THẲNG THẮN SẼ BỊ NGHIÊM TRỊ


Hình như trong cơn mơ Dương Quyển cũng cảm nhận được chuyện gì đó, đôi con ngươi dưới mí mắt lăn trái lăn phải.

Thấy có vẻ Dương Quyển sẽ tỉnh dậy trong giây lát nên Hạ Lãng rút hai tay lại nhanh như chớp.

Hắn điều chỉnh vẻ mặt như bình thường rồi ngồi im bên cạnh cậu không nhúc nhích.
Đột nhiên đầu Dương Quyển bị ném lơ lửng giữa không trung nên nghiêng đổ ngã xuống ghế ngồi.

Ngay khi đầu chạm vào lưng ghế cậu giật mình tỉnh lại, hai tay đỡ lấy ghế dựa bò dậy, cậu nhìn về phía Hạ Lãng với vẻ mặt ngơ ngác mơ màng.

“Đến rồi sao?”
Hạ Lãng giơ cái túi giấy đựng quà sinh nhật trong tay lên, giọng đầy bất mãn: “Anh đè lên quà của tôi rồi”.
Dương Quyển ngượng ngùng sờ mũi: “Xin lỗi nhé, tôi ngủ quên mất”.
Hạ Lãng không nói gì nữa, hắn bước xuống xe sau đó quay người cụp mắt nhìn Dương Quyển vẫn còn ngồi bên trong.

“Anh muốn chờ ở đây hay là đi theo tôi lên đó?”
Dương Quyển quan sát hầm để xe xa lạ một lát.

Cậu không biết giờ mình đang ở đâu, cũng không biết Hạ Lãng phải đi làm chuyện gì.

Nhưng cậu vẫn lịch sự nói: “Tôi ở đây chờ các cậu”.
Hạ Lãng không nói gì nữa, hắn giơ tay đóng cửa sau xe lại, cầm túi giấy xoay người đi về phía thang máy.

Chưa đi được bao xa thì bước chân của Hạ Lãng lại hơi lưỡng lự rồi dừng hẳn lại.

Hắn quay đầu nhìn về phía mình đỗ xe.
Cửa sổ xe đối diện Hạ Lãng vẫn đang đóng kín.

Dương Quyển ngồi trong xe không hề làm ra chút động tĩnh nào.

Hắn nhịn không nổi quay đầu đi ngược trở về, mở cánh cửa sau ra, cúi người nói với Dương Quyển đang ngồi bên trong: “Ra ngoài đi, anh ngồi trong này khóa xe bất tiện lắm”.
Dương Quyển nghe lời bước xuống khỏi xe sau đó giương mắt nhìn phòng bảo vệ cách đó không xa.

Cậu quay người nói với Hạ Lãng: “Vậy để tôi đến phòng bảo vệ chờ cậu”.
Hạ Lãng cầm chìa khóa xe đi lướt qua người cậu rồi nói mà không thèm quay đầu lại: “Anh đi theo tôi lên trên”.
Dương Quyển hơi bất ngờ, đến lúc phản ứng lại thì vội cất bước đi theo hắn.

Hai người đi thang máy đến phòng riêng trên lầu.

Bên trong phòng riêng có khoảng gần mười người.

Có người đang hát, có người đang đánh golf ở khu bên cạnh, những người còn lại thì đang đứng uống rượu quanh quầy bar.
Hạ Lãng đẩy cửa bước vào, Dương Quyển đi theo sau hắn đóng cửa lại.

Đám người đang đứng trước quầy bar đồng loạt đứng dậy vây quanh hắn, Hạ Lãng tiện tay ném túi quà cho lão Tứ, để cậu ta đưa cho chủ buổi tiệc sau đó hắn bị đám người kia đẩy đến phía quầy bar.
Hạ Lãng không hề để ý đám người xung quanh đang nói gì bên tai mình, hắn quay đầu nhìn về phía người phía sau.

Vừa nhìn thì thấy Dương Quyển vẫn đang còn đứng yên tại chỗ cũ, giống như không biết nên đi hướng nào.

Hắn đẩy ra tầng tầng lớp lớp đám người đang vây quanh mình, quay người vẫy tay ra hiệu với Dương Quyển: “Lại đây”.
Dương Quyển do dự trong giây lát rồi mới bước tới.
Lúc này những người kia mới để ý tới việc Hạ Lãng còn dẫn theo bạn tới, cả đám liền không khách khí khoác vai Dương Quyển, mồm năm miệng mười đẩy Dương Quyển về phía trước.

Hạ Lãng lại nhíu mày lại, không nói lời nào đập cánh tay đang khoác lên bả vai Dương Quyển xuống.
Từ xưa đến nay đám người bọn họ bá vai bá cổ quen rồi, cái tay này vừa bị đập xuống lại có cái khác muốn khoác lên.

Hạ Lãng nhìn thấy thì tự nhiên cảm thấy phiền lòng, hắn nhanh gọn lẹ kéo Dương Quyển đến cạnh mình rồi giơ tay lên ôm lấy vai cậu luôn.
Sống lưng Dương Quyển cứng ngắc, trong vô thức cậu vừa không dám thở mạnh vừa cố gắng hết sức để lưng không chạm phải lồ ng ngực hắn.
Nhưng mãi đến tận lúc ngồi xuống ghế sô pha mà cánh tay đang ôm lấy bả vai cậu của hắn vẫn không buông.

Dần dần Dương Quyển bắt đầu hơi mất tự nhiên.

Cậu lo đối phương sẽ phát hiện ra sự bất thường của mình nên thử hơi giật bả vai, muốn tránh khỏi cánh tay của Hạ Lãng.


Hạ Lãng đang nói chuyện với người khác cũng cảm nhận được động tác của cậu.

Tuy rằng trên mặt hắn không thể hiện cảm xúc gì nhưng cánh tay đang ôm vai cậu không những không buông, trái lại còn nắm chặt hơn.

Vì chuyện này mà sống lưng Dương Quyển ưỡn lên thẳng tắp, cũng trùng hợp tựa vào lồ ng ngực của hắn một cách vừa khớp.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở thuộc về Hạ Lãng lập tức bao phủ lấy Dương Quyển, dái tai cậu đỏ hồng.


Cũng may là đèn đóm trong phòng riêng không quá sáng, vừa vặn có thể che lấp biến hóa ở hai tai của Dương Quyển.
Có người ngồi chếch bên phía Dương Quyển muốn mời rượu Hạ Lãng, một tay hắn đè Dương Quyển ngồi im lại, người thì nghiêng về phía cậu.

Một tay khác của hắn vòng qua trước người Dương Quyển, nhận lấy ly rượu trong tay người kia.
Khoảng cách dần dần được rút ngắn lại, gò má của Hạ Lãng cũng càng ngày càng ghé sát khuôn mặt của Dương Quyển.

Trong nháy mắt, hô hấp của hai người như được đan xen vào nhau.

Ngay khoảnh khắc cầm được ly rượu kia, Hạ Lãng bất thình lình quay mặt về phía Dương Quyển, hắn hạ giọng, nói một cách đầy bất mãn: “Anh cựa quậy gì thế? Người khác có thể chạm vai anh còn tôi thì không thể hả? Tự anh đi mà nhìn xem, ở chỗ này có ai không khoác vai bá cổ không”.
Vừa nói Hạ Lãng vừa cầm ly rượu ngồi thẳng lại.

Hắn không uống mà tiện tay đặt ly rượu lên cái bàn trước mặt.
Dương Quyển nỗ lực quên đi cảm giác ấm áp từ hơi thở của Hạ Lãng phả vào mặt mình lúc hắn nói những lời kia.

Mặt cậu quá nóng nên phải ngẩng đầu lên nhìn nhìn bốn phía xung quanh.

Đúng là đám con trai đang vây quanh Hạ Lãng đều đang tụm năm tụm ba quàng vai bá cổ nhau, động tác vừa thân mật vừa phóng khoáng.
Hắn và Hạ Lãng ngồi ở đây không những không có vẻ gì là khác biệt, thậm chí bởi vì bị khung cảnh xung quanh làm ảnh hưởng, trông hai người càng giống bạn bè có quan hệ tốt thông thường.
Lúc này Dương Quyển mới nhận ra dường như là mình để ý quá mức, mẫn cảm quá mức rồi.

Cậu sợ bị đối phương phát hiện ra cảm xúc khác với người bình thường của mình nên không dám cựa quậy nữa, chỉ kệ cho Hạ Lãng ôm vai mình, ngồi lặng yên bên cạnh đối phương.
Người vừa mời rượu Hạ Lãng lại rót rượu mời Dương Quyển.

Xuất phát từ lịch sự bình thường nên Dương Quyển đưa tay nhận lấy.

Ngón tay cậu vừa chạm được tới thành ly thì Hạ Lãng đã cản lại giúp cậu: “Anh ấy không uống rượu”.
Chàng trai đang rót rượu hỏi: “Vậy thì uống coca cola hay sữa bò?”
Dương Quyển vội vã trả lời: “Coca cola”.
Hạ Lãng cũng mở miệng cùng lúc với cậu: “Sữa bò”.
Chàng trai kia nhìn bọn họ đầy thắc mắc: “Thế cuối cùng là Coca cola hay sữa bò?”
Hai người lại cùng lên tiếng lần nữa:
Dương Quyển nói: “Sữa bò”.
Hạ Lãng nói: “Coca cola”.

Người sau tối sầm cả mặt cúi đầu nhìn Dương Quyển.

Hắn nhịn cái h@m muốn được đánh bầm mặt cậu xuống: “Cuối cùng là anh muốn uống gì?”
Dương Quyển từ từ chớp mắt nhẹ một cái sau đó mở miệng đáp: “Sữa bò, cảm ơn”.
Chàng trai đi tới quầy bar rót cho cậu một cốc sữa bò.
Dương Quyển cầm cốc bằng hai tay sau đó cúi đầu chăm chú uống sữa của mình.

Giữa chừng chủ buổi tiệc hôm nay – người được tổ chức sinh nhật từ khu bên kia chạy tới nói chuyện với Hạ Lãng đôi ba câu.

Hạ Lãng vẫn chưa quên chuyện phải đưa Dương Quyển về trường trước sáu giờ.

Hắn nhìn đồng hồ sau đó bảo lão Tứ sang khu bên kia gọi Thiệu Diệp.
Sau khi lão Tứ đi khỏi Hạ Lãng mới nhận ra Dương Quyển vẫn còn bưng cốc sữa uống ngon lành.

Hắn không nhịn được, đưa tay lấy cốc sữa khỏi tay người kia rồi đặt lên bàn.

Hắn cau mày nhắc cậu: “Không phải uống hết sạch đâu”.
Dương Quyển ồ một tiếng, sau đó khẽ nấc nhẹ một cái.
Mùi sữa thơm nồng lập tức lan ra trong không khí.

Hạ Lãng hơi rũ mắt, men theo mùi thơm ngọt tinh khiết của sữa nhìn về phía miệng của Dương Quyển.

Hắn không hề cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy một vệt sữa màu trắng rõ ràng trên vành miệng của cậu.
Mùi sữa thơm nơi chóp mũi vẫn chưa tan hết làm cho lòng dạ Hạ Lãng thấy bồn chồn không yên.

Ánh mắt của hắn rơi vào đôi môi bị ngâm trong sữa bò trở nên ướt át mềm mại.

Bỗng nhiên hắn rất muốn thử xem sữa bò có mùi vị như thế nào.
Suy nghĩ này vừa mới nổi lên đã bị Hạ Lãng ép xuống.

Hắn cho rằng mình bị vệt sữa bên miệng Dương Quyển quậy phá bèn đưa tay sang một hướng khác, mặt không thay đổi, nói: “Đưa khăn giấy cho tôi”.
Có người đứng dậy lấy khăn giấy đưa hắn.

Ban đầu Hạ Lãng định ném khăn giấy cho Dương Quyển, để cậu tự lau.

Nhưng lời vừa đến miệng thì khóe mắt đã chạm phải đôi môi đang mím lại nhẹ nhàng của Dương Quyển, trong đầu Hạ Lãng hiện lên hình ảnh sự về sự mềm mại từ khuôn mặt đến eo của người kia.

Hắn không thể tự chủ ra lệnh cho cậu: “Quay mặt lại đây”.
Dương Quyển quay mặt lại phía Hạ Lãng mà chẳng hiểu ra làm sao.
Hạ Lãng cúi đầu đặt khăn giấy lên khóe miệng cậu sau đó lau nhẹ một đường dọc khóe miệng.


