THẲNG THẮN SẼ BỊ NGHIÊM TRỊ


hòng vệ sinh cách phòng nghỉ không xa lắm.

Dương Quyển rửa tay xong thì đi dọc theo đường cũ về tìm Trác Lan.

Trên đường cậu bị Hạ Lãng đang đùng đùng nổi giận chặn lại.
Đối phương chặn cậu lên tường hành lang sau đó cúi đầu, tầm mắt khóa trên người cậu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mở miệng hỏi: “Anh lại gạt tôi?”
Dương Quyển không rõ chuyện này là làm sao nhưng vì tính tình quá tốt nên vẫn hé miệng định giải thích theo bản năng.

Giọng cậu vừa vội vừa hoảng: “Tôi không hề lừa gạt cậu thêm gì mà”.
“Vậy chuyện tên của anh là như thế nào?” Hạ Lãng giận đến nỗi bật cười, khóe môi cong lên tự giễu.

“Còn muốn gạt tôi anh tên là Trác Lan sao?”
Dương Quyển ngây ngốc nhìn lại hắn, hiển nhiên là trước đó cậu không biết được chuyện Hạ Lãng còn chưa biết tên mình.

“Tôi tên là Dương Quyển”.

Dương Quyển ngừng một lát rồi lại không nhịn được bổ sung thêm: “Tôi không hề lừa cậu rằng tôi tên là Trác Lan mà”.
Trí nhớ của Hạ Lãng chứng thực cho lời nói của Dương Quyển.

Đúng là đối phương chưa từng nói mình tên là Trác Lan.

Sắc mặt của Hạ Lãng dần bình tĩnh lại, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình nhớ nhầm tên người ta hai tháng trời là mặt hắn lại tối đi.

“Trác Lan là ai? Sao hôm đó lúc ở trong phòng ăn anh lại cầm thẻ ăn cơm có tên của người đó?”
“Trác Lan là bạn cùng phòng của tôi, thẻ ăn cơm của tôi bị mất nên mượn của cậu ấy để dùng”.

Dương Quyển thật thà đáp.
Hạ Lãng trầm mặc hai giây sau đó bình tĩnh mở miệng: “Từ Dương nào? Quyển nào?”
Dương Quyển nhỏ giọng đáp: “Dương trong cây dương, Quyển trong Dương Mao Quyển (Cừu Lông Xoăn)”
Hạ Lãng hơi sững sờ nhưng đã che giấu cảm xúc chỉ trong chớp mắt.

Ánh mắt hắn đảo qua đỉnh đầu đầy tóc xoăn của cậu.


“Sao tôi biết được có phải anh đang gạt tôi không”.
Dương Quyển ngoan ngoãn thuận theo: “Cậu muốn tôi làm thế nào để chứng minh?”
Thật ra trong lòng Hạ Lãng đã tin hơn nửa rồi.

Đầu tiên không nói đến Dương Quyển đã từng nói về tên thân mật ở nhà của cậu với hắn lúc còn chơi game, chỉ cần đặt hai cái tên Trác Lan và Dương Quyển lên bàn so sánh cũng có thể thấy, rõ ràng cái tên Dương Quyển dễ làm hắn liên tưởng đến người trước mặt hơn.
Nhưng Hạ Lãng vẫn cố chấp nêu ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn xem thẻ căn cước của anh”.
Dương Quyển nghe hắn nói vậy thì khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử: “Giờ tôi không cầm theo thẻ căn cước”.
Hạ Lãng bảo: “Vậy thì sau khi về trường mang cho tôi xem”.
Dương Quyển ngoan ngoãn đồng ý: “Được”.
Sau khi mấy trận đấu buổi sáng kết thúc, đoàn người cùng đến nhà ăn của đại học thể thao ăn trưa.

Hạ Lãng và lão Tứ có bạn ở đại học thể thao nên xem thi đấu xong thì đi gặp bạn trước.

Thành viên đội bóng rổ phải đến chập tối mới về trường, Trác Lan cũng muốn ở lại với bọn họ đến lúc đó.
Dương Quyển nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn nên quyết định dùng bữa xong thì sẽ về trường luôn.
Trác Lan không có ý kiến gì với chuyện này, Tống Tình thì có vẻ hơi tiếc nuối.

Cô chủ động đưa cậu ra trạm xe buýt trước cổng trường.

Dương Quyển chưa quen với đường xá ở đại học thể thao nên không từ chối cô.
Hai người đi bộ đến trạm xe buýt gần nhất sau đó Tống Tình lại đưa ra đề nghị muốn chờ xe với cậu.

Dương Quyển vội lắc đầu từ chối, Tống Tình cũng không khăng khăng nữa mà quay trở lại.

Trước khi đi cô còn lấy điện thoại ra kết bạn wechat với Dương Quyển.
Lúc hai người đối mặt kết bạn wechat thì Hạ Lãng đang ngồi trong một cái xe đỗ ở ven đường.

Thấy Dương Quyển và Tống Tình đang đứng trước trạm xe buýt phía xa Hạ Lãng hơi đá mắt nhìn theo một cách không thể tự chủ.
Lão Tứ ngồi ở vị trí phó lái gọi điện thoại, hai tay Hạ Lãng khoác trên vô lăng, không yên lòng đợi cậu ta nói chuyện điện thoại.

Sau khi lão Tứ dập máy, đầu ngón tay Hạ Lãng gõ nhẹ lên vô lăng rồi nghiêng mặt hỏi: “Thiệu Diệp nói sao?”
“Cậu ta bảo bọn mình cứ qua lộ mặt điểm danh cái trước đi”.


Lão Tứ nói tiếp.
“Vậy thì đi”.

Hạ Lãng khởi động xe, chậm rãi di chuyển về phía trước dọc đường cái.

Giữa chừng, tầm mắt của hắn vẫn lơ đãng quét qua trạm xe buýt bên cạnh.
Tống Tình đã đi rồi, chỉ còn mỗi mình Dương Quyển đứng ở ven đường đợi xe.

Sau khi khoảng cách rút ngắn lại lão Tứ cũng nhìn thấy Dương Quyển đang đứng ở phía trạm xe buýt đối diện.

Cậu ta đưa tay chỉ chỉ phía trước, ra hiệu cho Hạ Lãng nhìn xem.
Lúc này Hạ Lãng mới dừng xe lại.
Lão Tứ hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu ra gọi Dương Quyển: “Sao anh lại đứng một mình ở đây thế?”
Ánh mắt của Dương Quyển tập trung lại về khuôn mặt của lão Tứ, cậu tiến vài bước tới gần xe của họ: “Tôi có việc phải về trường trước”.
Gương mặt lão Tứ tỏ vẻ tiếc nuối.

“Tiếc là bọn em còn bận việc, không thì có thể tiền đường chở anh về luôn -”
Giọng Hạ Lãng át lời lão Tứ truyền tới: “Mấy giờ?”
Lão Tứ ngậm miệng, hơi ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế dựa, cố ý chừa không gian cho hai người nói chuyện.
Dương Quyển “hả” một tiếng nhỏ xíu, cậu không rõ Hạ Lãng có ý gì.

“Gì cơ?”
“Anh có việc lúc mấy giờ?” Hạ Lãng lạnh nhạt nghiêng mặt sang nói với cậu.
“Trước sáu giờ là được”.

Đối diện với ánh mặt Hạ Lãng nhìn sang, Dương Quyển chớp chớp mắt đáp.
“Lên xe”.

Hạ Lãng lời ít ý nhiều nói với cậu.
Dương Quyển lại a một tiếng nữa.
“Anh lên xe trước đi”.


Hạ Lãng mất kiên nhẫn giục cậu.

“Trước trạm xe buýt không thể dừng xe”.
Dương Quyển không nói gì nữa, cậu mở cửa sau ra cúi người ngồi vào.

Hạ Lãng khởi động xe rồi từ từ hòa vào dòng xe đông đúc giữa đường.
Thấy có vẻ Hạ Lãng không muốn giải thích cho người kia, lão Tứ quay đầu lại từ ghế phụ lái: “Bọn em cũng phải về trường nhưng mà trước đó phải đến nơi khác một chuyến.

Chắc anh phải chờ bọn em khoảng nửa tiếng á”.
Dương Quyển ngồi ngăn nắp chuẩn mực ở hàng sau, mở miệng đáp: “Được”.
Hạ Lãng lái xe đến câu lạc bộ tư nhân thường đến của họ.
Hôm nay bên đó có một buổi tiệc sinh nhật, hôm qua lão Tứ đã mua hai phần quà, giờ đang ném ở ghế sau rồi.

Hạ Lãng không quá thân thiết với người tổ chức sinh nhật hôm nay, thêm vào đó hắn không muốn gặp Liêu Trường An nên ban đầu không định qua.

Quà sinh nhật cũng chỉ định sai người đem tới.
Mãi đến lúc Thiệu Diệp gọi điện tới chiều nay Hạ Lãng mới không tiếp tục từ chối nữa.

Hắn tính là mình với lão Tứ đảo qua một lát rồi đi.
Lái xe khoảng nửa giờ, cả chuyến đi Dương Quyển đều yên lặng ngồi đằng sau, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nửa giờ sau đến câu lạc bộ.

Người phụ trách đỗ xe đã đợi ở trước cửa, Hạ Lãng và lão Tứ xuống xe thì nhận ra người ngồi phía sau vẫn không có động tĩnh gì.

Hạ Lãng không thể không quay đầu mở cửa xe ra xem.
Sau khi cửa sau mở ra, Hạ Lãng nhìn thấy Dương Quyển đang co người rúc ở ghế sau ngủ mất rồi.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà hắn lại không lên tiếng đánh thức cậu.

Hắn trầm mặc mấy giây sau đó lùi ra, đóng cửa xe lại rồi quay đầu nói với người phụ trách đỗ xe: “Tôi tự đi đỗ xe, anh không cần để ý đến tôi”.
Lão Tứ nghe thấy vậy, đứng cách vài bước hỏi hắn: “Sao thế?”
Hạ Lãng không trả lời, hắn dùng vẻ mặt bình tĩnh như thường nhìn cậu ta.

“Cậu tự đi vào trước đi, đỗ xe xong tớ vào sau”.
Lão Tứ không hỏi đến cùng nữa, cậu ta xoay người biến mất ở cửa lớn câu lạc bộ.
Hạ Lãng cúi người ngồi về lại vị trí ghế lái rồi lái xe vào bãi đậu dưới lòng đất.

Sau khi dừng xe hắn mới xuống dưới mở cửa sau ra, tầm mắt nhìn thẳng vào chỗ ngồi đằng sau.
Túi đựng quà để ở bên trái Dương Quyển, bây giờ hắn lại đang đứng bên phải cậu.


Dương Quyển đưa lưng về phía hắn, người nghiêng sang bên kia.

Nếu như muốn đứng đây để lấy túi quà thì đầu hắn phải lướt qua người Dương Quyển.
Lông mày Hạ Lãng nhíu chặt, hắn không hề do dự quay người vòng qua bên cửa xe bên kia để lấy đồ.

Hắn cúi người chui vào xe, một tay chống ghế, một tay duỗi ra cầm lấy túi quà.
Tay còn chưa đụng đến cái túi thì tầm mắt hắn đã đụng phải gương mặt đang say ngủ của Dương Quyển với khoảng cách cực gần.

Đầu đối phương cúi thấp xuống, nửa gò má áp lên lưng ghế, hai mắt nhắm thật chặt, đôi môi mím thành một đường cong rất ngoan ngoãn.

Dương Quyển ngủ say đến mức cả khuôn mặt và chóp mũi đều hơi đỏ lên.
Hạ Lãng nhìn chằm chằm vào cậu trong chốc lát, đến lúc hồi thần thì thu ánh mắt lại với tâm tình cực kỳ phức tạp.

Hắn đưa tay móc lấy cái dây túi.
Túi giấy bị Hạ Lãng kéo hai cái nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Hạ Lãng giương mắt quét nhìn mới thấy một góc cái túi đã bị Dương Quyển đè lên.

Lông mày hắn càng nhíu chặt, hắn xoay người cẩn thận ngồi xuống cạnh Dương Quyển, nghiêng người cầm lấy túi giấy kéo ra ngoài.
Nửa phần dưới cái túi bị đè dưới người Dương Quyển dần dần lộ ra, Dương Quyển cũng dần dần đổ người sang theo lực kéo từ tay hắn.
Động tác kéo túi giấy của Hạ Lãng dừng lại ngay tức khắc.

Hắn vô cùng cẩn thận nhìn lại khuôn mặt cậu.

Người kia vẫn đang ngủ, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Hạ Lãng thở phào một hơi nhẹ nhõm theo bản năng, nét mặt hắn không tự chủ được mà căng lại, đưa tay đỡ lấy người Dương Quyển cẩn thận từng chút một, một tay khác thì kéo túi giấy ra ngoài một cách nhẹ nhàng.
Người Dương Quyển không đổ trở lại về lưng ghê dựa, tiếng hít thở của cậu rơi vào tai Hạ Lãng vẫn có tần suất nhẹ nhàng chậm rãi.

Sau khi rút túi giấy ra, Hạ Lãng buông cánh tay đang chặn thân thể Dương Quyển rồi xoay người định bước ra khỏi xe.
Bỗng nhiên có một tiếng ma sát nho nhỏ vang lên từ phía sau.

Cả người Hạ Lãng cứng ngắc, hắn rút cái chân mới bước ra được một nửa lại, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Dương Quyển ngủ say đến mức cái đầu xoăn mềm mại xõa tung, gò má đang tì lên lưng ghế dựa kia vô thức trượt trượt chậm rãi, cuối cùng trượt đến một chỗ trống, không có ghế đỡ nữa nên đầu cậu đổ thẳng về phía Hạ Lãng.
Hô hấp của Hạ Lãng trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, hắn như lâm đại địch vứt cái túi kia đi, đưa tay đỡ lấy đầu Dương Quyển đang đổ xuống.
Hai má mềm mại ấm áp của Dương Quyển áp vào ngón tay hắn rồi rơi vào lòng bàn tay khô ráo.
Cả người Hạ Lãng đột nhiên cứng ngắc, hai tay đang đỡ lấy mặt cậu chậm chạp mãi không chịu rút ra.

Trong lúc lòng dạ rối như tơ vò không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạ Lãng lại sờ một cái lên mặt Dương Quyển.Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Lãng: Má nó chứ, mặt đàn ông sao sờ lên có thể mềm mại đến vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc