THẦN Y VƯƠNG PHI QUÁ KIỀU MỊ



Lạnh!
Nước lạnh thấu xương chảy ngược vào mũi miệng, không thể hít thở.
Tần Lam Nguyệt cảm giác đầu mình bị người ta mạnh mẽ đè xuống, không thể thoát khỏi màn nước lạnh như băng này.
Trong lúc vùng vẫy, Tần Lam Nguyệt xuyên thấu qua màn nước, giống như nhìn thấy được một gương mặt dữ tợn đến biến hình, gương mặt kia cười ác độc, đang cố hết sức muốn nhấn chìm nàng xuống nước.
Sức lực đang lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, dưới sự thiếu không khí trầm trọng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Nếu không nghĩ cách, nàng nhất định sẽ chết ở đây.
Nàng nín thở, giữ lại chút sức lực cuối cùng, từ bỏ vùng vẫy, mặc kệ cho thân thể chìm dần xuống dưới nước.
Nha hoàn đang đè nàng lại, thấy nàng không còn vùng vẫy thì buông tay ra, hướng về phía nữ tử trong đình thủy tạ cười nói: “Vương phi nương nương, nàng đã chết rồi, là bị trượt chân rơi xuống nước mà chết.”
“Làm rất tốt, đây đều là do nàng gieo gió gặt bão!” Nữ tử trong đình cười lạnh: “Mau gọi người tới, nói là Thất Vương phi rơi xuống nước rồi.”
Nàng ta còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên thay đổi, dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía sau của nha hoàn kia: “Hải Đường, phía sau ngươi.” Nha hoàn tên Hải Đường còn chưa kịp quay đầu lại, trên đầu đã bị một đánh một phát thật mạnh, còn chưa kịp phản ứng lại người cũng đã hôn mê không tỉnh.
Nha hoàn mà Tần Lam Nguyệt nhìn thấy trong nước ngã xuống, nàng túm tóc nàng ta, mang nàng ta đến chỗ nước cạn.
Vừa rồi nàng đánh mạnh vào tinh huyệt của nha hoàn kia, khiến nàng ta hôn mê chứ không chết.
“Ngươi, ngươi là người hay quỷ?” Nữ nhân trong đình hoảng sợ nhìn nàng: “Ngươi đã làm gì Hải Đường?”

Tần Lam Nguyệt cười lạnh.
Nữ nhân trang điểm xinh đẹp trong đình lúc này lại vô cùng hoảng sợ, nàng ta tên là Tần Tuyết Nguyệt, là muội muội cùng cha khác mẹ với khối thân thể này, cũng là người đã ra tay độc ác với nàng.
“Ngươi cảm thấy ta là người hay quỷ?” Nàng lên bờ, toàn thân ướt đẫm, gió lạnh thổi tới, càng cảm thấy lạnh đến thấu xương.
“Ngươi, ngươi…” Tần Tuyết Nguyệt lui về sau mấy bước.
Ánh mắt Tần Lam Nguyệt lạnh như băng, tóc nàng tán loạn, quần áo không chỉnh tề, nhưng khuôn mặt kia vẫn cứ lạnh lùng và sắc bén như là quỷ dạ xoa đi ra từ trong nước, âm trầm đáng sợ.
Nàng đi từng bước đến trước mặt Tần Tuyết Nguyệt.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tần Tuyết Nguyệt run giọng hỏi.
Người trước mặt, là Tần Lam Nguyệt, nhưng cũng không phải là Tần Lam Nguyệt.
Kẻ ngu xuẩn kia, tuyệt đối không có được ánh mắt sắc bén như vậy, cũng không thể có sát khí như vậy.
Cổ sát khí này làm cho nàng ta rất sợ hãi.
“Ngươi đừng qua đây, Tần Lam Nguyệt, ngươi đừng qua đây.” Tần Tuyết Nguyệt lui từng bước về phía sau, lui đến chỗ lan can cuối cùng không thể lùi được nữa.
“Nhìn thời tiết hôm nay, chắc là sẽ có tuyết rơi đi?” Âm thanh của Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng truyền đến, lại mang theo sự sơ xác tiêu điều: “Áo khoác trên người ngươi không tệ, có thể cho ta mượn dùng một chút không”
Nàng không đợi Tần Tuyết Nguyệt trả lời, một tay cướp đi áo khoác trên người nàng ta, khoác lên trên người mình.

Áo khoác bằng da thật che khuất được gió lạnh, thân thể bị đông lạnh đến cứng đờ rốt cuộc ấm áp một chút.
“Ngươi, ngươi dám cướp quần áo của ta.” Tần Tuyết Nguyệt chỉ còn mặc áo mỏng, bị gió lạnh thổi, đông lạnh đến run lên, muốn cướp lại, mặc vào trên người mình.
Tần Lam Nguyệt nhíu mày, nhắm chuẩn lúc Tần Tuyết Nguyệt đến đây, tìm đúng huyệt thiên trung lớn của nàng ta ấn mạnh xuống.
Ngực Tần Tuyết Nguyệt tê rần, lúc muốn phản đòn lại phát hiện người mình không còn sức lực, sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi: “Tiện nhân, ngươi làm gì với ta.”
“Tiện nhân đang nói ai vậy?” Tần Lam Nguyệt tát vào mặt nàng ta một cái.
“Ngươi dám đánh ta?” Tần Tuyết Nguyệt vừa tức giận lại vừa kinh sợ, nàng ta nhìn Tần Lam Nguyệt lúc này đã hoàn toàn khác với lúc nãy: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi, không phải là ngươi bị quỷ nước bám vào người rồi chứ?”
“Qủy nước? Ngươi đi xuống thử xem không phải liền biết trong hồ này có quỷ nước gì hay không sao?” Âm thanh Tần Lam Nguyệt đầy u ám.
Tần Tuyết Nguyệt nghe thấy âm thanh âm trầm như vậy, rùng mình một cái: “Ngươi, ta không tin là ngươi dám.”
Không đợi nàng ta nói xong, Tần Lam Nguyệt đã dùng sức đẩy nàng ta vào trong hồ.
Cùng một tiếng thét chói tai, Tần Tuyết Nguyệt đã rơi xuống hồ nước lạnh như băng, huyệt thiên trung của nàng ta bị áp chế, cả người không có sức lực, không thể tự cứu rời khỏi hồ, chỉ có thể kinh hoàng giãy giụa, thét to.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tần Tuyết Nguyệt thì chỉ hừ lạnh: “Gậy ông đập lưng ông, từ từ hưởng thụ đi.”
Tần Tuyết Nguyệt rơi xuống chỗ nước không quá sâu, không thể gây chết người được.

Nhưng mà, cũng có thể khiến nàng ta chịu chút đau khổ.
“Như vậy, người đã vừa lòng chưa?” Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng thảm hại của Tần Tuyết Nguyệt, giống như lẩm bẩm nói chuyện với hư không.
Gió lạnh thấu xương, trong không trung mơ hồ có có bông tuyết bay xuống, bông tuyết rơi vào trong hồ nước, biến mất không thấy.
Tần Lam Nguyệt bước nhanh rời khỏi nơi này, theo trí nhớ trở về phủ Thất Vương cách đó không xa.
Nàng tránh đi hạ nhân, trở lại trong phòng, cởi quần áo ẩm ướt ra, lại để cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm và cỏ thuốc, sau khi ngâm qua nước ấm, khối thân thể bị đông lạnh cứng đờ này mới từ từ dịu lại.
“Tại sao không giết chết nàng ta? Tại sao không giết chết nàng ta?” Âm thanh bén nhọn trong đầu vẫn luôn làm ầm ĩ.
Tần Lam Nguyệt thở dài, múc một gáo nước ấm, xối từ trên đỉnh đầu xuống.

Nước ấm cuồn cuộn xối xuống, hơi ấm dày đặc, hương cỏ thuốc tràn ngập cả căn phòng, nàng nghe được hương vị cỏ thuốc kia mới cảm thấy an tâm thoải mái.

Nàng vốn là một người thướng sống ở thời đại khoa học kĩ thuật phát triển.

Ông nội là nhà y học gia Trung Quốc nổi tiếng trên thế giới, nhưng sau khi ông mất, làm người thân duy nhất của ông, nàng lại bị một người áo đen thần bí đuổi giết, người áo đen ép hỏi nàng bí mật bảo khố của ông nội.

Ông nội tuy là nhà y học của Trung Quốc nhưng lại hành y tế thế, cả đời nghèo khó, ngay cả đôi vớ rách đều là vá lại sử dụng suốt ba năm, vốn là không có bí mật bảo khố gì cả.


Người áo đen sau khi bắt được nàng, từ dụ lợi đến tra tấn, nàng vất vả lắm mới trốn ra được, lại phát hiện cứ điểm của người áo đen lại nằm trên một hòn đảo đơn độc, rơi vào đường cùng, nàng nhảy xuống biển trốn, khi sóng biển bàng bạc đánh úp lại, nàng bị cuốn vào trong cành hoa, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại đã ở nơi quỷ quái này rồi, còn bị người điên cuồng ấn xuống thiếu chút nữa đã chết đuối.

“Ông nội ta là một danh y, ta kế thừa tất cả y bác của ông nhưng lại vì một nguyên nhân nào đó mà không thể giống như ông trở thành một danh y vĩ đại.” Tần Lam Nguyệt nói: “Nói như vậy, ta cũng được cơi là một nửa đại phu, đại phu là để cứu người, không phải để giết người.” Nàng như là đang lẩm bẩm một mình.

“Ngươi chiếm lấy cơ thể ta, tại sao không thể giúp ta báo thù? Giết chết các nàng, nếu không khó mà giải được mối hận trong lòng ta, oán khí của ta cũng không thể tiêu tán, ta không cam lòng.” Trong đầu lại vang lên âm thanh bén nhọn kia.

Tần Lam Nguyệt thả lỏng thân thể, để nước ấm tràn ngập qua… đầu.
Nàng ở dưới nước nghẹn khí một lúc, lại chui ra, làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút.
“Ngươi đã rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi, tại sao còn cố chấp như vậy làm gì chứ?”
“Ta không cam lòng, ta xem nàng ta là muội muội tốt nhất của mình, là người thân gần gũi nhất, nàng ta… nàng ta…”Âm thanh bén nhọn lại mang theo chút bi thương.
Âm thanh Tần Lam Nguyệt lạnh lùng: “Lúc ta chiếm lấy thân thể của ngươi, sớm đã không còn chút sức lực nào, có thể thoát đi đã là may mắn, hơn nữa, ta đã dung hợp được tất cả trí nhớ của ngươi, biết được tiền căn hậu quả, rất nhiều chuyện đều là tựu ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”
“Không, không phải, ta làm mọi việc đều là vì Tam vương gia, ta và Tam vương gia vốn dĩ là có hôn ước, hắn cũng thích ta, đều là do tiện nhân kia mưu tính, nếu Tam vương gia biết được sự thật chắc chắn sẽ giúp ta lấy lại công đạo.”
“Nương nương, Tam vương gia đến đây.” Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của nha hoàn: “Ngài ấy đã đến trước cửa.”


Bình luận

Truyện đang đọc