THẰNG NHỎ NGỐC

La Vực rời khỏi toilet, phát hiện bầu không khí ở đại sảnh có hơi thay đổi. Đám người vốn đang xúm xít chỗ y giờ đã đổi trận địa sang cổng lớn, ngay cả hai vợ chồng nhà họ Hàng cũng đứng ở đó. Có lẽ vì ưu thế chiều cao, chỉ cần liếc mắt y cũng có thể thấy người đang được vây quanh kia.

La Vực nhìn đối phương, nở nụ cười.

Người nọ cũng nhìn thấy La Vực, lướt qua đám người trực tiếp đi thẳng đến trước mặt y.

“Bác sĩ Hàng.” La Vực gật đầu chào hắn.

Đây chính là con trai độc nhất của Hàng Duy Ung – Hàng Nham, người đã học tập và đang làm việc tại đại học y Trung Quốc ở nước Y nhiều năm, chuẩn bị về nước phát triển sự nghiệp. Gấp rút về một phen, cuối cùng Hàng Nham cũng về kịp lễ mừng thọ sáu mươi của ba mình.

Hàng Nham và La Vực vừa nhìn đã biết là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, La Vực trắng trẻo tuấn tú, nếu không biết sẽ tưởng y là người tao nhã lễ độ, được nuôi dạy tử tế nên cũng thành người tốt bụng tử tế. Còn Hàng Nham lại có mái tóc hơi dài, nước da ngăm đen khỏe mạnh, mày rậm mắt sâu, giờ hắn còn mặc một chiếc áo phông ngắn tay, quần rằn ri và giày quân đội, trên giày dính vết bùn đã khô, lưng đeo ba lô, nhìn chẳng khác gì khách bộ hành đã lâu chưa về nhà, dưới sự phụ trợ của đủ loại quần áo lượt là trong vũ hội, hắn càng thêm vẻ thô lỗ ngỗ ngược.

Vậy nhưng Hàng Nham không hề cảm giác có gì không ổn, hắn lễ độ đáp lời La Vực, “Chào ông chủ La, đã lâu không gặp.”

La Vực, “Tôi đang định về.”

“Thật không khéo, vậy để tôi tiễn cậu về.”

Hàng Nham vứt ba lô vào một góc, La Vực thì chào hai vợ chồng Hàng Duy Ung. Y và Hàng Nham ra khỏi cổng lớn, chưa đi được mấy bước đã đến trước bãi cỏ.

Bốn bề vắng lặng, Hàng Nham nhìn sắc mặt không khỏe của La Vực, không khỏi bất đắc dĩ, “Ba mẹ tôi cũng thật là, sao không đuổi cậu về sớm sớm.”

“Bởi vì bọn họ lễ độ hơn cậu.” La Vực hít sâu, không khí bên ngoài tốt hơn bên trong nhiều.

Hàng Nham lắc đầu, mở cửa xe đuổi người, “Mau về nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa tôi đến thăm cậu, hôm nay cảm ơn cậu.” Hai người đã làm bạn nhiều năm, đương nhiên hắn hiểu được thành ý của La Vực.

“Không cần, tôi cũng không muốn gặp cậu lắm.” La Vực ghét bỏ ngồi vào xe.

“Vậy phiền toái ngài nhẫn nhịn như tối nay, rất nhanh sẽ qua thôi.” Nói xong Hàng Nham đóng mạnh cửa vào giùm y.

Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự nhà họ Hàng, đi vòng vo một đường cuối cùng cũng về tới vườn sinh thái. Lúc xuống xe La Vực hơi lảo đảo, Phương Tỉ muốn đỡ, lại bị y xua tay cự tuyệt.

Y chầm chậm bước lên lầu, quải trượng gõ xuống sàn nhà, vang lên từng tiếng nặng nề. Từ xa, La Vực đã có thể thấy căn phòng của mình ở cuối hành lang lộ ánh sáng vàng ấm áp, bước chân y chậm lại, dần bước tới cửa.

Nhìn thoáng qua sẽ nghĩ trong phòng không một bóng người, cẩn thận để ý mới thấy, bên kia giường có non nửa cái đầu và đám tóc vểnh vểnh hơi lắc lư.

La Vực bước vào từ đầu kia, trong phòng trải thảm rất dày, nuốt hết tiếng bước chân y. La Vực đi qua chân giường mới thấy Hiểu Quả đang nằm bò dưới đất, chăm chú nghiên cứu hai miếng xếp hình, tấm xếp hình này có vẻ quá khó với cậu, ngay đến thành phẩm bên cạnh cũng lộn tùng phèo, không có miếng nào ghép chuẩn cả.

Tuy nhiên việc này không hề ảnh hưởng đến tinh thần nghiên cứu của Hiểu Quả, cậu vẫn cặm cụi miệt mài lắp thử, tay chân vụng về ghép hai miếng có màu sắc khác hẳn nhau vào.

Đột nhiên nhận ra phía trước có bóng tối, Hiểu Quả ngẩng đầu thấy La Vực không biết xuất hiện từ bao giờ, tức thì nở nụ cười xán lạn.

Phương Tỉ muốn ở lại hỗ trợ, La Vực lại bảo hắn về nghỉ ngơi, gắng dùng chút sức lực còn lại vọt vào phòng tắm, còn Hiểu Quả thì vẫn nằm im không nhúc nhích.

La Vực ngồi xuống giường, dùng khăn mặt tùy tiện lau tóc hai cái rồi để qua một bên.

Y hỏi Hiểu Quả, “Sao cậu còn chưa ngủ?”

Hiểu Quả giơ miếng xếp hình lên cho La Vực xem, “Ghép thành… Chim nhỏ.” Bản xếp hình này là tranh về mấy con vẹt đuôi dài màu sắc sặc sỡ.

La Vực đã mệt muốn chết, giờ mà ngả đầu xuống gối là y sẽ ngủ say như chết, thế nhưng y vẫn ngồi đó, vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm miếng xếp hình của Hiểu Quả.

“Cậu đang đợi tôi sao?” Y hỏi.

Hiểu Quả sợ La Vực bóp tay cậu nên muốn rút tay ra, may mà lần này La Vực lại dễ dàng thả cậu.

Hiểu Quả gật đầu, “Ừ, anh bảo mà.”

“Tôi bảo cái gì?” La Vực như đã quên mất.

“Một lát, sẽ về.” Hiểu Quả còn nhớ kỹ.

La Vực không nói gì, y chỉ yên lặng nhìn Hiểu Quả, khuôn mặt đối phương vô cùng nhu hòa, ngoài cằm ra thì gần như không có một góc cạnh nào, cùng với đôi tai to thật to kia, cậu trông không giống người trưởng thành chút nào, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, thậm chí còn có thể thấy lớp lông tơ tinh tế trên mặt cậu.

Bị La Vực nhìn chăm chú, Hiểu Quả dù không có cảm giác gì lớn cũng thấy là lạ, cậu đảo mắt một vòng, nghịch nghịch món đồ trong tay. Tới khi ngẩng đầu nhận ra La Vực vẫn nhìn mình, cậu ngượng ngùng cười với y.

“Hiểu Quả…” La Vực bỗng gọi cậu.

“Ừ?” Hiểu Quả đáp.

“Về sau cậu cũng chờ tôi được không?”

Hiểu Quả không rõ, “Chờ anh, làm chi?”

“Chờ tôi về, chờ tôi ở cùng cậu, dù có làm gì, cậu cũng không thể đi một mình, cũng không thể tụt lại, không được đi với ai hết, biết không?” La Vực trầm giọng, nghiêm túc nói.

Hiểu Quả không hiểu y có ý gì, nhưng cậu vẫn theo trực giác gật đầu.

“Tôi… Không chạy linh tinh, chờ anh.” Trước kia Lư Vi Hồng cũng hay dặn cậu như thế, Hiểu Quả luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vì giờ người hỏi là La Vực, cho nên giờ Hiểu Quả trả lời vui vẻ hơn một chút.

La Vực vừa lòng nở nụ cười, y vuốt ve khuôn mặt đang ghé bên giường của Hiểu Quả. Bỗng, y cúi người nhẹ nhàng hôn lên má cậu, cảm xúc mềm mại lại ấm áp.

Hiểu Quả sửng sốt, trong trí nhớ đã lâu rồi không có ai thơm cậu. Cậu nhìn La Vực lâu thật lâu. Một lúc lâu sau, cậu cong môi nở nụ cười vừa cao hứng lại vừa thẹn thùng, cười rất tươi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

La Vực thưởng thức biểu cảm của Hiểu Quả, hỏi tiếp, “Tối nay cậu ăn gì?”

Hiểu Quả vội vàng kéo mạch suy nghĩ theo lời La Vực, cậu cố gắng nhớ lại, kể tất cả những thứ mình đã ăn.

“Cà rốt… Rau cải… Cà chua… Trứng…”

La Vực cắt lời cậu, “Tôi chưa ăn bữa tối, cho nên bây giờ hơi đói.”

Hiểu Quả quả nhiên ngừng lại, hao tâm tổn trí nhìn La Vực.

La Vực đối diện với Hiểu Quả, “Tôi phát hiện trên mặt cậu có rất nhiều thịt, có thể để tôi cắn một miếng không.”

Hiểu Quả ngây người, cậu nghĩ La Vực đang nói đùa với cậu, nhưng tại sao khuôn mặt La Vực lại nghiêm túc như thế? Hiểu Quả tự hỏi một lát, sau đó hai tay ôm mặt, không còn cảm giác ngượng ngùng khi La Vực thơm mình nữa, trái lại đổi thành căng thẳng khẩn trương.

“Không, không được đâu…” Cậu đứng bật dậy, cuống quýt chạy ra ngoài.

Đáy mắt La Vực ẩn ẩn ý trêu tức, song ngay sau khi Hiểu Quả rời đi lại trở về nghiêm túc. Y vươn tay, tính tắt đèn đi ngủ.

Đúng lúc này, Hiểu Quả bỗng chạy bình bịch về, trong ngực còn ôm một chiếc hộp sắt.

“Gì vậy?” La Vực kỳ quái.

Hiểu Quả vẻ mặt thần bí tiến đến trước mặt La Vực, hạ giọng nói, cứ như sợ bị ai phát hiện, “Tôi có, đồ ăn…”

La Vực nhíu mày, nhìn Hiểu Quả mất thật nhiều sức mới mở được cái hộp sắt cũ kỹ kia ra, nhìn kỹ, bên trong vậy mà lại có vài gói bánh mì.

Hiểu Quả chọn chọn trong đám bảo bối, cuối cùng lấy ra một cái bánh mì vị nho đặt trước mặt La Vực, sau đó cẩn thận đóng cái hộp lại.

La Vực nhìn động tác của cậu, hỏi, “Ở đâu ra vậy?”

Hiểu Quả đáp, “Bánh mì… Bánh mì của tôi.”

La Vực cầm bánh mì lên, cẩn thận nhìn bao bì đóng gói, ở góc có in một hình màu xanh lá cây to đùng, đúng là ký hiệu của vườn sinh thái, La Vực nhìn hạn sử dụng, còn một tuần nữa là hết hạn, không biết Hiểu Quả đã tích trữ bao lâu rồi.

“Bình thường cậu ăn cái này?” La Vực hỏi.

Hiểu Quả gật đầu, nhiệt tình muốn bóc hộ La Vực.

“Ăn ngon lắm,” Hiểu Quả chân thành đề cử, “Vị dâu, ăn ngon nhất.”

Bánh mì được đưa tới trước mặt, La Vực vừa nhúc nhích mũi đã ngửi thấy mùi hương liệu tổng hợp. Dù là công nhân ở vườn sinh thái thì đồ ăn cũng không cao cấp hơn của các công nhân nơi khác là mấy, song Hiểu Quả chẳng hề kén chọn. Bây giờ ngày nào cậu cũng ăn đồ ngon đồ bổ ở nhà La Vực, thế nhưng, cậu vẫn coi món đồ giá rẻ này như trân bảo.

La Vực không lừa Hiểu Quả, y thực sự đói bụng. Ngồi ở tiệc rượu cả tối, La Vực chỉ uống mỗi ly trà với Hàng Thanh, nhưng đã lâu rồi y không ăn khuya, cho nên y tính nhịn qua đêm rồi mai tính sau. Vậy mà giờ nhìn bánh mì tản ra mùi hơi nồng kia, y lại hé môi.

Hiểu Quả thấy La Vực không nhúc nhích, tưởng y không quên ý định cắn mình khi nãy, cậu không khỏi nhấn mạnh, “Ngon lắm! Ăn bánh mì ngon… Không ăn tôi, được đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc