Người ở chỗ này tuy rằng rất nhiều, nhưng chân chính tới để ứng thí thì cũng chỉ có mấy người có chút thân phận, địa vị.
Dù sao Mạnh Như Tuyết cũng là thiên kim Hầu Vương phủ , lại là tuyệt mỹ giai nhân, những người dân thường, tất nhiên là không dám làm chuyện mộng tưởng hão huyền, cho nên phần lớn cũng chỉ là đến xem náo nhiệt.
Mạnh Như Tuyết ngồi trên đài cao, được che bởi một tầng sa mỏng. Nàng ta từ từ đánh đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng, êm ái vang lên, mà vẻ đẹp của nàng ta cách thêm một tầng sa mỏng, lại càng thêm vài phần mông lung dụ hoặc, vừa bí ẩn lại vừa quyến rũ.
Những người đến xem đều mải mê nhìn ngắm nữ tử tuyệt vời trên đài cao, nam tử thì khao khát, nữ tử thì đố kỵ.
Thật sự Mạnh Như Tuyết hội tụ đầy đủ phẩm chất để khiến cho người ta khao khát, nhưng giờ phút này cũng chỉ là ở vẻ bề ngoài, nếu bỏ lớp ngụy trang kia ra, không biết những vết thương trên cơ thể dữ tợn đến cỡ nào .
Nàng ta đúng là điên rồi mới làm việc này.
” Hôm nay Tiểu thư nhà ta công khai tuyển phu quân, tiểu thư nhà ta có ba câu hỏi, chỉ cần ai có câu trả lời khiến cho tiểu thư vừa lòng, tiểu thư sẽ đồng ý gả cho người đó, ba ngày sau có thể thành thân.”Một tiểu nha đầu bên cạnh Mạnh Như Tuyết vui vẻ đi ra, đề cao âm thanh, lớn tiếng nói.
“Câu hỏi gì, câu hỏi gì? Nói mau!” Phía dưới, có mấy công tử hào hứng hô lên.
“Mạnh tiểu thư quốc sắc thiên hương, lại muốn công khai chiêu phu, thật đúng là kỳ quái, nhưng lại vội vã như vậy, không biết bên trong có nguyên nhân gì không?” Bỗng có một người trong đó đưa ra câu hỏi, kỳ thực, lời này của hắn cũng là những nghi ngờ trong lòng mọi người, tuy rằng cũng có người nóng lòng chờ đợi câu hỏi, nhưng giờ phút này cũng nhao nhao lên vì câu hỏi của người này, ai cũng không hiểu vì sao Mạnh Như Tuyết có điều kiện tốt như vậy mà phải làm như thế .
“Đúng vậy, đúng vậy, Mạnh tiểu thư có điều kiện tốt như vậy, vì sao phải chiêu phu, hơn nữa hiện tại Hầu gia không có ở trong kinh thành, chuyện này đã được hầu gia đồng ý chưa? Không phải là đùa với mọi người chứ?” Cũng có người lớn tiếng phụ họa theo.
“Không sai, hành động này của Mạnh tiểu thư thật sự là làm người khác thấy khó hiểu.”
“Việc này…” Tiểu nha đầu kinh sợ, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn về phía Mạnh Như Tuyết xin giúp đỡ.
Mạnh Như Tuyết đang chậm rãi đánh đàn bèn tay dừng, tiếng đàn dừng lại khiến mọi người cũng yên tĩnh trở lại, đều muốn nghe xem nàng sẽ trả lời như thế nào.
“Tuyết Nhi há có thể lấy hôn nhân đại sự cùa mình ra để vui đùa, nói được nhất định sẽ làm được, bất kể là ai, chỉ cần đáp án của người đó hợp ý của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi nhất định sẽ gả cho người đó”. Bờ môi đỏ mọng của Mạnh Như Tuyết khẽ nhúc nhích, từng chữ, từng chữ từ từ nói ra.
Những người có thân phận, địa vị này đều đứng ở phía trước, cho nên giọng nói của nàng tuy rằng không to, nhưng những công tử kia đều nghe thấy rõ ràng.Hiên Viên Diệp sau khi nghe được lời nói của nàng, khóe môi nở ra một tia cười lạnh.
“Nhưng Mạnh tiểu thư vì sao phải làm như thế?” Mạnh Như Tuyết chỉ trả lời một vấn đề trong đó, vấn đề mọi người nghi ngờ nhất lại không trả lời, vì thế có người bắt đầu thúc giục.
Tay Mạnh Như Tuyết đột nhiên nâng đàn lên trước mặt, sau đó đánh một tiếng như nhắc nhở mọi người yên tĩnh trở lại.Một lát sau,ở sau tầng sa mỏng mới truyền đến giọng nói của Mạnh Như Tuyết, “Chuyện tình của Tuyết Nhi mọi người hẳn là cũng đã biết một ít, người mà Tuyết Nhi yêu sâu sắc, lại bị muội muội của mình đoạt đi, bọn họ đều là người quan trọng đối với Tuyết Nhi, nhưng…”
Lời Mạnh Như Tuyết hơi dừng lại, trong giọng nói mang theo một chút nức nở, tay cũng nhẹ nhàng đưa lên khóe mắt. Mọi người thấy vậy lại càng ồn ào, liên tiếp đặt thêm câu hỏi.
“Ý của Mạnh tiểu thư là Thất điện hạ cùng vị tiểu thư ngốc của Mạnh gia sao, không ngờ tiểu thư ngốc kia lại có bản lĩnh lớn như vậy.”Vị công tử đứng ngay hàng đầu lớn tiếng nói, dù sao tất cả mọi người cũng không biết nhiều về chuyện giữa Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh.
Hơn nữa Hiên Viên Diệp tuyển phi quá bất ngờ, thành thân cũng rất nhanh, khiến tất cả mọi người có chút nghi hoặc.Mạnh Như Tuyết vừa nói như vậy, mọi người liền nghĩ là Mạnh Phất Ảnh cướp Hiên Viên Diệp của nàng ta.
Trong con mắt Mạnh Phất Ảnh hiện lên vài phần lãnh ý, Mạnh Như Tuyết này thật đúng là không biết xấu hổ, sao bỗng dưng lại thành vở kịch nàng cướp người mà nàng ta yêu sâu sắc thế này? Hiên Viên Diệp căn bản không hề yêu nàng ta.
Nàng phát hiện, ánh mắt Mạnh Như Tuyết bỗng nhìn sang phía nàng, hơi dừng lại một lát, thật hiển nhiên Mạnh Như Tuyết đã nhìn thấy nàng, lời kia chỉ sợ là cố ý nói như thế.
“Đúng vậy, bình thường Mạnh tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, lúc nào cũng chiếu cố nàng, thật không ngờ, sau khi nàng không còn ngốc lại làm ra những chuyện như vậy, thật sự là quá ghê tởm.”
Hiên Viên Diệp sắc mặt càng lúc càng âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, tay ôm chặt lấy Mạnh Phất Ảnh. Hai mắt hắn khi nhìn về phía Mạnh Như Tuyết hiện lên một tia sát ý, giờ phút này nếu ánh mắt của hắn là dao thì có lẽ nàng ta đã tan xác từ lâu rồi.
“Không nên manh động.” Mạnh Phất Ảnh cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, bèn thấp giọng nói, “Để tùy nàng ta muốn nói như thế nào thì nói đi, bây giờ nếu chàng làm chuyện gì, ngược lại sẽ trúng kế của nàng ta.”
Nếu hiện tại nàng hoặc Hiên Viên Diệp ra mặt, chỉ sợ sẽ càng tô càng đen, nên nhớ rằng giờ phút này, Mạnh Như Tuyết đang bày ra bộ dáng người bị hại, vô cùng đáng thương, tội nghiệp khiến người khác đồng tình.
Quả thật là mọi người đều đã biết đến chuyện của Mạnh Như Tuyết cùng Hiên Viên Diệp lúc trước, mà hiện tại, nàng lại trở thành vương phi của Hiên Viên Diệp.
Mạnh Như Tuyết muốn mọi người công kích nàng, nàng sẽ không ngốc nghếch để trúng kế của nàng ta như vậy đâu. Cho nên, Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp vẫn đứng ở trong đám đông như cũ, ckhông đi về phía trước.
Mạnh Như Tuyết dừng lại một chút, nhìn thấy phía bên Mạnh Phất Ảnh vẫn không có động tĩnh, mà bên phía nàng cũng không thể chờ đợi mãi được, bèn mở miệng nói, “Bởi vì Tuyết Nhi coi bọn họ còn hơn sinh mệnh của mình, Tuyết Nhi không muốn làm cho bọn họ phải bận tâm, cũng không muốn mình phải thương tâm, cho nên Tuyết Nhi nghĩ mình nên nhanh chóng gả đi.”
Khi nàng nói lời này, đầu hơi cúi xuống làm cho người khác cảm thấy như nàng đang kịch liệt đau khổ, trong giọng nói cũng tràn đầy thương tâm cùng thống khổ.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi hung hăng giật một cái, nữ nhân này, trước bàn dân thiên hạ nói dối không chớp mắt thật sự khiến người khác khâm phục, vì không muốn bọn họ phải bận tâm, cho nên mới muốn gả đi. Trời ơi, nếu như không phải nàng ta không còn là xử nữ, trở thành bộ dạng như vậy thì nàng ta làm sao có thể hết hi vọng đối với Hiên Viên Diệp?
Nàng đang nghĩ, nếu đem chuyện ngày đó nói ra, không biết Mạnh Như Tuyết sẽ diễn như thế nào đây?
Nhưng việc xấu trong nhà dù sao cũng không thể truyền ra bên ngoài, nếu thật sự đem việc này truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho phụ thân đau lòng. Huống chi, lúc này nàng có nói ra, Mạnh Như Tuyết tuyệt đối không thừa nhận, mà những lời Mạnh Như Tuyết vừa nói, không phải là có ý ra mặt trách móc nàng, nàng ta hẳn là đã nghĩ tới trường hợp này.Nếu lúc này nàng nói chuyện đó ra, mọi người nhất định sẽ tưởng nàng vu oan giá họa cho Mạnh Như Tuyết. Nàng cũng không thể trước mặt mọi người lột quần áo Mạnh Như Tuyết, khiến mọi người thấy vết sẹo của nàng ta được.
Không thể phủ nhận Mạnh Như Tuyết quả thật vẫn có chút đầu óc , nhưng chẳng lẽ nàng ta không sợ chuyện sau khi gả đi sẽ như thế nào sao?
Ở tại nơi này có rất nhiều người là công tử của các vị đại thần trong triều, nếu Mạnh Như Tuyết thật sự gả ột trong số bọn họ, vậy sau này phụ thân phải đối mặt với những vị triều thần này như thế nào đây? Một câu nói của người ta cũng sẽ khiến phụ thân tức chết mất.
“Người như Mạnh tiểu thư thật sự là khó tìm.” Có người thấp giọng khen ngợi, giờ phút này mọi người đều cảm thấy đồng tình, thương cảm cho Mạnh Như Tuyết, lại càng ca ngợi tính tình lương thiện của nàng ta.Có thể nói bầu không khí lúc này vô cùng tuyệt vời, những vị công tử đến ứng thí này càng lúc càng nhộn nhạo cõi lòng hơn.
“Mạnh tiểu thư quả thực là người có tấm lòng lương thiện, ai cưới được người lương thiện như nàng làm vợ thì đó là diễm phúc của người đó, không biết ta có được diễm phúc này không?” Vị công tử đứng ở ngay phía trước đột nhiên nhảy lên trên đài, không chút kiêng dè nở nụ cười khẽ, tán dương Mạnh Như Tuyết.
Những vị công tử còn lại nhìn thấy người kia đột nhiên nhảy lên, không khỏi ào ào trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này rõ ràng là muốn nổi bật hơn ư? Nhưng cũng may, tất cả mọi người ở đây không ai biết đáp án rốt cuộc là cái gì cả, cho nên dù có lên trước như thế này, cũng không nhất định là sẽ chiếm ưu thế.
Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn nam nhân kia một cái, được rồi, lương thiện không thể tả được ấy chứ, nếu như ngươi thật sự cưới nàng ta, diễm phúc đó nhất định là rất to lớn.
Qua tầng sa mỏng, Mạnh Như Tuyết nhìn vị công tử kia, nhẹ giọng nói, “Thì ra là Lý công tử , Tiểu Hương, đem câu hỏi lên cho Lý công tử.”
Vâng ạ, Tiểu Hương gật đầu đáp lời, sau đó lấy ra một tờ giấy, bắt đầu thì thầm, “Câu hỏi thứ nhất, xin công tử cho biết người nghĩ sẽ gặp được ý trung nhân của mình ở đâu?”
Lý công tử sau khi thấy Mạnh Như Tuyết nhận ra hắn, trên mặt vui sướng, nhưng nghe được câu hỏi của Tiểu Hương hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng mau miệng trả lời, “Hầu Vương phủ.”
Chẳng phải Mạnh Như Tuyết là thiên kim hầu Vương phủ sao, tất nhiên là gặp được ở hầu Vương phủ, chính là ám chỉ Mạnh Như Tuyết chính là ý trung nhân của hắn.
Những người phía dưới sau khi nghe Lý công tử trả lời, càng thêm trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt của ai cũng ẩn chứa sự tức giận như sắp bị nẫng tay trên.
Mạnh Như Tuyết một chút phản ứng cũng không có, chỉ ngồi lẳng lặng như vậy, tư thế cũng không có chút nào thay đổi.
Nụ cười trên mặt Lý công tử cứng đờ, vẻ mặt có chút khó coi, có chút thất vọng, mà những vị công tử phía dưới thì ngược lại, cảm thấy thật hưng phấn và mừng thầm.
“Câu hỏi thứ hai, trên đời này công tử thích nhất là cái gì?” Tiểu Hương lại đưa ra câu hỏi thứ hai, câu hỏi này khiến tất cả mọi người có chút không rõ .
Lần này Lý công tử hiển nhiên càng thêm cẩn thận hơn, suy nghĩ một lát, sau đó nói, “Ta thích nhất là Mạnh tiểu thư.”
Câu trả lời lời này quá trực tiếp, nhưng nữ tử trên đời này đều muốn nam nhân nói thích mình. Cho nên Lý công tử trả lời như vậy cũng được coi là một câu trả lời thông minh.
“Câu hỏi thứ ba…” Tiểu Hương sửng sốt một chút, nhìn Mạnh Như Tuyết như cũ không có phản ứng lại tiếp tục thì thầm.
“Câu hỏi thứ ba, Lý công tử không cần trả lời.” Lúc này Mạnh Như Tuyết đột nhiên mở miệng nói.
Lý công tử sắc mặt khẽ biến , trong giọng nói mang theo sự bất mãn rõ ràng, trầm giọng nói, “Đây là câu hỏi gì vậy, tại sao trả lời như thế mà cũng không được?”
Nhưng những lời bất mãn của hắn lại bị tiếng gọi phía dưới vùi lấp, đương nhiên rồi, sự thất bại của hắn là cơ hội cho những người đằng sau.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi hơi lóe, đột nhiên nhớ lại tình tiết công chúa của Tây Hạ tuyển chọn phò mã trong Thiên Long bát bộ.Nàng có chút hoài nghi, Mạnh Như Tuyết có phải hay không đã xem qua Thiên Long bát bộ, nhưng đó là tác phẩm của Kim Dung, thời nay chưa có, Mạnh Như Tuyết nhất định là không thể xem qua, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Những vị công tử tiếp theo lần lượt đi lên, một đám trả lời đủ loại, đủ kiểu, cái gì cũng có, nhưng cũng chỉ trả lời đến câu hỏi thứ hai, đến câu hỏi thứ ba đều bị đuổi xuống .
Dần dần sự nhiệt tình của mọi người cũng giảm xuống, hơn nữa những người còn lại cũng càng ngày càng ít, hoàn toàn không biết Mạnh Như Tuyết rốt cuộc là muốn đáp án như thế nào.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, nàng cũng không nghĩ ra Mạnh Như Tuyết rốt cuộc là có ý gì? Nếu thật sự chỉ muốn tìm ình một người để gả như đã nói, thì ở đây có nhiều vị công tử như vậy, cũng có người cực kì ưu tú, có điều kiện, xứng đáng với nàng ta, nhưng tại sao Mạnh Như Tuyết lại không đồng ý?
Ai cũng hỏi một câu như vậy nhưng lại không chọn ai, cho nên mấu chốt không phải là đáp án, mà là người.Chính là nàng cũng không rõ Mạnh Như Tuyết muốn tuyển chọn loại người nào.
Thời gian trôi đi thật nhanh, sớm đã qua thời gian dùng cơm trưa, thế nhưng nhưng những người còn lại bỗng không có ý định rời đi, kể cả là người đã trả lời câu hỏi cũng không đi, chỉ muốn xem xem, cuối cùng Mạnh Như Tuyết sẽ chọn ai.
“Nếu để cho chàng trả lời, chàng sẽ trả lời như thế nào?” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhìn Hiên Viên Diệp, thấp giọng hỏi.
Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt một chút, lườm nàng một cái, “Ta không đi tuyển chọn, sao phải trả lời những câu hỏi nhàm chán đó?” Hắn một chút cũng không có tâm tình tham gia vào mấy trò nhàm chán như thế này.
“Haha, nếu chàng đi lên, ta dám khẳng định, không cần biết đáp án của chàng là gì, nàng ta cũng sẽ đáp ứng gả cho chàng, không tin thì chàng đi thử xem?” Mạnh Phất Ảnh nghe được câu trả lời của hắn hơi cười khẽ, vui vẻ nói đùa.
“Mạnh Phất Ảnh…” Hai mắt Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm vào nàng, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp cùng giận dữ, vòng tay đang ôm lấy nàng bỗng siết chặt hơn như muốn trừng phạt nàng, khiến cho Mạnh Phất Ảnh thiếu chút nữa không thở được.
“Về sau nếu nàng còn dám đùa giỡn như vậy, tự gánh lấy hậu quả…” Lại rõ ràng đang uy hiếp, trừng mắt nhìn nàng mang theo vài phần tức giận.
“Được rồi, được rồi, thiếp không nói, cam đoan không nói nữa.” Mạnh Phất Ảnh hiểu rõ hắn ở trước mặt nàng là tiếng sấm lớn nhưng hạt mưa nhỏ, cho nên nàng căn bản không sợ hắn, hơi dựa vào trong lòng hắn, nhẹ giọng cười nói, mặc dù đang nói lời xin lỗi, nhưng một chút cũng không thấy sự ăn năn.
Hiên Viên Diệp hơi chán nản, nhưng cũng hết cách với nàng, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo sủng nịnh. Cái ôm vừa rồi vốn chặt chẽ khiến nàng choáng váng, giờ cũng buông lỏng ra một chút.Phù! có thể tự do thoải mái hô hấp được rồi!
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm buồn cười, quả thực lại bị nàng đoán trúng, nam nhân này, ở trước mặt nàng, chính là đáng yêu như thế đấy!
Thân mình theo bản năng dựa vào người hắn, lồng ngực của hắn cực kì thoải mái, cũng cực kì an toàn, nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ tình yêu bát ngát của hắn, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, say mê.
Mà trên đài cao, sau tầng sa mỏng, hai mắt Mạnh Như Tuyết đã hoàn toàn chứng kiến hết một màn này.
Mạnh Như Tuyết giờ phút này đang ở chỗ cao, tuy Hiên Viên Diệp đang đứng trong biển người mênh mông nhưng khí chất của hắn khiến cho không người nào có thể xem nhẹ, huống chi tâm tư của Mạnh Như Tuyết luôn đặt ở trên người hắn, vì thế dù bọn họ không đi về phía trước, chỉ đứng ở đó để xem náo nhiệt như những người bình thường, Mạnh Như Tuyết cũng vẫn luôn để ý đến bọn họ.
Mạnh Như Tuyết nhìn Mạnh Phất Ảnh vẻ mặt rạng rỡ, dựa vào lòng Hiên Viên Diệp, mà nhìn thấy khóe môi Hiên Viên Diệp cũng mang theo nụ cười khẽ không che giấu sự sủng ái thì trong lòng nàng talại càng tràn ngập hận ý, dựa vào cái gì mà nữ nhân kia có được tình yêu của điện hạ, mà nàng lại…
Lại nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, hận ý trong mắt càng tăng thêm vài phần, nàng bị thằng ngốc kia cưỡng hiếp gây ra một thân thương tổn, tuy rằng mấy ngày nay nàng đi mua loại thuốc tốt nhất, nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu tan dấu răng trên cơ thể.Những vết thương trên da thịt giờ thành sẹo, thoạt nhìn càng thêm khủng bố.
Mà trước ngực lại càng
Nàng cầm cây đàn trên tay, đột nhiên nắm chặt, Mạnh Phất Ảnh, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, cho dù ta gả cho người khác, trải qua cuộc sống như Địa ngục, ta cũng muốn báo thù này.
Suy nghĩ duy nhất lúc này của Mạnh Như Tuyết, không phải tình yêu, không phải hạnh phúc, mà chỉ có một mục đích, chính là báo thù, cho nên phu quân mà nàng chọn nhất định phải có thân phận, thế lực, và có cả cơ hội để tiếp cận Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh, chỉ có như vậy, nàng mới có thể báo thù.
Nếu như tiếp tục ở lại Hầu Vương phủ, bị phụ thân giám sát, nàng căn bản không thể làm gì được. Cho nên lúc này nhìn Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh ngọt ngào bên nhau, nàng cảm thấy tức giận như muốn phát điên .
Vẫn không ngừng có người đi lên trả lời câu hỏi, nhưng đều chỉ trả lời đến câu thứ hai đã bị Mạnh Phất Ảnh mời xuống.
“Chàng nói thử xem, Mạnh Như Tuyết rốt cuộc muốn gả cho ai đây?” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, lại nhịn không được hỏi, hơi dừng một chút, không khỏi kinh hô, “Chẳng lẽ là Thái tử?”
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nghĩ tới khả năng này, Mạnh Như Tuyết có phải là muốn gả cho Thái tử, sau đó cùng nhau đối phó với nàng và Hiên Viên Diệp?
“Thái tử sẽ không cưới nàng ta, hơn nữa nàng ta đủ thông minh, cũng sẽ không tuyển chọn Thái tử, Thái tử là người tàn nhẫn cỡ nào, nàng gả cho hắn, chỉ sợ không thể yên ổn quá một ngày, quan trọng nhất là, Thái tử không kiêng kị Hầu gia, Mạnh Như Tuyết muốn chọn người có thân phận, có địa vị, nhưng phải là người tôn trọng Hầu gia.” Hiên Viên Diệp hai mắt hơi nhíu lại, sau đó từ từ nói ra, hắn đã sớm thấy rõ tâm tư của Mạnh Như Tuyết.
Hơn nữa, hắn cũng đoán được, Mạnh Như Tuyết muốn gả cho người nào, chỉ e rằng người đó sẽ không tới.
Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt một chút, nhìn biểu tình của Hiên Viên Diệp, hai mắt chợt lóe lên lại khẽ cười nói, “Ta hiểu rồi, thì ra mục đích của Mạnh Như Tuyết lại là y sao? Ha ha…” Không thể phủ nhận, Mạnh Như Tuyết tính toán thật sự khôn khéo.
Người nọ tuy rằng không quá nổi bật, nhưng lại có chút thế lực, hơn nữa tính tình cũng lịch sự nho nhã, y cũng đã biết chuyện của Mạnh Như Tuyết , sẽ không bị bất ngờ và làm to chuyện.
Quan trọng nhất là người đó quả thật vẫn luôn tôn trọng phụ thân.
Nhưng, y vì sao lại không đến.
Khi nói chuyện, nàng theo bản năng nhìn bốn phía, quả thật không nhìn thấy người kia, không khỏi nghi ngờ hỏi, “Vì sao, y lại không tới vậy?” Hiên Viên Diệp nhìn trong mắt nàng ẩn qua vài tia khác thường, haizz, nữ nhân này chẳng lẽ không rõ?
“Y là người thông minh.” Hiên Viên Diệp không có nhiều lời giải thích, chỉ nhàn nhạt nói.
Hắn hơi cúi xuống, lại nói tiếp, “Những người đó, Mạnh Như Tuyết nhất định sẽ không tuyển chọn, nếu Mạnh Như Tuyết muốn mạo hiểm, nhất định sẽ chọn một người tương xứng với mình để mạo hiểm.”
Mạnh Phất Ảnh lườm hắn, khó trách hắn một chút cũng không sốt ruột , vốn đã sớm biết người mà Mạnh Như Tuyết cần sẽ không thể nào đến . Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần phải lo lắng, tận lực xem cuộc vui, người đó không đến, xem Mạnh Như Tuyết sẽ phải làm như thế nào để kết thúc việc này.
Mạnh Phất Ảnh giờ phút này thanh thản dựa vào lòng Hiên Viên Diệp xem cuộc vui, khi thấy Mạnh Như Tuyết nhìn về phía nàng, đầu lông mày nnagf hơi nhếch lên, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn, càng thêm hạnh phúc.
Nàng biết, Mạnh Như Tuyết khó chịu nhất là khi nàng cùng Hiên Viên Diệp thân mật, cho nên nàng muốn cố ý chọc giận Mạnh Như Tuyết, tốt nhất là khiến nàng ta tức hộc máu càng tốt.
Những vị công tử nhà giàu trong kinh thành cũng chỉ có vậy, thời gian dài như vậy cũng đã hết người lên đài trả lời, đến lúc vị công tử cuối cùng bị Mạnh Như Tuyết đuổi xuống thì rõ ràng là tất cả mọi người đều cảm thấy bất mãn.
“Mạnh tiểu thư rốt cuộc là có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn đùa với mọi người sao? Nhiều người trả lời như vậy, chẳng lẽ không có người nào khiến cho Mạnh tiểu thư hài lòng sao?” Bọn họ vốn đồng tình với Mạnh Như Tuyết, nhưng vì phải chờ đợi từ nãy giờ mà vẫn không biết được đáp án chính xác là gì nên sớm đã trở nên tức giận. Có vị công tử không chịu đựng được nữa, tức giận hô lên kích động mọi người.Hiển nhiên là lời này của hắn đã thành công khơi dậy sự tức giận của những vị công tử khác, mọi người bắt đầu ào ào chỉ trích.
“Đúng vậy, nhiều người lên như vậy rồi mà đều bị từ chối, đây rõ ràng là đang đùa chúng ta”
“Thật nhàm chán, rốt cuộc Mạnh tiểu thư muốn làm gì đây?”
“…”
Mọi người mỗi người một lời, ào ào chỉ trích Mạnh Như Tuyết.
Ngồi ở sau tầng sa mỏng, Mạnh Như Tuyết có vẻ như không còn tỉnh táo như lúc trước, đôi mắt nàng ta đảo khắp mọi nơi , nhưng vẫn không tìm được người mà mình muốn tìm nên trong mắt càng hiện rõ sự sốt ruột.
Nàng không hiểu vì sao y lại không đến ?
Mạnh Như Tuyết mặc dù đã biến thành như thế này, nhưng cũng không thể tùy tiện tìm người để gả đi, nàng có gả, thì vẫn phải gả cho người trong hoàng thất. Nàng biết, Thái tử nhất định sẽ không tới, bởi vì nàng biết bây giờ người Thái tử muốn không phải là nàng, mà là Mạnh Phất Ảnh.
Nhị vương gia phong lưu thành tính, suốt ngày lưu luyến ở nơi bướm hoa, tất nhiên không phải là lựa chọn của nàng.
Tam vương gia cùng tam vương phi tình cảm mặn nồng nổi danh, nàng cũng đã sớm lường trước tam vương gia sẽ không xuất hiện.
Tứ Vương Gia hồi còn nhỏ rớt đoạn chân, đã rất nhiều năm không tới Vương phủ .
Ngũ vương gia mấy năm trước, luôn luôn thân thiết với Thái tử ,sau khi Thái tử xảy ra chuyện , Hoàng Thượng liền lệnh cho hắn đi canh giữ Hoàng lăng, không được truyền thì không thể hồi kinh.
Lục vương gia cũng chính là con của Hoàng hậu, nhưng đã sớm qua đời
Cửu vương gia cùng thập vương gia phụng mệnh Hoàng thượng rời kinh thành, hiện thời vẫn chưa về.
Cho nên, người trong lòng Mạnh Như Tuyết tuyển chọn, chính là bát vương gia, Hiên Viên Phàm.
Nhưng nàng thật không ngờ, Hiên Viên Phàm lại không xuất hiện.Trước kia, Hiên Viên Phàm khi nhìn thấy nàng, rõ ràng cũng có biểu hiện bị sắc đẹp của nàng làm cho kinh diễm, có thể thấy được y cũng có chút cảm tình với nàng, nhưng vì sao lại không xuất hiện vậy?
Hai mắt Mạnh Như Tuyết lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, nhìn thấy nụ cười sáng lạn, hơi đắc ý của Mạnh Phất Ảnh thì biểu tình trở nên ngoan tuyệt, nhất định là nữ nhân kia giở trò, Hiên Viên Phàm vốn rất nghe lời Hiên Viên Diệp, chỉ sợ là Hiên Viên Diệp không cho y đến .
Nghĩ đến khả năng này, Mạnh Như Tuyết càng thêm sốt ruột, bày ra chuyện như vậy, nếu đến cuối cùng không chọn được ai, thì đám công tử ở dưới đài chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, dù sao bọn họ cũng không phải người dễ chọc.Chẳng lẽ, muốn nàng tùy tiện tuyển chọn một người trong những người kia, nhưng hiện tại chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi, vì những người đó đều bị nàng đuổi xuống .
Mà lúc này đám đông phía dưới càng thêm dữ tợn, ồn ào hơn.
Trong mắt Mạnh Phất Ảnh tràn đầy y cười, tốt lắm, nàng rất muốn nhìn xem tiếp theo Mạnh Như Tuyết sẽ làm như thế nào, hiện tại đã hết người ứng thí rồi, nàng ta sẽ làm thế nào và biết chọn ai đây?
Khóe môi Hiên Viên Diệp cũng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.
“Nghe nói có mỹ nhân tuyển phu quân ở chốn này, đã có mĩ nhân thì bổn vương đây nhất định là phải đến xem” Lúc này đột nhiên có một giọng nói mang theo ý cười khẽ truyền đến, sau đó Nhị vương gia thân mặc y phục đỏ thẫm từ từ đi về đài cao.
Âm thanh ồn ào của đám công tử phía dưới cũng dừng lại, hướng mắt nhìn Nhị vương gia đang chậm rãi đi đến.
Mạnh Phất Ảnh cong môi cười, nơi này không phải nơi trêu hoa ghẹo nguyệt mà y lại mò tới, còn mặc một thân y phục đỏ thẫm như vậy, thật sự là rất chói mắt.Mà lúc này, trong đôi mắt đào hoa kia còn mang theo men say, không biết có phải là y vừa từ chỗ nữ nhân nào đi ra hay không.
Hiên Viên Diệp hơi nhíu mày , hai mắt nhìn về phía Nhị vương gia hơi trầm xuống, thật không ngờ Nhị vương gia lại đến.
Nhiều năm như vậy, y vẫn sống mơ mơ màng màng tại những nơi bướm hoa, là vị vương gia phong lưu nhất Hiên Viên triều.
Y đến đây, thật sự chỉ vì dung mạo của Mạnh Như Tuyết sao?
Mạnh Như Tuyết nhìn thấy y cũng vô cùng sửng sốt, trong mắt không hề che giấu sự chán ghét, hoàn toàn không có hảo cảm đối với tên nam nhân ngày đêm chìm đắm nơi bướm hoa như y. Nhưng nhìn xuống phía dưới, nếu như hôm nay không chọn lấy một người, những tên công tử kia chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nàng tính ngàn, tính vạn lần cũng không tính đến việc Hiên Viên Phàm lại không tới.
Lại nghĩ, lần này mặc kệ nàng gả cho người nào, đều khó có khả năng nhận được tình yêu của người đó, nói thế nào thì Nhi vương gia cũng là vương gia, chỉ cần là vương gia thì về sau sẽ có cơ hội đến gần Hiên Viên Diệp, sẽ có cơ hội báo thù.
Mà Nhị vương gia mỗi ngày mê say ở nơi bướm hoa, dù không có tình cảm, cũng sẽ không đối xử hà khắc với nàng. Nhị vương gia dù sao cũng là người trong Hoàng thất, ưu thế lớn nhất là có thể tới gần Hiên Viên Diệp.
Mạnh Như Tuyết nhắm mắt, lại mở ra, trong đáy mắt hiện lên sự đấu tranh quyết liệt, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy. Lúc này Nhị vương gia đã đi đến trước mặt nàng.
Nhưng những người phía dưới cũng không ôm nhiều hi vọng đối với Nhị vương gia, một nam nhân phong lưu, chẳng nữ nhân nào muốn gả cho y, huống chi Nhị vương gia đã sớm có chính phi , Mạnh Như Tuyết là nữ nhi cuả Hầu gia, chẳng lẽ lại chịu làm Trắc phi.Mạnh Như Tuyết là người thông minh, chắc chắn sẽ không chọn Nhị vương gia.
“Mạnh tiểu thư quốc sắc Thiên Hương, thật làm cho bổn vương không kìm lòng được, nếu câu hỏi này ta trả lời được , thì có được động phòng luôn không?” Hai mắt Nhị vương gia nhìn về phía Mạnh Như Tuyết ,vẻ mặt cực kì ái muội nói ra.
Lời của y vừa nói ra, khiến mọi người ồ lên, có nữ tử thậm chí xấu hổ cả đỏ mặt.
Trước lời nói của Nhị vương gia, Mạnh Như Tuyết cảm thấy cực kì tức giận, nam nhân này thật sự là quá đáng, nàng nhớ lần đó ở Nhu tâm cung, y cũng đã nhục mạ nàng, không biết y đến đây, đến cùng là muốn cưới nàng? Hay là muốn nhục mạ nàng?
“Nhị vương gia vẫn nên trả lời câu hỏi trước đi, tránh cho người khác nói Tuyết Nhi không công bằng.” Mạnh Như Tuyết cực lực áp chế tức giận trong lòng, thấp giọng nói.
“Haha, tốt, vậy thì đọc câu hỏi cho ta nghe đi” Nhị vương tỏ thái độ không để ý, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Mạnh Như Tuyết, có vẻ như hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống nàng.
“Câu hỏi thứ nhất, Nhị vương gia người nghĩ sẽ gặp được ý trung nhân của mình ở đâu ?” Lúc này Mạnh Như Tuyết không để cho Tiểu Hương đọc câu hỏi mà tự mình hỏi.
“Ở đâu không quan trọng, quan trọng là nơi đó có mĩ nhân, nơi nào bổn vương cũng thích, kể cả nơi bướm hoa lầu xanh.”
Nhị vương gia khóe môi cong lên, cực kì ngả ngớn nói.
Mọi người nghe được câu trả lời của y, lại ồ lên một trận, nghĩ rằng Nhị vương gia này nhất định là càng không có khả năng được chọn.
Mạnh Như Tuyết sắc mặt lúc xanh lúc trắng bệch, hai tay hung hăng nắm chặt, nam nhân này không thể trả lời đứng đắn một chút sao?
Nàng muốn chọn y, nhưng câu trả lời của y dù sao vẫn cần làm cho người ta tin phục một chút, nhưng hiện tại, nàng cũng không thể quản nhiều như vậy, chỉ có thể áp chế sự tức giận trong lòng, lại nhẹ giọng nói, “Nhị vương gia quả thực đủ ngay thẳng.”
“Bổn vương luôn là người ngay thẳng như vậy.” Nhị vương gia cười ra tiếng, khi nói đến hai từ ngay thẳng, hắn tận lực nhấn mạnh làm cho người ta không khỏi hiểu lầm.
Mạnh Như Tuyết càng thêm chán nản, nhưng không thể không nói tiếp : “Câu hỏi thứ hai, Nhị vương gia thích gì nhất?”
“Bổn vương thích gì nhất ư? Tất nhiên là mĩ nhân, điều này còn phải hỏi sao? Chỉ cần là mĩ nhân bổn vương đều thích, cho nên mĩ nhân như Mạnh tiểu thư chiêu phu, bổn vương tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội như vậy.” Nhị vương gia đắc ý trả lời, vẫn trả lời theo phong cách trực tiếp, thẳng thắn như muốn bị ăn đấm.
Được rồi, y chỉ thích dung mạo của mình, nếu chọn y, cuộc sống của mình sẽ không quá khổ sở. Mạnh Như Tuyết lại tự an ủi trong lòng.Mà khuôn mặt này của nàng dù sao vẫn là đẹp nhất, nói không chừng có thể mê hoặc Nhị vương gia, như vậy lại càng tốt hơn.
Nàng mở miệng lần nữa, trầm giọng hỏi, “Câu thứ ba, Nhị vương gia không thể chịu đựng được điều gì?”
Trong giọng nói của nàng lúc này có vẻ như mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Nhị vương gia hơi sửng sốt, suy tư một chút, lại nói, “Không chịu đựng được nếu không có mĩ nhân.”
Những người phía dưới nghe thấy Mạnh Như Tuyết hỏi câu thứ ba, đều cảm thấy kinh sợ, Nhị vương gia trả lời như vậy, mà Mạnh tiểu thư lại vừa lòng, chuyện quái quỷ gì thế không biết.
“Được, Nhị vương gia ba ngày sau có thể tới cưới ta.” Mạnh Như Tuyết hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó mới thấp giọng nói. Lời nói dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Nhị vương gia đã cưới chính phi, Tuyết Nhi sẽ làm Trắc phi, không để nhị vương gia phải khó xử.”
Nếu không phải chuyện đã xảy ra như vậy thì dù thế nào nàng cũng sẽ không gả cho nam nhân này, nhưng hiện tại, nàng căn bản không có sự lựa chọn khác. Hơn nữa làm Trắc phi cũng tốt, nếu là Chính phi nhất định cũng sẽ bị phế, Trắc phi là tốt rồi.
Lời nàng vừa nói ra, khiến tất cả mọi người ở đây sôi trào, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Mạnh Như Tuyết, nàng ta điên rồi sao? Nhiều người ưu tú như vậy, nàng không đồng ý làm thê tử của họ, lại tuyển một nam nhân phong lưu.
“Hả? Cái gì vậy, rõ ràng là trêu đùa người khác mà, hóa ra là muốn gả vào Hoàng thất, sao không nói ra sớm, lại còn phiền toái như vậy.”
Cho đến lúc này, mọi người cũng thấy rõ tâm ý của Mạnh Như Tuyết , chính là muốn gả cho người trong Hoàng thất.
Những công tử kia giờ phút này không còn khen ngợi nàng nữa, mà nhìn nàng bằng ánh mắt trào phúng, đúng là một nữ nhân xảo trá. Bọn họ đều âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị lựa chọn.
“A, Sao lại phải chờ những ba ngày,cưới vợ phải cưới liền tay, hôm nay thành thân rồi động phòng luôn đi, nhanh còn kịp.” Nhị vương gia hiển nhiên càng nóng vội so với Mạnh Như Tuyết, dùng ánh mắt háo sắc nhìn Mạnh Như Tuyết, háo hức nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, việc thành thân trọng đại như thế mà mà vị vương gia này lại coi như trò đùa sao ? Nhưng cũng đúng thôi, hôm nay Mạnh Như Tuyết bày ra việc này có khác gì trò đùa đâu.Âu cũng là xứng đôi vừa lứa.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi nheo lại, nghi hoặc nhìn về phía Nhị vương gia, y rốt cuộc là có ý gì?
Y trả lời như vậy mà Mạnh Như Tuyết vẫn chấp nhận y, chẳng lẽ y không cảm thấy kỳ quái, lại vẫn muốn nạp Mạnh Như Tuyết làm Trắc phi?
Y rốt cuộc là có dụng ý gì? Thật sự chỉ vì dung mạo xinh đẹp của Mạnh Như Tuyết ư? Cũng có thể là như vậy, nhưng không hiểu sao Mạnh Phất Ảnh lại cảm thấy có chút kỳ quái.
“Nhị vương gia, hôm nay chỉ sợ không kịp, dù sao Tuyết Nhi còn phải chuẩn bị một chút, không bằng để mai, sáng mai Tuyết nhi ở trong phủ chờ kiệu hoa của Nhị vương gia.” Mạnh Như Tuyết có chút sửng sốt khi nghe thấy lời nói của y, suy tư một chút lại nhẹ giọng nói.
Thật ra nàng sợ Phụ thân đột nhiên trở về, ngăn cản việc nàng thành thân, cho nên quả thật nàng cũng muốn sớm gả đi. Dù sao hiện tại nàng cũng không cần biết người khác nghĩ thế nào về nàng, nàng chỉ có một suy nghĩ, phải báo thù như thế nào, chỉ cần có cơ hội tới gần Mạnh Phất Ảnh, có cơ hội để nàng báo thù là tốt rồi.
” Mạnh tiểu thư đã nói như vậy thì hãy theo ý của nàng đi, nói thế nào thì bổn vương cũng là người thương hoa tiếc ngọc.” Nhị vương gia chấp nhận thương lượng, rốt cục cũng làm cho Mạnh Như Tuyết lộ ra một chút vừa lòng.
Hiên Viên Diệp con ngươi hơi nheo lại, sâu trong đáy mắt hiện lên vài phần trầm tư.
Còn khi mọi người nhìn về phía Mạnh Như Tuyết thì trên khuôn mặt bọn họ chỉ có sự giễu cợt cùng khinh thường, nữ nhân này thật sự là không biết xấu hổ, hình như là rất vội vã, muốn lên giường với Nhị vương gia.
Mạnh Như Tuyết thân mình cứng đờ, nhưng bây giờ sự giễu cợt cũng không là gì đối với nàng. Nếu một ngày,chuyện của nàng truyền ra ngoài, đến lúc đó, không biết mọi người sẽ nghĩ về nàng như thế nào, hiện tại nàng gả cho Nhị vương gia, ít nhất còn có thể khiến cho họ cố kị một chút, mà không đem việc xấu này truyền đi.
Về phần nàng cùng Nhị vương gia, sau khi nàng gả vào Vương phủ, sẽ cùng thương lượng cùng Nhị vương gia, nàng tin tưởng đến lúc đó Nhị vương gia sẽ đáp ứng nàng.
Mọi người cũng từ từ tản đi, nếu mọi chuyện đã định rồi, còn có gì đẹp mắt để mà coi. Chỉ là thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ có kết quả như vậy.
Hiên Viên Diệp cũng nhanh chóng đưa Mạnh Phất Ảnh rời đi.
Nhưng không ngờ một lúc sau, Mạnh Phất Ảnh lại tìm đến trước mặt Nhị vương gia, có ý muốn ngăn cản y.
Nhìn nam nhân trước mặt mang theo nụ cười, đáy mắt tràn men say, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm thấy bản thân mình không nhìn thấu y, y thật sự chỉ là một nam nhân mê say nữ nhân thôi sao?
“Sao thế? Đây coi như là tái ngộ, nàng cố ý tìm đến bổn vương sao?” Nhị vương gia khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt cực kì hớn hở, đắc ý.
Mạnh Phất Ảnh nhìn nụ cười thiếu thiện cảm của y, đầu lông mày nhíu lại, nam nhân này có vẻ như vĩnh viễn không có lúc nào nghiêm túc được.
“Đúng là ta cố ý đến tìm Nhị vương gia.” Mạnh Phất Ảnh không nghĩ cùng y lôi thôi dài dòng, đi thẳng vào vấn đề.
“Vậy sao, bổn vương thật là vinh hạnh, có thể khiến cho nàng cố ý đến tìm bổn vương.” Nhị vương gia khóe môi nhếch lên, không chút đứng đắn,từng chữ nói ra. Lời nói hơi dừng một chút, đầu lông mày hơi nhíu, “Hiên Viên Diệp lại để ột mình nàng tìm đến bổn vương? A…”
Y đột nhiên cười ra tiếng, trong tia cười khẽ mang theo một tia khác thường.
“Hôm nay ta tới tìm Nhị vương gia, chính là chuyện của Hầu Vương phủ, không liên quan đến Điện hạ.” Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt một chút, chậm rãi nói, nhìn thấy nụ cười trên mặt y , hận không thể cho y một chưởng, tốt nhất là một chưởng có thể vĩnh viễn xoá sạch nụ cười kia.
“Được rồi, nói đi, bổn vương nghe.” Nhị vương gia nhìn thấy sự bất mãn của Mạnh Phất Ảnh , thu hồi nụ cười trên mặt, ra vẻ nghiêm túc hơn.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, suy nghĩ một chút mới bình tĩnh nói ra, “Mấy ngày hôm trước, hầu Vương phủ đã xảy ra chuyện mà không phải ai cũng biết…” Mạnh Phất Ảnh hơi dừng lại, nói đến chuyện kia, thật sự có chút thẹn thùng, hơn nữa, nàng cũng thật sự không muốn nói xấu sau lưng Mạnh Như Tuyết.Nhưng nàng cũng không thể để cho Mạnh Như Tuyết hủy đi thanh danh cả đời của phụ thân.
“Vậy sao, nói rõ hơn một chút đi.” Nhị vương gia có vẻ như rất tò mò, đầu lông mày hơi nhếch lên, thấp giọng hỏi.
“Quản gia có đứa con cả ngốc nghếch, vốn luôn nhốt trong nhà kho, mấy ngày hôm trước lại đột nhiên chạy ra, chạy vào phòng Mạnh Như Tuyết, kết quả…” Mạnh Phất Ảnh ngập ngừng nói, bối rối nhìn về phía y, y là người phong lưu, nói như vậy không biết y có hiểu không?
“Kết quả như thế nào?” Đôi mắt đào hoa hơi chớp chớp, vẻ mặt thành thật hỏi tiếp.
Mạnh Phất Ảnh vô cùng chán nản, nam nhân này không hiểu thật, hay cố ý giả bộ?
Âm thầm thở ra một hơi, đột nhiên nói, “Kết quả là đã xảy ra chuyện mà mỗi tối ngươi thường làm trong Yên Hoa lâu .” Lần này, nàng nói đủ rõ chưa?
“À, “ Nhị vương gia bừng tỉnh đáp lời, giọng nói kéo ra rất dài, sau đó lại nói, “Uống trà? Bổn vương đến đó buổi tối thường là uống trà.” Trong giọng nói có vẻ như đang cường điệu cái gì đó.
Lời nói hơi dừng một chút, cũng không biết thật sự không hiểu hay vẫn giả bộ, cảm thán một câu, “Ồ, tên đần độn đó thật ra cũng biết tao nhã đấy chứ?”
Mạnh Phất Ảnh trợn mắt nhìn y, nàng biết nam nhân này nhất định là cố ý, cũng lười ở chỗ này cùng y đấu võ mồm .
“Ngươi chớ giả bộ, ta biết ngươi hiểu được ý của ta, phụ thân ta cũng nói, Mạnh Như Tuyết nếu đã không còn là xử nữ , từ nay về sau nếu không có người yêu thương nàng , cũng không oán không hối, tình nguyện cả đời không gả nàng đi “ Ý tứ này của nàng đã quá rõ ràng, nàng đã nói Mạnh Như Tuyết không còn là xử nữ, nàng cũng vì muốn giữ mặt mũi cho phụ thân mới nói ra, đương nhiên nếu như nam nhân này không để ý chuyện đó, vẫn muốn cưới Mạnh Như Tuyết thì quá tốt, nhưng nàng tin tưởng, nam nhân này không độ lượng như vậy.
Nam nhân cổ đại rất coi trọng vấn đề này này, trừ phi có người thật sự yêu Mạnh Như Tuyết, bằng không sẽ không nguyện ý cưới nàng ta.
“Ồ.” Nhị vương gia nghe thấy Mạnh Phất Ảnh nói, cũng không có biểu hiện gì là kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Lần này, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn sửng sốt, càng thêm nghi hoặc nhìn y, y là có ý gì, tiếng ồ kia rốt cuộc là có ý gì?
Y đã biết mọi chuyện?
Vậy rốt cuộc y có còn muốn cưới Mạnh Như Tuyết hay không?
Nhưng Nhị vương gia chỉ nhìn nàng, cũng không giải thích gì thêm.
Mạnh Phất Ảnh hít một hơi thật sâu, được rồi, nàng thừa nhận nam nhân này không phải người bình thường, không thể dùng suy nghĩ thông thường để phán đoán y, dù sao nàng cũng đã nói, nếu y vẫn muốn cưới, vậy thì thuận theo y đi, đến lúc đó chỉ sợ người ngoài sẽ nói phụ thân lấy địa vị Hầu gia lừa gạt y. Nghĩ đến đây, Mạnh Phất Ảnh rất muốn xoay người rời đi.
“Ồ, nàng cứ thế mà đi sao?” Nhị vương gia thấy nàng muốn xoay người rời đi, hai mắt hơi lóe lên, đột nhiên mở miệng nói.
“Còn chuyện gì sao?” Bước chân Mạnh Phất Ảnh cũng vì câu nói này mà dừng lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y, “Dù sao nàng cũng là muội muội của nàng ấy, nàng không muốn nói lời chúc phúc nào ư?”
Nụ cười trên mặt Nhị vương gia lộ ra vẻ cực kì đáng đánh đòn, cũng khiến Mạnh Phất Ảnh sửng sốt.
Nam nhân này, không để ý chuyện đó thật ư? Ý của y là vẫn muốn cưới Mạnh Như Tuyết, lại còn muốn nàng nói lời chúc phúc với y?
Y điên, nhưng nàng cũng không có tâm tình điên cùng hy.
“Lời chúc phúc ư ? Sẽ không có đâu, nếu ngươi muốn cưới nàng ta, về sau không nên đem những việc này đổ lên đầu phụ thân ta, dù sao, ta cũng đã nói rõ với ngươi từ trước, những thứ khác tùy ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì làm.” Mạnh Phất Ảnh thật không đoán được rốt cuộc là vị Nhị vương gia này có ý gì.
Nhị vương gia thân mình hơi cứng lại một chút, hai mắt nhanh chóng tràn qua tia tức giận, nhưng lại nhanh chóng ẩn xuống, tiếp tục nói, “Yên tâm đi, bổn vương sẽ không trách nàng.”Giọng nói của y lúc này rất nhỏ, có sự mềm nhẹ, ôn nhu, đôi mắt y khi nhìn nàng bỗng lóe lên, ẩn hiện điều gì đó…
“Có trách ta hay không không quan trọng, chủ yếu là phụ thân ta.” Mạnh Phất Ảnh lại sửng sốt , sau đó trầm giọng giải thích, nam nhân này, y thật sự có bệnh hay không vậy, sao việc giải thích cho y hiểu lại khó như thế.
“Ha ha “ Y lại lần nữa cười to ra tiếng, ” Địa vị của Hầu gia không phải người bình thường là có thể động đến, nàng đã quá lo lắng rồi .”
Hai mắt Mạnh PHất Ảnh sáng bừng lên, nghe ý tứ của Nhị vương gia , chắc là sẽ không động đến Phụ thân .
Đột nhiên nghĩ đến, y vốn là người phong lưu, say mê người ta cũng chỉ vì dung mạo, không để ý đến việc có còn xử nữ hay không, những nữ nhân ở nơi lầu xanh vốn đều không còn sự trong sạch.
Nàng lúc trước không nghĩ tới điểm này, Mạnh Như Tuyết có dung mạo tuyệt thế, dù không còn là xử nữ cũng không có vấn đề gì.
“Được, ta hiểu rồi.” Mạnh Phất Ảnh gật gật đầu, rốt cục xem như đã thông suốt.
Khi Nhị vương gia nhìn thấy nét mặt của nàng, tự nhiên cũng đoán được tâm tư của nàng, khi nhìn thấy sự khác thường của nàng, lần này không thèm che dấu sự tức giận trong mắt, đột nhiên hận không thể một chưởng đánh chết nàng.
Mạnh Phất Ảnh đương nhiên thấy y rõ ràng là đang tức giận, hai tay y cũng nắm chặt lại, nàng ngớ người không hiểu. Nàng nói sai gì sao? Y làm gì mà phải tức giận như vậy? Vẻ mặt ấy dường như hận không thể giết chết nàng.
Nhưng việc chính là nếu ý của y là sẽ không trách Phụ thân, vậy nàng cũng an tâm. Mạnh Phất Ảnh không muốn nói chuyện cùng y nữa, bởi vì giải thích cho y thật sự là… quá khó khăn, bèn xoay người rời đi.
Lần này Nhị vương gia không gọi nàng lại, nhìn bóng lưng của nàng, hai mắt y hiện lên tia khác thường, y không vội vàng rời đi mà nhìn bóng lưng của nàng, mãi đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, y mới từ từ xoay người rời đi.
Mạnh Phất Ảnh cũng cảm giác được ánh mắt của y nhìn mình,cho nên đi rất nhanh, sau khi đến đoạn rẽ mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm, Nhị vương gia này thật sự là quá đỗi kì quái.
Sau khi trở về, nàng nói cho Hiên Viên Diệp biết việc nàng đi bàn luận với Nhị vương gia, Hiên Viên Diệp kinh ngạc nhìn nàng, nửa ngày không nói gì. Sau đó gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, dường như sợ nàng đột nhiên tan biến mất.
Làm cho Mạnh Phất Ảnh càng thêm không hiểu gì.
Ngày hôm sau, nhị vương gia thật sự mang kiệu hoa đến Hầu Vương phủ đón Mạnh Như Tuyết, nhưng cỗ kiệu hoa này thật sự là quá nhỏ, hơn nữa cũng rất đơn sơ, còn không bằng cỗ kiệu của dân thường.
Đội ngũ tới đón dâu cũng cực kì keo kiệt, đi theo kiệu tổng cộng chỉ có bốn người, hai người khiêng kiệu, hai người dẫn đường.
Có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, khi nhìn thấy kiệu hoa như vậy thì không khỏi choáng váng, thường được nghe rằng Nhị vương gia luôn cực kì hào phóng mà?
Thế nhưng tại sao hôm nay lại keo kiệt như vậy, dù thế nào, Mạnh Như Tuyết cũng là thiên kim của Hầu Vương phủ, hơn nữa Nhị vương gia ngày hôm qua cũng nói Mạnh Như Tuyết sẽ được làm Trắc phi, nhưng lại dùng cách đón dâu này ? chỉ sợ so với người bình thường còn kém long trọng hơn nhiều .
Mạnh Như Tuyết cũng giống đám người kia, hoàn toànchoáng váng, đôi mắt nàng ta trợn tròn, khó có thể tin nhìn những điều hiện ra trước mắt , Nhị vương gia này thật quá đáng, chỉ có như vậy mà gọi là đón dâu à?
Y như vậy là muốn Mạnh Như Tuyết tức chết mà.
Khi Mạnh Như Tuyết nhìn thấy cỗ kiệu kia, tức giận đến mức thiếu chút nữa là hộc máu, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, cũng may có mũ phượng cùng khăn che đầu nên không ai nhìn thấy.
Lại xuyên qua hỉ khăn nhìn những người tới đón dâu, càng tức muốn chết. Nàng trăm triệu lần không ngờ, khi nàng xuất giá mọi chuyện sẽ như vậy.
“Ha ha ha, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu đón dâu như vậy, thật đúng là đặc biệt.” Những vị công tử ngày hôm qua không bị chọn vui sướng khi thấy người gặp họa .
“A, đây chính là người mà Mạnh tiểu thư đích thân tuyển chọn, nói không chừng người ta thích như vậy đấy.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo của mọi người, thân thể của nàng không nhịn được phát run, đôi tay hung hăng nắm chặt, đôi mắt tràn đầy sự phẫn hận.
“Mạnh tiểu thư, kiệu hoa này người có lên không, nếu người không lên, thì để chúng ta đi báo lại cho Vương gia.” Ngữ khí của tên hạ nhân tới đón đâu cũng thật lớn, khẩu khí nói chuyện với Mạnh Như Tuyết thật dọa người.
Mạnh Như Tuyết thật sự không hề muốn lên, thân mình không khỏi hơi lung lay một chút, nhưng sự tình đã đến nước này, nàng còn có thể làm thế nào, chỉ có thể cực lực nhịn xuống , bước ra sân từ từ lên kiệu.
“Ha ha ha, Nhị vương gia thật sự là quá cường đại.” Đợi đến khi kiệu hoa rời đi, Mạnh Phất Ảnh không nhịn được lớn tiếng cười, nếu Hiên Viên Diệp đang ở đây, nhìn thấy sự việc như vậy, không biết có kinh ngạc hay không.
“Chủ tử, Thanh Trúc cảm thấy Nhị vương gia đâu phải là thật tâm muốn cưới Mạnh Như Tuyết ? “ Thanh Trúc đi đến bên cạnh nàng, trên mặt cũng mang theo sự nghi ngờ.
“Ai biết được tên quái nhân đó.” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, hơi bất mãn nói.
Kiệu hoa đi rất chậm chạp, khi tới Vương phủ cũng không biết là đã mất bao lâu rồi. Sớm đã vượt qua thời gian bái đường, hơn nữa cũng không có người chuẩn bị lễ bái đường, càng khiến cho Mạnh Như Tuyết tức giận chính là, hạ nhân nói cho nàng biết, nhị vương gia đã đi Yên Hoa Lâu rồi.
Y rốt cuộc là có ý gì, rõ ràng đồng ý cưới nàng, nhưng như thế này có khác gì là nhục mạ nàng.
Tuy nhiên nàng vừa mới vào Vương phủ, cũng không thể phát hỏa, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng.
Hạ nhân trực tiếp dẫn nàng đi đến một gian phòng hẻo lánh nhất trong Vương phủ, bên trong gian phòng cực kì đơn sơ, e là còn không bằng phòng của nha hoàn.
Mạnh Như Tuyết ngồi trong phòng, ngây ra như phỗng, đây thực sự là tân phòng mà Nhị vương gia an bài cho nàng sao ?
Khắp nơi đều là màu đen tuyền , đến một cái nến đỏ cũng không có, không có nửa điểm không khí vui mừng, ngay cả chăn đệm trên giường cũng toàn là màu đen u ám.
Mạnh Như Tuyết giờ phút này, thật là tức muốn giết người.
Nàng quả thật không rõ, Nhị vương gia rốt cuộc là có ý gì?
Không ai đến nhìn nàng, chỉ có Tiểu Hương được coi là của hồi môn nàng mang theo, cũng kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm như chủ tử của mình.Cả một ngày, Mạnh Như Tuyết cùng Tiểu Hương ở trong phòng, chút nước để uống cũng không có.
Mạnh Như Tuyết cố gắng chịu đựng, mặc kệ như thế nào, trước tiên là phải gặp được Nhị vương gia để thương lượng.
Đợi đến tối khuya, Nhị vương gia rột cuộc đã trở lại, may mắn còn nhớ rõ hôm nay cưới một người về Vương phủ, may mắn là vẫn nhớ đi đến ‘’hỉ phòng’’ này.
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Mạnh Như Tuyết thầm nghĩ mình không nên tức giận, không thể phát hỏa, nhưng vừa nhìn thấy Nhị vương gia đã nhịn không được mà chất vấn.Bên trong gian phòng, chỉ có một chiếc đèn dầu, ánh đèn mờ ảo. Nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt tức giận của nàng.
“Ha, thế nào? Trách bổn vương đến chậm sao?” Nhị vương gia chau mày, sau đó nửa thật nửa giả cười nói, “Có vẻ như không tính là trễ, động phòng là vừa vặn rồi.”
Mạnh Như Tuyết càng thêm bực bội, nhưng nghĩ đến mục đích nàng gả cho y,cực lực chịu đựng lửa giận trong lòng, thấp giọng nói, “Ta muốn thương lượng với ngươi một chút, ta….”
“Động phòng trước, bớt nói nhảm đi.” Nhị vương gia ngắt lời nàng, nhanh chóng đi đến trước mặt Mạnh Như Tuyết, trong giọng nói mang theo sự ái muội.Nhưng trong đôi mắt kia, lại ẩn qua tia lãnh ý, còn mang theo vài phần chán ghét.
Mạnh Như Tuyết nghĩ đến mình đã không còn là xử nữ, lại nghĩ đến thương tổn trên người mình, có chút khẩn trương, vội vàng nói, “Ngươi hãy nghe ta nói, ta…”
Nhưng nhị vương gia lúc này có vẻ như có chút nóng vội, cũng không muốn cho nàng nói tiếp, một bàn tay đã nhanh chóng xé y phục của nàng, y phục trên người nàng bị y hung hăng xé rách, đến cả cái yếm của nàng cũng bị y ném xuống đất.
Lúc này, trên người Mạnh Như Tuyết, đã không thể ngăn cản…