THẰNG NHỎ NGỐC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Tỉ vào thư phòng, báo với La Vực, “Dương tiểu thư đến.”

La Vực “Ừm” một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên.

Chỉ lát sau, một người phụ nữ bước vào, cô có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, khí chất thanh nhã, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, bước chân nhịp nhàng khiến làn váy đung đưa như múa.

La Vực thấy cô, cười hỏi, “Về từ bao giờ vậy?”

Dương Thi Hàm đáp, “Máy bay mới hạ cánh.”

La Vực hỏi tiếp, “Đi chơi ở đâu?”

“Vài nước châu Âu, bắt đầu từ Bắc Âu…”

Dương Thi Hàm khe khẽ kể, La Vực nghe được hai câu liền cúi đầu chăm chú nhìn tạp chí trong tay. Dương Thi Hàm nói ngày càng nhỏ lại, cuối cùng im bặt. Tuy vậy cô vẫn không rời đi, yên lặng đứng bên cạnh sofa, chẳng khác gì một thứ đồ dùng được đặt trong thư phòng.

Đầu bên kia, Hiểu Quả xách xô nhôm đi một vòng thật rộng trong khu biệt thự mới tìm được nhà của người đã cho cậu dưa hấu trưa nay. Cậu nhìn thấy một cô gái bước xuống ô tô rồi bước vào đó, tới khi Hiểu Quả tới nơi, cổng nhà đã đóng lại.

Hiểu Quả đứng bên ngoài, do dự một lát mới vươn tay gõ cửa.

Không có ai.

Gõ gõ mấy cái nữa.

Vẫn không ai đáp lời.

Hiểu Quả đứng ngoài khung cửa tìm kiếm, không tìm thấy cái nào ấn ấn được giống chuông cửa, thế là cậu dời mục tiêu sang cái hộp sắt vuông vắn bên cạnh.

Phương Tỉ đứng trước màn hình chuông cửa thấy một con mắt to choán hết khung hình, mắt kia chớp chớp, đồng tử đen trắng rõ ràng đảo qua đảo lại, lông mi cũng quệt vào cameras. Có lẽ không thấy được gì, cho nên con mắt đó lùi lại, đổi thành một con mắt khác tiếp tục ngó xem.

Phương Tỉ nhận ra kia chính là khuôn mặt của nhân viên chăm sóc gây họa buổi chiều, có vẻ như cậu ta không biết sử dụng chuông cửa này, sau khi nghiên cứu một lúc rất lâu liền có vẻ hao tâm tổn trí.

“Không có, người ở, nhà…” Thiếu niên đứng tại chỗ khẽ lẩm bẩm.

Phương Tỉ nhìn chăm chú một lát, xoay người bỏ đi.

Dì Chu đứng cạnh nhịn không được hỏi, “Không cần mở cửa sao?”

Phương Tỉ nói, “Không cần.” Hắn không nghĩ ra đối phương có chuyện gì để đến đây, giờ La tiên sinh cũng không rảnh để tiếp cậu ta, không ai quan tâm tới cậu ta, cậu ta ắt sẽ tự thấy mất mặt mà bỏ đi thôi.

Nhưng Phương Tỉ đoán sai rồi, hơn hai tiếng sau hắn xuống lầu, dì Chu báo cho hắn biết người đứng ngoài cửa vẫn chưa rời đi.

Phương Tỉ nhìn màn hình chuông cửa trước huyền quan, rốt cuộc đi ra mở cửa.

Trời đã tối đen, ở bậc thang cách đó không xa, có một bóng người như hòa cùng với cây cối xung quanh, thấy nguồn sáng từ phía này, bóng người giật giật, chậm rãi đứng lên.

Phương Tỉ thấy người kia bước khập khễnh về phía mình, trong lòng không khỏi bất ngờ, song trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ trấn định, hắn hỏi, “Cậu có việc gì?”

Hiểu Quả ngồi chờ ở bậc thang suốt từng đó thời gian, ngồi lâu một tư thế khiến chân cậu tê như bị kim châm, cậu nhịn khó chịu, vẻ mặt kỳ quái đi tới trước cổng, tay vẫn ôm chặt xô con.

“Cái gì đây?”

Phương Tỉ không nhận, hắn đảo mắt qua một đám rối tung bừa bộn kia, cuối cùng, dừng ở vạt áo và hai tay đầy bùn đất của Nguyễn Hiểu Quả.

“Hoa…Đẹp, hoa.” Hiểu Quả lắc lắc xô con, cành lá bên trong theo động tác của cậu mà lắc lư lên xuống, “Tặng cho, anh.”

Khả năng thấu hiểu của Phương Tỉ rất mạnh, thoáng cái hắn đã biết cậu muốn nói gì, nhưng hắn lại quả quyết từ chối.

“Chúng tôi đã cắt sửa hoa hải đường rồi, không cần cậu bồi thường.” Cho dù còn chưa cắt sửa, cũng không thể để đám cỏ dại này thay thể giống hoa quý giá trong vườn được, “Cậu mau về đi.” Hắn hạ lệnh đuổi khách.

“A…”

Hiểu Quả nhìn Phương Tỉ, lại cúi đầu nhìn hoa của mình, người ta không cần cậu bồi thường, cậu không biết nên cao hứng hay thất vọng nữa.

Hoa này đẹp lắm, đẹp giống như nhà của anh. Hiểu Quả muốn nói với đối phương như vậy, nhưng môi cậu hé ra, cuối cùng vẫn ngậm lại.

Phương Tỉ nhìn cậu chậm rãi xoay người, ôm xô đi, bước được hai bước cậu lại quay đầu về.

“Tạm biệt.” Hiểu Quả lễ phép chào.

Phương Tỉ nhíu mày, mắt thấy bóng dáng kia từng chút từng chút hòa vào bóng đêm, không biết nghĩ tới cái gì, hắn chợt mở miệng, “Cậu chờ đã…”



Dương Thi Hàm bưng một nồi canh từ phóng bếp ra đặt lên bàn ăn, mở nắp nồi, hương thơm ngào ngạt chậm rãi lan tỏa.

La Vực ngồi bên cạnh ngửi thấy, gật đầu khen ngợi, “Không tồi.”

Dương Thi Hàm nói, “Đây là canh nấu từ cá quả tươi, có thả thêm hoàng kì và một vài loại thuốc Đông y.”

La Vực nhìn cô múc canh cho mình, Dương Thi Hàm nhớ rõ thói quen của La Vực, cô chọn đúng phần cá y thích ăn, không quên cẩn thận gỡ bỏ xương.

La Vực nói, “Em cũng ăn đi.”

Dương Thi Hàm gật đầu, cẩn thận kéo ghé dựa bên cạnh, ngồi xuống.

Hai người vừa động đũa, Phương Tỉ bước vào, tay cầm một chiếc xô.

La Vực hỏi, “Cái gì vậy?”

Phương Tỉ đáp, “Là đồ đứa bé cắt hỏng hoa buổi chiều đưa tới.”

“Coi như bồi thường sao?” La Vực nở nụ cười, vươn tay ý bảo Phương Tỉ đem xô tới.

Trong xô đủ loại hoa lá cành um tùm tươi tốt, mọc không có bất cứ trật tự gì, xanh xanh đỏ đỏ, có vẻ giá trị không cao.

La Vực lại hứng trí bừng bừng ngắm một lúc lâu, đúng lúc Phương Tỉ đang suy nghĩ xem nên xử lý thứ này thế nào, La Vực gõ một ngón xuống mặt bàn, nói, “Để ở đây đi.”

Cái xô này vốn đã được rửa qua, nhưng nó đã cũ kỹ rỉ sét từ lâu, đã vậy dưới đáy còn lấm lem bùn đất, chưa kể đến một đống cành khô và rễ cây mới đào lên. Khăn trải bàn sạch sẽ tức thì in vết bùn đất, đặt cùng bát canh cá trắng như tuyết và những món ăn tinh xảo trên bàn, thoạt trông vô cùng chênh lệch.

Dương Thi Hàm đang cầm thìa bỗng ngừng tay, khẩn trương nhìn kỹ hoa trong xô.

La Vực thấy vẻ mặt của cô, cười nói, “Em có biết đây là cây gì không?”

Dương Thi Hàm lắc đầu.

“Đây là tai tượng đuôi chồn.” La Vực bóp bóp phần hoa xù xù, “Trông hơi giống cỏ đuôi chó, nhưng vì nó có màu đỏ, cho nên đẹp hơn nhiều.”

Dương Thi Hàm không biết nó có giống cỏ đuôi chó hay không, chỉ thấy nó chẳng khác gì một con sâu màu đỏ đang bò trên lá cây, cô nhìn mà nổi hết da gà. Dương Thi Hàm cố gắng khống chế biểu cảm của mình, gắng gượng cười.

“Đẹp…Đẹp lắm.”

La Vực cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, lắc đầu, “Em không thích.”

Khuôn mặt Dương Thi Hàm cứng đờ, cô muốn giải thích, nhưng La Vực đối diện lại chẳng nhìn cô.

La Vực quay đầu hỏi Phương Tỉ, “Hiểu Quả đâu?” Y gọi vô cùng thân thiết, như thể đã quen Nguyễn Hiểu Quả từ lâu.

Phương Tỉ trả lời, “Đã về rồi.”

La Vực gật đầu, “Vậy lần sau nếu cậu ấy đến thì anh đừng bắt cậu ấy đứng ngoài cửa, nhớ mời cậu ấy vào nhà chơi.”

Phương Tỉ sửng sốt, hiếm có cảm thấy xấu hổ như bị vạch trần, hắn vội vàng lên tiếng đáp lời, sau đó lui xuống.

La Vực cầm thìa lên, một tay thưởng thức tai tượng đuôi chồn trước mặt, một tay uống canh cá, không quên bắt chuyện với Dương Thi Hàm, “Sao không ăn?”

Dương Thi Hàm vội bưng bát, dù không nhìn hoa kia nữa, song cô vẫn cảm giác như có một vật đỏ thuôn dài nhúc nhích trước mặt mình, khiến cô uống xong cả bát canh mà không biết canh có vị gì…

Buổi tối bác sĩ bận bịu tới kiểm tra, thuận tiện truyền hai chai nước cho La Vực.

La Vực nửa ngồi nửa nằm trên ghế mây, cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc theo ống truyền chảy vào cơ thể mình.

Dương Thi Hàm lẳng lặng ngồi bên cạnh, bỗng, La Vực nghiêng đầu hỏi cô, “Em có thấy tôi rất đáng thương không?”

Dương Thi Hàm tim đập thình thịch, lập tức lắc đầu, “Không, không có.”

“Em nói xem, một đứa ngốc, một tên mắc bệnh ho lao cả đời nửa sống nửa chết và một người chết, trong ba người này, ai đáng thương hơn?” La Vực hỏi, Dương Thi Hàm không rõ La Vực nghĩ gì, hiển nhiên không dám tùy tiện trả lời, nhỏ giọng đáp, “Không phải bác sĩ mới nói bệnh của La tiên sinh đã gần khỏi rồi sao…”

“A,” La Vực nở nụ cười, “Em nói đúng, tôi sắp bình phục, có lẽ… Đã để rất nhiều người phải thất vọng rồi.”

Dương Thi Hàm cúi đầu, không dám lên tiếng.

La Vực dùng tay không bị đâm kim truyền bật điều khiển từ xa, tivi gắn trên tường và đầu đĩa cùng lúc bật lên, màn hình vụt sáng, xuất hiện một căn phòng bệnh, một đứa bé hơn mười tuổi nằm trên giường, nó đeo mặt nạ dưỡng khí, lồng ngực cùng đường chỉ mỏng manh hiện trên thiết bị y tế chậm rãi phập phồng.

