THẦN Y VƯƠNG PHI QUÁ KIỀU MỊ



"Nương nương cũng biết Vương gia bị thương?" Đỗ Khứ nâng mắt lên, giọng nói vẫn lạnh như băng "Nếu đã biết, vậy thì càng không nên tới, mời về cho Hắn cố nén lửa giận trong lòng, khuyên can.

Lúc ở trong cung, hắn tận mắt chứng kiến Tần Lam Nguyệt nữ nhân độc ác này bức bách Vương gia tự cắt gần mạch.

Đối với người luyện võ mà nói, cắt đứt gân tay chẳng khác gì phế nhân.

Trong cung cấm kỵ rất nhiều, hắn là hộ vệ, không có mệnh lệnh của Vương gia không thể dễ dàng xuất hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương gia phế bỏ gân tay.

Cổ khí tức vốn đã nghẹn trong lòng, sau khi nhìn thấy thủ phạm, tức giận càng tăng, phải áp chế mới có thể không làm ra chuyện khác.

Tần Lam Nguyệt đã nhận ra, nam tử áo đen này chính là người mang Đông Phương Lý đi, hình như gọi là Đỗ Khứ.

Bởi vì tên của hãn giống với một loại thảo mộc nên nàng nhớ rõ ràng.

Người này, sợ là đã chứng kiến một màn trên đình, đối với nàng mang hận trong lòng.


"Ta sẽ giúp hắn khôi phục như ban đầu." Giọng nói của Tần Lam Nguyệt nhu hòa: "Đỗ Khứ tiên sinh, xin cho ta vào đi, trì hoãn thêm nữa, liền bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất.

Đỗ Khứ đã quen với bộ dáng kiêu ngạo điên cuồng của Tần Lam Nguyệt, thoạt thấy nàng mềm giọng, cảm thấy đạo đức giả, vô cùng ghê tởm.

"Lục Tu đại nhân đang trị liệu cho Vương gia, không tiện quấy rầy, mời về cho " Hắn chắn trước cửa, cũng không để cho nàng nhìn một cái.

"Lục Tu?" Tần Lam Nguyệt cau mày.

Nàng đã cầm máu và khử trùng cho hắn, chỉ cần khâu lại là được, cũng không có gì đáng ngại.

Cái tên Lục Tu kia lại chen chân giữa đường, kết quả khó lường.

"Đúng vậy, Lục Tu đại nhân y thuật cao minh, nơi này không cần Vương phi quan tâm, mời Vương phi về cho!" Đỗ Khứ rất không khách khí nói: "Chắc hẳn Vương gia cũng không muốn nhìn thấy người" Tần Lam Nguyệt nhìn vào phòng: "Làm thế nào người mới có thể tin tưởng ta?” Đỗ Khứ không nói gì.

"Quên đi." Tần Lam Nguyệt nói: "Nếu người vẫn luôn ở bên cạnh Đông Phương Lý, chuyện hôm nay ngươi hẳn là nhìn thấy rõ ràng, ta không có gì để nói.


"Ta cũng không phải đến xin ý kiến của ngươi, ngươi không cho ta vào, ta liền xông vào, dù sao tối nay ta nhất định phải vào trong " Đỗ Khứ mặt đen như đít nồi, hắn đã không kiềm chế được lửa giận đáy lòng, giọng điệu cũng cực kỳ không khách khí: "Thuộc hạ khuyên Vương phi nương nương không nên làm như vậy, nếu không hậu quả tự chịu" “Sao, ngươi có thể giết ta?" Nàng tiền về phía trước hai bước, đối mặt với Đỗ Khứ.

Sắc mặt Đỗ Khứ tương đối khó coi.

Hắn rút một thanh kiếm ra, kề lên cổ họng Tần Lam Nguyệt: "Người tiến thêm một bước nữa, thuộc hạ sẽ không khách khí nữa.” Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом* để ủng hộ team nha !!! Tần Lam Nguyệt giống như không nghe được lời hắn nói, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt Đỗ Khứ càng ngày càng khó coi, mắt thấy lưỡi kiếm xẹt qua cổ nàng, ánh mắt nàng cũng không chớp tiếp tục đi về phía trước.

Kiếm của hắn gọt sắt như bùn, nàng tiến thêm hai bước, nhất định sẽ chết.

Khi kê kiếm lên cổ nàng, Đỗ Khứ đã vội xoay lưỡi kiếm thành lưng kiếm.

"Vương phi, ngươi rượu mừng không uống, vậy đừng trách thuộc hạ không khách khí" Hãn giơ tay lên, nhằm vào huyệt phong trì của Tần Lam Nguyệt.

Đỗ Khứ mặt đen lại: "Nam nữ thụ thụ bất thân, xin đừng làm loại chuyện này, mời.” Lời nói của hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác được trong lòng đau đớn, Tần Lam Nguyệt cũng rời khỏi hẳn, lui sang một bên.

Thân hình Đỗ Khứ khựng lại, đau đớn qua đi, cả người vô lực, thân thể tê liệt, ngay cả đứng cũng không vững.

Đáy lòng hắn kinh hãi, "Người đã làm gì? ".


Bình luận

Truyện đang đọc