Lời hắn nói ra còn hơi mang vẻ ghét bỏ: “Uống hết sữa cũng không biết lau miệng, đến lúc dính lên người tôi thì chỉ có đường cầm quần áo về giặt sạch rồi trả lại thôi”.

Về phần Dương Quyển thì giờ cậu đã không có cách nào có thể tập trung nghe rõ nội dung lời Hạ Lãng nói nữa rồi.

Cậu chỉ biết ngơ ngác ngồi tại chỗ, thở cũng không dám thở mạnh.
Hạ Lãng vốn chỉ định lau qua loa hai cái thôi nhưng đến khi chính thức chạm vào đôi môi của Dương Quyển cách một lớp khăn giấy, hắn lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.
Hạ Lãng lau tỉ mỉ vành môi cậu một lần, lau sạch vết sữa lại để giấy ăn lên môi, tay hắn qua một lớp giấy ăn chậm rãi cọ nhẹ lên môi cậu.
Lực tay không thể tự chủ mà nhẹ đi rõ ràng, dưới lực nhấn nhẹ từ đầu ngón tay Hạ Lãng, đôi môi Dương Quyển bị đẩy nhẹ sang trái rồi sang phải.

Đồng thời dưới sự tác động này, vân môi của Dương Quyển còn bị căng ra, nhưng vân môi của cậu cũng không xấu, thậm chí còn đáng yêu một cách khó có thể giải thích.
Mặc dù cách một lớp khăn giấy nhưng Hạ Lãng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi của Dương Quyển.

Có vẻ môi của người này cũng mềm như khuôn mặt luôn.

Dương Quyển thuận theo lực từ đầu ngón tay Hạ Lãng, không tự chủ được mà hơi mở miệng ra.

Đôi môi kia đã bị Hạ Lãng lau đến mức vừa hồng vừa trơn, giữa hai bờ môi mơ hồ lộ ra những cái răng trắng trắng nhọn nhọn, bên trong răng có thể thấp thoáng nhìn thấy – “
Đột nhiên có người dừng lại ở cạnh bàn đối diện họ, che mất ánh sáng trong tầm nhìn của Hạ Lãng.
Nhất thời hắn giận đến mức tím tái mặt mày, đôi mắt trợn to, há miệng mắng: “Đcm đừng có đứng chắn mất anh sáng ở đây”.
Người kia cười khan lùi lại, ánh sáng bị che khuất nhanh chóng trở lại dưới tầm nhìn của Hạ Lãng.

Nhưng Dương Quyển đã ngậm chặt miệng lại rồi.

Cậu không biết miệng mình bẩn tới mức nào mà Hạ Lãng phải lau lâu đến vậy.

Từ nãy đến giờ lòng dạ của cậu vẫn cứ thấp thỏm bất an, đến giờ cuối cùng cùng không nhịn được nữa.

Cậu lí nhí hỏi Hạ Lãng: “Lau sạch chưa?”
Cánh tay đang cầm khăn giấy của Hạ Lãng đột nhiên cứng đờ.

Một lát sau, hắn giận đùng đùng vò khăn giấy thành một cục rồi ném mạnh vào thùng rác như thể đang giận chó đánh mèo.
Thiệu Diệp từ khu chơi golf bên cạnh quay về, cậu ta đứng nghiêng phía sau cách hai người không xa.

Sau khi tận mắt Thiệu Diệp nhìn thấy toàn bộ quá trình Hạ Lãng ôm vai Dương Quyển sau đó lau khóe miệng giúp cậu thì không khỏi nhắm chặt mắt lại.
Một giây sau Thiệu Diệp lại mở mắt ra, cậu ta chắc chắn khuôn mặt kia của Dương Quyển đúng là mặt của tên lừa đảo đã lừa Hạ Lãng.

Thiệu Diệp đứng tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối không thể động đậy.
Hai tháng trước Hạ Lãng còn đang bị chọc giận đến mức suýt nữa đánh người nhập viện, thế mà hai tháng sau đã dịu dàng như nước lau khóe miệng giúp người ta ở chỗ này.
Khá lắm, bản lĩnh của tên lừa đảo này cũng ghê gớm thật.Bổ sung kiến thức: Sở dĩ Hạ Lãng thích em gái mềm mại là vì hắn cảm thấy em gái mềm mại chỗ nào cũng mềm..


Bình luận

Truyện đang đọc