Lát sau, một bác sĩ mặc blouse và y tá bước vào khung hình, y tá đặt khay xuống cái tủ bên cạnh, đeo găng tay, cầm ống tiêm to chừng hai ngón tay trên khay lên, cắm kim tiêm, giao cho bác sĩ.

Bác sĩ nhận kim tiêm, để y tá lật người đứa bé lại, kéo lưng áo nó lên, bôi thuốc khử trùng, sau đó ông xác nhận vị trí tiêm, chậm rãi cắm mũi kim thô to kia vào vai đứa bé.

Mũi kim mới cắm vào một nửa, đứa bé đang nửa hôn mê run mạnh lên, phát ra từng tiếng kêu thống khổ yếu ớt.

Y tá hoảng sợ, bác sĩ thì trấn định giữ chặt người trên giường, phân phó, “Liều lượng thuốc gây tê chưa đủ à? Tăng lên.”

Y tá vội vàng chấp hành, theo động tác của cô, động tác giãy dụa của đứa bé yếu dần, vậy nhưng vẻ đau đớn khổ sở trên mặt lại chẳng hề giảm bớt.

Kim tiêm tiếp tục đẩy mạnh, tới khi cắm ngập vào cơ thể đứa bé mới chậm rãi rút ra, chất lỏng màu vàng nhạt lẫn máu bị rút ra khỏi cơ thể, cả quá trình diễn ra dài dòng lại vô cùng thong thả, khiến Dương Thi Hàm không hề chuẩn bị bị cảnh tượng trên màn hình dọa tái mặt.

Hồi lâu sau, bác sĩ kết thúc thủ thuật lấy mẫu, y tá đặt đứa bé xuống giường, đắp chăn cho nó. Giọng nói La Vực vang lên, “Gần đây việc buôn bán ở phòng triển lãm có tốt không?”

Nội dung câu hỏi của y hoàn toàn không liên quan gì đến cảnh tượng trên màn hình, giọng điệu y cũng bình thản lạnh nhạt như không.

Dương Thi Hàm mãi mới hồi thần, cô có ảo giác như một nửa hồn phách của mình vẫn tiếp tục phiêu đãng trong không khí, không cách nào bắt về được, cô kìm nén nỗi sợ, trả lời La Vực.

“Rất….tốt.”

“Nếu được thì đi nhiều một chút, có thể học hỏi sưu tầm nghệ thuật đa dạng của nhiều nơi cũng không tồi.” La Vực thuận miệng nói. Dương Thi Hàm học vẽ từ nhỏ, giờ được coi là một họa sĩ có chút danh tiếng, trong tay cô đã có đôi ba phòng triển lãm nằm ở khu phố phồn hoa.

Dương Thi Hàm bình ổn trái tim đang đập điên cuồng, bắt ép bản thân từ từ tỉnh táo lại.

“Em vẫn đi, nhưng mà thực ra… Em thích ở nhà hơn.”

La Vực không bận tâm cười, “Chờ mai này em bị bệnh hay già cả rồi, đi đường cũng không được, đến lúc đó sẽ biết mấy lời mình nói bây giờ ngu ngốc thế nào.”

Dương Thi Hàm nghe theo lời y, gật đầu, không nhìn tivi nữa.

La Vực lại hỏi, “Lần này em xuất ngoại đi đâu?”

Dương Thi Hàm không có chút gì gọi là mất kiên nhẫn, cô ngoan ngoãn cẩn thận lặp lại câu trả lời đã nói sáng nay, “Đi một vài nước châu Âu, bắt đầu từ Bắc Âu, sau đó tới Hy Lạp….”

Song La Vực vẫn chỉ nghe cô nói mấy câu đầu, sau đó liền nhắm mắt lại.

Dương Thi Hàm không ngừng giọng, trong bóng đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của cô, cùng với ánh sáng loang loáng phát ra từ màn hình tivi….

=========================================

Tai tượng đuôi chồn là cái bông này nè ~ Ai sợ sâu chắc cũng thấy hơi ghê ghê =..=

Bình luận

Truyện đang đọc