THẦN Y NGỐC PHI

Thái hậu khẽ thở dài, trong ánh mắt tràn ngập nỗi đau xót. Sao Ảnh nha đầu lại mệnh khổ như vậy, vất vả lắm mới gả được cho Diệp nhi, vốn tưởng rằng nàng sẽ được hạnh phúc cả đời, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Trước khi Diệp nhi lên ngôi hoàng đế, bà nhất định phải giải quyết chuyện này. Bằng không, một khi Diệp nhi đã thành hoàng thượng của vương triều Hiên Viên thì tất cả đại thần lẫn dân chúng đều nhìn vào, đến lúc đó cho dù bà muốn giúp Ảnh nha đầu cũng chưa chắc đã giúp được.

Hiện tại chỉ cần giúp cho Ảnh nha đầu có một đứa con trên danh nghĩa là được. Nhận con của người khác làm con thừa tự thì chắc chắn là không được, việc này có liên quan đến vấn đề huyết thống của vương triều Hiên Viên. Biện pháp duy nhất lúc này chính là khiến Diệp nhi chấp nhận một nữ nhân khác, cho dù là phải tiếp xúc thân thể nhưng chỉ cần có được một đứa con là được.

Bà biết nếu làm vậy sẽ khiến Ảnh nha đầu đau lòng, nhưng làm vậy còn hơn là để sau khi Diệp nhi trở thành hoàng thượng, nàng sẽ bị buộc phải trở thành Hoàng hậu và phải trơ mắt nhìn Diệp nhi thu nhận các nữ nhân khác vào cung.

“Hồng Ngọc, ngươi vào đây!” Thái hậu hơi khép mắt lại, khi mở ra, trong ánh mắt ngoài sự đau xót còn có cả vẻ quyết tâm, lúc này bà không thể không kiên quyết được.

“Thái hậu!” Hồng Ngọc vội vã bước vào rồi nhẹ giọng gọi. Khi ánh mắt khẽ hướng lên thấy sắc mặt Thái hậu có chút u ám, nàng ta không khỏi vội vàng hỏi han quan tâm, “Thái hậu có chỗ nào không thoải mái phải không ạ?”

Thái hậu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hồng Ngọc. Nàng ta theo bà đã vài năm, nha đầu này vốn thông minh khéo léo, nàng ta cũng rất lương thiện và hiểu ý người khác, hơn nữa trông dáng vẻ cũng cực kỳ thanh tú xinh đẹp.

Điều quan trọng nhất là nàng ta là người bà tin tưởng, thôi chọn nàng ta đi.

“Thái hậu?” Hồng Ngọc thấy Thái hậu không nói gì thì càng thêm lo lắng, nàng ta lại gấp gáp hỏi, vừa nói vừa tiến lên phía trước định xem xem thế nào.

“Ai gia không sao.” Thái hậu nhẹ nhàng gạt tay nàng ta ra rồi thấp giọng nói. Bà lại nhìn Hồng Ngọc, ánh mắt ẩn hiện vẻ áy náy, dù sao thì chuyện này đối với Hồng Ngọc mà nói cũng không công bằng cho nàng ta. Bà biết Diệp nhi tuyệt đối sẽ không chính thức thu nhận Hồng Ngọc, mà vì Ảnh nha đầu, bà cũng không hy vọng phát sinh chuyện như vậy. Ánh mắt Thái hậu nhìn Hồng Ngọc hiện lên vẻ quan tâm, trong lòng bà cũng ẩn quá vài phần do dự và không đành lòng.

“Thái hậu có tâm sự phải không ạ?” Hồng Ngọc thấy Thái hậu có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi thì không khỏi nhẹ giọng hỏi bà.

“Haizzz…” Thái hậu thở dài, suy tư thêm một lát bà mới thấp giọng nói, “Ai gia nói với ngươi một việc, nếu ngươi bằng lòng đồng ý thì tốt, còn nếu không muốn thì cũng không sao.” Rốt cuộc Thái hậu vẫn không đành lòng miễn cưỡng nàng ta, thôi thì để nàng ta tự lựa chọn vậy. Nếu Hồng Ngọc không muốn thì bà tuyệt đối sẽ không bắt ép, bà có thể tìm một nữ nhân khác.

“Thái hậu có việc thì cứ phân phó cho nô tỳ, việc gì nô tỳ cũng sẵn lòng.” Hồng Ngọc sững người một chút rồi nhẹ nhàng đáp lời. Từ ngày vào cung đến giờ nàng ta biết sẽ không còn được tự do theo ý mình nữa, tất cả mọi việc của nàng ta sẽ do Thái hậu định đoạt. Thái hậu nói cái gì thì nàng ta làm cái đó, làm gì mà không muốn hay không?

“Là thế này, Thất vương phi muốn có hài tử nhưng thân thể không được khỏe, cho nên ai gia muốn…” Thái hậu đang nói thì dừng lại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ thăm dò nhìn về phía Hồng Ngọc.

“Ý Thái hậu là muốn nô tỳ đi tìm một đứa nhỏ cho Thất vương phi sao?” Ánh mắt Hồng Ngọc chợt lóe lên, nàng ta nghi hoặc hỏi lại Thái hậu, có điều trong lòng vẫn âm thầm nghi ngờ, nếu đúng là chuyện như vậy thì hẳn là sai thị vệ đi làm thì thích hợp hơn.

Thái hậu cũng không khỏi giật mình. Bà âm thầm thở dài rồi mới đi thẳng vào vấn đề, “Ý của ai gia là muốn tìm người theo Thất điện hạ để sinh đứa nhỏ, nhưng sau khi sinh xong thì đứa bé sẽ thành con của Thất vương phi…” Thái hậu lại dừng lời, khi thấy Hồng Ngọc tỏ vẻ ngơ ngác sửng sốt và nhất thời không có phản ứng gì thì trong lòng bà lại cảm thấy không đành lòng. Bà nói tiếp, “Đương nhiên nếu ngươi không muốn thì cũng không sao, ai gia sẽ tìm người khác.”

Dù sao Hồng Ngọc cũng là người thông minh, nghe Thái hậu nói vậy thì nàng ta hiểu ngay Thất vương phi chắc chắn không thể sinh đẻ, vì vậy Thái hậu mới nhanh chóng muốn kiếm một đứa con trên danh nghĩ cho Thất vương phi. Đôi mắt Hồng Ngọc chợt lóe lên, mặc dù nàng ta là người bên cạnh Thái hậu nhưng thân phận địa vị so với các cung nữ khác cũng chẳng hơn là bao, Thái hậu đối với nàng ta cũng rất tốt nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn chỉ là một cung nữ, nếu có thể theo Thất điện hạ…

“Mọi chuyện nô tỳ xin nghe theo sự sai bảo của Thái hậu!” Hồng Ngọc suy tư một chút rồi nhanh chóng trả lời, có nữ nhân nào lại không muốn cùng với Thất điện hạ, cho dù chỉ là một đêm triền miên cũng tốt.

Thái hậu thấy nàng ta lập tức đồng ý thì hơi sửng sốt một chút. Ánh mắt lóe lên, bà trầm giọng nói, “Nhưng có một việc ngươi phải hiểu, theo tính tình của Thất điện hạ mà nói thì chỉ sợ không có khả năng tiếp nhận ngươi, vì vậy đứa nhỏ ngươi sinh ra sẽ là con của Thất vương phi, mà đến lúc đó chỉ sợ ngươi cũng phải rời đi.” Thái hậu vốn là người khôn khéo, sao bà lại không rõ nàng ta đang nghĩ gì. Chính vì hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nàng ta nên bà mới đem những lời răn đe cảnh cáo nói thẳng ra.

Thân mình Hồng Ngọc hơi cứng đờ lại, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng, có điều nàng ta vẫn chậm rãi gật đầu, “Nô tỳ biết ạ.”

Nàng ta cũng biết dựa theo tính tình của Thất điện hạ thì khả năng thu nhận nàng ta là rất nhỏ, có điều nghĩ đến sau này Thất điện hạ sẽ là hoàng thượng, con trai nàng ta sẽ là thái tử, rồi về sau sẽ được làm hoàng thượng thì trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

“Được, một khi đã vậy thì ai gia sẽ an bài mọi chuyện, có điều chuyện này cũng không thể trả lời ngay được, ngươi cứ nghĩ lại, trong hôm nay nếu có hối hận thì nói với ai gia một tiếng, ai gia tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi.” Thái hậu thấy Hồng Ngọc đồng ý thì trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, bà lại cất tiếng dặn dò nàng ta.

“Vâng, nô tỳ biết rồi ạ.” Hồng Ngọc nhẹ nhàng gật đầu rồi chậm rãi lui ra ngoài. Nàng ta chắc chắn sẽ không hối hận, cho dù mất đi sự trong sạch, ngay cả khi biết cái cơ bản là danh phận cũng chẳng có, nàng ta nhất định sẽ không hối hận.

Bầu trời đã trở nên tối đen mà không thấy Hồng Ngọc nói gì, nỗi lo lắng treo lơ lửng trong lòng Thái hậu cuối cùng mới từ từ hạ xuống.

Ngày hôm sau, giống như mọi khi, Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh cùng nhau vào Vĩnh Thọ Cung.

Hiên Viên Diệp vào triều sớm, Mạnh Phất Ảnh lại ngồi cạnh Thái hậu chuyện trò.

Ánh mắt Thái hậu nhìn về phía nàng ẩn hiện sự đau lòng. Bà nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi thấp giọng nói, “Ảnh nha đầu, Hoàng nãi nãi thật không muốn con phải chịu thương tổn gì, thật sự không muốn.”

Nếu còn có biện pháp khác thì bà nhất định sẽ không làm như vậy. Bà cũng biết rõ tính tình của Ảnh nha đầu, bà không thể để cho Ảnh nha đầu biết được chuyện này. Đến lúc đó, bà sẽ tùy tiện tìm một cái cớ khiến Ảnh nha đầu phải đồng ý nuôi dưỡng đứa bé do Hồng Ngọc sinh ra.

Mạnh Phất Ảnh sững người, nàng mơ hồ cảm thấy Thái hậu hôm nay có chút kỳ lạ. Tựa vào trong lòng bà, nàng chậm rãi ngước mắt lên nhìn Thái hậu rồi nghi hoặc hỏi, “Hoàng nãi nãi làm sao vậy?” Sự quan tâm và yêu thương của Thái hậu đối với nàng nàng là người cảm nhận được rõ ràng nhất.

“Không sao. Hoàng nãi nãi chỉ sợ vạn nhất ngày nào đó Hoàng nãi nãi mất đi thì không còn ai giúp đỡ con…” Thái hậu thấp giọng đáp lời, đôi mắt trầm hẳn xuống, đây cũng là nguyên nhân khiến bà cảm thấy sốt ruột. Bà hiểu rõ thân thể của mình, chỉ sợ cũng không sống được vài năm nữa. Đến lúc đó mà Ảnh nha đầu có chuyện gì thì ai có thể giúp được nàng?

Mạnh Phất Ảnh giật mình, trong lòng trào dâng cảm giác xúc động. Nàng nép sát vào lồng ngực Thái hậu rồi nhẹ giọng nói, “Hoàng nãi nãi, người sẽ sống lâu trăm tuổi!”

“Ha ha…” Thái hậu bật cười thành tiếng, có điều trong tiếng cười của bà vẫn ẩn hiện sự đau xót.

“Đúng rồi, con đến xem Tinh nhi thế nào đi, xem nó có cần giúp đỡ gì không, còn hai ngày nữa là nha đầu đó xuất giá rồi.” Thái hậu đột ngột chuyển chủ đề, bà giả vờ như thuận miệng nhắc đến chuyện của Tinh nhi.

“Vâng, để con đi xem thế nào.” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy Thái hậu nhắc đến Tinh nhi thì trên mặt hiện ra tia cười khẽ. Nàng lập tức đứng dậy rồi nhanh chóng đáp lời. Nghĩ đến chuyện hai ngày nữa Tinh nhi sẽ đến nước Bắc Nguyên là trong lòng nàng lại cảm thấy có chút không nỡ.

“Con đi đi!” Thái hậu khoát tay nói.

Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới bước khỏi cửa đi thẳng đến cung viện của Tinh nhi. Tính thời gian thì Hiên Viên Diệp cũng sắp hạ triều, nếu Hiên Viên Diệp tới Vĩnh Thọ Cung không thấy nàng thì nhất định sẽ tới chỗ Tinh nhi tìm người.

“Tinh nhi!” Mạnh Phất Ảnh chưa đi vào đã lớn tiếng gọi. Hiên Viên Tinh đang khâu y phục nhất thời cả kinh, cây kim đang cầm đột nhiên đâm vào ngón tay. Đầu ngón tay bật ra một giọt máu. Hiên Viên Tinh sững người nhìn chằm chằm vào giọt máu vừa nhỏ ra, mí mắt không khống chế được giật nhẹ mấy cái. Nàng ấy nhất thời quên cả việc đứng lên tiếp đón Mạnh Phất Ảnh.

“Muội sao thế?” Mạnh Phất Ảnh đi vào, khi thấy Hiên Viên Tinh đang ngẩn người không nhúc nhích, nàng không khỏi nghi ngờ cất tiếng hỏi nàng ấy.

“Muội không sao.” Hiên Viên Tinh nhanh chóng lau giọt máu trên đầu ngón tay rồi cười khẽ, “Muội đang khâu y phục, sắp xong rồi. Tẩu chờ một lát, muội làm xong sẽ mặc cho tẩu xem.”

“Hay quá!” Mạnh Phất Ảnh vui sướng đáp lời, “Y phục do Tinh nhi tự tay khâu đương nhiên là đẹp rồi.” Bộ đồ cưới trước kia của nàng cũng do Tinh nhi tự tay làm, quả thật là đẹp hơn hẳn các y phục cưới bình thường, chỉ tiếc khi đó nàng không làm lễ bái đường, thật sự rất đáng tiếc.

Hiên Viên Tinh lại tiếp tục may y phục nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, có mấy lần thiếu chút nữa lại bị kim đâm vào tay.

Mạnh Phất Ảnh thấy dáng vẻ của nàng ấy thì khẽ nhíu mày, sao trông Tinh nhi lại có vẻ không tập trung như vậy?

Bộ y phục của Hiên Viên Tinh vốn chỉ còn khâu mấy nút thắt nữa là xong, tuy rằng lúc này tốc độ của nàng ấy có chút chậm chạp nhưng chưa được bao lâu thì cũng xong tất cả.

Hiên Viên Tinh mặc bộ y phục trên người rồi xoay mấy vòng trước mặt Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt hạnh phúc nói, “Thất tẩu, đẹp không?”

“Đương nhiên rồi, Tinh nhi của chúng ta là người xinh đẹp nhất còn gì?” Mạnh Phất Ảnh cũng vui sướng cười khẽ, trên mặt không dấu vẻ tán dương. Tinh nhi đúng là một cô gái tốt khó gặp, Đông Phương Sóc thật có phúc mới cưới được nàng ấy.

“Hừm.” Hiên Viên Tinh hừ nhẹ, “Thất tẩu trêu ghẹo muội hả, có tẩu ở đây thì sao muội còn được tính là xinh đẹp nhất nữa.” Có điều trong giọng nói của nàng ấy lại không có chút đố kỵ mà chỉ toát lên sự hâm mộ.

“Sai rồi, trong mắt tẩu thì Tinh nhi là người xinh đẹp nhất, hơn nữa, trong mắt Đông Phương Sóc thì Tinh nhi chắc chắn cũng là người xinh đẹp nhất.” Mạnh Phất Ảnh chau mày cười khẽ, nàng nói một cách hết sức thản nhiên mà không có nửa ý đùa cợt.

Sắc mặt Hiên Viên Tinh trở nên đỏ ửng. Nàng ấy nhẹ nhàng lườm nàng một cái rồi ảo não nói, “Thất tẩu chỉ biết giễu cợt muội.” Có điều trên mặt nàng ấy vẫn tràn đầy hạnh phúc, nhiều năm chờ đợi như vậy, rốt cuộc nàng ấy cũng đợi được đến ngày này.

Cùng lúc đó thì Hiên Viên Diệp đã tới Vĩnh Thọ Cung. Khi không thấy Mạnh Phất Ảnh, hắn hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức nghĩ ra chắc Mạnh Phất Ảnh đang ở chỗ Hiên Viên Tinh. Sau khi thăm hỏi Thái hậu xong, hắn liền muốn đi ngay đến chỗ Hiên Viên Tinh để tìm nàng.

“Diệp nhi, con chờ một chút!” Thái hậu đột nhiên gọi hắn lại, trên mặt bà hiện rõ vẻ nặng nề.

Hiên Viên Diệp sững người. Hắn lập tức dừng bước rồi nghi hoặc hỏi Thái hậu, “Hoàng nãi nãi có chuyện gì sao?”

“Các ngươi lui ra hết đi!” Thái hậu xua xua tay nói với đám cung nữ hai bên.

Hiên Viên Diệp nhíu mày, dường như Thái hậu có chuyện gì quan trọng?

“Diệp nhi, Hoàng nãi nãi cũng không quanh co lòng vòng với con mà nói thẳng luôn. Hoàng nãi nãi đã biết chuyện của Ảnh nha đầu rồi.” Thái hậu đợi đám cung nữ lui ra hết mới đứng lên đi tới trước mặt Hiên Viên Diệp rồi hạ giọng nói với hắn.

“Diệp nhi không hiểu ý của Hoàng nãi nãi là gì?” Thân mình Hiên Viên Diệp trở nên cứng đờ, lòng hắn không khỏi trùng xuống nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ bình tĩnh. Hắn thấp giọng hỏi lại.

“Diệp nhi, tới lúc này rồi con cũng không nên gạt Hoàng nãi nãi nữa. Hoàng nãi nãi đã hỏi Hồ thái y nên cũng biết Ảnh nha đầu không thể sinh con được rồi.” Thái hậu thấy Hiên Viên Diệp còn có ý giấu diếm bèn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thân mình Hiên Viên Diệp càng thêm cứng đờ, ánh mắt hơi tối lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, trong đó cũng ẩn chứa những suy nghĩ sâu xa. Hồ thái y tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ lại nói chuyện này với Thái hậu, việc này chắc chắn còn có nguyên nhân khác. Nếu hắn không đoán sai thì khẳng định có liên quan đến Thái tử.

Thái hậu thấy Hiên Viên Diệp tỏ ra trầm mặc thì trong lòng cũng hiểu được những lời Hồ thái y nói là đúng. Bà liền nói tiếp, “Hoàng nãi nãi biết con thật tình thương yêu Ảnh nha đầu, không đành lòng khiến nó bị tổn thương. Nhưng Hồ thái y cũng nói bệnh của nó không thể chữa trị được, cũng không thể sinh dưỡng, về sau con có lên ngôi hoàng đế thì nó sẽ là hoàng hậu, nếu nó không có con thì ngôi vị hoàng hậu sẽ khó mà bảo toàn được.”

“Việc này Diệp nhi đã có chủ ý rồi ạ.” Sắc mặt Hiên Viên Diệp lại trầm xuống. Lời nói lạnh lùng của hắn chứa đầy sự quả quyết và chống đối, Hoàng hậu của hắn đương nhiên sẽ do hắn tự định đoạt.

“Diệp nhi, Hoàng nãi nãi đương nhiên hiểu được tâm tư của con, nhưng mà con lại không nghĩ tới. Nếu lúc đó các đại thần của vương triều Hiên Viên đều cùng nhúng tay vào thì làm thế nào? Đương nhiên nếu con đồng ý cho các nữ nhân khác tiến cung rồi đem con của bọn họ cho làm con thừa tự của Ảnh nha đầu thì cũng được…” Thái hậu há lại không hiểu rõ tâm tư của hắn, bà trầm giọng nói.

“Không có khả năng!” Hiên Viên Diệp nhanh chóng ngắt lời Thái hậu, hắn đã nói cả đời này hắn chỉ yêu duy nhất một mình nàng, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho nữ nhân khác tiến cung.

“Chính vì Hoàng nãi nãi biết con sẽ không cho nữ nhân khác tiến cung, hơn nữa Hoàng nãi nãi cũng biết tính tình của Ảnh nha đầu, nó sẽ không chấp nhận bên cạnh con lại có những nữ nhân khác, cho nên hôm nay Hoàng nãi nãi mới cố ý tách Ảnh nha đầu ra để thương lượng chuyện này với con.” Thái hậu nghe được lời nói quả quyết của hắn thì khóe môi nở ra một nụ cười khẽ đầy am hiểu. Bà hiểu rõ tâm tư suy nghĩ của Hiên Viên Diệp cho nên mới càng lo lắng, càng sốt ruột.

Hiên Viên Diệp nheo mắt nhìn về phía Thái hậu với vẻ dò đoán, nhất thời hắn không rõ ý Thái hậu là gì. Có điều hắn biết Thái hậu không thể hại Phất nhi nên mới thấp giọng nói, “Hoàng nãi nãi, ý của người là…”

“Hoàng nãi nãi nghĩ mãi cũng chỉ thấy có một cách thích hợp nhất.” Thái hậu chăm chú nhìn Hiên Viên Diệp rồi chậm rãi nói từng chữ.

Lông mày Hiên Viên Diệp càng thêm nhăn lại nhưng hắn cũng chẳng nói gì thêm, chỉ tiếp tục chờ Thái hậu nói tiếp.

“Bên cạnh ai gia có một cung nữ tên là Hồng Ngọc, con đã gặp rồi đấy.” Thái hậu nhìn dáng vẻ của Hiên Viên Diệp thì do dự một chút mới nói tiếp, “Nha đầu này đi theo ai gia đã được vài năm, nó thông minh khéo léo từ nhỏ, cũng rất mạnh khỏe, ai gia muốn…”

Hiên Viên Diệp đột nhiên kinh sợ, đôi mắt cũng không nhịn được trợn to lên. Hắn kinh ngạc nhìn Thái hậu rồi nhỏ giọng hỏi với vẻ khó tin, “Ý Thái hậu không phải là muốn Diệp nhi thu nhận nàng ta đấy chứ?”

Hắn vốn nghĩ Thái hậu sẽ vì chuyện của Phất nhi mà suy nghĩ, sẽ không làm ra những chuyện gây tổn thương cho Phất nhi, nhưng không ngờ Thái hậu lại… Mà lúc này, hắn đã gọi bà là Thái hậu chứ không phải Hoàng nãi nãi như lúc thường nữa, cách nói chuyện của hắn đối với bà đã thêm phần xa lạ.

“Hoàng nãi nãi biết con sẽ không thu nhận nàng ta nên Hoàng nãi nãi chỉ muốn nàng ta giúp con và Ảnh nha đầu sinh một đứa con thôi.” Thái hậu nghe được tiếng gầm nhẹ của Hiên Viên Diệp thì trên mặt càng hiện ra vẻ trầm trọng, bà lại thấp giọng nói tiếp.

“Ngoài ra không còn chuyện gì khác?” Sắc mặt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống, trong đôi mắt hắn đã tăng thêm vẻ lạnh lẽo, mà trong giọng nói cũng không hề che giấu vẻ lạnh như băng.

“Đương nhiên là không còn chuyện gì khác. Chuyện này sẽ không được cho Ảnh nha đầu biết. Mà đến lúc Hồng Ngọc sinh hạ đứa nhỏ thì Hoàng nãi nãi sẽ tìm một lý do để Ảnh nha đầu nhận nuôi nó, còn Hồng Ngọc, Hoàng nãi nãi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng ta, sẽ không để nó đến quấy rầy các con.” Thái hậu lại chậm rãi nói từng chữ, trong giọng nói đã tăng thêm sự nặng nề.

Đương nhiên bà cũng biết làm vậy kỳ thực chính là lừa gạt Ảnh nha đầu, nhưng mà vì mai sau, bà chỉ có thể làm như vậy.

Cũng chỉ vì Ảnh nha đầu không thể sinh con đẻ cái…

“Ý Thái hậu là muốn bổn vương lừa gạt Phất nhi?” Sắc mặt Hiên Viên Diệp càng thêm lạnh lẽo, mà trong lời nói của hắn lại càng nhiều phần đông lạnh.

Muốn hắn lừa gạt Phất nhi ư? Tuyệt đối không thể, hắn biết nếu làm thế thì đối với Phất nhi mà nói nàng sẽ bị tổn thương gấp nhiều lần. Với tính tình của Phất nhi thì nàng tuyệt đối không cho phép người khác lừa gạt nàng.

“Hoàng nãi nãi cũng chỉ vì muốn tốt cho con và Ảnh nha đầu thôi.” Thái hậu nhìn vẻ băng lạnh trên mặt hắn thì trong lòng càng thêm sốt ruột.

“Bổn vương đa tạ ý tốt của Thái hậu, có điều chuyện này không cần Thái hậu phải quan tâm đâu ạ.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp càng thêm vẻ chống đối cự tuyệt và lãnh ý.

“Diệp nhi, con phải hiểu rõ rồi chứ? Tương lai con sẽ là hoàng thượng. Một khi con lên ngôi hoàng đế thì chuyện này sẽ không còn là chuyện của mình con nữa, hơn nữa đến lúc đó thì quyền chủ động cũng sẽ không nằm trong tay con. Con chỉ có thể giải quyết chuyện này vào thời điểm bây giờ, mà đối với con và đối với Ảnh nha đầu thì đây là biện pháp duy nhất rồi.” Thái hậu lại vội vàng khuyên nhủ, bà rất hy vọng mọi chuyện sẽ khác, nhưng mà thân là Thái hậu, bà đã ở trong Hậu cung này quá nhiều năm rồi, bà hiểu rõ các quy củ của Hậu cung, cũng hiểu rõ làm thế nào để Ảnh nha đầu chỉ phải chịu thương tổn nhỏ nhất.

“Chẳng lẽ vẫn chưa hạ triều sao?” Mạnh Phất Ảnh ở chỗ của Hiên Viên Tinh một lúc vẫn không thấy Hiên Viên Diệp tới tìm nàng thì trong lòng không khỏi nghi ngờ thầm hỏi, chẳng lẽ chàng vẫn chưa hạ triều?

Hiên Viên Tinh nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì không khỏi nhẹ giọng cười nói, “Sao vậy? Có phải Thất tẩu chờ một hồi không thấy Thất ca nên muốn đi tìm phải không?”

Mạnh Phất Ảnh không để ý tới lời trêu chọc của Hiên Viên Tinh. Đột nhiên nhớ tới vẻ khác thường khi nãy của Thái hậu, lòng nàng bỗng nhiên trùng xuống. Nàng mơ hồ cảm nhận được vừa nãy Thái hậu có vẻ cố ý muốn tách nàng ra.

“Tinh nhi, ta về trước đây!” Mạnh Phất Ảnh nghĩ đến đó liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi đi, đi đi! Người ta nói một ngày không thấy tựa ba thu, mà Thất ca với Thất tẩu thì nhất thời không thấy tựa ba thế kỷ.” Tinh nhi lại nhẹ giọng cười nói.

Mạnh Phất Ảnh lườm nàng ấy một cái rồi mới nhanh chóng đi ra ngoài. Khi đến Vĩnh Thọ Cung, thấy đám cung nữ đều đứng ở bên ngoài thì nàng theo bản năng nhíu mày lại. Một cung nữ định vào thông báo, Mạnh Phất Ảnh liền xua xua tay ý bảo các nàng không cần lên tiếng rồi lặng lẽ đến gần bên ngoài phòng.

Khi nghe được những lời của Thái hậu, thân mình nàng đột nhiên cứng đờ. Tuy lúc trước không biết Thái hậu và Hiên Viên Diệp nói những gì nhưng nàng cũng mơ hồ đoán được là có chuyện gì xảy ra.

Thân mình Hiên Viên Diệp cứng đờ cả lại, kỳ thực hắn cũng biết lời Thái hậu vừa nói không phải không có lý, cho đến lúc đó quả thật hắn sẽ không thể khống chế được sự việc. Nếu hắn thật sự lên làm hoàng thượng thì tự thân sẽ rất khó giải quyết các vấn đề của Hậu cung, huống chi Phất nhi lại không thể sinh dưỡng. Sự lo lắng của Thái hậu cũng là bình thường, hơn nữa biện pháp mà Thái hậu đưa ra quả thực là biện pháp có lợi nhất đối với hắn và Phất nhi.

Chỉ có điều, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Phất nhi, càng không thể giấu diếm Phất nhi.

“Diệp nhi, nếu bây giờ không mau giải quyết chuyện này thì chờ đến lúc con lên làm hoàng thượng rồi, Ảnh nha đầu chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương…” Thái hậu thấp giọng nói. Tuy bà nói rất nhỏ nhưng Mạnh Phất Ảnh đứng ở bên ngoài vẫn nghe thấy được.

Xuyên qua khe cửa, ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chăm chú nhìn về phía Hiên Viên Diệp, nàng đợi câu trả lời của hắn. Nàng muốn biết ở trong lòng hắn, nàng và thiên hạ rốt cuộc bên nào quan trọng hơn?

Bình luận

Truyện đang đọc