THẦN Y VƯƠNG PHI QUÁ KIỀU MỊ



Chương 75 Lục Tu nhìn khăn lông trong tay nàng, vẻ mặt có chút phức tạp.

Nàng vừa lau mồ hôi cho ý, ừ, lần đầu tiên trong cuộc đời có nữ nhân lau mồ hồi cho y, cảm giác này có chút màu nhiệm không thể tả được.

“Người có biết bỏ bột không?” Tần Lam Nguyệt nói.

“Biết." Lục Tu lấy thạch cao đến cố định cổ tay Đông Phương Lý.

Kết thúc quá trình khẩu, cố định bằng thạch cao, cuối cùng cũng xem như hoàn thành.

Tần Lam Nguyệt thở dài: "Lục tiên sinh, ta không có ở đây, người nhớ quan sát phản ứng của Đông Phương Lý cẩn thận, nếu có khác thường gì lập tức tìm ta Ánh mắt Lục Tu lóe lên: “Đã nhớ.


Y nhìn mấy thiết bị giải phẫu kia, do dự một hồi: “Vương Phi nương nương, mấy thứ này giữ lại được không? "Không được, hơn nửa chỗ này đều là đồ dùng một lần." Tần Lam Nguyệt nói.

Tốt nhất không dùng lại "Người hiểu lầm rồi.

Lục Tu nói: "Ta muốn nghiên cứu máy đề này, sẽ không để người khác mạo hiểm dùng đầu Hơn nữa, ta nghĩ nhất định sư huynh sẽ thấy hứng thú, có lẽ hắn có thể tạo ra mấy thứ gần giống như thế này.” Tần Lam Nguyệt nhưởng mày.

“Hôm nay ta đã giúp người nhiều, cho nên khẩn cầu nương nương bỏ những thứ yêu thích này lại cho ta.” Giọng điệu Lục Tu có chút tôn kính.

“Hai trăm lượng.

Tần Lam Nguyệt suy nghĩ, vươn tay: “Bản cho người với giá hai trăm lượng, chỉ khâu còn dư lại một ít cũng cho ngươi." Nàng nhìn vẻ mặt giật mình của Lục Tu, sợ y đổi ý nên vội nói: “Những thứ này là ta lấy được từ một vị cao nhân, người muốn mua cũng không mua được, giá cả vừa phải, không lừa già dối trẻ đầu” “Không, ta không có ý này” Lục Tu lấy hai tờ ngân phiếu ra: “Ta có chút kinh ngạc, chỗ đồ này chắc phải có giá cả nghìn vàng, nương nương chỉ bán cho ta với hai trăm lượng, giá này quá hời cho ta Thái dương của Tần Lam Nguyệt giật giật.


Giá hàng ở đây, một văn tiền có lẽ tương đương một nhân dân tệ ở thời đại của nàng, một ngàn văn là một lượng bạc, hai trăm lượng bạc đổi sang nhân dân tệ là hai mươi vạn.

Hai mươi vạn mua đồ bỏ đi còn lời à? Đúng là kẻ lắm tiền ngốc nghếch, nàng mà nói cao hơn một chút thì tốt rồi.

“Mấy đồ đã dùng qua đó là đồ chữa bệnh đã bỏ đi, tuyệt đối không được dùng trên thân thể, mạng người rất quan trọng, nhớ đấy.” Tần Lam Nguyệt cất ngân phiếu vào trong tay áo.

Lục Tu nghiêm túc gật đầu Bây giờ đêm đã khuya, dẫn vặt cả một ngày, Tần Lam Nguyệt đã mệt không chịu nổi.

Sau khi thả lỏng, nàng ấy chỉ cảm thấy hai chân như mềm nhũn ra, thất tha thất thểu mà đi theo sau Tần Lam Nguyệt.

Đỗ Khứ cau mày bước vào phòng.

Trong phòng, Lục Tuyêu thích không nỡ buông nhìn những thiết bị giải phẫu đó, cả người toả ra ánh sáng khác thường..


Bình luận

Truyện đang đọc