Diệp hơi cứng lại, nụ cười trên khóe môi hắn cũng sâu hơn, hắn mấp máy môi chậm rãi trả lời, “Đúng, rất quen.”
“Đúng rồi, Thất ca cũng cảm thấy như vậy hả? Vậy huynh có nhận ra hắn là ai không?” Hiên Viên Tinh nghe được câu trả lời của Hiên Viên Diệp thì vui sướng hỏi tiếp.
“Ha ha…” Đông Phương Sóc nhịn không được bật cười thành tiếng, thấy Hiên Viên Tinh tỏ vẻ suy tư, đôi môi đỏ mọng cong lên, ánh mắt Đông Phương Sóc chợt lấp lóe, hắn lập tức nói, “Nếu hắn không nhận ra thì chỉ e chẳng còn ai có thể nhận ra được.” Lời nói của hắn kỳ thực chẳng phải là giải thích gì cả, nhưng hắn tin với trí thông minh của Hiên Viên Tinh thì nàng ấy nhất định sẽ hiểu.
Hiên Viên Tinh sửng sốt chớp mắt nhìn Đông Phương Sóc, khi thấy khóe môi hắn hiện lên nụ cười đầy thâm ý, đôi mắt linh lợi của nàng ấy chợt trợn lên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng ấy vội vàng quay lại nhìn về phía cái bàn mà Mạnh Phất Ảnh đã ngồi lúc đầu.
“A! Ta biết rồi, có phải là…” Hiên Viên Tinh rốt cuộc đã hiểu ra vì sao nàng ấy lại có cảm giác quen thuộc như vậy, một loại cảm giác cực kỳ thân thiết, cực kỳ quen thuộc, hóa ra, hóa ra người kia chính là Thất tẩu. Vừa rồi Thất tẩu còn nói là cảm thấy khó chịu trong bụng nên rời đi một lúc, không ngờ Thất tẩu lại tham gia khiêu chiến. Không ngờ Thất tẩu lại lợi hại như vậy, dám khiêu chiến cả với Bạch Dật Thần, nhìn gương mặt Phụ vương rõ ràng là đang tán tưởng và bội phục hết sức, Thất tẩu quả thực lợi hại hơn nàng rất nhiều. Có điều nếu Thất tẩu đã cải trang thành nam nhi để lên sân khấu thì nàng ấy đương nhiên không thể tiết lộ thân phận của Thất tẩu được, nghĩ vậy, Hiên Viên Tinh chỉ dám nghĩ trong đầu mà không nói thêm lời nào nữa.
Khóe môi Đông Phương Sóc lại nở ra một tia cười khẽ, nàng ấy quả nhiên thông minh, đã đoán ra mọi việc rồi. Khi thấy nàng ấy cúi đầu kinh ngạc rồi phấn khích kêu to, ánh mắt Đông Phương Sóc bỗng trở nên dịu dàng. Thứ hắn muốn cũng không nhiều, chỉ cần nàng ấy được hạnh phúc, chỉ cần nàng ấy được vui vẻ, với hắn như vậy là đủ.
Trên đài cao, đôi mắt vừa nãy còn híp lại của Bạch Dật Thần đang trợn to hết cỡ, y nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt khó tin nhưng sâu trong con ngươi vẫn tỏ ra nghi ngờ. Từ đầu tới giờ Hoàng thượng luôn tỏ ra thiên vị người kia, lần này không biết có phải Hoàng thượng cố ý nói như vậy không. Bài thơ của ‘hắn’ cho dù có kém cỏi nhưng chỉ cần Hoàng thượng khen thì ai còn dám nói không hay nữa?
“Hoàng thượng, không biết Đường huynh đã viết ra những câu thơ tuyệt mỹ thế nào, Bạch Dật Thần cũng muốn được thưởng thức phong thái của Đường huynh một chút ạ.” Ánh mắt Bạch Dật Thần hơi lóe lên khi nhìn Hoàng thượng, y vừa cười khẽ vừa cung kính nói. Ý của y là muốn Hoàng thượng cho người đọc những câu thơ kia ra, chỉ cần đọc ra, mọi người tự nhiên sẽ biết được thơ có hay hay không, đến lúc đó, cho dù Hoàng thượng có muốn thiên vị thì trong lòng mọi người cũng đều sáng tỏ mọi chuyện.
Hoàng thượng chẳng lẽ lại không hiểu được ý của Bạch Dật Thần, hắn lập tức mỉm cười rồi đưa bài thơ trong tay cho Tể tướng đại nhân, “Tể tướng, ngươi đọc ọi người nghe đi.” Hoàng thượng vừa nói vừa nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, nụ cười trên mặt càng lộ rõ sự tán thưởng, sự hài lòng cũng càng lúc càng tăng lên. Cho dù vị công tử này không thể trở thành phò mã của vương triều Hiên Viên thì nhất định cũng có thể trở thành một đại thần của vương triều Hiên Viên .
“Vâng.” Tể tướng lập tức cung kính tiếp nhận bài thơ trên tay Hoàng thượng. Ông lấy giọng một chút rồi cao giọng ngâm,
“Thủy quang liễu diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kì.” *1
(*1: Xem dịch thơ ở cuối chương)
Giọng đọc âm vang của Tể tướng khiến xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, ông hơi dừng lại, ánh mắt khẽ nhìn lên đảo qua đám người bên dưới một lượt. Khi thấy mọi ánh mắt chờ mong đều đổ dồn về phía mình, Tể tướng đại nhân mỉm cười đọc tiếp,
“Dục bả tây hồ bỉ tây tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.”*1
Hình ảnh so sánh trong câu thơ cuối quả thực hết sức sinh động, hết sức hình tượng. Giọng đọc trầm bổng của Tể tướng vừa dứt, ông ngước mắt lên chăm chú nhìn đám người phía dưới. Khi thấy bọn họ đều tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, trong lòng Tể tướng bỗng cảm thấy đắc ý như thể ông chính là người viết nên bài thơ này.
