THẰNG NHỎ NGỐC

Nghe La Vực hỏi, Hiểu Quả sửng sốt, rồi sau đó khẽ nở nụ cười.

“Tôi cũng… Thích anh.”

La Vực nhíu mày, “Chỉ thích thôi à? Không phải thích nhất sao?”

Hiểu Quả cười ngọt ngào, thoáng chút thẹn thùng. Nhưng dần dần cậu nhận ra, bàn tay đang vuốt tóc cậu chầm chậm trượt xuống, phủ cảm giác lạnh lẽo lên khắp cổ cậu. Vừa nãy chạy đi chạy lại nên Hiểu Quả chảy chút mồ hôi, ngón tay La Vực sờ lên làn da nóng ấm của cậu càng trở nên tương phản, khiến Hiểu Quả bị lạnh nhịn không được rụt vai lại.

“Ha ha ha, ngứa, ngứa quá…” Hiểu Quả vừa cười vừa tránh.

La Vực không tha cho cậu, ghé sát vào hỏi, “Vậy cậu có nói hay không?”

Hiểu Quả rúc sâu vào sofa nhưng không thoát khỏi tay La Vực, môi cậu vẫn treo nụ cười, song ý cười nơi đáy mắt đã dần biến mất, thay vào đó là hoang mang không biết làm sao.

“Ưm, lạnh…” Hiểu Quả không thoải mái hừ nhẹ.

La Vực vẫn kiên trì muốn đáp án, “Cậu thích ai nhất?”

Hiểu Quả chớp chớp mắt, trước kia cậu rất nhu thuận nghe lời, vậy nhưng lúc này lại như có chính kiến của riêng mình, Hiểu Quả ngọ nguậy như con sâu một lúc mà không tránh được, rốt cuộc thành thực đáp, “Thích mẹ nhất… Thích mẹ…”

Động tác của La Vực ngừng lại, y cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo của Hiểu Quả. La Vực nhìn chăm chú một lát, bỗng nhiên như không còn hứng thú hay hiếu kỳ gì nữa, y hậm hực thu tay về, ngồi xuống bên cạnh cậu.

A Bình đã sớm chạy ra khỏi phòng, Hiểu Quả đứng dậy nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhấc mông nhích về phía La Vực.

Phòng của bọn họ rất lớn, còn có một bên kính thủy tinh, từ đây có thể nhìn rõ sàn nhảy ở tầng một và phòng ăn ở tầng hai. Lúc này mấy vị khách đang ở trong phòng đã ra ngoài nhảy nhót, ánh đèn rực rỡ lập lòe sáng, ánh lên không gian tầng ba của bọn họ.

La Vực có thể cảm giác được Hiểu Quả đang sáp lại gần mình, cậu như biết y mất hứng, cố gắng tạo động tĩnh để La Vực chú ý. Lúc thì ôm gối chụp đến chụp đi chỗ giữa hai người, lúc lại cầm búa bọc nhung gõ lung tung xung quanh, thế mà La Vực vẫn chẳng để ý đến cậu.

Vì vậy, sau khi Hiểu Quả không có động tác gì nữa, La Vực cứ nghĩ cuối cùng cậu cũng yên tĩnh lại. Nào ngờ, đầu gối y chợt bị đụng nhẹ một cái, La Vực hơi nghiêng mặt, liền thấy vài miếng quýt được đặt trước mặt mình.

Người có suy nghĩ đơn giản mãi mãi chỉ có một cách để bày tỏ tình cảm của mình, ấy chính là dâng tặng thứ mình thích để xin lỗi hay làm người khác vui. Thế nhưng, cách bày tỏ của Hiểu Quả còn đặc biệt hơn thế rất nhiều, không chỉ chia sẻ, cậu còn cho hết không hề giữ lại, có hai quả táo, cậu liền cho cả hai, có một túi táo cộng thêm hai bó rau cần, cậu cũng tặng hết cho La Vực, không để lại gì cho bản thân, vô cùng đáng quý.

Đĩa quýt đã bóc sẵn này là món tráng miệng từ bữa cơm ban nãy, Hiểu Quả còn chưa kịp ăn, giờ nhường hết cho La Vực.

La Vực yên lặng nhìn đĩa quýt tươi ngon, chợt nghe Hiểu Quả cúi đầu khẽ nói.

“Về sau, về sau cũng… Thích anh nhất.”

Cậu nói rất chậm, rất nghiêm túc, như thể đã suy nghĩ cẩn thận thật lâu mới đưa ra được quyết định trọng đại này.

Cuối cùng, La Vực cũng quay sang nhìn người bên cạnh, Hiểu Quả cúi đầu vặn góc áo, vẻ mặt không yên. Nói xong, cậu ngẩng đầu, nhìn La Vực với ánh mắt chờ mong.

La Vực nở nụ cười. Nụ cười không sâu, nhưng lại mang cảm giác thành công kỳ lạ, trước kia kể cả khi La Vực ký kết thành công một hợp đồng mấy triệu, nụ cười như thế cũng chẳng thể nào xuất hiện trên môi y.

La Vực vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhỏ, âm nhạc huyên náo dưới lầu tức thì truyền vào phòng.

Y nói, “Hiểu Quả, tôi dạy cậu khiêu vũ nhé?”

Khả năng tư duy logic của Hiểu Quả có vấn đề, nhưng chính vì vậy mà cậu có thể ăn khớp với mấy suy nghĩ bất thình lình của La Vực, vừa nghe câu này, Hiểu Quả liền vui vẻ gật đầu.

Hôm nay La Vực không mặc tây trang, vậy mà khi đứng giữa phòng đưa tay làm tư thế mời, y vẫn cứ ngời ngời phong độ, khí chất hợp lòng người. Chỉ là, không khí giải trí nhộn nhịp xung quanh không hề phù hợp với y, người như y, đúng ra thì thích hợp với dạ tiệc hơn.

Hiểu Quả không để tâm, cậu nhìn bàn tay vươn ra trước mặt của La Vực, theo bản năng đặt lên tay y, rồi bị y kéo lại gần.

Dưới lầu đang phát nhạc sập sình, vậy mà La Vực lại muốn dạy Hiểu Quả nhảy điệu Valse, y đặt một tay lên eo Hiểu Quả, một tay kéo tay đối phương thành tư thế khiêu vũ tiêu chuẩn. Chưa được hai giây sau Hiểu Quả đã rút tay ra, rồi lại bị La Vực kéo về. La Vực chỉ dẫn mấy lần mà cậu vẫn cứng đơ gượng gạo, đành nửa dụ nửa ép cố định cánh tay Hiểu Quả, không cho cậu lộn xộn.

Thu phục nửa người trên xong La Vực tiếp tục dạy Hiểu Quả cách nhịp chân, La Vực nhấn mạnh từng câu từng chữ, lặp đi lặp lại các động tác để Hiểu Quả học theo. Cơ mà, dù La Vực kiên nhẫn đến mấy thì Hiểu Quả vẫn chẳng dễ dàng học được. Cậu cứ luôn học trước quên sau, thỉnh thoảng lại bị tiếng nhạc bên ngoài hấp dẫn, cuối cùng tới khi La Vực muốn dẫn cậu cùng khiêu vũ, cậu chỉ biết khép hai chân nhún nhún bật bật như chú thỏ con.

Ngoại hình của La Vực vô cùng xuất sắc, lúc y đứng một mình thì không có vẻ quá cao lớn, nhưng khi đứng gần Hiểu Quả, ưu thế chiều cao tức thì lộ rõ. Đầu Hiểu Quả chỉ chớm chóp mũi La Vực, mỗi khi cậu nhảy loạn sì ngầu không theo tiếp tấu, cằm La Vực lại bị đầu cậu đụng phải.

La Vực thấp giọng sửa lỗi cho cậu mấy lần mà không thành, dường như cuối cùng cũng bỏ cuộc, y kéo Hiểu Quả chuyển động cùng mình, y khiêu vũ điệu Valse của y, Hiểu Quả nhảy điệu con thỏ của Hiểu Quả, hai người đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xem như một kiểu phối hợp đặc biệt.

Mãi tới khi âm nhạc dừng lại, La Vực mới thả lỏng tay, cùng Hiểu Quả mệt mỏi ngã xuống sofa.

La Vực là nhảy mệt, còn Hiểu Quả là vừa nhảy vừa cười nên mệt. Cả quá trình nhảy cậu đều vui vẻ cười khanh khách, suýt nữa thở không ra hơi, ngã xuống sofa rồi mà cậu vẫn không ngớt tiếng cười.

La Vực từ từ bình ổn hơi thở, rút giấy ăn muốn lau mặt cho Hiểu Quả, bỗng, cạnh cửa vang lên âm thanh mơ hồ.

“Hai người… Đang làm gì vậy?!”

La Vực liếc mắt về phía cửa một cái, sau đó tiếp tục lau mồ hôi cho Hiểu Quả.

Hàng Nham bên kia đang tựa vào khung cửa hứng thú nhìn bọn họ, đứng sau hắn là A Bình và A Quang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Ông chủ, bọn em ngăn không nổi…

A Bình dùng khẩu hình miệng báo cáo.

Không nghe được câu trả lời của La Vực, Hàng Nham nghiêng mình lảo đảo tiến lại gần, như khối bùn nhão ngã oặt xuống sofa.

“Không ngờ…Lại, vui đến thế, vậy mà không gọi… gọi tôi lên, bạn bè vậy sao…” Hàng Nham vừa nấc vừa than thở.

La Vực không để ý hắn, xốc tóc mái Hiểu Quả lên để lau trán cho cậu, còn cởi hai nút áo trên cùng để cậu dễ thở.

Hàng Nham dùng đôi mắt mờ mịt lẳng lặng nhìn hai người một lát, đang nhìn Hiểu Quả, hắn định trêu La Vực giờ khỏe quá rồi nhỉ, còn có sức mang tình nhân nhỏ tới đây vui vẻ, Chỉ Quang bắt đầu dịch vụ này từ bao giờ vậy? Song, vừa mở miệng hắn đã run lên, ánh mắt nhìn Hiểu Quả cũng trở nên nghiêm túc.

“Sao lại… Cậu..”

Hàng Nham vừa mở miệng, La Vực đã quăng ánh mắt sắc bén về phía hai người đứng trước cửa, đối phương lập tức chạy tới túm Hàng Nham dậy.

“Hàng tiên sinh, Hàng tiên sinh, các bạn ngài còn đang chờ dưới lầu đó… Ngài không uống với bọn họ nữa sao?”

A Quang thân thủ không tồi, nếu là lúc bình thường thì bọn họ không áp được Hàng Nham, may mà giờ hắn đang say, tay chân nhũn nhùn nhùn nên mới bị bọn họ kéo đi. Dù vậy, tầm mắt Hàng Nham vẫn ngơ ngác cố định về phía hai người kia, tay vươn ra, không biết đang chỉ vào La Vực hay Hiểu Quả, môi hé ra đóng lại, lẩm bẩm câu gì nghe chẳng rõ.

Bị Hàng Nham quấy nhiễu, có vẻ như La Vực không còn hứng thú chơi tiếp, y kéo Hiểu Quả đứng dậy, tính rời đi.

Cù Phong chu đáo tiễn bọn họ ra cửa. Khi La Vực và Hiểu Quả chuẩn bị lên xe, đột nhiên có một tiếng kêu to từ xa truyền tới, tiếng kêu kia vừa lo lắng vừa đau khổ, tràn ngập bi phẫn, vang vọng khắp một khoảng rộng.

“…. Tôi không có tiền, tôi thực sự không có tiền, mấy người tha cho tôi một con đường đi…”

Chỉ vừa nghe được đôi ba câu, phía sau La Vực đã lập tức có người hành động, dùng tốc độ cực nhanh phóng đến chỗ người đang ầm ĩ, hai ba nhát lôi cậu ta tới nơi không ai nhìn thấy, trả lại sự yên tĩnh cho nơi này.

La Vực không nói gì, y ngồi vào xe trước, đang định kéo Hiểu Quả vào theo, lại thấy Hiểu Quả vẫn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía người kì lạ ban nãy.

“Sao vậy?” La Vực hỏi.

Hiểu Quả quay qua, muốn nói cho La Vực biết người ban nãy làm cậu thấy tò mò quá, hơn nữa còn rất quen, nhưng cậu cứ ngắc ngứ mãi, không diễn đạt được ý của mình.

La Vực vẻ mặt như thường, “Không nỡ đi sao? Vậy lần sao lại tới đây chơi.”

“Đúng vậy, hoan nghênh cậu tới lần nữa.” Cù Phong nói, thuận tiện đưa cho Hiểu Quả một hộp chocolate đóng gói tinh xảo có logo của Chỉ Quang.

Hiểu Quả tức thì bị chocolate hấp dẫn, ôm hộp ngồi vào xe.

Nhìn Hiểu Quả nghịch món quà trong tay, La Vực hạ cửa kính xe bên kia xuống.

A Bình biết mình làm hỏng chuyện, thông minh đứng chờ hỏi tội.

“Là lỗi của em, em không cẩn thận để cậu ta biết chỗ làm…” A Bình vẻ mặt đau khổ muốn giải thích, ánh mắt lạnh lẽo của La Vực vừa đưa qua, hắn lập tức sửa lại, “Thực ra… Gần đây thằng nhãi kia bị đòi nợ rất thảm, mấy lần suýt bị đánh gẫy chân. Nói thật, cậu ta tuổi còn nhỏ, em thấy vậy cũng đủ giáo huấn rồi…”

A Bình tinh ranh như thế, sao có thể tùy tiện để người khác chạy tới tận hang ổ, lại còn đúng hôm La Vực tới đây, đó chẳng qua chỉ là chút tính toán của A Bình mà thôi, cũng không có mấy khi hắn biết cảm thông thương hại người khác như thế. Tuy nhiên, dù tinh ranh tới mấy thì hắn vẫn còn kém xa La Vực.

La Vực không nói gì. A Bình cũng không dám lên tiếng, cúi đầu đứng tại chỗ chờ bị phạt.

La Vực vừa định mở miệng, chợt một miếng chocolate đưa tới bên miệng y.

“… Ăn ngon.” Hai má Hiểu Quả đã phình như cái bao, cậu thấy ngon liền đề cử mỹ vị này cho La Vực.

Dưới đủ ánh mắt bên trong lẫn bên ngoài xe, La Vực chậm rãi hạ đầu, cắn một miếng chocolate nhỏ.

“Ừm, ngon lắm.” Nói xong, y quay đầu bảo Cù Phong, “Được rồi, sớm kết thúc công việc rồi tan làm đi.”

Nhìn cửa kính từ từ kéo lên, xe chậm rãi rời đi, mọi người cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhất là A Bình vừa tránh được một kiếp.

“Có lẽ, về sau phải đổi sang vuốt mông ngựa người khác.” Cù Phong vỗ vai hắn.

A Bình trầm tư, gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc