THẰNG NHỎ NGỐC

Chớp mắt đã tới năm mới. Trước đêm giao thừa, vườn sinh thái treo rất nhiều đèn lồng, từng tán cây cao cao được tô điểm bằng những dải lụa màu rực rỡ. Trẻ con được nghỉ đông, vì vậy khách thăm quan gần đây đều là các gia đình hòa thuận, ấm áp.

Lúc trước Hiểu Quả xin nghỉ rất nhiều, cho nên mấy ngày gần đây chị Triệu điều động Hiểu Quả làm thêm một lúc, bởi vì chị lo cậu nghỉ nhiều sẽ bị trừ tiền lương, cố ý lấy cớ này để xóa mấy ngày nghỉ cho cậu, không ngờ, quản lý Vương biết chuyện liền miễn luôn giờ làm thêm cho Hiểu Quả, song hắn cũng biết suy nghĩ trước khi hành động, gọi điện hỏi ý La Vực.

Dù là làm quản lý vườn trái cây, nhưng hắn cũng không có quyền được liên hệ trực tiếp với khách khu biệt thự, có thể tùy tiện gọi số này đúng là nhờ phúc của Hiểu Quả.

Đầu bên kia nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Hiểu Quả đã đồng ý chưa?”

Quản lý Đồng sửng sốt: “Cậu ấy… đồng ý rồi.” Nếu không chẳng lẽ bỏ bê công việc?

Khách quý “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Cậu ấy muốn làm thêm thì cứ làm thôi.”

Quản lý Vương không hiểu, nhưng miệng vẫn liên tục đồng ý.

Triệu Đại Thư thấy Hiểu Quả tới giao thừa còn phải làm thêm liền không đành lòng, mở miệng mời cậu về nhà cùng đón tết.

Hiểu Quả thích tết lắm, thích mọi thứ của tết. Trong kí ức của cậu, tết lúc nào cũng rất vui. Thôi được rồi, hình như trong ký ức của Hiểu Quả cái gì cũng vui vẻ cả, nhưng Hiểu Quả cảm thấy đó là khoảng thời gian nhiều thật nhiều niềm vui. Trước kia, cậu cùng nhà Thiên sứ đón tết, thực ra các nhân viên của trạm cũng nghỉ, chỉ còn một số người ở lại, tập trung các đối tượng không nhà để về với nhau, mọi người xách ghế quây thành một vòng tổ chức các trò chơi nho nhỏ, sau đó cùng xem chương trình ca múa trên tivi.

Bầu không khí lúc ấy sẽ rất náo nhiệt, bất kể trò chơi có buồn chán thế nào, các tiết mục biểu diễn có khó xem bao nhiêu. Nếu may mắn, quỹ phúc lợi sẽ thừa ra một ít, đủ để trạm mua mấy món quà mừng năm mới be bé cho mọi người, tuy không lớn lao gì, nhưng dẫu sao cũng là tấm lòng của trạm, chỉ có điều chẳng mấy khi có cơ hội dùng đến.

Chú Mao Mao từng được tặng một chiếc mũ dạ, là kiểu mũ mà mấy người trong đoàn kịch thế kỷ trước hay đeo ấy, trên mũ cắm một chiếc lông vũ màu vàng kim, chú Mao Mao đội nom rất buồn cười, đầu chú như to gấp tỉ lần, nhưng chú ấy lại thích lắm. Còn Hiểu Quả, món quà tuyệt nhất cậu được nhận là một cái túi tẩy, món đồ văn phòng phẩm xực mùi hương liệu, trên thân còn in hình hoạt hình mờ mờ. Hiểu Quả xem nó như vật báu, cất nó trong một túi to, đáng tiếc sau này chuyển ra khỏi ký túc xá bị mất mất rồi.

Bây giờ, nghe Triệu Đại Thư mời, Hiểu Quả chỉ cười lắc đầu từ chối.

“Em… Phải về nhà.”