Ánh mắt Hoàng thượng lộ ra vẻ ngẩn ngơ, bài thơ này quả thật là một bài thơ hay hiếm có, quan trọng hơn là nó đã làm hắn nhớ nhung xúc động đến tận đáy lòng. Nhớ lại năm đó bên cạnh Tây Hồ, hắn đã gặp được Nhu nhi, khi đó Nhu nhi thực sự rất đẹp, rất đẹp. Nhu nhi của hắn và Tây Hồ đó quả thực rất tương xứng với nhau, nếu nói Nhu nhi chính là người con gái trong thơ thì cũng không có gì quá đáng.
Trong lúc đó, Hiên Viên Diệp lại tỏ ra hoàn toàn kinh ngạc, đôi mắt hắn nhịn không được trợn to lên nhìn chằm chằm về phía Mạnh Phất Ảnh đang đứng trên đài cao. Hắn vốn nghĩ nàng không am hiểu gì về lĩnh vực này nên chắc chắn sẽ mượn thơ của người khác, nhưng một bài thơ hay như vậy nếu đã từng có trước kia thì hắn không thể không biết được, nàng hẳn là không mượn thơ của người khác mà tự tay viết được bài thơ như thế? Nàng lại có thể viết được những câu thơ hay đến vậy ư, hắn thật sự không thể không tán thưởng.
Lúc này, Đông Phương Sóc cũng hoảng sợ trợn mắt há mồm, vẻ mặt hắn hiện rõ sự kinh ngạc và chấn động, “Này, đúng là nàng tự viết hả?” Câu hỏi này hẳn là dành cho Hiên Viên Diệp, nhưng đôi mắt Đông Phương Sóc vẫn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Phất Ảnh.
Hiên Viên Tinh càng tỏ ra hưng phấn hơn bao giờ hết, nàng ấy nhịn không được kêu lên, “Oa, Thất…” Đột nhiên ý thức được mình đang lỡ lời, nàng ấy vội vàng sửa lại, “Thật là lợi hại, đúng là một tài năng văn chương.”
Lời nói của Hiên Viên Tinh tuy không lớn lắm nhưng Đạt Hề Tĩnh đang ngồi cách đó khá xa vẫn nghe được. Ánh mắt Đạt Hề Tĩnh chuyển động, ả trừng mắt tức tối liếc Hiên Viên Tinh một cái rồi giận dữ nói, “Hừ, đồ háo sắc không biết xấu hổ, cho dù ngươi có si mê người ta đến mờ cả mắt thì Đường công tử cũng sẽ không thích ngươi đâu.” Đôi mắt Đạt Hề Tĩnh cố ý đảo qua đảo lại trên người Hiên Viên Tinh một lượt, khóe môi kéo ra một nụ cười chế giễu, ả còn cố ý ưỡn ngực lên khoe dáng.
Hiên Viên Tinh ngạc nhiên, nàng ấy đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa bao giờ gặp phải loại người không biết xấu hổ đến thế, rõ ràng ả đang si mê đến mờ cả mắt lại còn đi mắng người khác không biết xấu hổ, có điều nghe trong lời nói của Đạt Hề Tĩnh thì có vẻ ả ta đã ưng Thất tẩu rồi thì phải.
“A…” Hiên Viên Tinh cười khẽ thành tiếng, “Đường công tử có thích bổn công chúa hay không thì cũng không liên quan gì đến ngươi, có điều, nghe lời nói của công chúa thì hình như ngươi đang có ý với Đường công tử thì phải.” Hiên Viên Tinh nghĩ đến chuyện bọn họ kết bè kết phái hại Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh thì trong lòng không nén được tức giận. Nàng ấy dừng lời một chút, cặp mắt hơi liếc về phía Hiên Viên Triệt rồi nói một cách đầy thâm ý, “Bổn công chúa nhớ không nhầm thì công chúa Đạt Hề sắp được gả cho Thái tử thì phải, như thế thì sao có thể nghĩ đến nam nhân khác…” Nàng ấy không nói hết câu thì cố ý dừng lại nhưng ý tứ cũng thật rõ ràng.
Sắc mặt Đạt Hề Tĩnh trầm xuống, trong đôi mắt đang trừng to nhanh chóng bừng lên lửa giận. Ả căm giận trừng mắt nhìn Hiên Viên Tinh một cái nhưng rồi lại cẩn thận quay sang nhìn Hiên Viên Triệt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, có thể thấy ả ta vẫn hết sức kiêng dè Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt lại dường như không nghe thấy các nàng nói gì, ánh mắt y vẫn chằm chằm nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đang đứng trên đài cao, đôi con ngươi lạnh lẽo của y hơi nheo lại, vẻ mặt hiện rõ vẻ trầm tư kèm theo nụ cười lạnh.
Đạt Hề Nhiên liếc nhìn Đạt Hề Tĩnh rồi thấp giọng nói, “Tĩnh nhi, không được náo loạn.” Lời nói của gã mang theo một chút bất lực, đối với muội muội này gã quả thật không có cách nào. Muội muội của gã chỉ cần nhìn thấy nam nhân đẹp trai là sẽ không thể khống chế được bản thân.
Bạch Dật Thần nghe Tể tướng đọc xong bài thơ thì hoàn toàn kinh sợ, con ngươi mở to hết cỡ hiện rõ sự khó tin lẫn kinh ngạc. Y liếc nhìn sang Mạnh Phất Ảnh, vẻ kinh ngạc trong mắt càng thêm rõ ràng. Không thể, tuyệt đối không thể, tên thiếu niên này sao có thể viết được một bài thơ như thế? Có điều, y không muốn thừa nhận cũng không thể thay đổi được sự thật, bài thơ của người này quả thật hay hơn rất nhiều so với bài của y.
“Đường công tử và Bạch công tử đã viết xong, các vị đại thần cho ý kiến đi.” Hoàng thượng nhìn vẻ kinh ngạc của mọi người thì khóe môi chậm rãi nở ra một tia cười khẽ, hắn nhìn về phía một vị đại thần làm giám khảo rồi trầm giọng nói.
“Hoàng thượng, tuy bài thơ của Bạch công tử quả thực không thể chê vào đâu được nhưng bài thơ của Đường công tử rõ ràng hay hơn rất nhiều.” Một vị đại thần lập tức nói, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh tràn đầy sự tán thưởng,vị này nhịn không được lại tiếp tục tán dương, “Đúng là hậu sinh khả úy.”
“Lý đại nhân nói rất đúng, bài thơ của Đường công tử chỉ e không ai có thể sánh được, tài năng văn chương của Đường công tử thật sự khiến cho thần phải cảm phục.” Một vị đại thần khác cũng lên tiếng phụ họa, trong giọng nói tràn đầy sự bội phục.
“Đường công tử tuổi còn trẻ mà đã tài năng như vậy, thật khiến người ta không thể không ngạc nhiên và khâm phục.” Các đại thần khác liên tiếp phụ họa theo. Tất cả bọn họ đều khen ngợi bài thơ của Mạnh Phất Ảnh, trong giọng nói cũng đều có một chút xu nịnh. Dù sao thì Hoàng thượng cũng đối xử có phần đặc biệt với vị công tử này, những người nhìn thấy đều tin rằng người này nhất định sẽ được Hoàng thượng trọng dụng và trong một thời gian ngắn sẽ được thăng chức rất nhanh, vì vậy bọn họ đương nhiên phải tỏ ra xu nịnh một chút.
Sắc mặt Bạch Dật Thần càng lúc càng khó coi, y biết bài thơ của mình đúng là kém hơn, nhưng khi bị các vị đại thần đều nhất trí nhận xét như vậy thì trong lòng vẫn không nén được tức giận, sâu trong mắt y càng trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng Mạnh Phất Ảnh thật ra có chút ngượng ngùng, dù sao bài thơ này cũng không phải do nàng tự nghĩ ra mà là mượn của một vị cổ nhân.
“Các đại thần đều đã nhất trí bài thơ của Đường công tử hay hơn, như vậy người thắng cuộc là Đường công tử.” Sau khi nghe xong lời nhận xét của mọi người, Tể tướng đại nhân vui sướng hạ giọng kết luận. Ông quay sang Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng cười nói, “Chúc mừng Đường công tử.”
“Đa tạ Tể tướng đại nhân.” Mạnh Phất Ảnh khom người hành lễ, không ngờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, như vậy, nàng đã thắng cuộc. Khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Bạch Dật Thần, trong lòng Mạnh Phất Ảnh lại âm thầm cười lạnh, bây giờ y còn có thể tiếp tục đắc ý được nữa không?
“Chúc mừng Đường công tử.” Vương Hồng Văn hướng về phía Mạnh Phất Ảnh chúc mừng, “Tài văn chương của Đường công tử khiến Vương mỗ quả thật cảm thấy không bằng được.”
“Oa, Đường công tử đã khiêu chiến thành công rồi, đã thắng Bạch công tử rồi, thật lợi hại.” Những người đang đứng phía dưới đài cao đều nhất loạt hô to, đám nữ tử lại dùng vẻ mặt si mê nhìn Mạnh Phất Ảnh. “Đúng đúng, Đường công tử lợi hại thật, làm thơ cũng rất nhanh, vừa nhanh lại vừa hay. Lần này Bạch công tử thua thật rồi.”
Gương mặt Bạch Dật Thần vốn đang u ám từ từ chuyển sang màu đen, ánh mắt y căng tràn sự lạnh lẽo, bàn tay giấu trong ống tay áo từ từ nắm chặt lại.
“Giờ ta tuyên bố, Đường công tử thắng…” Tể tướng bước ra giữa đài cao giọng hô.
“Chờ một chút.” Đúng lúc này thì Bạch Dật Thần đột nhiên lên tiếng ngắt ngang lời nói của Tể tướng.
“Bạch công tử còn có lời muốn nói sao?” Tể tướng đại nhân sững người nhìn Bạch Dật Thần rồi nghi ngờ hỏi. Mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Bạch Dật Thần, không biết y còn muốn điều gì, hay là y không cam lòng?
“Tể tướng đại nhân, ta còn nhớ trong đại hội Phong Vân lần trước có ba câu đối là những câu đối lưu truyền thiên cổ, năm đó ta đã đối được một câu, còn hai câu nữa vẫn chưa ai đối được, nếu Đường công tử tài hoa hơn người thì sao không cho Đường công tử thử xem thế nào.” Bạch Dật Thần cố gắng kìm nén sự bất mãn mà tỏ vẻ thản nhiên cười nói với Tể tướng, có điều trong giọng nói của y vẫn mang theo một chút khiêu khích. Ba câu đối kia vốn là ba câu đối lưu truyền thiên cổ đã được truyền lại từ nhiều đời nay nhưng vẫn chưa ai đối lại được, năm đó y lại đối được một câu khiến cho tất cả mọi người phải chấn động một phen. Ý tứ của y cũng thật rõ ràng, y không cam lòng, y muốn Mạnh Phất Ảnh phải bị bẽ mặt, nếu một câu mà Mạnh Phất Ảnh cũng không đối được thì cũng không thể coi nàng thực sự thắng được y.
Hoàng thượng nhíu mày lại, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn nhưng cũng không nói gì, yêu cầu này của Bạch Dật Thần cũng có thể coi là hợp lý.
“Việc này…” Tể tướng đại nhân ngây người quay sang nhìn Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng nhíu mày lại thì trong lòng ông càng thêm lo lắng.
“Bạch Dật Thần cũng nham hiểm quá, ba câu đối kia đã lưu truyền nhiều năm nhưng cả thiên hạ này không ai đối được, năm đó Bạch Dật Thần đối được một câu thực ra cũng có chút gượng ép, giờ y lại bắt nữ nhân của ngươi phải đối được là sao? Rõ ràng y không cam lòng, y muốn nữ nhân của ngươi phải bị bẽ mặt đó.” Đông Phương Sóc nghe Bạch Dật Thần nói xong thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống, ánh mắt hắn tràn đầy sự lạnh lẽo.
Hiên Viên Diệp nhíu mày lại, sắc mặt trở nên âm trầm nhưng cũng không nói gì.
“Đúng vậy, tức thật, nếu Thất tẩu không đối được thì y sẽ rất đắc ý à coi.” Hiên Viên Tinh cũng không kìm được tức giận bèn lập tức phụ họa theo lời nói của Đông Phương Sóc, ánh mắt nàng ấy phẫn nộ hung hăng trừng trừng nhìn về phía Bạch Dật Thần, “Thua thì đã thua rồi, Bạch Dật Thần này rõ ràng là không chịu được thua mà.”
Đông Phương Sóc nghe lời nói tức giận của nàng ấy thì cười khẽ, nàng ấy chính là người thẳng thắn như vậy.
“Đường công tử không phải đã thắng rồi sao? Còn muốn đối đáp cái gì nữa?” Đạt Hề Tĩnh cũng tỏ ra cực kỳ bất mãn, ả ta bất bình lên tiếng thay cho ‘Đường công tử’.
Có điều, tức giận thì tức giận, phẫn nộ thì phẫn nộ, lúc này chẳng có ai có đủ lí lẽ để bác bỏ ý tứ của Bạch Dật Thần.
Hoàng thượng chớp chớp đôi mắt rồi hướng về phía Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng hỏi, “Đường công tử, ý ngươi thế nào?” Nếu Mạnh Phất Ảnh không đồng ý thì có thể không cần đối, nhưng việc này sẽ tạo ra cái cớ để Bạch Dật Thần nói ra nói vào.
“Nếu đã là ý của Bạch công tử thì thảo dân liền cung kính không bằng tuân lệnh.” Mạnh Phất Ảnh suy tư một chút rồi nhẹ giọng đáp lời, nàng hơi hướng về phía Bạch Dật Thần, khóe môi nở ra một tia cười khẽ. Nếu là câu đối lưu danh thiên cổ thì nàng là người ở thời hiện đại nhất định sẽ biết nhiều hơn những người ở thời cổ đại, vả lại, trước kia không ai đối được cũng không có nghĩa sau này không ai đối được. Dù sao thì kiến thức của nàng cũng được tích lũy từ nhiều năm hơn so với bọn họ, chỉ cần nàng đối được một câu thì nàng sẽ thắng.
“Tốt, Đường công tử quả là người hào sảng.” Hoàng thượng thấy nàng đồng ý thì lại cất lời khen ngợi, sau đó quay sang nói với Tể tướng, “Đem ba câu đối kia tới đây.”
“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Tể tướng vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng mang mấy câu đối kia ra, ánh mắt ông nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh càng thêm phần chờ mong, mong sao vị công tử này đối được ít nhất là một câu.
“Đường công tử, mời xem.” Tể tướng đại nhân đến bên cạnh Mạnh Phất Ảnh rồi mở câu đối thứ nhất ra trước mặt nàng, ông cao giọng ngâm, “Câu đối thứ nhất, vế trên là, Vọng Giang lâu, Vọng Giang lưu, Vọng Giang lâu thượng Vọng Giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ*.” Tể tướng dừng lời một chút rồi nói tiếp, “Mời Đường công tử đối vế dưới.” Giọng nói của ông lúc này càng tăng thêm sự mong đợi.
(Dịch nghĩa: *: Tòa Vọng Giang, dòng Vọng Giang, tòa Vọng Giang trên dòng Vọng Giang, tòa Vọng Giang thiên cổ, dòng Vọng Giang thiên cổ.)
Bạch Dật Thần nhếch môi cười khẽ, đây chính là câu năm đó y đã đối được. Tể tướng đại nhân lấy câu này ra đương nhiên là vì ông biết câu này tương đối đơn giản hơn hai câu còn lại, có điều như vậy cũng tốt, nếu người kia không đối được thì cho dù thơ của ‘hắn’ có hay hơn của y cũng không thể coi ‘hắn’ thắng được y.
Không gian xung quanh lại trở nên yên ắng lạ thường, mọi ánh mắt chờ mong đều đổ dồn về phía Mạnh Phất Ảnh.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp nhìn về phía nàng lúc này cũng có vài phần khác thường, giờ phút này trong lòng hắn quả thật cũng có chút chờ mong xen lẫn căng thẳng.
“Thất tẩu, cố lên.” Vẻ mặt Hiên Viên Tinh tràn đầy căng thẳng, một bàn tay nàng ấy nắm lại thành nắm đấm, nàng ấy nhìn chằm chằm về phía Mạnh Phất Ảnh rồi thì thầm.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại, vẻ mặt hiện lên sự suy tư. Khi còn ở thời hiện đại nàng đã từng đọc được vế đối của câu này rồi, lúc ấy nàng chỉ nhìn qua chứ không có ý nhớ lại cho nên lúc này nàng cũng không nhớ rõ lắm, phải ngẫm lại cẩn thận mới được.
Bạch Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ suy tư của nàng thì khóe môi càng lộ rõ sự đắc ý, ánh mắt y nhìn Mạnh Phất Ảnh càng tăng thêm sự chế giễu.
Trên mặt Hoàng thượng cũng hiện lên một chút lo lắng, hắn cũng chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnh, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Mạnh Phất Ảnh vẫn cố gắng nhớ lại, nàng nhắm mắt tập trung tư tưởng.
“Sao vậy? Đường công tử không đối được sao?” Bạch Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì lại càng tỏ vẻ chế giễu, y chắc chắn Mạnh Phất Ảnh không nghĩ ra được.
“Đường công tử đang suy nghĩ, Bạch công tư không nên quấy rầy.” Tể tướng đại nhân tỏ vẻ bất mãn trầm giọng nói với Bạch Dật Thần.
Bạch Dật Thần sững người lại, trên mặt nhanh chóng lộ ra sự tức giận nhưng giờ đang ở trước mặt mọi người nên y cũng không dám nói gì nữa.
Tất cả mọi người có mặt ở đấu trường đều im lặng lạ thường, vẻ mặt bọn họ đang chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnh đều ngập tràn sự chờ mong.
Hiên Viên Diệp chậm rãi cầm chén trà trong tay đưa lên miệng, hắn nhấp môi một cái mới phát hiện ra chén trà trong tay hắn đang trống không.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên mở mắt, khóe môi hiện ra một nụ cười khẽ đầy vẻ tự tin. Nàng thấp giọng nói, “Có rồi.”
“Có rồi, Đường công tử nghĩ ra rồi.” Tể tướng đại nhân nghe nàng nói xong thì giật mình kinh ngạc, vẻ mặt ông lập tức trở nên hưng phấn.
Đám người phía dưới đấu trường cũng nhất loại kinh sợ, có người nhịn không được lập tức kêu lên, “Là gì vậy, công tử mau nói đi.”
Sắc mặt Bạch Dật Thần cũng trở nên cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng di chuyển về phía Mạnh Phất Ảnh, sâu trong con ngươi tràn đầy sự khó tin và kinh ngạc. Y không tin thiếu niên này thật sự có thể đối được.
Trên mặt Hoàng thượng rốt cuộc cũng hiện ra một tia cười khẽ, dường như hắn vừa âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự tò mò và chờ mong cũng hiện rõ trên mặt, không biết vế dưới của nàng là gì.
Bàn tay nắm chén trà của Hiên Viên Diệp đột nhiên căng ra, ánh mắt hắn bỗng hiện ra một tia cười khẽ, trông thấy nụ cười tự tin của nàng, hắn biết đáp án của nàng tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng.
“Đường công tử, mời đọc vế sau.” Tể tướng đại nhân vội vàng nói, kỳ thật lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy không thể chờ đợi được nữa.
“Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, ấn nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên*.” Đôi môi mọng đỏ của Mạnh Phất Ảnh khẽ mở ra, từng chữ từng chữ chậm rãi cất lên. Nàng nói rất nhẹ nhưng vì toàn bộ đấu trường đang cực kỳ tĩnh lặng nên mọi người ở bên dưới đều nghe thấy rõ ràng. Nàng vừa nói xong, tất cả bọn họ đều tỉ mỉ thưởng thức câu đối của nàng, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che dấu.
(Dịch nghĩa: *: Giếng nước tròn như trăng, bóng trăng, bóng trăng trong giếng nước, giếng nước nghìn năm, bóng trăng nghìn năm.)
“Hay, đối rất hay.” Tể tướng đại nhân đứng bên cạnh không nhịn được kêu lên, “Bất kể là bằng trắc hay là ý cảnh đều đối rất đúng.”
“Đúng, đúng thế, ý cảnh trong vế đối lần trước của Bạch công tử có hơi kém một chút, vế đối lần này của Đường công tử đã hoàn toàn khắc phục được chỗ thiếu của Bạch công tử, thật tuyệt vời.” Một vị đại thần có tài đối câu lợi hại nhất triều đình cũng nhịn không được lên tiếng phân tích. Vị này chỉ phân tích một cách rất khách quan nhưng vẫn khiến sắc mặt Bạch Dật Thần chuyển thành màu đen.
“Vị đại nhân này nói rất đúng, lần này Bạch công tử còn có lời nào muốn nói nữa không?” Tể tướng nhìn về phía Bạch Dật Thần lạnh lùng hỏi. Bạch công tử này thân là thiên hạ đệ nhất tài tử lại không có chút độ lượng nào, thật hổ danh là người có tri thức.
Bạch Dật Thần nhất thời không nói được gì, ánh mắt y ngập tràn sự phẫn nộ, khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh thì trong đó còn hiện lên sự hung ác. Lúc này mặc dù đã thua không đỡ nổi nhưng y vẫn không cam lòng. Y lại đè nén sự bất mãn trong lòng rồi cố nặn ra một tia cười khẽ nói với Tể tướng đại nhân, “Đường công tử quả thật rất có tài, đã vậy thì sao Tể tướng không đưa nốt hai câu đối còn lại cho Đường công tử thử xem thế nào, Đường công tử tài hoa hơn người, hai câu đó chắc không làm khó được Đường công tử đâu.”
Sắc mặt Tể tướng rõ ràng trầm hẳn xuống, Bạch Dật Thần này chẳng qua là không chịu được khi thấy dáng vẻ chiến thắng của Đường công tử, chẳng qua chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Đường công tử mà thôi. Tể tướng không quay sang hỏi ý kiến của Hoàng thượng nữa mà trực tiếp nói với Mạnh Phất Ảnh, “Nếu Bạch công tử đã nói như thế thì ta sẽ đưa hai câu đối kia cho Đường công tử xem thử, có điều Đường công tử không nên cảm thấy áp lực, không cần cố gắng quá, mặc kệ đúng hay không thì Đường công tử cũng là người chiến thắng rồi.” Sở dĩ Tể tướng muốn đưa câu đối cho Mạnh Phất Ảnh là vì thấy nàng đã đối được một câu, rất có thể sẽ đối được câu nữa, nếu làm được vậy thì Bạch Dật Thần sẽ không còn gì để nói.
“Tên Bạch Dật Thần này đúng là lòng dạ hẹp hòi.” Đông Phương Sóc tức khí nói luôn, hắn đột nhiên đứng lên hướng về phía Mạnh Phất Ảnh hét to, “Ngươi cứ việc đối, bổn cung ủng hộ ngươi.”
Lời của hắn làm tất cả những người có mặt ở đó đều cảm thấy sửng sốt, Đông Phương Sóc chẳng phải là Thái tử của vương triều Bắc Nguyên sao, hắn công khai lên tiếng ủng hộ Đường công tử kia chẳng nhẽ là có quan hệ gì đó với Đường công tử? Chẳng lẽ Đường công tử kia là người của vương triều Bắc Nguyên?
Hoàng thượng lập tức chau mày lại, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ khẩn trương. Nếu người này đúng là người của vương triều Bắc Nguyên thì sẽ khó khiến ‘hắn’ làm quan trong triều được.
Lời nói của Đông Phương Sóc khiến dân chúng đang xem phía dưới càng thêm náo nhiệt, bọn họ cũng hô to, “Đường công tử, chúng tôi ủng hộ công tử.”
Hiên Viên Diệp liếc mắt nhìn sang Đông Phương Sóc, vẻ mặt hắn hiện lên sự phức tạp khác thường nhưng có điều cũng không nói gì thêm.
“Được, nếu mọi người đã nhiệt tình ủng hộ thì ta sẽ thử xem thế nào.” Mạnh Phất Ảnh suy tư một chút rồi chậm rãi nói, khi nhìn về phía Đông Phương Sóc, khóe môi nàng không nhịn được khẽ cong lên.
“Tốt.” Tể tướng thấy Mạnh Phất Ảnh đồng ý thì càng thêm hưng phấn, ông lập tức đáp lời rồi mở câu đối thứ hai ra trước mặt Mạnh Phất Ảnh. Tể tướng lớn tiếng ngâm, “Thanh đăng quan thanh sử, trượng Thanh Long yển nguyệt, ẩn vi xử bất quý thanh thiên.*”
(Dịch nghĩa: *: “Ngọn đèn xanh xem bộ sử xanh, cầm Thanh Long đao yển nguyệt, nơi kín đáo chẳng thẹn với trời xanh” – Đây là một trong hai câu đối trong truyện Tam Quốc có liên quan đến Quan Vân Trường.)
Đám đông bên dưới lại trở nên tĩnh lặng.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày suy nghĩ, vế đối của câu này nàng cũng đã từng đọc rồi, nhưng khi nói ra miệng thì lại không nhớ rõ, dù sao thì trước kia cũng không cố ý ghi nhớ mà chỉ đọc qua vài lần, lúc này muốn nhớ lại cũng hơi tốn sức.
Ánh mắt Bạch Dật Thần lúc này cũng hiện rõ sự căng thẳng, có điều những người khác thì căng thẳng sợ Mạnh Phất Ảnh không đối được, còn y thì căng thẳng sợ Mạnh Phất Ảnh đối được.
“Xích diện ánh xích tâm, khóa Xích Thố truy phong, trì sính gian nan vong Xích Đế.*” Sau một lát, Mạnh Phất Ảnh rốt cuộc cũng nhớ ra, nàng chậm rãi đọc từng chữ.
(Dịch nghĩa: *: “Bộ mặt đỏ giữ tấm lòng đỏ, cưỡi ngựa Xích Thố lướt gió, lúc rong ruổi không quên Vua Đỏ” – Đây là một trong hai câu đối trong truyện Tam Quốc nói về Quan Vân Trường, Vua Đỏ chính là chỉ Lưu Bị)
Nghe xong câu thơ đối lại của nàng, mọi người lại nhất loạt sửng sốt, những người hiểu biết lại tiếp tục tỉ mỉ phân tích bình phẩm.
“Tuyệt, vế đối quả thực rất tuyệt.” Vị đại thần thông thạo câu đối lại nhịn không được tiếp tục tán dương, “Đường công tử đúng là người sáng tạo nhanh nhẹn.”
Hoàng thượng vui mừng gật gật đầu.
“Đường công tử lợi hại quá.” Tất cả mọi người đều không nhịn được kêu to, tất cả bọn họ đều ủng hộ nàng.
Sắc mặt Bạch Dật Thần lúc này đã trở nên trắng bệch, trong mắt y càng lộ rõ sự kinh ngạc, y không thể ngờ được vị Đường công tử này quả thực tìm ra được vế đối.
“Còn câu cuối cùng, Đường công tử thử xem thế nào nhé.” Vẻ mặt Tể tướng đại nhân tràn đầy vui sướng xen lẫn kinh ngạc. Lần này ông rất nhanh tay mở câu đối cuối cùng ra rồi cao giọng ngâm nga, “Khóa diễn lục hào nội quái tam hào ngoại quái tam hào hào áp phù giang sổ sổ tam song đa nhất chích*.”
(Dịch nghĩa: *: Đại loại là: “Thay đổi sáu hào quẻ nội ba hào quẻ ngoại, vịt con bơi trong ao đếm đếm ba đôi một lẻ.” – Các từ quẻ và hào có liên quan đến Kinh Dịch.)
Đây là câu đối khó nhất, có điều Mạnh Phất Ảnh đều đã đối được hai câu trước, lại cũng không cần quá nhiều thời gian nên Tể tướng quả thực rất hy vọng nàng có thể đối được câu cuối này. Đương nhiên nàng đã đối được hai câu rồi, cho dù câu cuối không đối được thì cũng không sao, chẳng qua chỉ làm mọi người có chút tiếc nuối mà thôi. Tâm tư của Tể tướng lúc này cũng không khác những người khác là mấy.
Mạnh Phất Ảnh sững người sau khi nghe Tể tướng đại nhân đọc ra câu đối cuối cùng, nàng nhớ rất rõ vế đối của câu thơ này, nàng có một người bạn có ông nội là người rất thích thư pháp, thích cả thể loại văn thơ đối ngẫu, một lần nàng và người bạn đó đang chơi đùa thì thấy ông viết ra giấy cặp văn thơ đối ngẫu này, lúc ấy ông còn cẩn thận giảng giải cho các nàng về nghĩa của nó nên nàng nhớ rất rõ.
Vì vậy, lần này nàng chỉ hơi dừng lại một chút rồi lập tức đọc luôn, “Bổng trưởng bát xích tùy thân tứ xích li thân tứ xích xích xà nhân cốc lượng lượng cửu thốn linh thập phân.”
(Dịch nghĩa: *: Đại loại là: “Dài tám thước rộng bốn thước cách xa bốn thước một hang rắn đo được chín tấc lẻ mười phân”.)
Lúc này, tất cả những người có mặt ở đó đều nhất loạt kinh sợ, bới lần này nàng đối đáp quá nhanh, hơn nữa câu đối lại rất đúng.
“Lợi hại, lợi hại quá.” Vị đại thần vừa nãy khó tin nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh, giọng nói cũng trở nên run rẩy, giờ phút này, vị đại thần đó đã thực sự tâm phục khẩu phục.
Hiên Viên Diệp cũng hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm về phía Mạnh Phất Ảnh như có gì đó khác thường chiếu rọi, nàng luôn vô ý gây cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Lần này chắc Bạch công tử đã tâm phục khẩu phục rồi chứ?” Tể tướng hồi phục lại tinh thần sau cơn kinh ngạc, ông nhìn về phía Bạch Dật Thần rồi trầm giọng nói, phát hiện ra sự bất mãn hiện lên rõ ràng trong ánh mắt y, có điều, ánh mắt y khi nhìn Mạnh Phất Ảnh cũng hiện rõ cả sự tán thưởng.
“Còn có thể không phục sao?” Đông Phương Sóc liếc mắt nhìn Bạch Dật Thần một cái rồi nói, “Kết quả đã quá rõ ràng, hàng ngàn ánh mắt ở đây cũng đã thấy rõ ràng rồi.”
“Đường công tử thắng rồi, Đường công tử thắng rồi.” Đám người phía dưới khi nghe Đông Phương Sóc nói xong thì lập tức hô to.
Sắc mặt Bạch Dật Thần càng lúc càng thêm khó coi, nếu có thể, lúc này y chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Thắng rồi, thắng rồi.” Hiên Viên Tinh cũng không nhịn được đứng lên hoan hô, có điều lúc này tiếng hô phía dưới đã quá to và đồng nhất nên không ai nghe được nàng ấy đang nói gì.
“Nam nhân này quả thật là hoàn mỹ.” Đạt Hề Tĩnh đã lấy lại được tinh thần sau cơn chấn động, nàng ta thì thào nói, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh càng lộ rõ sự si mê.
“Ha ha ha.” Hoàng thượng cười to, “Đường công tử quả thật tài hoa hơn người, đúng là một nhân tài khó gặp.” Đang lúc nói cười thì đột nhiên dừng lại, Hoàng thượng nghiêm túc nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi thấp giọng hỏi, “Đường công tử có phải là người của vương triều Hiên Viên không?” Nếu Đường công tử này là người của vương triều Hiên Viên thì việc thu nạp ‘hắn’ cũng đơn giản hơn, còn nếu không phải là người của vương triều Hiên Viên thì phải nghĩ ra biện pháp thu nạp ‘hắn’ vào trong triều mới được.
Mạnh Phất Ảnh sững người, nàng lập tức hiểu ra tâm ý của Hoàng thượng, trong lòng không khỏi cười thầm nhưng vẫn thấp giọng trả lời, “Bẩm Hoàng thượng, thảo dân là người của vương triều Hiên Viên ạ.”
“Thực vậy à, vậy thì tốt quá.” Hoàng thượng nghe nàng nói xong thì vui vẻ ra mặt, “Đã vậy thì Đường công tử có muốn làm quan trong triều không?” Lời nói của Hoàng thượng lộ rõ sự chờ mong và có chút căng thẳng, có vẻ như đang sợ nàng cự tuyệt.
Mạnh Vân Thiên đang ngồi phía dưới giật mình sửng sốt, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, vẻ mặt ông cũng lộ rõ sự căng thẳng, việc này, chỉ sợ Phất nhi khó mà trả lời được.
Đôi mắt linh lợi của Hiên Viên Tinh cũng đột nhiên trợn tròn, khóe môi nàng ấy hơi cong cong lên thốt ra một câu nghi hoặc, “Phụ vương ở gần Thất tẩu như vậy mà không nhận ra Thất tẩu sao? Trước mặt mọi người lại hỏi Thất tẩu một câu như vậy, không phải muốn làm cho Thất tẩu thấy khó xử sao?”
“Hoàng thượng đang quá mức kích động, ngài ấy chỉ đang nghĩ làm sao để mua chuộc được nhân tài nên không chú ý tới những chuyện khác đâu.” Đông Phương Sóc thấp giọng giải thích cho Hiên Viên Tinh.
Mạnh Phất Ảnh không ngờ Hoàng thượng lại trực tiếp hỏi nàng như vậy, nếu nàng cự tuyệt chỉ sợ sẽ làm Hoàng thượng tức giận, còn nếu nhận lời thì sẽ phạm tội khi quân. Nàng vốn cho rằng Hoàng thượng sẽ nhận ra nàng, không ngờ Hoàng thượng không những không nhận ra nàng mà còn hỏi nàng một câu như vậy. Mạnh Phất Ảnh nhất thời không biết trả lời thế nào, nàng hơi nhìn về phía Hiên Viên Diệp khẩn cầu hắn giúp đỡ.
“Phụ vương, chuyện này cũng không cần vội, để sau nói cũng được ạ.” Hiên Viên Diệp mỉm cười đứng lên rồi thấp giọng nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh lộ rõ vẻ yêu chiều say đắm chết người.
Hoàng thượng thấy Hiên Viên Diệp đột nhiên mở miệng thì không khỏi sửng sốt, ánh mắt cũng chuyển hướng về phía hắn, khi thấy ánh mắt của Hiên Viên Diệp nhìn Mạnh Phất Ảnh đang ở trên đài cao, Hoàng thượng bỗng cảm thấy… Hoàng thượng đột nhiên sững người, ánh mắt lập tức quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, đôi con ngươi bỗng trợn to lên, môi cũng run run. Hoàng thượng không khỏi thấp giọng thốt lên, “Thì ra là vậy.” Trong giọng nói của Hoàng thượng lúc này đã lộ ra vẻ buồn cười xen lẫn kinh ngạc và vui vẻ.
Nghe được lời nói của Hoàng thượng, Bạch Dật Thần vốn đang ảo não vì bại trận không nhịn được liền ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn về phía Hoàng thượng. Khi thấy vẻ mặt Hoàng thượng, y không nén được cảm giác sửng sốt, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, y đột nhiên nghĩ tới chuyện Hiên Viên Diệp vừa rồi còn mở miệng nói hộ cho vị Đường công tử kia. Y hiểu rõ cá tính của Hiên Viên Diệp, ngay cả chuyện của chính mình hắn còn không thèm để ý chứ đừng nói là vì một người xa lạ mà lên tiếng ở chỗ này. Y đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Diệp, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt cưng chiều của Hiên Viên Diệp đang hướng về phía vị Đường công tử còn chưa kịp thu lại. Bạch Dật Thần đột nhiên cứng đờ cả người, đôi con ngươi cũng trợn lên hết cỡ. Y chậm chạp quay lại nhìn Mạnh Phất Ảnh, nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh. Vừa rồi y chỉ coi nàng là đối thủ của mình nên cũng không chú ý tới các chi tiết khác thường. Tuy sau đó y có mơ hồ cảm thấy quen thuộc nhưng y tuyệt đối không ngờ vị công tử đáng kinh sợ trước mặt lại là cái người xấu xí kia, hiện giờ tỉ mỉ nhìn kỹ lại thì cũng không khó phát hiện ra vẻ quen thuộc trên người nàng. Tuy lúc này nàng đang mặc trang phục của nam nhân nhưng trên mặt không còn vết bớt đen tuyền kia nữa, có điều dáng người và vẻ mặt đại khái cũng không có nhiều biến đổi.
“Nàng? Lại là nàng? Đúng là nàng sao?” Khóe môi Bạch Dật Thần giật giật vài cái, y kinh hãi hô to, ánh mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh lúc này đã tràn đầy tâm sự phức tạp.
Mọi người thấy Bạch Dật Thần phản ứng như vậy thì đều nhất loạt sửng sốt, không rõ Bạch Dật Thần này rốt cuộc có ý gì.
“Đúng là nàng sao?” Bạch Dật Thần đột nhiên vọt tới bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, y vươn tay ra muốn tóm lấy nàng. Giờ phút này trong lòng y vẫn có vài phần nghi hoặc, y không tin nàng lại đẹp thế này.
Có điều Hiên Viên Diệp đã nhanh hơn một chút, hắn vọt lên trên đài cao rồi nhanh chóng ôm Mạnh Phất Ảnh vào lòng. Hắn quét ánh mắt lạnh lẽo lên người Bạch Dật Thần, khóe môi khẽ nhúc nhích nhả ra từng chữ nhàn nhạt, “Vương phi của bổn vương mà ngươi cũng dám chạm vào sao?”