“Về nhà? Ở đâu…” Triệu Đại Thư vốn muốn hỏi nhà cậu ở đâu? Nhưng chị tự biết lời này quá tàn nhẫn, kể cả khi Hiểu Quả chưa chắc đã thực sự hiểu. Chị đành hỏi khéo: “Cậu muốn ở trong căn nhà lớn sao? Đến Tết mà họ vẫn ở đây à?”

Thời điểm này là lúc khu biệt thự vắng khách nhất, bọn họ giàu có như vậy, tết đến còn ở đây làm chi, không xuất ngoại thì cùng về nhà đoàn viên.

Hiểu Quả vừa nói vừa gật đầu thật mạnh.

“Có chứ, La Vực… Vẫn, ở…”

Triệu Đại Thư hé miệng như có điều muốn nói, song sau một hồi ngẫm nghĩ, chị lại nuốt mấy lời đó xuống. Mấy ngày nay, tuy Hiểu Quả không cần mẫn như trước, cũng không được đối xử quá đặc biệt như đeo vàng đeo bạc, nhưng cậu ngày càng hồng hào khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt lên nhiều.

Triệu Đại Thư lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Được như vậy, hiển nhiên là tốt nhất.

Làm xong ca sáng, tới chiều Hiểu Quả được nghỉ. Lúc Hiểu Quả về biệt thự, thầy Phương đang treo đèn lên cây cối trong sân. Trước kia La Vực có bao giờ yêu cầu cái này đâu, vì thế đây cũng là lần đầu tiên thầy Phương làm việc này, không gọi công nhân tới làm nên chuyện gì cũng phải tự lo, bận bịu luôn chân luôn tay.

Hiểu Quả thích lắm, không ngừng lắc lư quanh cây nhỏ, còn nhiệt tình muốn giúp đỡ thầy Phương, tiếc thay, đúng lúc cậu đang cực kì hứng thú với những chiếc bóng đèn nhỏ xinh, nỗ lực muốn treo lên người mình thì bị La Vực đứng trên lầu nhìn thấy, gọi về phòng.

Hiểu Quả vẫn đang mặc áo lao động và áo may ô xanh lam của công nhân vườn trái cây. La Vực vẫy tay, chờ tới lúc cậu đến trước mặt, cười cởi áo cho cậu.

Hiểu Quả ngơ ngác tùy ý La Vực bận rộn trên người cậu, cởi áo xong, La Vực lấy một chiếc áo len màu đỏ mặc vào cho cậu. Năm nay là năm con thỏ, thế nên thân trước của áo len có hai con thỏ 3D tai dài thật dài ngồi sát cạnh nhau, sờ bông bông mềm mềm, thích lắm.

Thấy Hiểu Quả vẻ mặt thần kỳ không ngừng xoa xoa con thỏ từ ngực tới bụng mình, La Vực cũng cười vuốt má cậu: “Tết đến phải mặc áo mới.”

“La Vực cũng…cũng mặc, áo mới!” Hiểu Quả lập tức hô.

La Vực cong cong hai mắt, giơ phần tay áo đính lông mềm mềm cho Hiểu Quả xem: “Tôi cũng có.” Đương nhiên phần lông bông bông của y còn lâu mới lớn như của Hiểu Quả, chỉ là một vòng nho nhỏ thôi, nhưng vẫn nhìn ra được chiếc áo của y và Hiểu Quả là đồ đôi.

“Thỏ!” Hiểu Quả vui lắm, ôm tay La Vực hưng phấn giậm chân: “La Vực cũng là… Thỏ con!”

La Vực cười dắt cậu xuống lầu: “Mau đi ăn cơm đi, ăn xong chúng ta ra ngoài chơi được không?”

“Ra ngoài chơi… Ra ngoài chơi…” Hiểu Quả mừng rỡ lặp đi lặp lại.

Bữa cơm tất niên cực kì phong phú. Dì Chu chồng mất sớm, cũng không có con, thầy Phương chưa kết hôn, cộng thêm lão Lý tài xế, hiếm có đều ngồi xuống ăn chung một bữa cơm. Có cá có thịt có gà có vịt, còn có Hiểu Quả, tuy ngoài cậu ra thì những người khác cũng không nói gì nhiều, nhưng may mà La Vực không phải chủ bữa tiệc, sự chú ý của y cũng không dành cho người khác, vì vậy bữa cơm xem như náo nhiệt lại bình yên.

Dùng xong “Cơm tất niên”, La Vực liền dẫn Hiểu Quả ra ngoài. Y khoác thêm một chiếc áo khoác trắng cho cậu, quàng khăn và đội mũ cùng màu cho cậu, biến Hiểu Quả thành một người tuyết tròn vo. Tuy cử động có khó hơn một chút, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Hiểu Quả. Trên mũ có hai cái tai siêu lớn, cứ theo cử động của cậu mà lắc lên lắc xuống, khiến cậu nom hệt như một chú thỏ mập mạp.

Lên xe, La Vực không bảo người đi vào trong thành phố, mà lại ra vùng ngoại ô. Qua khoảng nửa tiếng, hai người tới nơi. Đập vào mắt là một cái hồ nhân tạo lớn, cùng với một rừng cây và mảnh đất trống. Đây là một công viên bị bỏ hoang, xung quanh không còn dân cư sinh sống, tuy không đến mức điêu tàn, nhưng cũng không có cảnh sắc đẹp đẽ gì.

Nếu là người khác, thể nào cũng nghi ngờ đôi chút, nhưng Hiểu Quả không biết, cậu vẫn háo hức phấn chấn không gì sánh nổi, kể cả La Vực có dẫn cậu ra mảnh đất trống rồi bảo ngắm sông, có lẽ Hiểu Quả cũng chẳng ý kiến gì.

Được La Vực dắt xuống xe, Hiểu Quả vẫn nhún nhún nhảy nhảy, vừa đi vừa vui vẻ đá mấy cục đá nhỏ dưới chân.

La Vực dừng trước hồ một khoảng cách lớn, y nhìn vẻ mặt Hiểu Quả, chỉnh lại mũ cho cậu, rồi xoa mặt cậu hỏi: “Có lạnh không?”

Mũi Hiểu Quả bị lạnh hơi đỏ lên. Tuy đã đến gần hồ, nhưng có lẽ do bóng đêm đã làm mờ đi sóng nước lay động, hoặc cảnh tượng này có hơi khác so với chuyện đêm đó, cho nên Hiểu Quả không quá bài xích. Cậu chỉ lắc đầu, khiến hai tai trên mũ rung rung, chỉ về phía xa xa, cảm thán: “Nhiều nước, quá đi…”

La Vực yên lòng, từ đằng sau ôm lấy Hiểu Quả, quay đầu của cậu về phía trước, nói: “Hiểu Quả có điều ước gì trong năm mới không?”

“Ô?”

Điều ước trong năm mới? Không phải chỉ Giáng Sinh mới được ước sao? Năm mới cũng được ước? Hiểu Quả không biết một người có thể được ước nhiều như thế, cậu chưa kịp chuẩn bị, cả khuôn mặt đều lộ vẻ mờ mịt.

Có lẽ La Vực đã đoán trước được chuyện này, y khẽ nhéo tai Hiểu Quả, mỉm cười: “Không sao, tôi đã biết là gì rồi.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một tiếng “Bùm” vang lên, dọa Hiểu Quả run bắn người, may có La Vực ở ngay phía sau cậu, gần sát cậu, hệt như một bức tường an toàn vững chãi, ngăn cản mọi nguy hiểm lao tới cậu. Hiểu Quả khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, ngay giây sau đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ngốc.

Bên kia hồ như xuất hiện hàng loạt thanh kiếm phát sáng, từng thanh từng thanh nổ tung giữa không trung, tản ra thành từng hình thù đầy màu sắc.

Đầu tiên là một quả táo tròn tròn, rồi lại đến một quả táo to to, càng ngày càng có thật nhiều táo, cuối cùng hóa thành một cây táo sai trĩu quả. Tiếp đến là hoa, hoa hải đường, hoa hướng dương… Có những hoa Hiểu Quả biết, có hoa Hiểu Quả chưa từng thấy, hoa tụ lại thành từng bó, dần dần lớn lên, mọc ra đôi chân thật dài, mọc ra khuôn mặt mang nụ cười ngọt ngào, nở đầy mặt hồ.

Hiểu Quả từ kinh ngạc tới sung sướng, khi một chiếc máy bay xoẹt qua, Hiểu Quả hưng phấn đến mức vươn tay muốn bắt lấy, lại bị La Vực nắm chặt ôm trước ngực.

“A… Ô… Ôi chao… Máy bay.”

La Vực không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu nhìn ngắm Hiểu Quả trước mặt, nghe đủ những từ cảm thán vô nghĩa vang lên từ cái miệng nhỏ của cậu, xem cậu vì kinh ngạc mà không khép nổi miệng.

Từng khung cảnh xoẹt qua, cuối cùng, cảnh tượng kết thúc bằng một cơn mưa pháo hoa bất tận, mưa mang màu đỏ như từng đóa hoa đỏ rực nổ tung, đỏ tới rực rỡ, đỏ tới lóa mắt, đỏ tới mức như muốn nhuộm cả vùng trời.

La Vực có thể nhìn thấy từng cảnh tượng ánh trên đôi mắt trong suốt của Hiểu Quả, có táo, có hoa, có máy bay, có mặt đất đen, có bầu trời đỏ… Hệt như ngôi nhà trong lòng Hiểu Quả.

La Vực hỏi: “Thích không?”

Bên tai vang lên từng tiếng đùng đoàng, nhưng Hiểu Quả vẫn nghe thấy La Vực khẽ hỏi.

Cậu hé môi, chỉ mê mẩn gật đầu, đôi mắt không nỡ chuyển.

La Vực cúi đầu hôn lên trán Hiểu Quả: “Chúc mừng năm mới.”

Hiểu Quả rốt cuộc cũng chuyển mắt, cậu vươn tay ôm cổ La Vực, cái đầu đội mũ bông bông dụi vào vai y: “Đẹp quá, đi, thật nhiều, nhiều sao…”

Hiểu Quả chưa từng thấy pháo hoa, dù có vô tình thấy trên tivi thì cậu vẫn không biết đó là gì, chỉ nghĩ thứ gì sáng long lanh cũng đều là sao.

La Vực trở tay ôm lấy cậu: “Ừ, nếu Hiểu Quả thích, lần sau lại đi ngắm sao khác.”

“Thích, tôi thích lắm.” Hiểu Quả đáp. Như thể muốn diễn đạt kích động trong lòng, cậu ôm chặt La Vực mà vẫn thấy chưa đủ, còn học La Vực thơm lên má y một cái, hai mắt cười tít cả lại.

Hai người đầu sát bên đầu, khuôn mặt tươi cười của Hiểu Quả ở ngay trước mắt La Vực. La Vực nhìn một chút, sau đó cũng hôn cậu. Đầu tiên hôn lên mắt, rồi đến má, đến môi, rồi cuối cùng… Là môi.

Môi Hiểu Quả rất mềm, cũng ấm áp hơn La Vực nhiều lắm. Rõ ràng chỉ là một cái hôn khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, lại như dấy lên một ngọn lửa hừng hực nơi ngực trái La Vực. Đã vậy, hôn xong Hiểu Quả còn xấu hổ cúi đầu, có thể cậu không hiểu ý nghĩa của hành động này, nhưng cậu vẫn cảm giác được bầu không khí ấm áp khoảnh khắc này.

La Vực mấp máy môi, ôm lấy người đang e thẹn vào lòng, dịu dàng nói: “Ừ, tôi cũng thích, rất thích…”

Bình luận

Truyện đang đọc